Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành
Chương 127: Mang thai

Editor: Tường An

Tin tức A La mang thai truyền ra, lão tổ tông vui mừng hỏng rồi, xua tan bầu không khí âm trầm mà Tiêu Vĩnh Hãn mang đến. Về phần Tiêu Kính Viễn sau khi biết tin, không hề vui mừng như A La tưởng, ngược lại ánh mắt có chút suy nghĩ sâu xa.

A La thấy vậy, trong lòng thấp thỏm: "Thất thúc, làm sao vậy, chàng không muốn đứa bé này?"

Tuy bụng nàng vẫn chưa có dấu hiệu gì nhưng nàng đã phảng phất cảm nhận được trong bụng mình đang mang một đứa bé, cho nên tình mẫu tử dào dạt.

Thấy Tiêu Kính Viễn không có vẻ vui mừng, ngược lại còn thêm ưu tư, nàng không khỏi nhớ tới lời hắn nói lúc trước, hắn nói hắn không sốt ruột có con. Chẳng lẽ bởi vì không sốt ruột cho nên bây giờ nàng có thai, hắn cũng không thích thai nhi trong bụng?

Tiêu Kính Viễn nhìn vẻ mặt A La liền biết nàng hiểu lầm, lập tức đỡ nàng ngồi xuống, giải thích: "Nàng mang thai ta tất nhiên vui mừng, cũng ngóng trông nàng có thể sinh con cho ta, có điều, thứ nhất, nàng bệnh nặng mới khỏi, ta chỉ sợ thân thể nàng không chịu nổi mệt nhọc."

Phải biết hiện tại A La mới 15 tuổi thôi, đến lúc sinh cũng chưa tới 16 tuổi, tuổi còn nhỏ như vậy, quá trình sinh sản sẽ rất nguy hiểm.

"Thứ hai, không phải nàng nói ở trong mộng, chính là lúc sinh sản bị người ta đánh cắp thân phận sao? Hiện tại chưa tra ra người kia, nàng đã có thai rồi, ta chỉ sợ nàng sẽ có sơ xuất gì."

Tiêu Kính Viễn do dự một chút, cuối cùng nói với A La: "Mấy ngày nay ta ở bên ngoài bận rộn thật ra là vì quốc vương Nam La băng hà, Nam La nội loạn, sau khi thế tử Nam La đoạt được vị trí quốc vương liền điều động binh mã, ý đồ xâm phạm biên cảnh Đại Minh ta."

A La nghe lời này như sét đánh ngang tai.

Đời trước, nàng mười bảy tuổi sinh con, mà thời điểm nàng sinh con, Tiêu Vĩnh Hãn hộ tống thúc phụ Tiêu Kính Viễn xuất chinh, chính là vì đánh Nam La!

Mình mang thai, Nam La quốc nội loạn, tất cả đều giống kiếp trước, lại đều sớm hơn hai năm!

"Thất thúc, chàng, chàng?" Nàng nhìn Tiêu Kính Viễn, nói không ra lời, trong lòng run rẩy.

Sắp tới Tiêu Kính Viễn cũng sẽ Nam chinh? Nếu hắn đến Nam Cương, vậy có phải mình sẽ rơi vào hoàn cảnh đời trước hay không?!

"Phải." Tiêu Kính Viễn đáp một tiếng, ngữ khí có chút trầm trọng, nhưng hiện tại tân đế đăng cơ mới hơn một năm, triều đình nhân tâm bất ổn, lại thêm Nam La quốc xấm chiếm biên cảnh phía Nam, ấn soái này nếu hắn không nhận thì để ai nhận bây giờ?

"Có điều, trước khi ta đi, ta nhất định sẽ tra ra người đời trước đã hại nàng."

Tiêu Kính Viễn cầm bàn tay lạnh lẽo của thê tử, đặt trong lòng bàn tay sưởi ấm, ôn nhu trấn an.

"Ân, Thất thúc, ta tin chàng." A La rũ mắt, đè nén sợ hãi trong lòng, khẽ gật đầu.

Tiêu Kính Viễn nhìn thê tử, biết nàng tuy ngoại miệng nói như vậy nhưng thật ra trong lòng vẫn bất an.

Nghĩ tới những chuyện nàng kể về đời trước, hắn không khỏi đau lòng, bất kỳ nữ tử nào trải qua nỗi thống khổ của nàng đời trước, rồi lại mang theo ký ức sống lại, ai có thể an tâm với tương lai trước mắt?

"A La, nàng không cần nghĩ nhiều, cứ an tâm dưỡng thai là được. Về phần người có tâm muốn hại nàng, ta nhất định sẽ khiến hắn trả giá đắt."

Thanh âm của hắn trầm thấp, truyền vào tai A La khiến lòng nàng bình tĩnh hơn.

"Ta biết, Thất thúc."

Thất thúc hứa hẹn, trước giờ đều nói là làm, Thất thúc không phải Tiêu Vĩnh Hãn, nàng... phải tin tưởng Thất thúc mới đúng.

- --------

Kỳ thật, lúc A La có suy đoán Kha Dung là người hại nàng đời trước, thì Tiêu Kính Viễn cũng bắt đầu dùng ánh mắt hoài nghi quan sát nữ nhân sống nhờ ở Tiêu gia nhiều năm, bây giờ là cháu dâu mình này.

Nhưng bất luận đời trước nàng ta đã làm cái gì, chỉ cần đời này không làm, Tiêu Kính Viễn liền không có khả năng hạ thủ với nàng ta.

Dù sao, đời này Kha Dung chẳng những vô tội, thậm chí có thể nói, nàng ta cũng là người bị hại.

Với thân phận và nhân phẩm của Tiêu Kính Viễn, dù thế nào cũng không thể ra tay với Kha Dung.

Nhưng hắn nhất thiết phải cho A La một công đạo, cũng để A La yên tâm.

Vốn dĩ Tiêu Kính Viễn có đủ thời gian giải quyết chuyện này, chậm rãi hóa giải nguy cơ bên người A La, nhưng bây giờ hắn sắp viễn chinh Nam Cương, hắn không thể để một mình A La mang thai còn phải đối mặt với nguy hiểm như vậy.

Dưới tình thế này, Tiêu Kính Viễn rất nhanh đã có tính toán, trước tiên, hắn kéo dài thời gian đại quân xuất phát, sau đó cùng A La đến biệt viện ở chân núi nghỉ ngơi... căn cứ theo cách nói của A La, đời trước nàng sinh sản ở nơi này.

"Thất thúc, phương hướng này không đúng a, không phải chúng ta nên đi thẳng về phía trước sao?"

Con đường này, đối với A La mà nói, dù có qua mấy đời nàng cũng sẽ không quên.

Nàng dựa vào người Tiêu Kính Viễn, nghi ngờ hỏi.

Tiêu Kính Viễn đút cho nàng một miếng ô mai, nói: "Chúng ta không đến biệt viện kia."

"Không đi?" A La nghi hoặc: "Không phải lúc trước đã nói, dứt khoát đến biệt viện kia, tìm ra người xấu kia sớm một bước sao?"

Tiêu Kính Viễn cười cười, lại nói: "Hiện tại người Tiêu phủ và những người quen biết đều cho rằng chúng ta đi biệt viện, chúng ta ngược lại không đi."

"Nhưng mà..." A La vẫn không hiểu hắn đang muốn làm cái gì?

Chung quy, cách ngày hắn xuất chinh cũng không xa, thời gian cấp bách, hắn không có thời gian nhàn tản bồi nàng dạo chơi trên núi.

Tiêu Kính Viễn khẽ thở dài, ôm A La vào ngực: "A La ngốc, ta làm sao có thể đặt nàng vào chỗ nguy hiểm như vậy?"

Hắn là người, không phải thần, đã là người thì không có khả năng khống chế hoàn mỹ mọi chuyện, lỡ như A La thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao?

Hắn sẽ không để A La mạo hiểm.

"Vậy chúng ta làm thế nào bức người xấu kia lộ diện?" A La vẫn không hiểu.

"Nếu đời trước người kia có thể làm A La giả, vậy đời này, sao chúng ta không gậy ông đập lưng ông?"

A La bừng tỉnh đại ngộ: "Ý chàng là để một A La giả ở biệt viện kia, còn ta sẽ trốn ở một nơi khác an toàn hơn?"

"Phải."

"Nhưng mà, chúng ta tìm đâu ra một A La giả chứ?"

Tiêu Kính Viễn cười nói: "Không phải có ca ca nàng sao?"

Nếu Diệp Thanh Xuyên có thể nhờ vào sự trợ giúp của Kha thần y giả trang thành A La thì bây giờ đương nhiên có thể tạo ra một A La giả càng giống A La thật hơn.

"Ca ca cũng biết chuyện này?"

Tiêu Kính Viễn gật đầu: "Đương nhiên."

Chuyện lớn như vậy, Diệp Thanh Xuyên làm sao có thể không biết, sao có khả năng không xen một chân vào?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương