Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
-
Chương 171: Xử trảm
“Người thật sự muốn hắn đưa chúng ta đi sao?” Chờ sau khi Cơ Tinh Hồn rời đi, Tiểu Vân mới hỏi, nhìn thế nào đi nữa thì nàng vẫn thấy Cơ Tinh Hồn không giống người tốt.
“Ừ, nếu không để hắn giúp đỡ chúng ta thì ngươi thấy chúng có thể rời đi được không?” Cung Tuyết Thiến hỏi lại nàng, đừng nói là còn có người truy tìm các nàng, mà cho dù không có ai thì đi ra ngoài vẫn rất khó, thói đời hiểm ác mà.
“Không thể.” Tiểu Vân rất khẳng định lắc đầu, hơn nữa nàng cũng không muốn cùng tiểu thư trốn tránh trong hoảng hốt lo sợ nữa.
“Vậy không phải là được rồi sao?” Cung Tuyết Thiến nói, đột nhiên nghĩ đến Lý bá, lúc này mới lại dặn dò: “Tiểu Vân, ngày mai ngươi cải trang rồi đi xem thử Lý bá thế nào rồi?” Nếu Lý bá vẫn tốt, nàng cũng sẽ không có vướng bận gì nữa.
“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Vân khẽ gật đầu.
Trong đêm tối, một hắc y nhân bay vào phủ quận chúa.
“Quận chúa, thuộc hạ làm việc bất lực, xin quận chúa trừng phạt.” Hắc y nhân dùng tay ôm bả vai bị thương, quỳ một gối ở đó xin được trị tội.
“Ngươi bị thương?” Liễu Nhu nhìn thấy bả vai chảy máu của hắn liền sửng sốt: “Mạnh Tâm Nghi biết võ công sao?”
“Không phải, lúc thuộc hạ đến ám sát, đột nhiên có một kẻ xông vào cứu nàng ta, người kia võ công phi phàm, hơn nữa mỗi một chiêu đều mang theo sát khí, thuộc hạ không phải là đối thủ của hắn.” Lúc này hắc y nhân mới bẩm báo.
Có người cứu nàng ta? Liễu Nhu sửng sốt, nàng tin hẳn không phải là Mộ Dung Trần hay những Vương gia kia, bởi vì bọn họ vốn không biết Mạnh Tâm Nghi đang ở am ni cô. Sở dĩ nàng biết là do vẫn còn giữ lại được những kinh nghiệm chạy trốn của năm năm trước. Nàng đã cố ý cho người canh giữ ở cổng thành nên mới biết chỗ dừng chân của bọn họ. Nhưng mà nàng cũng đã điều tra qua, những ni cô ở nơi đó cũng không biết võ công. Rốt cuộc là ai đã cứu Mạnh Tâm Nghi? Còn có người âm thầm bảo vệ nàng ta sao?
“Được rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.” Nàng phân phó.
“Dạ, quận chúa, thuộc hạ cáo lui.” Hắc y nhân nói xong liền lui ra ngoài.
Liễu Nhu nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn lại, thật ra nàng không muốn thương tổn Mạnh Tâm Nghi, nhưng mà không thể không làm như vậy. Nàng không thể để Trần yêu người khác, nếu là như vậy thì năm năm nàng khoan dung và nhẫn nại được coi là gì chứ?
Sáng sớm tinh mơ, cáo thị xử trảm sau ba ngày đã được dán khắp trên phố chợ, mọi người đều đang đọc và bàn luận.
Tiểu Vân giả dạng làm ni cô, chậm rãi đi qua Mạnh phủ, vừa lúc nhìn thấy Lý bá mở cửa. Thấy ông không sao, lúc này Tiểu Vân mới yên tâm trở về. Đi đến trên chợ, nhìn thấy mọi người đang vây quanh cáo thị, nàng liền tò mò đi tới nhìn xem, lại nhìn thấy ba bức họa ở dưới cáo thị. Đại nương cùng Bảo Nhi? Trong lòng liền hoảng hốt, vội vàng hỏi người bên cạnh: “Đây là cáo thị gì vậy?”
“Cáo thị nói một nhà ba người này trộm châu báu cùng ngân phiếu của Vương phủ, nên ba ngày sau sẽ bị xử trảm.” Một người đàn ông đáp lời.
Cái gì? Xử trảm? Tiểu Vân lộ ra sắc mặt khiếp sợ. Tên nam nhân kia đúng là nên chết, nhưng mà đại nương cùng Bảo Nhi đã cứu các nàng. Nàng không tiếp tục chần chừ nữa, vội vàng đi về phía am ni cô.
“Tiểu thư.” Vừa vào cửa Tiểu Vân liền lo lắng gọi.
“Tiểu Vân, có chuyện gì mà lo lắng như vậy? Chẳng lẽ Lý bá xảy ra chuyện gì sao?” Cung Tuyết Thiến thấy Tiểu Vân đầu đầy mồ hôi, sắc mặt lo lắng liền hơi ngẩn ra hỏi, bọn họ làm khó Lý bá sao?
“Không, không phải Lý bá.” Tiểu Vân dùng sức lắc đầu, thở hổn hển.
“Không phải Lý bá, vậy thì là ai mà lại khiến ngươi lo lắng như vậy?” Cung Tuyết Thiến thở phào, không phải Lý bá là tốt rồi.
“Tiểu thư, là đại nương và Bảo Nhi.” Tiểu Vân nói một hơi.
“Đại nương và Bảo Nhi?” Cung Tuyết Thiến cũng sửng sốt: “Ngươi đã gặp bọn họ sao, bọn họ làm sao?”
“Tiểu thư, lúc nãy nô tỳ đi qua chợ, thấy ở chợ dán cáo thị, nói bọn họ trộm châu báu và ngân phiếu, ba ngày sau xử trảm.” Lúc này Tiểu Vân mới nói rõ ràng.
“Cái gì?” Cung Tuyết Thiến cũng kinh hoảng, nhưng nàng cũng lập tức hiểu ra, nhất định là có người đã tìm đến nơi đó, thấy bọn họ cầm châu báu và ngân phiếu của nàng cho nên mới muốn xử tử bọn họ. Nhưng mà cứ coi như nam nhân kia đáng chết nhưng đại nương và Bảo Nhi là vô tội, mà đại nương cũng đã thả các nàng ra.
“Tiểu thư, làm sao đây?” Tiểu Vân nhìn tiểu thư, nàng cũng không muốn đại nương cùng Bảo Nhi phải chết.
“Để ta nghĩ xem.” Cung Tuyết Thiến nói, làm sao đây? Cách tốt nhất đương nhiên chính là nàng xuất hiện giải thích rõ mọi chuyện, nhưng mà nếu như vậy thì chẳng phải là nàng chui đầu vào lưới, sau này không thể rời đi nữa hay sao?
“Tiểu thư, người nghĩ ra cách chưa?” Tiểu Vân ở bên cạnh thấy nàng không nói lời nào liền hơi sốt ruột hỏi.
“Cách duy nhất chính là chúng ta trở về giải thích rõ mọi chuyện.” Cung Tuyết Thiến lộ ra sắc mặt hơi nặng nề. Trở về rồi sẽ không còn cơ hội rời đi nữa.
“Trở về?” Lúc này Tiểu Vân mới hiểu được tiểu thư đang vướng bận điều gì. Nàng không muốn trở về.
“Tiểu Vân, đợi thêm hai ngày nữa, nói không chừng bọn họ sẽ thay đổi chủ ý, đến lúc vạn bất đắc dĩ chúng ta mới đứng ra.” Cung Tuyết Thiến nói, thật ra nàng cũng đang nghĩ đến một khả năng, đó chính là bọn họ muốn lợi dụng đại nương và Bảo Nhi ép nàng xuất hiện.
“Dạ, nhưng mà không phải người đã quyết định ngày mai rời đi cùng Cơ Tinh Hồn sao?” Tiểu Vân lại hỏi.
“Chỉ có thể trì hoãn thời gian lại thôi.” Cung Tuyết Thiến nói, dù sao thì tính mạng của đại nương và Bảo Nhi cũng quan trọng hơn tự do của nàng.
Trong Vương phủ.
“Hoàng huynh, nếu ba ngày sau mà Tâm Nghi vẫn chưa trở về hoặc là nàng chưa trở về kịp, huynh thật sự sẽ giết bọn họ sao?” Mộ Dung Vũ nhìn hắn hỏi.
“Phải.” Mộ Dung Trần để lộ sắc mặt không chút thay đổi nói.
Ơ….Mộ Dung Vũ sửng sốt.
“Bọn chúng có chết cũng đáng.” Mộ Dung Trần hung hăng nói, nghĩ đến bộ dáng Mạnh Tâm Nghi bị bọn họ trói, hắn liền không thể tha thứ cho bọn họ.
Thấy thái độ của hoàng huynh kiên quyết như vậy, Mộ Dung Vũ không nói tiếp nữa, thật ra hắn tin rằng nếu Mạnh Tâm Nghi biết được tin này thì nhất định sẽ nhanh chóng trở về.
“Ừ, nếu không để hắn giúp đỡ chúng ta thì ngươi thấy chúng có thể rời đi được không?” Cung Tuyết Thiến hỏi lại nàng, đừng nói là còn có người truy tìm các nàng, mà cho dù không có ai thì đi ra ngoài vẫn rất khó, thói đời hiểm ác mà.
“Không thể.” Tiểu Vân rất khẳng định lắc đầu, hơn nữa nàng cũng không muốn cùng tiểu thư trốn tránh trong hoảng hốt lo sợ nữa.
“Vậy không phải là được rồi sao?” Cung Tuyết Thiến nói, đột nhiên nghĩ đến Lý bá, lúc này mới lại dặn dò: “Tiểu Vân, ngày mai ngươi cải trang rồi đi xem thử Lý bá thế nào rồi?” Nếu Lý bá vẫn tốt, nàng cũng sẽ không có vướng bận gì nữa.
“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Vân khẽ gật đầu.
Trong đêm tối, một hắc y nhân bay vào phủ quận chúa.
“Quận chúa, thuộc hạ làm việc bất lực, xin quận chúa trừng phạt.” Hắc y nhân dùng tay ôm bả vai bị thương, quỳ một gối ở đó xin được trị tội.
“Ngươi bị thương?” Liễu Nhu nhìn thấy bả vai chảy máu của hắn liền sửng sốt: “Mạnh Tâm Nghi biết võ công sao?”
“Không phải, lúc thuộc hạ đến ám sát, đột nhiên có một kẻ xông vào cứu nàng ta, người kia võ công phi phàm, hơn nữa mỗi một chiêu đều mang theo sát khí, thuộc hạ không phải là đối thủ của hắn.” Lúc này hắc y nhân mới bẩm báo.
Có người cứu nàng ta? Liễu Nhu sửng sốt, nàng tin hẳn không phải là Mộ Dung Trần hay những Vương gia kia, bởi vì bọn họ vốn không biết Mạnh Tâm Nghi đang ở am ni cô. Sở dĩ nàng biết là do vẫn còn giữ lại được những kinh nghiệm chạy trốn của năm năm trước. Nàng đã cố ý cho người canh giữ ở cổng thành nên mới biết chỗ dừng chân của bọn họ. Nhưng mà nàng cũng đã điều tra qua, những ni cô ở nơi đó cũng không biết võ công. Rốt cuộc là ai đã cứu Mạnh Tâm Nghi? Còn có người âm thầm bảo vệ nàng ta sao?
“Được rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.” Nàng phân phó.
“Dạ, quận chúa, thuộc hạ cáo lui.” Hắc y nhân nói xong liền lui ra ngoài.
Liễu Nhu nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn lại, thật ra nàng không muốn thương tổn Mạnh Tâm Nghi, nhưng mà không thể không làm như vậy. Nàng không thể để Trần yêu người khác, nếu là như vậy thì năm năm nàng khoan dung và nhẫn nại được coi là gì chứ?
Sáng sớm tinh mơ, cáo thị xử trảm sau ba ngày đã được dán khắp trên phố chợ, mọi người đều đang đọc và bàn luận.
Tiểu Vân giả dạng làm ni cô, chậm rãi đi qua Mạnh phủ, vừa lúc nhìn thấy Lý bá mở cửa. Thấy ông không sao, lúc này Tiểu Vân mới yên tâm trở về. Đi đến trên chợ, nhìn thấy mọi người đang vây quanh cáo thị, nàng liền tò mò đi tới nhìn xem, lại nhìn thấy ba bức họa ở dưới cáo thị. Đại nương cùng Bảo Nhi? Trong lòng liền hoảng hốt, vội vàng hỏi người bên cạnh: “Đây là cáo thị gì vậy?”
“Cáo thị nói một nhà ba người này trộm châu báu cùng ngân phiếu của Vương phủ, nên ba ngày sau sẽ bị xử trảm.” Một người đàn ông đáp lời.
Cái gì? Xử trảm? Tiểu Vân lộ ra sắc mặt khiếp sợ. Tên nam nhân kia đúng là nên chết, nhưng mà đại nương cùng Bảo Nhi đã cứu các nàng. Nàng không tiếp tục chần chừ nữa, vội vàng đi về phía am ni cô.
“Tiểu thư.” Vừa vào cửa Tiểu Vân liền lo lắng gọi.
“Tiểu Vân, có chuyện gì mà lo lắng như vậy? Chẳng lẽ Lý bá xảy ra chuyện gì sao?” Cung Tuyết Thiến thấy Tiểu Vân đầu đầy mồ hôi, sắc mặt lo lắng liền hơi ngẩn ra hỏi, bọn họ làm khó Lý bá sao?
“Không, không phải Lý bá.” Tiểu Vân dùng sức lắc đầu, thở hổn hển.
“Không phải Lý bá, vậy thì là ai mà lại khiến ngươi lo lắng như vậy?” Cung Tuyết Thiến thở phào, không phải Lý bá là tốt rồi.
“Tiểu thư, là đại nương và Bảo Nhi.” Tiểu Vân nói một hơi.
“Đại nương và Bảo Nhi?” Cung Tuyết Thiến cũng sửng sốt: “Ngươi đã gặp bọn họ sao, bọn họ làm sao?”
“Tiểu thư, lúc nãy nô tỳ đi qua chợ, thấy ở chợ dán cáo thị, nói bọn họ trộm châu báu và ngân phiếu, ba ngày sau xử trảm.” Lúc này Tiểu Vân mới nói rõ ràng.
“Cái gì?” Cung Tuyết Thiến cũng kinh hoảng, nhưng nàng cũng lập tức hiểu ra, nhất định là có người đã tìm đến nơi đó, thấy bọn họ cầm châu báu và ngân phiếu của nàng cho nên mới muốn xử tử bọn họ. Nhưng mà cứ coi như nam nhân kia đáng chết nhưng đại nương và Bảo Nhi là vô tội, mà đại nương cũng đã thả các nàng ra.
“Tiểu thư, làm sao đây?” Tiểu Vân nhìn tiểu thư, nàng cũng không muốn đại nương cùng Bảo Nhi phải chết.
“Để ta nghĩ xem.” Cung Tuyết Thiến nói, làm sao đây? Cách tốt nhất đương nhiên chính là nàng xuất hiện giải thích rõ mọi chuyện, nhưng mà nếu như vậy thì chẳng phải là nàng chui đầu vào lưới, sau này không thể rời đi nữa hay sao?
“Tiểu thư, người nghĩ ra cách chưa?” Tiểu Vân ở bên cạnh thấy nàng không nói lời nào liền hơi sốt ruột hỏi.
“Cách duy nhất chính là chúng ta trở về giải thích rõ mọi chuyện.” Cung Tuyết Thiến lộ ra sắc mặt hơi nặng nề. Trở về rồi sẽ không còn cơ hội rời đi nữa.
“Trở về?” Lúc này Tiểu Vân mới hiểu được tiểu thư đang vướng bận điều gì. Nàng không muốn trở về.
“Tiểu Vân, đợi thêm hai ngày nữa, nói không chừng bọn họ sẽ thay đổi chủ ý, đến lúc vạn bất đắc dĩ chúng ta mới đứng ra.” Cung Tuyết Thiến nói, thật ra nàng cũng đang nghĩ đến một khả năng, đó chính là bọn họ muốn lợi dụng đại nương và Bảo Nhi ép nàng xuất hiện.
“Dạ, nhưng mà không phải người đã quyết định ngày mai rời đi cùng Cơ Tinh Hồn sao?” Tiểu Vân lại hỏi.
“Chỉ có thể trì hoãn thời gian lại thôi.” Cung Tuyết Thiến nói, dù sao thì tính mạng của đại nương và Bảo Nhi cũng quan trọng hơn tự do của nàng.
Trong Vương phủ.
“Hoàng huynh, nếu ba ngày sau mà Tâm Nghi vẫn chưa trở về hoặc là nàng chưa trở về kịp, huynh thật sự sẽ giết bọn họ sao?” Mộ Dung Vũ nhìn hắn hỏi.
“Phải.” Mộ Dung Trần để lộ sắc mặt không chút thay đổi nói.
Ơ….Mộ Dung Vũ sửng sốt.
“Bọn chúng có chết cũng đáng.” Mộ Dung Trần hung hăng nói, nghĩ đến bộ dáng Mạnh Tâm Nghi bị bọn họ trói, hắn liền không thể tha thứ cho bọn họ.
Thấy thái độ của hoàng huynh kiên quyết như vậy, Mộ Dung Vũ không nói tiếp nữa, thật ra hắn tin rằng nếu Mạnh Tâm Nghi biết được tin này thì nhất định sẽ nhanh chóng trở về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook