Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp
-
Chương 21: Tương kiến bất tương thức
Một vị thần y vai mang thùng thuốc, tóc cùng râu đều bạc trắng, bước vào từ bên ngoài, làm cho người ra vừa thấy liền sinh lòng ngưỡng mộ.
Nếu là thần y, dĩ nhiên là phẩm hạnh cao thượng, tuyệt đối sẽ không trị cho kỹ nữ, mà một lòng một dạ dùng trên người nam tử quý tộc.
Bệnh nhân giống như khóc mà không phải khóc, cười lại không phải cười, hai mắt đỏ ngầu màu máu.
Sau khi thần y bắt mạch, nhíu mày trầm tư, cảm thấy mạch tượng này cực kỳ quỷ dị, dứt khoát tỏ ra bí hiểm nói: “Người này thể hư, âm dương không đều, bị độc xâm nhập, cho nên cần phải bài độc.”
"Thần y, cần phải có dược liệu gì?” Hộ vệ cung kính hỏi.
"Chỉ cầm châm pháp của lão phu là đủ, sau thời gian một nén nhang là có thể tỉnh lại.” Thần y vẫy vẫy tay.
Dứt lời, thần y lấy ra mấy cây châm bạc nhỏ, tiếp theo thi triển châm pháp thần bí độc môn của mình. Bắt đầu hạ châm xuống toàn bộ huyệt vị trên cơ thể nam tử, hai tay đồng thời xuất ra tám cây châm.
Mọi người hơi trố mắt. Tất cả đều bị thủ pháp kỳ diệu của ông chấn trụ!
Nào biết, đã qua thời gian một nén nhang nhưng nam tử kia vẫn chưa tỉnh lại. Thần y không khỏi hơi nhíu mày, cảm xúc không thể nào giữ vững bình tĩnh được nữa. Lại rút ra một đống châm nhỏ, hai tay như thoi đưa, đâm vào năm mươi tám huyệt vị của nam tử. Lúc châm của ông chạm vào mặt nam tử, bỗng nhiên cảm thấy bên môi nam tử phun ra một luồng hơi thở màu đen nhàn nhạt. Thần y dùng tay vuốt râu, vẻ mặt đầy vui sướng nói: “Thật tốt, khí độc trong cư thể hắn đã bị ta bức ra rồi.”
Băng Nhi nghe thần y chuẩn đoán, nhất thời không thể nhịn xuống, bên môi trào ra một tiếng cười khẽ.
Xung quanh rất tĩnh lặng, một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ ràng. Trong hoàn cảnh này, tiếng cười của Băng Nhi đột ngột vang lên.
Phụ nhân kia vốn là lòng như lửa đốt, nghe được tiếng cười này lập tức không nhịn được quay đầu sắc bén trừng mắt nhìn về đám người một cái.
"Đi ra! Vừa rồi là ai cười? Chẳng lẽ nhìn thấy phu quân bản phu nhân chịu tội, tâm tình liền vui vẻ? Nếu phu quân của ta gặp chuyện không may, ta nhất định chôn ngươi theo cùng.”
Mọi người nghe vậy, mặt liền biến sắc, bởi vì bọn họ tin tưởng vị phụ nhân này nói được làm được.
Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến một giọng nói dồn dập mà the thé “Phu nhân, ta nhìn thấy…..Vừa rồi là nàng đang cười.”
Giọng nói Lạc Dung trời sinh hcói tai, trong đám người càng vang lên lanh lảnh, mà tay nàng đang chỉ về phía Băng Nhi.
Mọi người ngoái đầu nhìn lại, liền thấy một “thiếu niên” đứng ở đầu tường. Sắc môi nàng thật hồng, ánh mắt tươi đẹp tuyệt mỹ, tư thái thanh thản, bộ dáng chỉnh tề.
Đám hộ vệ lập tức rút đao ra khỏi vỏ, tên lên dây cung, bộ dáng giương cung bạc kiếm hướng về phía Băng Nhi.
"Người trẻ tuổi, vì sao ngươi lại cười?” Phụ nhân nhìn thấy là một mỹ thiếu niên, sấc mặt liền dịu xuống, ánh mắt tỏ ra hiền hậu.
Băng Nhi không kiêu ngạo không siểm nịnh, thản nhiên đối mặt, tựa như trời sinh phong độ ung dung “Phu nhân hiểu lầm, tại hạ chính là nghe chuẩn đoán và cách chữa bệnh sai lầm của thần y, nhất thời không kiềm chế được bật cười mà thôi.”
Đôi mắt nàng nồng đậm như điểm nước sơn, như đang nhìn mà cũng như không nhìn, liếc mắt một cái. Tâm tính không giống với một thiếu niên, nội tâm giống như đã trải qua nhiều tang thương, đối với những lời nhục mạ vốn không thèm để ý. Nhưng mà, nàng cũng không định bỏ mặc. Từ trước đến nay nàng làm việc không hề vội vàng.
"Hả? Ngươi nói vị thần y này chuẩn đoán sai bệnh?” Ánh mắt phụ nhân xẹt qua một chút nhàn nhạt khinh thường.
"Người thông minh cũng có khi mắc sai lầm, người ngu ngốc đôi khi cũng làm được việc.” Băng Ni trả lời.
Trong lòng thần y đang sốt ruột, đột nhiên nghe thấy có người chất vấn về y thuật của ông, sắc mặt lập tức trở nên càng thêm khó coi, trách nói: “Người trẻ tuổi, chớ có nói ngoa, ngươi cảm thấy bản thân mình có bản lĩnh hay sao?”
Con ngươi tối tăm mỹ lệ của Băng Nhi nhìn về phía lão thần y, bên môi thoáng qua một nụ cười thần bí. Trong lòng nàng tự nhiên có tính toán. Trong sách y của mẫu thân nàng có ghi lại chuyện này, cho nên mới dám nói thẳng “Ta không có bản lĩnh gì, chỉ là gia tộc ta y thuật bất phàm, hơn nữa ta thấy chuẩn đoán lần này của ngài thật sự có vấn đề.”
"Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, nói chuyện phải chú ý có chừng mực.” Hai mắt thần y tràn ngập phẫn nộ cùng bất an.
"Nhưng. . . . . . Ngộ nhỡ ta có thể chữa khỏi cho bọn họ thì sao?” Băng Nhi ngẩng đầu, cực kỳ tự tin.
. . . . . .
Xa xa, nhã gian trên tầng cao nhất của Xuân Phong Lâu.
Ánh mắt của Tuyết Oanh lóe ra tia sáng, lười nhát nằm ở cửa sổ nhìn một lát, hiếu kỳ hỏi: “Phụ nhân kia là người phương nào?”
Lông mày của hắc y nam tử hơi nghiêng giống như một loại đá quý, mặt không biểu cảm nói: “Phụ nhân kia chính là nữ nhân dưới một người trên vạn người, là tỷ tỷ của đương kim hoàng đế Yến quốc, cũng là trưởng công chúa.”
Tuyết Oanh nhất thời hút một miệng lãnh khí, "Nghe nói trưởng công chúa suốt ngày ru rú trong nhà, Tử Hi vậy mà có thể nhận ra được?”
Nàng khẽ ngoái đầu nhìn lại, chợt thấy nam tử đang từ từ cởi hắc bào bên ngoài ra, khuôn mặt nhất thời đỏ lên.
Một nam nhân ở trong phòng tối cở bỏ y phục, đối với nữ tử muốn trao thân cho hắn mà nói, thật sự là một chuyện may mắn.
Thân hình nam tử rất đẹp, có bộ dáng tao nhã của văn nhân, lại có độ mạnh yếu cùng co dãn của người tập võ, xương quai xanh tinh xảo, bả vai to rộng, phần eo hoàn mỹ, có thể nói là một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ.
Trong lòng Tuyết Oanh chờ mong lại cảm thấy không thể tin, cái này….. quá đột ngột rồi!
Nhưng khi nam tử vừa lộn áo bào màu đen lại, tự nhiên biến thành kiện áo khoác màu trắng viền tím, ánh mắt của Tuyết Oanh không khỏi chợt ngẩn ra.
. . . . . .
Giờ phút này, lão thần y trừng mắt lạnh lùng nhìn Băng Nhi, nói: “Người trẻ tuổi, ngươi chỉ xem lão phu sai ở chỗ nào?”
Băng Nhi khẽ híp mắt lại, như cười mà như không cười nói: “Không biết ngài có phân rõ cái gì là trúng độc? Cái gì là trúng tà hay không?”
"Trúng tà! Thật sự là lời nói vô căn cứ!" Lão thần y giống như nghe được chuyện đáng che cười nhất trên đời, con ngươi lóe ra tia sáng lạnh, vuốt vuốt râu cười lạnh “Y thuật của lão phu tuy không thể khởi tử hồi sinh, nhưng ở Kinh Thành này, nếu bệnh ta không thể chữa, danh y khác có chữa cũng chỉ có thể tục mệnh trong vòng ba ngày.”
"Đúng vậy! Ngươi là giang hồ bịp bợm ở đâu ra vậy?” Trong mắt hai dược đồng bên cạnh cũng lộ ra ý cười chế nhạo.
Khanh Tuấn nhút nhát bước ra hai bước, nhịn không được nói: “Các ngươi không cần nói nàng như vậy. Lúc trước bệnh của ta chính là do nàng chữa khỏi. Nàng thường xuyên xem sách y, vẫn hiểu được một chút y thuật.”
"Hiểu một chút y thuật? Xem vài cuốn sách y cũng hiểu được y thuật? Ngươi muốn cười nhạo lão phu, ta không có lời nào để nói. Nhng mà ngươi dám trì hoãn ta cứu người, đừng trách ta không khách khí.” Lão thần y bày ra bộ dáng đại nghĩa không thể xâm phạm, dời ánh mắt, nói: “Phu nhân, vừa rồi lão phu bị hắn quấy rầy, nếu trì hoãn thời cơ cứu mạng, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
Trong lòng phụ nhân nghĩ đến an nguy của phu quân, ánh mắt quét về phía Băng Nhi, ánh sáng sắc bén trong mắt lóe ra làm cho trong lòng người ta rét run “Người trẻ tuổi, phu quân ta nếu gặp chuyện không may, hôm nay ta chắc chắn cho ngươi chết thật thảm.”
Mắt thấy mọi người không hề có ý tin nàng, Băng Nhi tự giễu cười. Thế đạo này thật sự là ngư long hỗn tạp, hắc bạch khó phân.
Lúc này, Băng Nhi uyển chuyển nói: “Xin hỏi, các ngươi có cứu cô nương này không?”
Phụ nhân hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm ngó tới kỹ nữ đang nằm một bên “Nàng ta quyến rũ phu quân của ta, chính là chết chưa hết tội, nhưng mà vì giữ chút ân đức cho phu quân ta, để nàng ta tự sinh tự diệt đi.”
Băng Nhi chậm rãi nói: “Sống chết chỉ là một câu nói của phu nhân, nếu phu nhân không để ý, ta có thể cứu nàng hay không? Nếu trị khỏi, phu quân ngài chẳng phải tích nhiều thêm công đức sao?”
Nghe vậy, phụ nhân bất khả tư nghị nhìn Băng Nhi, ánh mắt giống như kinh ngạc vẻ chấp nhất cùng bình tĩnh của nàng.
Thần y nhíu mày nói: “Phu nhân đừng để ý đến nàng, loại người bịp bợm này trong giang hồ rất nhiều.”
Lạc Dung cũng lên tiếng xen vào “Ai da, Băng Nhi, ngươi biết y thuật lúc nào? Mẫu thân ngươi bắt quá cũng chỉ là một thầy pháp ở Miêu Cương thôi. Nếu bà ta biết y thuật, bệnh của bản thân sao lại không trị hết chứ?”
Mọi người nghe được lời Lạc Dung, ánh mắt đối với Băng Nhi lập tức có ba phần khinh thường cùng hèn mọn. Thiếu niên này nhìn thanh tú anh tuấn, chỉ tiếc lại là một tên gian hồ bịp bợm.
Từ trước đến nay người Trung Nguyên đều có thành kiến đối với ngoại tộc, cho rằng thầy pháp, bà mo… đều là những loại người hạ đẳng.
"Trên đời này kẻ lừa gạt là ghê gớm nhất, tuổi còn trẻ học cái gì không học, lại học thủ đoạn gạt người.”
"Dứt khoát bắt lại mang đi trị tội, tránh về sau đi hại người khác.”
Thời điểm mọi người trừng mắt lạnh lùng, giương cung bạc kiếm, xa xa bỗng nhiên truyền đến giọng nói thanh nhã của nam tử “Phu nhân, thiếu niên này không phải là loại người lừa gạt, sao không để nàng thử một lần?”
Nói xong, một làn gió mát lạnh thổi vào trái tim u ám của Băng Nhi, cũng thổi bay mảnh lụa trắng mỏng manh đối diện nàng. Ánh mắt lơ đãng liếc nhìn một cái, liền nhìn thấy xa xa, bóng dáng một bạch y nam tử ngọc thụ lâm phong đang đứng.
Nếu là thần y, dĩ nhiên là phẩm hạnh cao thượng, tuyệt đối sẽ không trị cho kỹ nữ, mà một lòng một dạ dùng trên người nam tử quý tộc.
Bệnh nhân giống như khóc mà không phải khóc, cười lại không phải cười, hai mắt đỏ ngầu màu máu.
Sau khi thần y bắt mạch, nhíu mày trầm tư, cảm thấy mạch tượng này cực kỳ quỷ dị, dứt khoát tỏ ra bí hiểm nói: “Người này thể hư, âm dương không đều, bị độc xâm nhập, cho nên cần phải bài độc.”
"Thần y, cần phải có dược liệu gì?” Hộ vệ cung kính hỏi.
"Chỉ cầm châm pháp của lão phu là đủ, sau thời gian một nén nhang là có thể tỉnh lại.” Thần y vẫy vẫy tay.
Dứt lời, thần y lấy ra mấy cây châm bạc nhỏ, tiếp theo thi triển châm pháp thần bí độc môn của mình. Bắt đầu hạ châm xuống toàn bộ huyệt vị trên cơ thể nam tử, hai tay đồng thời xuất ra tám cây châm.
Mọi người hơi trố mắt. Tất cả đều bị thủ pháp kỳ diệu của ông chấn trụ!
Nào biết, đã qua thời gian một nén nhang nhưng nam tử kia vẫn chưa tỉnh lại. Thần y không khỏi hơi nhíu mày, cảm xúc không thể nào giữ vững bình tĩnh được nữa. Lại rút ra một đống châm nhỏ, hai tay như thoi đưa, đâm vào năm mươi tám huyệt vị của nam tử. Lúc châm của ông chạm vào mặt nam tử, bỗng nhiên cảm thấy bên môi nam tử phun ra một luồng hơi thở màu đen nhàn nhạt. Thần y dùng tay vuốt râu, vẻ mặt đầy vui sướng nói: “Thật tốt, khí độc trong cư thể hắn đã bị ta bức ra rồi.”
Băng Nhi nghe thần y chuẩn đoán, nhất thời không thể nhịn xuống, bên môi trào ra một tiếng cười khẽ.
Xung quanh rất tĩnh lặng, một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ ràng. Trong hoàn cảnh này, tiếng cười của Băng Nhi đột ngột vang lên.
Phụ nhân kia vốn là lòng như lửa đốt, nghe được tiếng cười này lập tức không nhịn được quay đầu sắc bén trừng mắt nhìn về đám người một cái.
"Đi ra! Vừa rồi là ai cười? Chẳng lẽ nhìn thấy phu quân bản phu nhân chịu tội, tâm tình liền vui vẻ? Nếu phu quân của ta gặp chuyện không may, ta nhất định chôn ngươi theo cùng.”
Mọi người nghe vậy, mặt liền biến sắc, bởi vì bọn họ tin tưởng vị phụ nhân này nói được làm được.
Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến một giọng nói dồn dập mà the thé “Phu nhân, ta nhìn thấy…..Vừa rồi là nàng đang cười.”
Giọng nói Lạc Dung trời sinh hcói tai, trong đám người càng vang lên lanh lảnh, mà tay nàng đang chỉ về phía Băng Nhi.
Mọi người ngoái đầu nhìn lại, liền thấy một “thiếu niên” đứng ở đầu tường. Sắc môi nàng thật hồng, ánh mắt tươi đẹp tuyệt mỹ, tư thái thanh thản, bộ dáng chỉnh tề.
Đám hộ vệ lập tức rút đao ra khỏi vỏ, tên lên dây cung, bộ dáng giương cung bạc kiếm hướng về phía Băng Nhi.
"Người trẻ tuổi, vì sao ngươi lại cười?” Phụ nhân nhìn thấy là một mỹ thiếu niên, sấc mặt liền dịu xuống, ánh mắt tỏ ra hiền hậu.
Băng Nhi không kiêu ngạo không siểm nịnh, thản nhiên đối mặt, tựa như trời sinh phong độ ung dung “Phu nhân hiểu lầm, tại hạ chính là nghe chuẩn đoán và cách chữa bệnh sai lầm của thần y, nhất thời không kiềm chế được bật cười mà thôi.”
Đôi mắt nàng nồng đậm như điểm nước sơn, như đang nhìn mà cũng như không nhìn, liếc mắt một cái. Tâm tính không giống với một thiếu niên, nội tâm giống như đã trải qua nhiều tang thương, đối với những lời nhục mạ vốn không thèm để ý. Nhưng mà, nàng cũng không định bỏ mặc. Từ trước đến nay nàng làm việc không hề vội vàng.
"Hả? Ngươi nói vị thần y này chuẩn đoán sai bệnh?” Ánh mắt phụ nhân xẹt qua một chút nhàn nhạt khinh thường.
"Người thông minh cũng có khi mắc sai lầm, người ngu ngốc đôi khi cũng làm được việc.” Băng Ni trả lời.
Trong lòng thần y đang sốt ruột, đột nhiên nghe thấy có người chất vấn về y thuật của ông, sắc mặt lập tức trở nên càng thêm khó coi, trách nói: “Người trẻ tuổi, chớ có nói ngoa, ngươi cảm thấy bản thân mình có bản lĩnh hay sao?”
Con ngươi tối tăm mỹ lệ của Băng Nhi nhìn về phía lão thần y, bên môi thoáng qua một nụ cười thần bí. Trong lòng nàng tự nhiên có tính toán. Trong sách y của mẫu thân nàng có ghi lại chuyện này, cho nên mới dám nói thẳng “Ta không có bản lĩnh gì, chỉ là gia tộc ta y thuật bất phàm, hơn nữa ta thấy chuẩn đoán lần này của ngài thật sự có vấn đề.”
"Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, nói chuyện phải chú ý có chừng mực.” Hai mắt thần y tràn ngập phẫn nộ cùng bất an.
"Nhưng. . . . . . Ngộ nhỡ ta có thể chữa khỏi cho bọn họ thì sao?” Băng Nhi ngẩng đầu, cực kỳ tự tin.
. . . . . .
Xa xa, nhã gian trên tầng cao nhất của Xuân Phong Lâu.
Ánh mắt của Tuyết Oanh lóe ra tia sáng, lười nhát nằm ở cửa sổ nhìn một lát, hiếu kỳ hỏi: “Phụ nhân kia là người phương nào?”
Lông mày của hắc y nam tử hơi nghiêng giống như một loại đá quý, mặt không biểu cảm nói: “Phụ nhân kia chính là nữ nhân dưới một người trên vạn người, là tỷ tỷ của đương kim hoàng đế Yến quốc, cũng là trưởng công chúa.”
Tuyết Oanh nhất thời hút một miệng lãnh khí, "Nghe nói trưởng công chúa suốt ngày ru rú trong nhà, Tử Hi vậy mà có thể nhận ra được?”
Nàng khẽ ngoái đầu nhìn lại, chợt thấy nam tử đang từ từ cởi hắc bào bên ngoài ra, khuôn mặt nhất thời đỏ lên.
Một nam nhân ở trong phòng tối cở bỏ y phục, đối với nữ tử muốn trao thân cho hắn mà nói, thật sự là một chuyện may mắn.
Thân hình nam tử rất đẹp, có bộ dáng tao nhã của văn nhân, lại có độ mạnh yếu cùng co dãn của người tập võ, xương quai xanh tinh xảo, bả vai to rộng, phần eo hoàn mỹ, có thể nói là một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ.
Trong lòng Tuyết Oanh chờ mong lại cảm thấy không thể tin, cái này….. quá đột ngột rồi!
Nhưng khi nam tử vừa lộn áo bào màu đen lại, tự nhiên biến thành kiện áo khoác màu trắng viền tím, ánh mắt của Tuyết Oanh không khỏi chợt ngẩn ra.
. . . . . .
Giờ phút này, lão thần y trừng mắt lạnh lùng nhìn Băng Nhi, nói: “Người trẻ tuổi, ngươi chỉ xem lão phu sai ở chỗ nào?”
Băng Nhi khẽ híp mắt lại, như cười mà như không cười nói: “Không biết ngài có phân rõ cái gì là trúng độc? Cái gì là trúng tà hay không?”
"Trúng tà! Thật sự là lời nói vô căn cứ!" Lão thần y giống như nghe được chuyện đáng che cười nhất trên đời, con ngươi lóe ra tia sáng lạnh, vuốt vuốt râu cười lạnh “Y thuật của lão phu tuy không thể khởi tử hồi sinh, nhưng ở Kinh Thành này, nếu bệnh ta không thể chữa, danh y khác có chữa cũng chỉ có thể tục mệnh trong vòng ba ngày.”
"Đúng vậy! Ngươi là giang hồ bịp bợm ở đâu ra vậy?” Trong mắt hai dược đồng bên cạnh cũng lộ ra ý cười chế nhạo.
Khanh Tuấn nhút nhát bước ra hai bước, nhịn không được nói: “Các ngươi không cần nói nàng như vậy. Lúc trước bệnh của ta chính là do nàng chữa khỏi. Nàng thường xuyên xem sách y, vẫn hiểu được một chút y thuật.”
"Hiểu một chút y thuật? Xem vài cuốn sách y cũng hiểu được y thuật? Ngươi muốn cười nhạo lão phu, ta không có lời nào để nói. Nhng mà ngươi dám trì hoãn ta cứu người, đừng trách ta không khách khí.” Lão thần y bày ra bộ dáng đại nghĩa không thể xâm phạm, dời ánh mắt, nói: “Phu nhân, vừa rồi lão phu bị hắn quấy rầy, nếu trì hoãn thời cơ cứu mạng, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
Trong lòng phụ nhân nghĩ đến an nguy của phu quân, ánh mắt quét về phía Băng Nhi, ánh sáng sắc bén trong mắt lóe ra làm cho trong lòng người ta rét run “Người trẻ tuổi, phu quân ta nếu gặp chuyện không may, hôm nay ta chắc chắn cho ngươi chết thật thảm.”
Mắt thấy mọi người không hề có ý tin nàng, Băng Nhi tự giễu cười. Thế đạo này thật sự là ngư long hỗn tạp, hắc bạch khó phân.
Lúc này, Băng Nhi uyển chuyển nói: “Xin hỏi, các ngươi có cứu cô nương này không?”
Phụ nhân hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm ngó tới kỹ nữ đang nằm một bên “Nàng ta quyến rũ phu quân của ta, chính là chết chưa hết tội, nhưng mà vì giữ chút ân đức cho phu quân ta, để nàng ta tự sinh tự diệt đi.”
Băng Nhi chậm rãi nói: “Sống chết chỉ là một câu nói của phu nhân, nếu phu nhân không để ý, ta có thể cứu nàng hay không? Nếu trị khỏi, phu quân ngài chẳng phải tích nhiều thêm công đức sao?”
Nghe vậy, phụ nhân bất khả tư nghị nhìn Băng Nhi, ánh mắt giống như kinh ngạc vẻ chấp nhất cùng bình tĩnh của nàng.
Thần y nhíu mày nói: “Phu nhân đừng để ý đến nàng, loại người bịp bợm này trong giang hồ rất nhiều.”
Lạc Dung cũng lên tiếng xen vào “Ai da, Băng Nhi, ngươi biết y thuật lúc nào? Mẫu thân ngươi bắt quá cũng chỉ là một thầy pháp ở Miêu Cương thôi. Nếu bà ta biết y thuật, bệnh của bản thân sao lại không trị hết chứ?”
Mọi người nghe được lời Lạc Dung, ánh mắt đối với Băng Nhi lập tức có ba phần khinh thường cùng hèn mọn. Thiếu niên này nhìn thanh tú anh tuấn, chỉ tiếc lại là một tên gian hồ bịp bợm.
Từ trước đến nay người Trung Nguyên đều có thành kiến đối với ngoại tộc, cho rằng thầy pháp, bà mo… đều là những loại người hạ đẳng.
"Trên đời này kẻ lừa gạt là ghê gớm nhất, tuổi còn trẻ học cái gì không học, lại học thủ đoạn gạt người.”
"Dứt khoát bắt lại mang đi trị tội, tránh về sau đi hại người khác.”
Thời điểm mọi người trừng mắt lạnh lùng, giương cung bạc kiếm, xa xa bỗng nhiên truyền đến giọng nói thanh nhã của nam tử “Phu nhân, thiếu niên này không phải là loại người lừa gạt, sao không để nàng thử một lần?”
Nói xong, một làn gió mát lạnh thổi vào trái tim u ám của Băng Nhi, cũng thổi bay mảnh lụa trắng mỏng manh đối diện nàng. Ánh mắt lơ đãng liếc nhìn một cái, liền nhìn thấy xa xa, bóng dáng một bạch y nam tử ngọc thụ lâm phong đang đứng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook