Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp
-
Chương 22: Không có ý trung nhân
Nam tử ngọc thụ lâm phong đứng đó, tay áo phất phới, cả người tản ra khí chất xuất trần, cũng mang theo hơi thở trong sạch.
Ánh trăng mông lung chiếu rọi vào mặt hắn, khuôn mặt như được dũa gọt, óng ánh trong suốt, lông mày và lông mi hiện lên một mảnh nhàn nhạt thong dong, khí độ sạch sẽ như tuyết trên đỉnh núi.
Băng Nhi không biết trên đời này lại có nam nhân phong nhã tuyệt thế như vậy, ánh mắt của nàng bất tri bất giác hoàn toàn bị hắn hấp dẫn.
Có loại người, gặp qua một lần rồi sẽ quên. Có loại người, chỉ một ánh mắt liền cả đời khó quên.
Một tay bạch y nam tử đặt sau người, từng bước bước xuống bậc thang, nhìn thoáng qua Băng Nhi, dáng đi thong dong, giống như cơn gió phong nhã thoáng qua trong mộng.
Trong thiên địa, giống như chỉ còn lại hình bóng của hắn, chỉ liếc mắt một cái liền trở thành vĩnh hằng.
Nam tử chậm rãi đứng trước mặt phụ nhân, vạt áo được gió thổi nhẹ bay, giống như tiên nhân, hai tay vái chào nói: “Phu nhân, đã lâu không gặp.”
Phu nhân nhìn thoáng qua bạch y nam tử, ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, nhanh chóng che giấu thần thái bễ nghễ không ai bì nổi, ôn nhu nói: “Thì ra là tiên sin, chuyện đêm nay để tiên sinh chê cười rồi. Ta không ngờ lại gặp được Từ….” Phụ nhân vừa muốn nói ra tên hắn, bạch y nam tử lập tức dựng thẳng ngón trỏ, xẹt qua bên môi. Phụ nhân liền hiểu ý của hắn, sắ mặt vội vàng thận trọng nói: “Không biết tiên sinh có gì chỉ bảo?”
Nam tử mím môi cười một tiếng, chậm rãi nói: “Phu nhân, không bằng nể mặt ta, cho thiếu niên này một cơ hội, cũng cho phu nhân một cơ hội?”
Phụ nhân nghe lời của nam tử nói, có vẻ đăm chiêu, vẻ mặt cũng thay đổi thành một người khác, biểu tình nhàn nhạt nhìn về phía Băng Nhi, nói: “Tiểu công tử, vừa rồi ngươi nói tại sao phu quân ta lại trúng tà?”
"Đúng vậy! Ngươi biết bệnh này phải chữa ra sao à?” Lão thần y vẫn dùng ánh mắt khinh thường nhìn Băng Nhi, trong lòng lại kinh ngạc không biết bạch y nam tử kia là người phương nào.
Đám nữ tử chung quanh vừa nhìn thấy bạch y nam tử, ánh mắt gần như đều bị hắn hấp dẫn, người nào người nấy như si như say.
Lạc Dung không ngờ nam tử phong độ tuyệt thế kia lại nghiêng về phía Băng Nhi, thật sự là làm cho nàng vừa đố kỵ vừa hận.
Ánh mắt Băng Nhi đảo qua bạch y nam tử, lại nhìn mọi người một lượt, mắt ngọc mày ngài hiện ra nụ cười mê người “Không biết các vị có phát hiện ra hay chưa? Căn phòng này vốn là một chỗ đại hung ác?”
"Chỗ đại hung ác?" Đám khách làng chơi liếc mắt nhìn nhau, lập tức cười khẽ một tiếng.
"Thật sự là thằng nhãi ranh, rắm chó không kêu.” Lão thần y run đùi đắc ý, tỏ xẻ khinh thường.
Trong lòng phụ nhân rùng mình. Nhớ lại lúc nảy bản thân đi vào căn phòng kia, cảm giác có một luồng khí lạnh, liền trầm ngâm nói: “Phu quân ta đã xảy ra chuyện gì ở bên trong?”
Băng Nhi lấy cây trăm cài trong tay áo ra, giương cằm lên nói: “Cái này gọi là Nhất Hoa Nhất Thế Giới, trên đời này có rất nhiều nơi tụ âm khí, cũng sẽ ẩn chứa tà khí. Nếu là tà khí nhập thể, sẽ đổi màu.
"Lời tiểu công tử nói có ý gì? Ta nghe không hiểu!" Phụ nhân khẽ nhíu mày.
"Nói tóm lại, chỗ đại hung ác này vốn là nơi tụ khí âm, phía dưới đã từng chôn rất nhiều người chết, hoặc là trong phòng từng có người chết. Sau khi chết oán khi vẫn không tiêu tan, hơn nữa ngũ hành trong phòng này thiếu hỏa thừa thủy, càng thêm kiêng kị ban đêm ở cửa Quỷ Môn quan hệ xác thịt, bằng không sẽ âm thịnh dương suy, xuất hiện tình trạng âm tà nhập thể. Nhân gian gọi đây là trúng tà.”
"Ngươi thật là biết nói chuyện giật gân. Tại sao ta không nhìn thấy tà khí gì?” Đột nhiên bên kia lại truyền đến giọng nói chói tai của Lạc Dung.
Mọi người trong thanh lâu cũng gật gật đầu. Bọn họ thường xuyên xuất hiện ở tiền thính hậu viện trong thanh lâu, cũng không hề nghe nói qua có chỗ đại hung ác nào.
"Ngươi không tin?” Băng Nhi chậm rãi đi đến bên cạnh Lạc Dung, ngoắc ngoắc nàng, cười mị hoặc bên tai nàng, đôi mắt trong nháy mắt càng trở nên thâm thúy.
"Dĩ nhiên không tin." Lạc Dung lùi về sau một bước.
"Ngươi đã không sợ trúng tà, vậy ngươi hãy thổi tắt nến trong phòng kia đi!” Băng Nhi vỗ vỗ vai Lạc Dung.
"Tại sao ta phải đi?” Lạc Dung lập tức ngẩng đầu phản bác.
"Ngươi quả nhiên sợ." Con ngươi Băng Nhi tà chọn, dùng phép khích tướng.
"Đi thì đi, ta…… có gì phải sợ?”
Lạc Dung lập tức xoay người tiến vào phòng, lại không chú ý vừa rồi Băng Nhi đã viết gì đó trên người nàng. Lạc Dung vừa bước vào phòng liền cảm thấy nơi nơi âm trầm.
Nàng lấy can đảm tiến vào phòng ngủ thổi tắt nến, lại nhìn thoáng qua mọi người bên ngoài, nhanh chóng bổ nhào thổi tắt nến.
Nào biết được Lạc Dung vừa ngẩng đầu, sự vật trước mặt đều thay đổi. Trong căn phòng tối đen như mực, một đám quỷ lửa nổi lơ lửng, lóe ra tia sáng xanh mượt, mang theo một luồng sương khí hỗn loạn, lại giống như đầu của nữ nhân.
Trong phòng lập tức truyền ra một tiếng thét thê lương thảm thiết, làm kinh động tắt cả mọi người, ai nấy ào ào ghé mắt vào xem.
Đợi mọi người khiêng Lạc Dung đã bất tỉnh ra ngoài, cũng không biết kết quả đã xảy ra chuyện gì.
"Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . ."
Sắc mặt phụ nhân trở nên đáng sợ “Trên đời này chẳng lẽ thật sự có chuyện như vậy? Phu quân của ta phải làm sao bây giờ?”
Ánh mặt xinh đẹp của Băng Nhi rạng rỡ, cũng không nói ra. Vừa rồi nàng viết một đạo phù chú Âm Sát trên người Lạc Dung, mặc dù có tác dụng tụ âm, nhưng lại làm cho người ta sinh ra ảo giác không rõ ràng. Là một biểu hiện rất nhỏ của việc bị tà khí nhập thể.
Tiếp theo, Băng Nhi cố gắng nhớ lại các phương thuốc trong sách y, thản nhiên nói: “Âm xâm là vì âm thịnh, nếu trong vòng một canh giờ phát tác, ban đêm nên đốt lửa trừ tà.”
Từ sau giấc mộng hôm nay, trong đầu Băng Nhi tự nhiên xuất hiện một số hình ảnh huyền học cao thâm.
"Các ngươi còn không đốt lửa!" Phụ nhân cũng không để ý gì nữa, ra lệnh một tiếng, mọi người vội vàng đi nhóm lửa.
Một lát sau, Băng nhi thấy lửa đã đốt, liền đứng bên cạnh đống lửa, hai tay kết ấn.
Chỉ thấy sau khi Băng Nhi viết một lá bùa, hai ngón tay cái vòng cùng nhau, sáu ngón tay khác giao nhau, hai ngón trỏ thẳng tấp, bỗng nhiên giơ cao chỉ hướng bầu trời, hét lớn một tiếng “Phong, khởi!”
Chỉ thấy thế lửa mượn gió càng thổi càng lớn, nháy mắt hừng hực dựng lên.
Trong ánh lửa có một ngọn lửa màu xanh bay vút lên không trung, ánh lửa đỏ chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Băng Nhi không ngừng lại, bắt đầu làm ấn, giớ từ bốn phía uốn lượn thổi phất phới y phục nàng. Giống như tinh linh giáng trần, mọi người vây xem nhìn thấy ngọn lửa như có sinh mệnh dựng đứng, thậm chí càng nhảy càng cao, giống như hỏa vũ. Ai nấy đều giật mình, người người trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói: “Thật sự là chưa từng nhìn thấy….. Quá thần kỳ rồi!”
Lão thần y cũng không thể tin trợn tròn mắt “Thần côn thật sự biết một ít trò lừa gạt người xem.”
Lúc này Băng Nhi đang sử dụng Đạo Kinh trong “Kim cương đạo diễm quyết” có thể khống chế lửa cùng gió trong ngũ hành, làm cho tà khí không thể tiếp tục xâm nhập.
Đám họa sư đã kinh ngạc không cách nào hình dung. Nữ hài tử ngày thường nhìn như linh tinh cổ quái, cùng bọn họ vẽ tranh, cùng nhau nói chuyện trời đất. Hiện tại lại giống như tiên tử linh động, điều này đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
Phụ nhân hút một miệng lãnh khí, hỏi vội: "Tiểu công tử, phía dưới phải làm sao?"
"Phía dưới còn cần tóc của đồng nam ngoài mười tám tuổi làm thuốc dẫn, lại lấy nước từ giếng sâu hoặc là nước mưa, thêm đạo phù chú đốt thành tro bụi, vứt đi, tà khí sẽ được giải trừ.”
"Các ngươi…. Nơi này có ai ngoài mười tám tuổi vẫn là đồng nam hay không? Ai có thể cho ta hai sợi tóc?” Phụ nhân hỏi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Đến thanh lâu tức nhiên là tìm vui, nào có ai ngoài mười tám tuổi vẫn còn là đồng nam? Mười bốn tuổi vẫn còn là đồng nam thì có thể.
Phần lớn nam tử Yến quốc rất sớm đã có thông phòng. Dù có giữ mình trong sạch, nam tử mười tám tuổi cũng đã có nương tử.
Băng Nhi lập tức nhìn về phía Khanh Tuấn “Năm nay ngươi mới vừa mười tám tuổi, có còn là đồng nam hay không?”
Khanh Tuấn cúi thấp đầu, lắc lắc đầu, thậm chí có vài phần ngượng ngùng. Nửa năm trước trong nhà hắn đã an bày hai nữ tử thông phòng xinh đẹp, hắn nhất thời không kiềm chế được Tuy rằng nam nhân có thông phòng là chuyện thường tình, nhưng không biết vì sao hắn có chút không thể mở miệng với Băng Nhi.
Băng Nhi thở dài một cái, gãi gãi đầu. Nàng nhìn thấy ánh mắt bạch y nam tử thanh lãnh, không nói một lời bứt xuống hai sợi tóc của mình, từ từ bước đến giao cho nàng.
Băng Nhi hơi ngẩn ra. Giọng điệu tán thưởng mang theo cảm kích của phụ nhân vang lên “Ta thế mà lại quên tiên sinh. Tiên sinh là nhất mạch gia phong nghiêm cẩn, biết giữ mình trong sạch.”
"Không sai, gia sư cực kỳ nghiêm khắc, chỉ cho phép chúng ta lập gia thất sau hai mươi tuổi.” Giọng nói nam tử nhàn nhạt như gió.
"Nếu ta nhớ không lầm, hiện tại tiên sinh đã hai mươi tuổi, vì sao vẫn còn chưa thành thân?”
"Tại hạ thường sống nơi núi rừng, còn chưa gặp được ý trung nhân.” Bạch y nam tử nhíu mày một cái nháy mắt liền giãn ra, giọng nói cũng thập phần bình tĩnh. Thứ trên người hắn khiến cho nữ nhân mê muội, chính là một thân cảm giác thần bí không nói nên lời.
Xa xa, Tuyết Oanh nghe lời nói ấy, trong lòng trào ra một loại cảm giác chua xót khôn kể, không khỏi cắn mạnh môi.
Băng Nhi tiếp tục bận rộn, nước mưa đã có sẵn. Nàng theo trí nhớ miêu tả một đạo phù chú trừ tà, chữ viết bằng nước thập phần đẹp mắt. Tiếp theo dùng sợi tóc châm đốt phù chú, vươn tay kết ấn, đặt trong một chén nước, nhẹ nhàng phất lên người hai người bệnh.
Tiểu dược đồng hiếu kỳ, nghiêng đầu hỏi: “Sư phụ, mấy thứ này có tác dụng sao?”
Lão thần y lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ, những thứ này đều là trò xiếc gạt người!"
Vừa dứt lời, nam tử và kỹ nữ đều phun ra một ngụm nước đen, sau đó chậm rãi mở mắt, hai mắt không còn màu máu đỏ, con ngươi trong suốt.
"A! Thật là lợi hại!" Đám người vây xem chung quanh lập tức vỗ tay, tán thưởng ào ào.
"Sư phụ, bọn họ vậy mà…… đã tỉnh.” Tiểu dược đồng không hiểu nhìn về phía thần y.
Sắc mặt lão thần y nhất thời cực kỳ khó coi, đang muốn lên tiếng phản bác, cũng không có hơi nói. Yết hầu khó chịu, liên tục ho khan thật lâu, một bên vội trợn mắt, một thân tự thi châm cho mình.
"Nữ tử này làm sao bây giờ?” Một người sung bái nhìn Băng Nhi, chỉ vào Lạc Dung, hỏi.
"Tưới nước tiểu cho nàng là được, nhưng không cần thiết là nước tiểu đồng nam đâu.” Băng Nhi mỉm cười, ánh mắt giảo hoạt.
Đúng lúc Lạc Dung mở mắt, lại nhìn thấy nam nhân đang cởi quần, lộ ra thứ nàng không nên nhìn, dễ dàng làm nàng đau mắt hột, ở trước mắt nàng đùa nghịch chớp lên. Tiếp theo là một chất lỏng nồng mùi tưới trên mặt nàng. Lạc Dung lập tức sợ hãi kêu một tiếng, ống một họng to, triệt để bất tỉnh……..
Ánh trăng mông lung chiếu rọi vào mặt hắn, khuôn mặt như được dũa gọt, óng ánh trong suốt, lông mày và lông mi hiện lên một mảnh nhàn nhạt thong dong, khí độ sạch sẽ như tuyết trên đỉnh núi.
Băng Nhi không biết trên đời này lại có nam nhân phong nhã tuyệt thế như vậy, ánh mắt của nàng bất tri bất giác hoàn toàn bị hắn hấp dẫn.
Có loại người, gặp qua một lần rồi sẽ quên. Có loại người, chỉ một ánh mắt liền cả đời khó quên.
Một tay bạch y nam tử đặt sau người, từng bước bước xuống bậc thang, nhìn thoáng qua Băng Nhi, dáng đi thong dong, giống như cơn gió phong nhã thoáng qua trong mộng.
Trong thiên địa, giống như chỉ còn lại hình bóng của hắn, chỉ liếc mắt một cái liền trở thành vĩnh hằng.
Nam tử chậm rãi đứng trước mặt phụ nhân, vạt áo được gió thổi nhẹ bay, giống như tiên nhân, hai tay vái chào nói: “Phu nhân, đã lâu không gặp.”
Phu nhân nhìn thoáng qua bạch y nam tử, ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, nhanh chóng che giấu thần thái bễ nghễ không ai bì nổi, ôn nhu nói: “Thì ra là tiên sin, chuyện đêm nay để tiên sinh chê cười rồi. Ta không ngờ lại gặp được Từ….” Phụ nhân vừa muốn nói ra tên hắn, bạch y nam tử lập tức dựng thẳng ngón trỏ, xẹt qua bên môi. Phụ nhân liền hiểu ý của hắn, sắ mặt vội vàng thận trọng nói: “Không biết tiên sinh có gì chỉ bảo?”
Nam tử mím môi cười một tiếng, chậm rãi nói: “Phu nhân, không bằng nể mặt ta, cho thiếu niên này một cơ hội, cũng cho phu nhân một cơ hội?”
Phụ nhân nghe lời của nam tử nói, có vẻ đăm chiêu, vẻ mặt cũng thay đổi thành một người khác, biểu tình nhàn nhạt nhìn về phía Băng Nhi, nói: “Tiểu công tử, vừa rồi ngươi nói tại sao phu quân ta lại trúng tà?”
"Đúng vậy! Ngươi biết bệnh này phải chữa ra sao à?” Lão thần y vẫn dùng ánh mắt khinh thường nhìn Băng Nhi, trong lòng lại kinh ngạc không biết bạch y nam tử kia là người phương nào.
Đám nữ tử chung quanh vừa nhìn thấy bạch y nam tử, ánh mắt gần như đều bị hắn hấp dẫn, người nào người nấy như si như say.
Lạc Dung không ngờ nam tử phong độ tuyệt thế kia lại nghiêng về phía Băng Nhi, thật sự là làm cho nàng vừa đố kỵ vừa hận.
Ánh mắt Băng Nhi đảo qua bạch y nam tử, lại nhìn mọi người một lượt, mắt ngọc mày ngài hiện ra nụ cười mê người “Không biết các vị có phát hiện ra hay chưa? Căn phòng này vốn là một chỗ đại hung ác?”
"Chỗ đại hung ác?" Đám khách làng chơi liếc mắt nhìn nhau, lập tức cười khẽ một tiếng.
"Thật sự là thằng nhãi ranh, rắm chó không kêu.” Lão thần y run đùi đắc ý, tỏ xẻ khinh thường.
Trong lòng phụ nhân rùng mình. Nhớ lại lúc nảy bản thân đi vào căn phòng kia, cảm giác có một luồng khí lạnh, liền trầm ngâm nói: “Phu quân ta đã xảy ra chuyện gì ở bên trong?”
Băng Nhi lấy cây trăm cài trong tay áo ra, giương cằm lên nói: “Cái này gọi là Nhất Hoa Nhất Thế Giới, trên đời này có rất nhiều nơi tụ âm khí, cũng sẽ ẩn chứa tà khí. Nếu là tà khí nhập thể, sẽ đổi màu.
"Lời tiểu công tử nói có ý gì? Ta nghe không hiểu!" Phụ nhân khẽ nhíu mày.
"Nói tóm lại, chỗ đại hung ác này vốn là nơi tụ khí âm, phía dưới đã từng chôn rất nhiều người chết, hoặc là trong phòng từng có người chết. Sau khi chết oán khi vẫn không tiêu tan, hơn nữa ngũ hành trong phòng này thiếu hỏa thừa thủy, càng thêm kiêng kị ban đêm ở cửa Quỷ Môn quan hệ xác thịt, bằng không sẽ âm thịnh dương suy, xuất hiện tình trạng âm tà nhập thể. Nhân gian gọi đây là trúng tà.”
"Ngươi thật là biết nói chuyện giật gân. Tại sao ta không nhìn thấy tà khí gì?” Đột nhiên bên kia lại truyền đến giọng nói chói tai của Lạc Dung.
Mọi người trong thanh lâu cũng gật gật đầu. Bọn họ thường xuyên xuất hiện ở tiền thính hậu viện trong thanh lâu, cũng không hề nghe nói qua có chỗ đại hung ác nào.
"Ngươi không tin?” Băng Nhi chậm rãi đi đến bên cạnh Lạc Dung, ngoắc ngoắc nàng, cười mị hoặc bên tai nàng, đôi mắt trong nháy mắt càng trở nên thâm thúy.
"Dĩ nhiên không tin." Lạc Dung lùi về sau một bước.
"Ngươi đã không sợ trúng tà, vậy ngươi hãy thổi tắt nến trong phòng kia đi!” Băng Nhi vỗ vỗ vai Lạc Dung.
"Tại sao ta phải đi?” Lạc Dung lập tức ngẩng đầu phản bác.
"Ngươi quả nhiên sợ." Con ngươi Băng Nhi tà chọn, dùng phép khích tướng.
"Đi thì đi, ta…… có gì phải sợ?”
Lạc Dung lập tức xoay người tiến vào phòng, lại không chú ý vừa rồi Băng Nhi đã viết gì đó trên người nàng. Lạc Dung vừa bước vào phòng liền cảm thấy nơi nơi âm trầm.
Nàng lấy can đảm tiến vào phòng ngủ thổi tắt nến, lại nhìn thoáng qua mọi người bên ngoài, nhanh chóng bổ nhào thổi tắt nến.
Nào biết được Lạc Dung vừa ngẩng đầu, sự vật trước mặt đều thay đổi. Trong căn phòng tối đen như mực, một đám quỷ lửa nổi lơ lửng, lóe ra tia sáng xanh mượt, mang theo một luồng sương khí hỗn loạn, lại giống như đầu của nữ nhân.
Trong phòng lập tức truyền ra một tiếng thét thê lương thảm thiết, làm kinh động tắt cả mọi người, ai nấy ào ào ghé mắt vào xem.
Đợi mọi người khiêng Lạc Dung đã bất tỉnh ra ngoài, cũng không biết kết quả đã xảy ra chuyện gì.
"Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . ."
Sắc mặt phụ nhân trở nên đáng sợ “Trên đời này chẳng lẽ thật sự có chuyện như vậy? Phu quân của ta phải làm sao bây giờ?”
Ánh mặt xinh đẹp của Băng Nhi rạng rỡ, cũng không nói ra. Vừa rồi nàng viết một đạo phù chú Âm Sát trên người Lạc Dung, mặc dù có tác dụng tụ âm, nhưng lại làm cho người ta sinh ra ảo giác không rõ ràng. Là một biểu hiện rất nhỏ của việc bị tà khí nhập thể.
Tiếp theo, Băng Nhi cố gắng nhớ lại các phương thuốc trong sách y, thản nhiên nói: “Âm xâm là vì âm thịnh, nếu trong vòng một canh giờ phát tác, ban đêm nên đốt lửa trừ tà.”
Từ sau giấc mộng hôm nay, trong đầu Băng Nhi tự nhiên xuất hiện một số hình ảnh huyền học cao thâm.
"Các ngươi còn không đốt lửa!" Phụ nhân cũng không để ý gì nữa, ra lệnh một tiếng, mọi người vội vàng đi nhóm lửa.
Một lát sau, Băng nhi thấy lửa đã đốt, liền đứng bên cạnh đống lửa, hai tay kết ấn.
Chỉ thấy sau khi Băng Nhi viết một lá bùa, hai ngón tay cái vòng cùng nhau, sáu ngón tay khác giao nhau, hai ngón trỏ thẳng tấp, bỗng nhiên giơ cao chỉ hướng bầu trời, hét lớn một tiếng “Phong, khởi!”
Chỉ thấy thế lửa mượn gió càng thổi càng lớn, nháy mắt hừng hực dựng lên.
Trong ánh lửa có một ngọn lửa màu xanh bay vút lên không trung, ánh lửa đỏ chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Băng Nhi không ngừng lại, bắt đầu làm ấn, giớ từ bốn phía uốn lượn thổi phất phới y phục nàng. Giống như tinh linh giáng trần, mọi người vây xem nhìn thấy ngọn lửa như có sinh mệnh dựng đứng, thậm chí càng nhảy càng cao, giống như hỏa vũ. Ai nấy đều giật mình, người người trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói: “Thật sự là chưa từng nhìn thấy….. Quá thần kỳ rồi!”
Lão thần y cũng không thể tin trợn tròn mắt “Thần côn thật sự biết một ít trò lừa gạt người xem.”
Lúc này Băng Nhi đang sử dụng Đạo Kinh trong “Kim cương đạo diễm quyết” có thể khống chế lửa cùng gió trong ngũ hành, làm cho tà khí không thể tiếp tục xâm nhập.
Đám họa sư đã kinh ngạc không cách nào hình dung. Nữ hài tử ngày thường nhìn như linh tinh cổ quái, cùng bọn họ vẽ tranh, cùng nhau nói chuyện trời đất. Hiện tại lại giống như tiên tử linh động, điều này đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
Phụ nhân hút một miệng lãnh khí, hỏi vội: "Tiểu công tử, phía dưới phải làm sao?"
"Phía dưới còn cần tóc của đồng nam ngoài mười tám tuổi làm thuốc dẫn, lại lấy nước từ giếng sâu hoặc là nước mưa, thêm đạo phù chú đốt thành tro bụi, vứt đi, tà khí sẽ được giải trừ.”
"Các ngươi…. Nơi này có ai ngoài mười tám tuổi vẫn là đồng nam hay không? Ai có thể cho ta hai sợi tóc?” Phụ nhân hỏi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Đến thanh lâu tức nhiên là tìm vui, nào có ai ngoài mười tám tuổi vẫn còn là đồng nam? Mười bốn tuổi vẫn còn là đồng nam thì có thể.
Phần lớn nam tử Yến quốc rất sớm đã có thông phòng. Dù có giữ mình trong sạch, nam tử mười tám tuổi cũng đã có nương tử.
Băng Nhi lập tức nhìn về phía Khanh Tuấn “Năm nay ngươi mới vừa mười tám tuổi, có còn là đồng nam hay không?”
Khanh Tuấn cúi thấp đầu, lắc lắc đầu, thậm chí có vài phần ngượng ngùng. Nửa năm trước trong nhà hắn đã an bày hai nữ tử thông phòng xinh đẹp, hắn nhất thời không kiềm chế được Tuy rằng nam nhân có thông phòng là chuyện thường tình, nhưng không biết vì sao hắn có chút không thể mở miệng với Băng Nhi.
Băng Nhi thở dài một cái, gãi gãi đầu. Nàng nhìn thấy ánh mắt bạch y nam tử thanh lãnh, không nói một lời bứt xuống hai sợi tóc của mình, từ từ bước đến giao cho nàng.
Băng Nhi hơi ngẩn ra. Giọng điệu tán thưởng mang theo cảm kích của phụ nhân vang lên “Ta thế mà lại quên tiên sinh. Tiên sinh là nhất mạch gia phong nghiêm cẩn, biết giữ mình trong sạch.”
"Không sai, gia sư cực kỳ nghiêm khắc, chỉ cho phép chúng ta lập gia thất sau hai mươi tuổi.” Giọng nói nam tử nhàn nhạt như gió.
"Nếu ta nhớ không lầm, hiện tại tiên sinh đã hai mươi tuổi, vì sao vẫn còn chưa thành thân?”
"Tại hạ thường sống nơi núi rừng, còn chưa gặp được ý trung nhân.” Bạch y nam tử nhíu mày một cái nháy mắt liền giãn ra, giọng nói cũng thập phần bình tĩnh. Thứ trên người hắn khiến cho nữ nhân mê muội, chính là một thân cảm giác thần bí không nói nên lời.
Xa xa, Tuyết Oanh nghe lời nói ấy, trong lòng trào ra một loại cảm giác chua xót khôn kể, không khỏi cắn mạnh môi.
Băng Nhi tiếp tục bận rộn, nước mưa đã có sẵn. Nàng theo trí nhớ miêu tả một đạo phù chú trừ tà, chữ viết bằng nước thập phần đẹp mắt. Tiếp theo dùng sợi tóc châm đốt phù chú, vươn tay kết ấn, đặt trong một chén nước, nhẹ nhàng phất lên người hai người bệnh.
Tiểu dược đồng hiếu kỳ, nghiêng đầu hỏi: “Sư phụ, mấy thứ này có tác dụng sao?”
Lão thần y lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ, những thứ này đều là trò xiếc gạt người!"
Vừa dứt lời, nam tử và kỹ nữ đều phun ra một ngụm nước đen, sau đó chậm rãi mở mắt, hai mắt không còn màu máu đỏ, con ngươi trong suốt.
"A! Thật là lợi hại!" Đám người vây xem chung quanh lập tức vỗ tay, tán thưởng ào ào.
"Sư phụ, bọn họ vậy mà…… đã tỉnh.” Tiểu dược đồng không hiểu nhìn về phía thần y.
Sắc mặt lão thần y nhất thời cực kỳ khó coi, đang muốn lên tiếng phản bác, cũng không có hơi nói. Yết hầu khó chịu, liên tục ho khan thật lâu, một bên vội trợn mắt, một thân tự thi châm cho mình.
"Nữ tử này làm sao bây giờ?” Một người sung bái nhìn Băng Nhi, chỉ vào Lạc Dung, hỏi.
"Tưới nước tiểu cho nàng là được, nhưng không cần thiết là nước tiểu đồng nam đâu.” Băng Nhi mỉm cười, ánh mắt giảo hoạt.
Đúng lúc Lạc Dung mở mắt, lại nhìn thấy nam nhân đang cởi quần, lộ ra thứ nàng không nên nhìn, dễ dàng làm nàng đau mắt hột, ở trước mắt nàng đùa nghịch chớp lên. Tiếp theo là một chất lỏng nồng mùi tưới trên mặt nàng. Lạc Dung lập tức sợ hãi kêu một tiếng, ống một họng to, triệt để bất tỉnh……..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook