Bây giờ, mỗi ngày Lâm Ngọc Nhi đều tích cực dẫn Lăng Hạ Mạc tới ngự hoa viên hoạt động tay chân. Nhờ tiếp xúc với môi trường bên ngoài và hoạt động thường xuyên, Lăng Hạ Mạc đã khỏe mạnh hoạt bát hơn hẳn ngày xưa. Nhưng chuyện này lại khiến không ít người bàn tán xôn xao cư nhiên Lăng Chi Hạ cũng sẽ biết.

Lăng Chi Hạ được thái giám hầu hạ bên cạnh Lăng Hạ Mạc bẩm báo lại tình hình mấy ngày qua, khi nghe tới chuyện của Cầu cầu hắn lại không hề ngạc nhiên, ánh mắt luôn nhìn khoảng không đầy ý cười “ngươi chắc chắn Cầu cầu làm vậy?” Thái giám hoảng sợ quỳ xuống “thưa hoàng thượng, tất cả sự việc đều là thật. Nô tài không dám dối trá nửa câu”

“Được rồi, ngươi tiếp tục quan sát Cầu cầu”

Lăng Chi Hạ luôn cảm thấy Cầu cầu không phải là một con chó bình thường, mà là một con chó bất bình thường, thập phần kì lạ. Nguyên do vì sao thì hắn không nghĩ ra. Từ chuyện cắn áo bào của hắn cho tới chuyện làm khuyển vương, hắn lại càng khẳng định hơn qua chuyện vừa rồi. Cầu cầu thực sự….rất thông minh!!! ( TTT^TTT )

Tới buổi tối, sau khi dùng cơm với Cầu cầu xong. Lăng Chi Hạ tới thư phòng xem tấu chương, Cầu cầu cũng đi theo. Hắn đang xem tấu chương thì thấy Cầu cầu đi tới nằm trên bàn, mắt thì xem tấu chương. Từ lúc Cầu cầu xuất hiện đã làm ra rất nhiều chuyện kì lạ nên bây giờ thấy Cầu cầu như vậy hắn cũng không ngạc nhiên mấy.

Quá nhàm chán, Lâm Ngọc Nhi lật tung tấu chương loạn lên. Xem hết cả buổi đến lúc không xem nổi nữa, Lâm Ngọc Nhi bỏ đi ngủ. Một lát sau Lăng Chi Hạ cũng đi vào ngủ chung với Cầu cầu. Hắn ôm Cầu cầu vào lòng vuốt ve, ánh mắt vô cùng dịu dàng như chứa biết bao tâm ý.

—————————oOo—————————

Đang say giấc, Lâm Ngọc Nhi cảm thấy cơ thể có chút khác lạ. Theo thói quen khi ngủ, cô quay sang ôm người bên cạnh là Lăng Chi Hạ. Lăng Chi Hạ lại cảm thấy như có ai đó đè mình lại không phải Cầu cầu, theo phản xạ đẩy Lâm Ngọc Nhi ra. Lâm Ngọc Nhi bị Lăng Chi Hạ đẩy không may té xuống giường.

“A…đau quá. Lăng Chi Hạ chết bầm. Ngươi sao lại đẩy ta.”

Do đau mà tỉnh giấc, Lâm Ngọc Nhi xoa xoa cái mông đang đau ê ẩm. Oa, cô lại có mông nha, không chỉ vậy tóc, ngực cũng đều có (ngại quá >.). Cô cư nhiên lại biến thành người, có chút ngạc nhiên nhưng Lâm Ngọc Nhi mau chóng thích ứng. Chắc là do phép thuật của tên bán tiên kia có vấn đề rồi!!! Nhìn Lăng Chi Hạ vẫn còn ngủ, Lâm Ngọc Nhi quyết định làm một chuyện nhưng cô không biết chính chuyện đó đã khiến cuộc đời cô bước sang một trang mới (chém một chút >”)

Lâm Ngọc Nhi đi tới thư phòng chăm chỉ mài mực sau đó lấy bút lông vẽ nguệch ngoạc lên mặt Lăng Chi Hạ. Vẽ loạn xạ một lúc Lâm Ngọc Nhi ung dung chui lên giường rúc vào người Lăng Chi Hạ hưởng thụ sự ấm áp. Lăng Chi Hạ nhận thấy có cảm giác quen thuộc theo phản xạ ôm chặt Lâm Ngọc Nhi vào lòng.

“Ngươi, tên hỗn đản này dám ăn đậu hũ của ta. Lần này tạm tha, ta không thèm chấp nhất kẻ như ngươi” Lâm Ngọc Nhi cũng không ngại từ chối để mặc cho Lăng Chi Hạ ôm. Không lâu Lâm Ngọc Nhi cũng chìm vào giấc ngủ, miệng thì luôn lẩm nhẩm “ăn đậu hũ, ăn đậu hũ a”

———————-zZz———————

Sáng sớm, chim hót khắp nơi. Vài tia nắng sáng khẽ lọt vào phòng đánh thức Lâm Ngọc Nhi và Lăng Chi Hạ. Lâm Ngọc Nhi tỉnh dậy thì thấy mình đã trở lại thành Cầu cầu, cô cũng thừa biết phép thuật của > – bán tiên đó có vấn đề nên cũng không ngạc nhiên lắm. Còn Lăng Chi Hạ vì một người nào đó ôm chặt hắn cả buổi tối khiến hắn không ngủ ngon giấc nên sáng nay phải thượng triều trễ. Hắn lại không biết gì ngây thơ nghĩ rằng tất cả chỉ là mơ (ngây thơ…=.=) Do gấp gáp Lăng Chi Hạ chỉ rửa mặt sơ sài rồi đi ngay.

Không khí buổi thượng triều có chút khác lạ, các bá quan văn võ ai ai cũng nhìn Lăng Chi Hạ không chớp mắt. Lăng Chi Hạ không hiểu vì sao mọi người nhìn mình như vậy, trong lòng vô cùng tò mò khó chịu. Vừa bãi triều, hắn lập tức bắt một thái giám lại hỏi cung. Tên thái giám thấy hoàng thượng vẻ mặt đen còn hơn bao công thì hoảng sợ đến nói cũng run “Thưa…thưa hoàng thượng…trên mặt người…”

Lăng Chi Hạ tức giận “thế nào?”

“Tôi là kẻ biến thái, cả chó cũng không tha” – thái giảm không biết phải làm thế nào hoảng sợ trả lời.

Lăng Chi Hạ không kiên nhẫn nói “Ta không hỏi ngươi như thế nào”

“Những chữ đó….ở…trên mặt của…hoàng thượng…”

Thái giám đem gương lại cho Lăng Chi Hạ xem. “Tôi là kẻ biến thái, cả chó cũng không tha” quả thật được viết rất to rõ trên mặt hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương