Editor: Tường An

Tiêu Vĩnh Hãn làm loạn một hồi trong phòng Tiêu lão thái thái, cuối cùng xem như miễn cưỡng dẹp yên. Nhưng dù Tiêu Kính Viễn đã mời thái y trong cung đến cũng không chữa hết bệnh điên của Tiêu Vĩnh Hãn, cho nên sau đó đám nha hoàn hạ nhân vẫn nghe được chút tiếng gió.

Nghe nói Tiêu Vĩnh Hãn luôn miệng nói, A La đời trước là thê tử của hắn, sinh con dưỡng cái cho hắn, còn chỉ vào mũi Kha Dung mà mắng to, rằng Kha Dung vô liêm sỉ, lừa gạt hắn, thời điểm phát điên thậm chí muốn nhào tới bóp chết Kha Dung.

Việc này truyền đến tai A La, nàng ngược lại rất bình tĩnh, không hề hoảng hốt.

Nếu như Tiêu Vĩnh Hãn luôn miệng gọi tên A La, có lẽ người khác sẽ cho rằng nàng cùng hắn có tư tình trước, sau đó mới gả cho Tiêu Kính Viễn, nhất định sẽ khiến người ta hiểu lầm. Bây giờ hắn nói cái gì mà đời trước, loại chuyện hoang đường này, ai mà tin chứ? Không phải càng khiến người khác cho rằng Tiêu Tam thiếu gia bị trúng tà, bị dính vào thứ gì không sạch sẽ sao?

Quả nhiên, lúc nàng cùng vài vị cháu dâu tán gẫu, đám cháu dâu đều bất bình thay nàng.

"Mới vào cửa liền vô duyên vô cớ bị hắt nước bẩn như vậy, cái gì đời trước đời này, cũng không biết hắn nói cái gì!"

"Đúng vậy, điên điên khùng khùng, vốn nên trông chừng hắn cho tốt."

Cuối cùng, mọi người bắt đầu suy đoán lung tung, nghĩ rằng địa vị Tiêu Thất thúc trên triều cao như vậy, lại giao hảo với Thái tử, đột nhiên xảy ra loại chuyện này, chắc không phải là do người khác ra tay, nhằm hại Thất thúc đi.

Bọn họ nghĩ xa như thế, A La cũng không tiện nói cái gì, mọi người đoán mò một hồi, rốt cuộc sống chết mặc bay, ai về phòng người đó.

Tiêu gia tất nhiên phải xử trí chuyện này, nhốt Tiêu Vĩnh Hãn trong viện, ngoại trừ ma ma thân cận và vài gã sai vặt, những người khác đều không được tới gần, đồng thời nghiêm cấm bên dưới nghị luận chuyện này.

Sau mấy ngày tết, trong nhà đủ thứ chuyện phải lo, đón khách đãi khách, ai cũng bận rộn, dần dần trong nhà không còn ai nhắc đến chuyện này.

Mọi người đều chung ý nghĩ, chỉ coi như Tiêu Vĩnh Hãn không tồn tại.

Đại phu nhân nghĩ tới liền khổ sở, mỗi lần gặp đều thấy hai mắt sưng đỏ, nhưng người khác cũng không an ủi được, dù sao Tam thiếu gia điên nhiều năm như vậy, hiện giờ chỉ là nghiêm trọng hơn mà thôi.

Nhìn Tiêu Vĩnh Hãn như vậy, A La chỉ đành thở dài một tiếng. Thở dài xong lại nghĩ đến Kha Dung.

Đối với người đời trước hại mình, trong lòng A La ít nhiều cũng có suy đoán, nhưng không có chứng cứ xác thực.

Bây giờ Tiêu Vĩnh Hãn nói ra, nàng tinh tế ngẫm lại, vì sao lại nói là Kha Dung lừa hắn, vì sao muốn bóp chết Kha Dung?

Nếu như đời trước Kha Dung hoàn toàn không liên quan đến chuyện này, vậy đời này Kha Dung chỉ là nhân vật vô tội bị liên lụy, tại sao hắn lại hận Kha Dung đến thế?

Có một lần đến phòng lão tổ tông thỉnh an, lúc đi ra trùng hợp gặp Kha Dung.

Sắc mặt Kha Dung tái nhợt, xương gò má nhô ra, mới qua mấy ngày mà một cô nương như hoa như ngọc đã tiều tụy thành phụ nhân.

Kha Dung vừa nhìn thấy A La, cơ hồ hận nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt âm lãnh.

"Diệp Thanh La, nếu ngươi đã thông đồng với hắn thì tại sao không lấy hắn?"

A La khẽ nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Cháu dâu sao lại nói ra lời ấy? Lời như vậy không thể nói lung tung, cẩn thận ta nói với Thất thúc ngươi, với tính tình của hắn, nói vậy cháu dâu cũng biết sẽ có hậu quả gì rồi chứ."

Kha Dung nghẹn lời, mấy ngày nay, chuyện trong nhà đều do Tiêu Kính Viễn lo liệu.

Ngày xưa mọi người chỉ biết hắn là tướng quân uy mãnh ở Bắc Cương, cũng biết hắn là quan lớn trong triều, nhưng ở nhà hắn vẫn là Thất thúc cao xa đạm mạc, nghiêm khắc lạnh lùng, nhưng sẽ không quá mức e ngại hắn.

Nhưng trải qua chuyện lần này, mọi người đều biết thủ đoạn lôi đình, quyết đoán của hắn.

Cấp dưới chỉ cần nhiều lời một chữ, hắn liền trực tiếp đưa đến trước mặt đại lão gia, xử trí theo gia pháp, không nể mặt chút nào.

Kha Dung là vãn bối, nào dám trêu chọc Tiêu Kính Viễn, hiện tại thật vất vả mới gặp được A La, còn chưa nói được vài câu, A La đã đem Tiêu Kính Viễn ra chặn họng nàng.

Nàng tức giận đến đỏ mặt, cắn răng nói: "Ngươi không cần đem Thất thúc ra hù dọa ta, ngươi cho là ta không biết chuyện ngươi đã làm sao? Nếu ta nói chuyện với Thất thúc, xem hắn còn che chở ngươi hay không!"

A La nghe vậy, cố ý hỏi: "Nga? Ta rốt cuộc đã làm cái gì?"

Kha Dung nhìn vẻ mặt vô tội của A La, tức giận cười lạnh: "Ngươi ỷ mình dung mạo tốt, thông đồng Tiêu Vĩnh Hãn, lại trêu đùa hắn! Năm đó ta chỉ cho rằng người hắn thích là ta, bây giờ ta mới biết, thì ra mắt hắn nhìn ta nhưng trong lòng lại nghĩ tới ngươi!"

"Các ngươi rõ ràng là một đôi cẩu nam nữ, đã sớm thông đồng với nhau, thế nhưng một người cưới ta, hại cả đời ta, một người gả cho Thất thúc, khiến Thất thúc mất hết thể diện!"

A La vốn nghĩ có thể thám thính được chút tin tức, lúc này nghe Kha Dung nói vậy, liền biết nàng ta căn bản không hề biết chuyện đời trước, chắc là nghe được đôi câu vài lời từ chỗ Tiêu Vĩnh Hãn, cho rằng đời này mình và Tiêu Vĩnh Hãn có tư tình, sau này Tiêu Vĩnh Hãn nhận nhầm mới cưới nàng ta.

A La biết có dây dưa cũng vô ích, không dò hỏi được tin tức gì, không muốn so đo với nàng ta, lạnh nhạt nói: "Ta thấy sắc mặt cháu dâu xanh xao vàng vọt, chắc là thời gian này không nghỉ ngơi tốt. Dù Tam điệt bị bệnh, ngươi cũng nên bảo trọng thân thể mới phải, chỗ ta có tổ yến thượng đẳng, hôm khác sẽ đưa cho cháu dâu một ít, cháu dâu nhớ bảo hạ nhân hầm ăn mỗi ngày."

Nói xong, A La liền dẫn nha hoàn rời đi.

Kha Dung nói cả nửa ngày, ai ngờ A La không hề có chút phản ứng nào, cuối cùng còn nói đưa tổ yến cho nàng.

Nàng thèm vào ăn tổ yến của nàng ta! Nàng muốn ăn tổ yến chẳng lẽ không thể tự mua được hay sao?

Nhìn bóng dáng A La thản nhiên rời đi, Kha Dung tức giận đến mức hai tay phát run nhưng lại không thể làm gì.

Trở về phòng, A La nhớ tới tình cảnh vừa rồi liền có chút đắc ý: "Vũ Xuân, vừa rồi ta nói câu kia, có phải rất hợp tình huống, đáp rất thỏa đáng không?"

Vũ Xuân mím môi cười, đáp: "Đúng vậy, tốt đến mức không thể tốt hơn. Kỳ thật, phu nhân không cần nói với nàng ta cái gì, nàng ta có chỗ nào so được với phu nhân. Lúc trước nói Kha cô nương tướng mạo tương tự phu nhân, nô tỳ cũng thấy có điểm giống. Nhưng bây giờ nhìn lại, quả thật một trời một vực, kém rất xa."

A La nhớ tới bộ dáng tiều tụy của Kha Dung, ngược lại thu hồi vẻ đắc ý, thở dài: "Nàng ta cũng không dễ dàng gì, đáng tiếc."

Lại cân nhắc, đời này nàng ta gả cho Tiêu Vĩnh Hãn, có lẽ ít nhiều cũng do một tay mình thúc đẩy, cảm giác giống như mình hại nàng ta vậy.

"Mà thôi, không nghĩ nữa, chờ Thất thúc trở về, ta phải nói rõ với hắn, chỉ sợ đời trước Kha Dung chính là..."

Đang nói thì bỗng nhiên buồn nôn, nàng theo bản năng che miệng, suýt nữa phun ra.

Vũ Xuân thấy vậy cũng hoảng sợ, vội vàng lấy cái chậu đến cho nàng, ai ngờ A La nôn khan nửa ngày mà không phun được gì.

Lúc này, vài nha hoàn khác cũng vào phòng, người đấm lưng, người đưa khăn, lo lắng nói: "Vẫn nên báo cho Thất gia, mời đại phu tới xem một chút đi."

Cảm giác khó chịu buồn nôn qua đi, A La mệt mỏi nhắm mắt lại, một lúc sau mới lắc đầu: "Không cần, chờ Thất gia trở về rồi nói sau."

Nàng dĩ nhiên biết, đây là có thai.

Vốn cho rằng sau trận ốm vừa rồi, nàng nhất thời nửa khắc không thể có thai, không ngờ lại có nhanh như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương