Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70
-
Chương 14: Sóng Gió Nhỏ Trong Phòng Ăn 1
Mấy ngày nay gieo mạ trên ruộng, người vừa bận bịu vừa mệt, phòng ăn cơm sáng người ăn cũng ít hơn, phần lớn mọi người ở trong nhà ăn tạm, dù sao buổi sáng không nhận bánh ngô, vậy buổi trưa có thể nhận bù.
Phương Thu Lan nhận hai cái bánh ngô, đi tới ruộng nước phía Đông.
Đất được phân cho nhà họ Phương vừa lệch vừa nhỏ, Phương Nghị là người làm việc mệt mỏi nhất một năm, nhưng điểm công lại ít nhất.
Nhất là anh lại rất ít khi đi ăn cơm ở phòng ăn công xã, trong đội thiếu phần ăn của anh đến cuối năm cũng không bù bao nhiêu.
Nhưng lần này, Phương Thu Lan lại bánh mang tới cho anh.
Phương Nghị ngạc nhiên nhìn điểm tâm trong tay chị, Phương Thu Lan muốn cho em trai ăn được đồ ăn nóng, dọc theo đường đi chạy có chút gấp, hơi thở gấp gáp giải thích: "Em Điềm cho em, để cho em ăn."
Bắt đầu từ hôm qua Phương Thu Lan liền gọi là Dư Điềm Điềm là em gái Điềm Điềm.
Thần sắc Phương Nghị có chút phức tạp nhìn hai cái bánh ngô.
"Mau cầm đi! Chị còn phải đi cấy mạ!"
Phương Nghị không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, lại như nhớ ra cái gì nói: "Tháng sau em đi cấy mạ, chị ở ruộng nước."
Tháng năm cấy mạ, đứng phơi nắng có thể nướng chết người.
Phương Thu Lan biết ý tốt của anh nhưng cự tuyệt: "Trong đội phân việc, sao có thể nói đổi là đổi, đừng dài dòng, mau ăn, chị còn đi."
Sau khi chị cả đi, Phương Nghị cảm giác lòng bàn tay ấm áp, trong bụng anh đói lả, buổi sáng chỉ ăn nửa cái bánh rau củ dại, giờ phút này bánh ngô ấm áp trong tay, cho dù là lương thực phụ nhưng cũng đủ làm no dạ dày của anh.
Phương Nghị hai ba miếng liền giải quyết xong.
Dạ dày rốt cuộc có cảm giác no bụng, Phương Nghị lại cúi người xuống bắt đầu cấy mạ.
Từ hôm nay bắt đầu, đã ăn hai lần thức ăn của cô gái kia.
Chuyện này làm trong lòng anh có chút ảo não, dù hai cái bánh ngô kia là anh nên có.
*
Đến buổi trưa, công nhân trong thôn Tỳ Ba đều lục đục đi tới.
Gần như tầm mắt của mọi người đều đặt ở trên người Dư Điềm Điềm.
Khi nào mà thôn Tỳ Ba xuất hiện cô gái xinh đẹp như vậy?
Mấy người đàn ông kéo dài cổ nhìn qua, mấy cô gái trẻ tuổi một chút cũng không nhịn được quan sát một chút.
Dư Điềm Điềm không mặc quần áo bắt mắt, nhưng chính lối ăn mặc giản dị cũng không che giấu được khí chất và phong thái của cô, đều là ở cửa sổ phòng ăn lấy cơm, nhưng so sánh với nhau thì lại khác biệt hoàn toàn.
Ánh mắt ghen tị của Lâm Tiểu Mẫn thỉnh thoảng liếc sang.
Nhưng mà rất nhanh, có người phát hiện chuyện Dư Điềm Điềm không nói câu nào.
Có người bắt chuyện với cô, cô cũng chỉ cười đáp lại.
"Chuyện gì....Không phải là người câm đó chứ..." Trong đám người khẽ phát ra tiếng nghị luận khe khẽ.
Rất nhanh liền có người phụ họa: "Nghe nói chính là như vậy."
"Ai, vậy thì thật đáng tiếc, dáng dấp đẹp mắt nhưng không nói chuyện được."
Lâm Tiểu Mẫn lập tức giương cổ lên, đúng, dáng dấp đẹp mắt thì thế nào, còn không phải là người câm hay sao!
Dư Điềm Điềm cơ bản không quan tâm cái nhìn của những người này, cô chỉ chuyên tâm nhìn thức ăn trước mắt.
Một nồi lớn củ khoai sọ, một người hai muỗng, một nồi canh trứng gà lớn, đáng tiếc chỉ có hai cái trứng gà và mấy miếng rau lẻ tẻ, mỗi người một muỗng, phần cuối cùng là một củ khoai lang đỏ, đây chính là phòng ăn công nhân.
Không có lương thực tinh.
Chỉ có buổi trưa chủ nhật hàng tuần, trong đội mới cho phép nấu một ít lương thực tinh.
Dư Điềm Điềm có cố gắng nhưng không có được một chút may mắn nào.
Không ngăn cản được có người trêu chọc cô.
"Em gái, năm nay bao nhiêu tuổi? Ngẩng đầu xem một cái."
Trong đám người phát ra một trận cười ầm lên.
Sắc mặt của Dư Điềm Điềm bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn, những người đó chắc chắn rằng cô sẽ không nói chuyện, càng cười dữ hơn, thế nhưng tiếng cười huyên náo bị tiếng khay rớt làm im bặt.
Khay cơm thiết của người đùa giỡn nọ bị Dư Điềm Điềm cố ý lắc một cái trong lúc múc canh, canh nóng đổ vào trên tay người đàn ông kia, người đàn ông cả kinh vội làm rơi khay cơm trên đất.
"Cô!" Sắc mặt của người đàn ông liền thay đổi, Dư Điềm Điềm giương mặt lên không chút sợ hãi nào nhìn người đàn ông.
Trong nháy mắt đám người yên tĩnh không ít.
Chẳng ai nghĩ tới, cô gái câm nhỏ nhắn nhìn qua không thể nói chuyện còn không thể chọc.
Người đàn ông kia cũng không dám làm lớn chuyện, dù sao cũng là anh ta đuối lý trước, không thể làm gì khác hơn là xụ mặt, yên lặng nhặt khay cơm lên rồi rời đi.
Trong đám người truyền ra vài tiếng châm biếm nho nhỏ.
Tiếp theo, không ai dám bưng cơm đùa giỡn trong lúc Dư Điềm Điềm múc cơm.
Ngô Nguyệt đi tới bên cạnh Dư Điềm Điềm, không nhịn được khen: "Cô cũng thật lợi hại, nhìn yếu đuối, không nghĩ tới là người không chịu thiệt."
Phương Thu Lan nhận hai cái bánh ngô, đi tới ruộng nước phía Đông.
Đất được phân cho nhà họ Phương vừa lệch vừa nhỏ, Phương Nghị là người làm việc mệt mỏi nhất một năm, nhưng điểm công lại ít nhất.
Nhất là anh lại rất ít khi đi ăn cơm ở phòng ăn công xã, trong đội thiếu phần ăn của anh đến cuối năm cũng không bù bao nhiêu.
Nhưng lần này, Phương Thu Lan lại bánh mang tới cho anh.
Phương Nghị ngạc nhiên nhìn điểm tâm trong tay chị, Phương Thu Lan muốn cho em trai ăn được đồ ăn nóng, dọc theo đường đi chạy có chút gấp, hơi thở gấp gáp giải thích: "Em Điềm cho em, để cho em ăn."
Bắt đầu từ hôm qua Phương Thu Lan liền gọi là Dư Điềm Điềm là em gái Điềm Điềm.
Thần sắc Phương Nghị có chút phức tạp nhìn hai cái bánh ngô.
"Mau cầm đi! Chị còn phải đi cấy mạ!"
Phương Nghị không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, lại như nhớ ra cái gì nói: "Tháng sau em đi cấy mạ, chị ở ruộng nước."
Tháng năm cấy mạ, đứng phơi nắng có thể nướng chết người.
Phương Thu Lan biết ý tốt của anh nhưng cự tuyệt: "Trong đội phân việc, sao có thể nói đổi là đổi, đừng dài dòng, mau ăn, chị còn đi."
Sau khi chị cả đi, Phương Nghị cảm giác lòng bàn tay ấm áp, trong bụng anh đói lả, buổi sáng chỉ ăn nửa cái bánh rau củ dại, giờ phút này bánh ngô ấm áp trong tay, cho dù là lương thực phụ nhưng cũng đủ làm no dạ dày của anh.
Phương Nghị hai ba miếng liền giải quyết xong.
Dạ dày rốt cuộc có cảm giác no bụng, Phương Nghị lại cúi người xuống bắt đầu cấy mạ.
Từ hôm nay bắt đầu, đã ăn hai lần thức ăn của cô gái kia.
Chuyện này làm trong lòng anh có chút ảo não, dù hai cái bánh ngô kia là anh nên có.
*
Đến buổi trưa, công nhân trong thôn Tỳ Ba đều lục đục đi tới.
Gần như tầm mắt của mọi người đều đặt ở trên người Dư Điềm Điềm.
Khi nào mà thôn Tỳ Ba xuất hiện cô gái xinh đẹp như vậy?
Mấy người đàn ông kéo dài cổ nhìn qua, mấy cô gái trẻ tuổi một chút cũng không nhịn được quan sát một chút.
Dư Điềm Điềm không mặc quần áo bắt mắt, nhưng chính lối ăn mặc giản dị cũng không che giấu được khí chất và phong thái của cô, đều là ở cửa sổ phòng ăn lấy cơm, nhưng so sánh với nhau thì lại khác biệt hoàn toàn.
Ánh mắt ghen tị của Lâm Tiểu Mẫn thỉnh thoảng liếc sang.
Nhưng mà rất nhanh, có người phát hiện chuyện Dư Điềm Điềm không nói câu nào.
Có người bắt chuyện với cô, cô cũng chỉ cười đáp lại.
"Chuyện gì....Không phải là người câm đó chứ..." Trong đám người khẽ phát ra tiếng nghị luận khe khẽ.
Rất nhanh liền có người phụ họa: "Nghe nói chính là như vậy."
"Ai, vậy thì thật đáng tiếc, dáng dấp đẹp mắt nhưng không nói chuyện được."
Lâm Tiểu Mẫn lập tức giương cổ lên, đúng, dáng dấp đẹp mắt thì thế nào, còn không phải là người câm hay sao!
Dư Điềm Điềm cơ bản không quan tâm cái nhìn của những người này, cô chỉ chuyên tâm nhìn thức ăn trước mắt.
Một nồi lớn củ khoai sọ, một người hai muỗng, một nồi canh trứng gà lớn, đáng tiếc chỉ có hai cái trứng gà và mấy miếng rau lẻ tẻ, mỗi người một muỗng, phần cuối cùng là một củ khoai lang đỏ, đây chính là phòng ăn công nhân.
Không có lương thực tinh.
Chỉ có buổi trưa chủ nhật hàng tuần, trong đội mới cho phép nấu một ít lương thực tinh.
Dư Điềm Điềm có cố gắng nhưng không có được một chút may mắn nào.
Không ngăn cản được có người trêu chọc cô.
"Em gái, năm nay bao nhiêu tuổi? Ngẩng đầu xem một cái."
Trong đám người phát ra một trận cười ầm lên.
Sắc mặt của Dư Điềm Điềm bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn, những người đó chắc chắn rằng cô sẽ không nói chuyện, càng cười dữ hơn, thế nhưng tiếng cười huyên náo bị tiếng khay rớt làm im bặt.
Khay cơm thiết của người đùa giỡn nọ bị Dư Điềm Điềm cố ý lắc một cái trong lúc múc canh, canh nóng đổ vào trên tay người đàn ông kia, người đàn ông cả kinh vội làm rơi khay cơm trên đất.
"Cô!" Sắc mặt của người đàn ông liền thay đổi, Dư Điềm Điềm giương mặt lên không chút sợ hãi nào nhìn người đàn ông.
Trong nháy mắt đám người yên tĩnh không ít.
Chẳng ai nghĩ tới, cô gái câm nhỏ nhắn nhìn qua không thể nói chuyện còn không thể chọc.
Người đàn ông kia cũng không dám làm lớn chuyện, dù sao cũng là anh ta đuối lý trước, không thể làm gì khác hơn là xụ mặt, yên lặng nhặt khay cơm lên rồi rời đi.
Trong đám người truyền ra vài tiếng châm biếm nho nhỏ.
Tiếp theo, không ai dám bưng cơm đùa giỡn trong lúc Dư Điềm Điềm múc cơm.
Ngô Nguyệt đi tới bên cạnh Dư Điềm Điềm, không nhịn được khen: "Cô cũng thật lợi hại, nhìn yếu đuối, không nghĩ tới là người không chịu thiệt."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook