- Cẩm Cẩm à, tôi biết là cô biết gì đó mà!! Làm ơn nói cho tôi biết đi, Giang Ngôn sắp phát điên rồi!!! Tiêu Viễn mặt dày sộc thẳng qua chổ ngồi của Hoa Y và Cẩm Nhi rên rĩ xin tình báo.
- Cút !! Đó là đáng đời cậu ta, ai bảo cậu ta đối xữ với Hạ Hạ như vậy! Cẩm Nhi lạnh lùng cự tuyệt.
- Cậu đừng vậy mà!!! Tiêu Viễn nhăn mày, liều mạng rên rĩ - Giang Ngôn sắp lật tung cái thành phố này để tìm người rồi!! Tôi biết 2 cậu biết, làm ơn đi mà!!!
- Đó là tự cậu ta chuốc lấy!!! Cẩm Nhi lạnh lùng.
- Hạ Hạ , đi ..

du học rồi!!! Hoa Y không chịu nổi sự dây dưa của Tiêu Viển nên lên tiếng.

Cẩm Nhi lập tức giật mình, bịt miệng Hoa Y.
- Cái ..

cái gì??? Tiêu Viển thất kinh.
- Cậu nói là thật? 1 gịong nói âm trầm kìm nén vang lên, không biết Giang Ngôn xuất hiện bên cạnh họ từ khi nào, anh thất thần - Cô ấy ...!đi du học ?
Cẩm Nhi nhìn vẽ mặt thất thần của anh thì khó chịu, nếu anh thật sự quan tâm cô , thích cô thì đã không ra nông nỗi như bây giờ.

Bây giờ còn ở đây giả vờ đau lòng muốn chết.


Cẩm Nhi ghét bỏ, kéo Hoa Y đi:
- Không nói cậu biết!!! Đi, không muốn nhìn thấy cậu ta! Bây giờ đến bọn tôi cũng ghét cậu!!!
Giang Ngôn như không thể tin vào tai mình ,trái tim đập hụt mất vài nhịp ,anh thất thần ngồi xuống ghế,không nói được câu nào.
- Không đúng, không đúng, không phải như vậy, tuyệt đối không phải như vậy!!! Anh hoảng sợ.

Rồi đột nhiên đứng bật dậy đuổi theo Cẩm Nhi và Hoa Y đang ra khõi trường.
- Cẩm Nhi , cậu nói rõ cho tôi đi ! Cậu lập tức nói rõ cho tôi! Cô ấy còn muốn đùa giỡn với tôi bao lâu? Cô ấy giận như vậy chưa đủ sao? Tại sao lại đi du học?? Không phãi như vậy! Cô ấy không đi đâu hết , phãi không???
Giang Ngôn mất bình tĩnh, anh nắm lấy bờ vai Cẩm Nhi, ra sức lắc người trước mắt, anh hi vọng cô ấy có thể nói với anh Ngôn Hạ chĩ là đang đùa với anh, anh hi vọng cô ấy chĩ đang nói dối để chọc tức anh.

Anh hi vọng đây không phãi sự thật.
Tiêu Viển nhìn hành động của anh, ngay lập tức hoảng sợ, mấy người liếc mắt nhìn nhau rồi vội vàng đi tới kéo anh ra .
Đôi mắt Giang Ngôn đỏ đến đáng sợ, mặt mũi tràn đầy đau khổ, như 1 con dã thú bị thương đang giảy dụa làm người ta vừa sợ hãi vừa đau lòng.
Cẩm Nhi và Hoa Y bị anh làm cho giật mình, họ không nghĩ tới anh lại kích động như vậy.

Dường như giây phút này, cả Tiêu Viển cùng 2 người họ muốn tức giận, muốn khuyên nhủ cũng theo bản năng mà nghẹn lại, không biết nên nói gì.
- Trả lời tôi đi!!! Cô ấy đâu rồi??? Hốc mắt anh đỏ rực, thanh âm run rẩy không thể khống chế gần như muốn gầm lên.
Hoa Y hoảng sợ, cố gỡ bàn tay anh đang xiết chặc vai Cẩm Nhi ra.

- Cậu buông ra trước đi!! Cậu làm cô ấy đau rồi!!
- Buông ra! Cẩm Nhi vùng vằng hất anh ra, tức giận quát - Cậu ở đây phát điên cái gì? Lúc đó cậu không đứng về phía Hạ Hạ , còn nói cậu không quen cậu ấy! Bây giờ cậu ở đây đau khổ cho ai xem!!!
Tiêu Viển vội nhảy vào kéo 3 người ra, cậu cũng hoảng không kém.
- Có..

có gì thì chúng ta từ từ ..

từ từ nói!!
Giang Ngôn bất lực buông Cẩm Nhi ra, anh ôm đầu ngồi xổm xuống đất.

Cẩm Nhi nói đúng, tất cả là tại anh.

Nếu anh không như vậy , cô đã không rời đi.

- Hạ Hạ , đi du học rồi! Có lẽ rất lâu mới quay về, cũng có lẽ...!chắc là sẽ không trỡ về nữa!!!
Hoa Y không nhịn được nói với anh.

Giang Ngôn như không nghe thấy cô nói, ngồi đó yên lặng hồi lâu thì đứng lên lảo đảo bước đi, anh đi như 1 cái xác không hồn.

Tiêu Viển không an tâm vọt theo lại bị anh xua đuổi .
- Cút ! Lập tức cút ngay cho tôi! Để tôi yên!!!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương