Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
-
Chương 170: Ám sát
“Đệ nghĩ là ta muốn giết bọn chúng sao? Nếu quả thật đúng như lời nữ nhân kia nói, rằng bà ta đã thả các nàng ra thì đệ nói thử xem, nếu Mạnh Tâm Nghi nghe thấy tin tức bọn họ bị chém sẽ như thế nào?” Mộ Dung Trần hỏi lại hắn.
“Nàng nhất định sẽ trở về.” Mộ Dung Vũ không hề nghĩ ngợi đáp, cũng lập tức hiểu ra. Đúng vậy, nếu làm như vậy, các nàng há lại không chủ động trở về.
“Chúng ta đuổi, các nàng trốn, như vậy không biết đến khi nào mới tìm thấy họ, huống chi trên người họ không có bạc, không biết phải sống như thế nào?” Trong mắt Mộ Dung Trần ẩn chứa vẻ lo lắng.
“Vẫn là hoàng huynh suy nghĩ chu đáo.” Mộ Dung Vũ gật đầu nói, như vậy nàng cũng đỡ phải ở bên ngoài chịu khổ cực, thật không biết mấy ngày nay nàng sống như thế nào?
Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân đang ngủ trong thiền phòng sơ sài. Nàng cũng đang nghĩ, dù sao thì sống ở chỗ này cũng không phải cách, nàng nên đi đâu đây?
Một bóng người đột nhiên nhảy vào từ cửa sổ, ánh kiếm trong tay chợt lóe lên, đâm thẳng về phía ngực của nàng.
Thậm chí nàng còn không kịp hỏi một tiếng hắn là ai? Chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm sắp đâm vào lồng ngực của mình.
Keng, một thanh bảo kiếm khác lập tức ngăn cản thanh kiếm kia đâm tới.
“Tiểu thư, làm sao vậy?” Tiểu Vân lập tức giật mình tỉnh lại, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, vẫn còn mơ mơ màng màng không hiểu.
“Tiểu Vân, đừng nói nữa.” Cung Tuyết Thiến nhẹ giọng nói.
“Giết một nữ nhân không biết võ công, tay không tấc sắt thì coi là bản lĩnh gì chứ? Có lẽ là làm tay sai cho người khác?” Giọng nói yêu nghiệt mang theo lãnh khốc vang lên.
Cơ Tinh Hồn? Cung Tuyết Thiến vừa nhìn thấy hắn, trong mắt liền lộ ra vẻ kinh ngạc cùng vui mừng. Sao hắn lại đến đây? Sao hắn lại biết nàng ở đây?
“Bớt nói nhảm đi, thức thời thì tránh ra.” Hắc y nhân dùng kiếm chỉ vào Cơ Tinh Hồn.
“Vẫn chưa có người nào dám nói với ta như vậy, nói, ngươi là ai? “Vì sao muốn giết nàng?” Ánh mắt Cơ Tinh Hồn lạnh lùng, cả người lập tức toát ra sát khí.
“Không thể trả lời, ngươi đã không tránh ra, vậy cũng đừng trách ta.” Hắc y nhân còn chưa dứt lời liền đâm kiếm về phía hắn.
Khóe môi Cơ Tinh Hồn mang theo nụ cười lạnh, trên mặt không có chút vẻ bối rối nào, kiếm trong tay không ngừng thay đổi chiêu thức.
Xẹt, bả vai hắc y nhân liền bị trúng một kiếm, nhất thời máu tươi chảy ròng ròng. Dường như hắc y nhân biết mình không phải là đối thủ của người vừa tới, tung ra hư chiêu rồi thân mình liền nhanh nhạy thoát ra ngoài.
Nhưng Cơ Tinh Hồn lại không đuổi theo, quay đầu lại nhìn nàng cười đùa nói: “Bảo bối, có bị dọa sợ hay không? Xem ra ta tới cũng thật đúng lúc, bằng không sẽ không gặp được bảo bối nữa rồi. Nói đi, bảo bối phải cám ơn ta thế nào đây?”
“Cám ơn thế nào ư? Đương nhiên dùng miệng cám ơn rồi.” Cung Tuyết Thiến đứng dậy, xuống giường nói. Nhưng ngược lại trong lòng lại thật sự rất cám ơn hắn, nếu không phải nhờ hắn thì chỉ sợ nàng đã chết không có chỗ chôn rồi.
“Tốt lắm, đến đây, dùng miệng cám ơn đi.” Cơ Tinh Hồn yêu nghiệt xích mặt đến trước mặt nàng.
Tiểu Vân đứng ở bên cạnh, cúi đầu giả vờ không nghe thấy.
“Cơ Tinh Hồn.” Cung Tuyết Thiến trừng mắt liếc hắn một cái rồi mới hỏi: “Sao ngươi lại biết ta ở đây?”
“Bảo bối, nàng cũng quá coi thường ta rồi, chỉ cần là chuyện ta muốn biết thì không quá ba ngày nhất định sẽ biết. Nhưng mà chuyện ta thấy hứng thú hơn chính là sao nàng lại đột nhiên chạy trốn?” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng hỏi, kỳ thật là hắn đến thăm nàng, thấy nàng biến mất mới phái người đi thăm dò.
“Không phải ngươi rất có bản lĩnh sao? Đoán không được sao?” Cung Tuyết Thiến hỏi lại hắn.
“Bảo bối, đúng là ta có bản lĩnh, nhưng ta cũng không phải thần, nhưng mà ta cũng đoán được chút ít, khẳng định là nàng đang trốn tránh điều gì đó? Là điều gì? Nàng nói cho ta biết đi.” Cơ Tinh Hồn lập tức ôm lấy eo nàng.
“Bởi vì ta muốn rời khỏi nơi này, sống cuộc sống mà mình muốn.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Nàng muốn sống một cuộc sống như thế nào?” Cơ Tinh Hồn nheo mắt nhìn nàng, tựa hồ đang suy nghĩ lời nàng nói là thật hay giả?
“Cuộc sống có ăn có uống, bình thản một chút.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Cuộc sống bây giờ của nàng không bình thản sao?” Cơ Tinh Hồn nhíu mày hỏi.
“Ngươi cảm thấy ta bình thản sao?” Cung Tuyết Thiến lườm hắn một cái, hắn đã biết rõ còn cố hỏi.
“Bảo bối, nếu nàng thật sự muốn trốn thì tại sao lại không tìm ta giúp? Ta có thể đưa nàng đi, mà cam đoan người khác không thể tìm thấy.” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng, nhíu mày nói.
Đúng rồi, sao nàng lại không nghĩ tới nhỉ? Thật là vô tích sự. Nhưng mà tình huống lúc đó không cho phép nàng tìm hắn, có điều, bây giờ cũng không muộn, nghĩ vậy nàng mới nói: “Vậy ngươi giúp ta rời khỏi kinh thành đi.”
“Đương nhiên được, nhưng mà nàng muốn đi đâu?” Cơ Tinh Hồn hỏi.
“Tùy tiện, chỉ cần rời xa kinh thành là được.” Cung Tuyết Thiến đáp, dù sao nàng cũng có bản lĩnh để tự lực cánh sinh.
“Được, vậy ta đi chuẩn bị một chút, sau khi trời tối sẽ tới đón nàng.” Cơ Tinh Hồn nói.
“Ừ.” Cung Tuyết Thiến khẽ gật đầu, có sự giúp đỡ của hắn thì sẽ tiện hơn nhiều, nàng không cần lo lắng gì nữa rồi.
“Đúng rồi, hắc y nhân vừa rồi là ai? Nàng nhận ra không?” Lúc này Cơ Tinh Hồn mới nghĩ đến, hỏi.
“Không biết.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu, nàng nghĩ không ra mình đã đắc tội với ai? Tại sao lại có người muốn giết nàng?
“Vậy nàng cẩn thận một chút, ta sẽ phái người đến gần đây bảo vệ nàng.” Cơ Tinh Hồn nói, không tiếp tục hỏi nữa.
“Cám ơn ngươi.” Cung Tuyết Thiến đột nhiên cảm thấy, nếu không quen biết hắn thì nàng sẽ ra sao?
“Bảo bối, có phải cảm thấy ta rất tốt hay không? Có muốn thay đổi chủ ý, gả cho ta không?” Cơ Tinh Hồn lại yêu nghiệt nói.
“Có thể cân nhắc, vậy ngươi hãy tiếp tục cố gắng, cố gắng làm ta cảm động đi.” Cung Tuyết Thiến cũng cố ý nói.
“Vẫn chưa làm nàng cảm động được sao? Để ta xem xem, trái tim của nàng có phải là sắt đá hay không?” Cơ Tinh Hồn nói xong liền muốn dùng tay sờ.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi đi chết đi.” Cung Tuyết Thiến nổi giận, đấm về phía hắn một đấm.
“Ha ha….” Cơ Tinh Hồn cười lớn rồi lập tức bay ra ngoài cửa sổ. “Bảo bối, tự mình bảo trọng, ta đi trước.”
“Nàng nhất định sẽ trở về.” Mộ Dung Vũ không hề nghĩ ngợi đáp, cũng lập tức hiểu ra. Đúng vậy, nếu làm như vậy, các nàng há lại không chủ động trở về.
“Chúng ta đuổi, các nàng trốn, như vậy không biết đến khi nào mới tìm thấy họ, huống chi trên người họ không có bạc, không biết phải sống như thế nào?” Trong mắt Mộ Dung Trần ẩn chứa vẻ lo lắng.
“Vẫn là hoàng huynh suy nghĩ chu đáo.” Mộ Dung Vũ gật đầu nói, như vậy nàng cũng đỡ phải ở bên ngoài chịu khổ cực, thật không biết mấy ngày nay nàng sống như thế nào?
Cung Tuyết Thiến cùng Tiểu Vân đang ngủ trong thiền phòng sơ sài. Nàng cũng đang nghĩ, dù sao thì sống ở chỗ này cũng không phải cách, nàng nên đi đâu đây?
Một bóng người đột nhiên nhảy vào từ cửa sổ, ánh kiếm trong tay chợt lóe lên, đâm thẳng về phía ngực của nàng.
Thậm chí nàng còn không kịp hỏi một tiếng hắn là ai? Chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm sắp đâm vào lồng ngực của mình.
Keng, một thanh bảo kiếm khác lập tức ngăn cản thanh kiếm kia đâm tới.
“Tiểu thư, làm sao vậy?” Tiểu Vân lập tức giật mình tỉnh lại, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, vẫn còn mơ mơ màng màng không hiểu.
“Tiểu Vân, đừng nói nữa.” Cung Tuyết Thiến nhẹ giọng nói.
“Giết một nữ nhân không biết võ công, tay không tấc sắt thì coi là bản lĩnh gì chứ? Có lẽ là làm tay sai cho người khác?” Giọng nói yêu nghiệt mang theo lãnh khốc vang lên.
Cơ Tinh Hồn? Cung Tuyết Thiến vừa nhìn thấy hắn, trong mắt liền lộ ra vẻ kinh ngạc cùng vui mừng. Sao hắn lại đến đây? Sao hắn lại biết nàng ở đây?
“Bớt nói nhảm đi, thức thời thì tránh ra.” Hắc y nhân dùng kiếm chỉ vào Cơ Tinh Hồn.
“Vẫn chưa có người nào dám nói với ta như vậy, nói, ngươi là ai? “Vì sao muốn giết nàng?” Ánh mắt Cơ Tinh Hồn lạnh lùng, cả người lập tức toát ra sát khí.
“Không thể trả lời, ngươi đã không tránh ra, vậy cũng đừng trách ta.” Hắc y nhân còn chưa dứt lời liền đâm kiếm về phía hắn.
Khóe môi Cơ Tinh Hồn mang theo nụ cười lạnh, trên mặt không có chút vẻ bối rối nào, kiếm trong tay không ngừng thay đổi chiêu thức.
Xẹt, bả vai hắc y nhân liền bị trúng một kiếm, nhất thời máu tươi chảy ròng ròng. Dường như hắc y nhân biết mình không phải là đối thủ của người vừa tới, tung ra hư chiêu rồi thân mình liền nhanh nhạy thoát ra ngoài.
Nhưng Cơ Tinh Hồn lại không đuổi theo, quay đầu lại nhìn nàng cười đùa nói: “Bảo bối, có bị dọa sợ hay không? Xem ra ta tới cũng thật đúng lúc, bằng không sẽ không gặp được bảo bối nữa rồi. Nói đi, bảo bối phải cám ơn ta thế nào đây?”
“Cám ơn thế nào ư? Đương nhiên dùng miệng cám ơn rồi.” Cung Tuyết Thiến đứng dậy, xuống giường nói. Nhưng ngược lại trong lòng lại thật sự rất cám ơn hắn, nếu không phải nhờ hắn thì chỉ sợ nàng đã chết không có chỗ chôn rồi.
“Tốt lắm, đến đây, dùng miệng cám ơn đi.” Cơ Tinh Hồn yêu nghiệt xích mặt đến trước mặt nàng.
Tiểu Vân đứng ở bên cạnh, cúi đầu giả vờ không nghe thấy.
“Cơ Tinh Hồn.” Cung Tuyết Thiến trừng mắt liếc hắn một cái rồi mới hỏi: “Sao ngươi lại biết ta ở đây?”
“Bảo bối, nàng cũng quá coi thường ta rồi, chỉ cần là chuyện ta muốn biết thì không quá ba ngày nhất định sẽ biết. Nhưng mà chuyện ta thấy hứng thú hơn chính là sao nàng lại đột nhiên chạy trốn?” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng hỏi, kỳ thật là hắn đến thăm nàng, thấy nàng biến mất mới phái người đi thăm dò.
“Không phải ngươi rất có bản lĩnh sao? Đoán không được sao?” Cung Tuyết Thiến hỏi lại hắn.
“Bảo bối, đúng là ta có bản lĩnh, nhưng ta cũng không phải thần, nhưng mà ta cũng đoán được chút ít, khẳng định là nàng đang trốn tránh điều gì đó? Là điều gì? Nàng nói cho ta biết đi.” Cơ Tinh Hồn lập tức ôm lấy eo nàng.
“Bởi vì ta muốn rời khỏi nơi này, sống cuộc sống mà mình muốn.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Nàng muốn sống một cuộc sống như thế nào?” Cơ Tinh Hồn nheo mắt nhìn nàng, tựa hồ đang suy nghĩ lời nàng nói là thật hay giả?
“Cuộc sống có ăn có uống, bình thản một chút.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Cuộc sống bây giờ của nàng không bình thản sao?” Cơ Tinh Hồn nhíu mày hỏi.
“Ngươi cảm thấy ta bình thản sao?” Cung Tuyết Thiến lườm hắn một cái, hắn đã biết rõ còn cố hỏi.
“Bảo bối, nếu nàng thật sự muốn trốn thì tại sao lại không tìm ta giúp? Ta có thể đưa nàng đi, mà cam đoan người khác không thể tìm thấy.” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng, nhíu mày nói.
Đúng rồi, sao nàng lại không nghĩ tới nhỉ? Thật là vô tích sự. Nhưng mà tình huống lúc đó không cho phép nàng tìm hắn, có điều, bây giờ cũng không muộn, nghĩ vậy nàng mới nói: “Vậy ngươi giúp ta rời khỏi kinh thành đi.”
“Đương nhiên được, nhưng mà nàng muốn đi đâu?” Cơ Tinh Hồn hỏi.
“Tùy tiện, chỉ cần rời xa kinh thành là được.” Cung Tuyết Thiến đáp, dù sao nàng cũng có bản lĩnh để tự lực cánh sinh.
“Được, vậy ta đi chuẩn bị một chút, sau khi trời tối sẽ tới đón nàng.” Cơ Tinh Hồn nói.
“Ừ.” Cung Tuyết Thiến khẽ gật đầu, có sự giúp đỡ của hắn thì sẽ tiện hơn nhiều, nàng không cần lo lắng gì nữa rồi.
“Đúng rồi, hắc y nhân vừa rồi là ai? Nàng nhận ra không?” Lúc này Cơ Tinh Hồn mới nghĩ đến, hỏi.
“Không biết.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu, nàng nghĩ không ra mình đã đắc tội với ai? Tại sao lại có người muốn giết nàng?
“Vậy nàng cẩn thận một chút, ta sẽ phái người đến gần đây bảo vệ nàng.” Cơ Tinh Hồn nói, không tiếp tục hỏi nữa.
“Cám ơn ngươi.” Cung Tuyết Thiến đột nhiên cảm thấy, nếu không quen biết hắn thì nàng sẽ ra sao?
“Bảo bối, có phải cảm thấy ta rất tốt hay không? Có muốn thay đổi chủ ý, gả cho ta không?” Cơ Tinh Hồn lại yêu nghiệt nói.
“Có thể cân nhắc, vậy ngươi hãy tiếp tục cố gắng, cố gắng làm ta cảm động đi.” Cung Tuyết Thiến cũng cố ý nói.
“Vẫn chưa làm nàng cảm động được sao? Để ta xem xem, trái tim của nàng có phải là sắt đá hay không?” Cơ Tinh Hồn nói xong liền muốn dùng tay sờ.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi đi chết đi.” Cung Tuyết Thiến nổi giận, đấm về phía hắn một đấm.
“Ha ha….” Cơ Tinh Hồn cười lớn rồi lập tức bay ra ngoài cửa sổ. “Bảo bối, tự mình bảo trọng, ta đi trước.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook