Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 405: Trùng Phùng

Bánh quế miễn cưỡng có thể lót dạ nhưng lại không thể no bụng.

Có một tiệm mì bên kia đường cách Như Ý Phường không xa, trước kia Lý Dịch và Tiểu Hoàn thường xuyên ghé vào ăn, không ngờ phụ nhân bán mì đến giờ vẫn chưa dọn quán, Lý Dịch lại gọi một tô mì, phụ nhân không nói nhiều, tựa hồ cũng không nhận ra hắn đã từng là khách quen của tiệm. Mỗi ngày quán của nàng đều tấp nập khách ra vào, rất khó để nhớ hết mọi người.

Sau khi ăn mì xong, Lý dịch trở về nhà, đốt đèn ngồi xuống trước bàn, lấy những thứ hắn mang từ chỗ Uyển Nhược Khanh ra cẩn thận xem.

Chữ viết trên giấy xinh đẹp, nội dung trật tự rõ ràng, Lý Dịch cũng không cần tốn nhiều thời gian đã có thể hiểu được tình huống hiện tại của rạp hát.

Hiện tại, có khoảng hai mươi rạp hát ở phủ Khánh An, lấy phủ thành làm trung tâm, sau đó lan ra xung quanh. Bởi vì không đủ nhân lực, nên phương rạp hát đã mở rộng trong giới hạn cho phép.

Giang hồ hoặc võ lâm do Tôn lão đầu phụ trách. Độ uy tín của bảng xếp hạng võ lâm hào hiệp gia tăng từng ngày, thậm chí có vài Câu Lan ngoài thành cung cấp lôi đài tỷ thí cho các cao thủ muốn tranh đoạt xếp hạng. Những ai muốn dự thi thì được miễn phí, nhưng ai muốn xem thì phải đưa tiền vé.

Đương nhiên, không ai kém chút vài đồng. Rất nhiều người đều cảm thấy nhìn hai người luận võ trên đài, đao quang kiếm ảnh còn thú vị hơn nhiều việc suốt ngày xem một đám người hát tuồng. Bởi vậy, mỗi một trận đấu cũng không thiếu người mua vé vào xem, lợi nhuận thu được không thể khinh thường.

Chỉ mới hai tháng mà Khánh An phủ đã phát triển được như thế, thật không dễ dàng. Không có người nào rõ ràng hơn Lý Dịch cỗ lực lượng này cường đại như thế nào.

Đương nhiên, trước mắt thì việc phát triển câu lan gặp phải bình cảnh, nếu muốn giữ lại khách nhân thì nhất định phải không ngừng sửa cũ thành mới, cần phải có câu chuyện và kịch bản tốt hơn. May mà hắn còn muốn lưu lại phủ Khánh An một thời gian, nên tận dụng thời gian này viết ra những truyền thuyết, văn hóa kết tinh kia.

Ban ngày hắn đã ngủ thỏa thuê nên bây giờ cũng không buồn ngủ. Lý Dịch lấy ra giấy bút, không có Tiểu Hoàn chỉ có thể tự mài mực. Một lát sau, Lý Dịch nhấc bút, ngưng thần nhắm mắt, mở mắt, một quyển sách rất dày mà người khác nhìn không thấy bỗng dưng xuất hiện trước mặt.

Bìa sách có ba chữ to “Tây Du Ký”.

- Thời kỳ Hỗn Độn, trời đất phân loạn, mênh mông mù mịt không bóng người. Bàn Cổ phá Hồng Mông, phân định sáng tối....

Từng hàng chữ nhỏ dần xuất hiện trên giấy, câu chuyện về một chú khỉ chính thức mở ra một chương mới ở thế giới xa lạ.

Sân bên có một thiếu nữ đang lăn lộn, cử động liên tục, nương nhờ ánh trăng để luyện kiếm, đôi khi nàng sẽ ngẩng đầu lên nhìn một cái. Mãi cho đến giờ Tý, khi nàng chuẩn bị nghỉ ngơi thì ánh đèn nơi đó vẫn còn chưa tắt.

Khi Uyển Nhược Khanh vừa mở mắt đã bị ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ đâm đến đau nhói.

Nàng vươn tay che ánh sáng rồi ngồi dậy trên giường, khuôn mặt hiện ra một tia nghi hoặc.

Nếu như nàng không nhớ lầm, nàng chỉ nằm trên bàn nhắm mắt chừng mười lăm phút thôi, tại sao bây giờ tỉnh dậy trên giường?

Hơn nữa, lúc ấy rõ ràng trời sắp tối, tại sao hiện tại lại bỗng nhiên sáng lên? Bị ảo giác?

Với nàng, từ lúc nàng gục xuống bàn cho đến khi tỉnh lại trên giường cũng chỉ mới qua mười lăm phút, lúc này đầu nàng còn chưa có kịp tỉnh táo.

- Tỉnh rồi à….

Ngay lúc đang muốn làm cho đầu óc mau thanh tỉnh, cửa phòng bỗng nhiên truyền đến một âm thanh mơ hồ.



Lý Dịch đang cầm lấy mấy bánh bao được gói bằng giấy, trong miệng còn ngậm một cái, thấy Uyển Nhược Khanh tỉnh dậy, chỉ chỉ vào mấy cái bánh bao trên tay mình.

- Bánh bao vừa mới mua, nhân cải trắng, có muốn ăn hai cái không?

Uyển Nhược Khanh kinh ngạc nhìn Lý Dịch, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên và khiếp sợ, cảm thấy đầu óc không thể tỉnh táo.

Sau một hồi lâu, nàng mới gật đầu.

- Vậy thì, cho một cái trước...

Lý Dịch rất rõ người bị điểm huyệt ngủ khi nào mới có thể tỉnh, bởi vậy sáng sớm tới đây đã thuận tiện mua bữa sáng cho hai người.

Uyển Nhược Khanh rửa mặt thật lâu mới lại xuất hiện trước mặt Lý Dịch. Nàng để mặt mộc, không chút phấn son, tinh thần thoạt nhìn tốt hơn tối qua một chút.

Đối với nữ tử, khi nàng ta gặp một người mà không trang điểm, nhất định xem người nọ là bằng hữu chân chính. Lý Dịch rất vui mừng với chuyện này, mặc dù hắn cũng không rõ nàng ấy trước và sau khi trang điểm có gì khác nhau.

- Thật xin lỗi, ta không biết nàng không ăn bánh bao nhân cải trắng, Tiểu Châu đã đi ra ngoài mua một phần khác.

Khi Uyển Nhược Khanh rửa mặt, Tiểu Châu thuận tay cầm một cái bánh bao lên gặm, sau khi phát hiện nhân cải trắng thì mới nói cho Lý Dịch biết, từ trước tới nay Uyển Nhược Khanh đều không ăn loại nhân này, sau đó lại đi ra ngoài mua thêm.

Thật ra Lý Dịch cũng không quá thích ăn bánh bao nhân cải trắng, đáng tiếc, đêm qua thức khuya chép sách, buổi sáng dậy hơi trễ, lúc đến nơi thì cửa hàng bánh bao đã bán hết những loại nhân khác, không còn lựa chọn nào khác.

Uyển Nhược Khanh cười cười, cầm một cái bánh bao lên rồi nhẹ nhàng cắn một cái, một lát sau mới ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, hỏi.

- Huynh…. trở về lúc nào?

- Hôm qua.

Lý Dịch xoa xoa tay, nói.

- Đêm qua ta có tới đây nhưng lúc ấy cô đang ngủ, cho nên ta không có đánh thức.

Uyển Nhược Khanh có chút hối hận tại sao hôm qua mình lại không thể kiên trì thêm chút nữa, nhưng nhanh chóng dời sang đề tài khác.

- Rạp hát….

Thấy nàng muốn nói về việc rạp hát, Lý Dịch xua xua tay.

- Trước đừng lo lắng về việc rạp hát, mấy ngày này cô cần nghỉ ngơi cho thật tốt, những chuyện kia để ta xử lý.

Hắn làm những việc liên quan đến rạp hát, bất quá vì lúc ấy không muốn nhìn thấy câu lan đóng cửa, chưa nghĩ đến muốn phát triển nó trở nên lớn mạnh. Mặc dù bây giờ đã có ý tưởng khác, nhưng cũng không thể vì thế mà để cho Uyển Nhược Khanh liều mạng.



Uyển Nhược Khanh cắn từng miếng bánh bao nhỏ, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.

Đã hơn hai tháng gần ba tháng không thấy, nàng vốn dĩ cho rằng mình sẽ có rất nhiều lời muốn nói, tỉ như hỏi hắn ở kinh đô như thế nào, sau này có phải sẽ không trở lại nữa hay không, nhưng lời nói đến khóe môi vẫn không thể thốt ra.

- Ta khuyên tỷ tốt nhất vẫn nên buông tay, người kia ở kinh đô phong lưu khoái hoạt, không chừng đã sớm quên hết chuyện nơi này...

Tằng Túy Mặc mang hộp cơm từ bên ngoài đi vào, mỗi ngày nàng đều sẽ khuyên Uyển Nhược Khanh như vậy vài lần, nhưng hôm nay còn chưa nói xong đã đã ngậm miệng. Nhìn thấy bóng lưng ngồi đối diện Uyển Nhược Khanh, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia nghi hoặc và không thể tin.

Một lát sau, Lý Dịch múc một muỗng cháo Tằng Túy Mặc mang tới, ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi.

- Đúng rồi, cô vừa mới nói cái gì mà phong lưu khoái hoạt?

- Không có gì!

Nhìn thấy dáng vẻ không để ý gì của hắn, Tằng Túy Mặc khẽ cắn môi đáp.

- Cháo hôm nay mua ở đâu thế?

Lý Dịch đột nhiên hỏi.

- Cái gì?

Tằng Túy Mặc quay đầu nhìn hắn, trong lòng có chút khẩn trương.

- Về sau đừng tới quán đó mua nữa, ngay cả cháo trắng cũng làm không tốt, sớm muộn gì cũng sẽ đóng cửa….

- Nếu không thích thì đừng ăn!

Tằng Túy Mặc đột nhiên giựt lấy chén cháo trong tay Lý Dịch rồi đặt lại trong hộp, thở phì phì ra ngoài.

- Cô ấy làm sao?

Lý Dịch nhìn Uyển Nhược Khanh, nghi hoặc hỏi.

Hắn không có làm gì đắc tội nàng ấy nha, chẳng lẽ cô ta còn canh cánh trong lòng vì hiểu lầm trước kia?

Lần trùng phùng đầu tiên lại như thế, Lý Dịch cảm thấy con thuyền hữu nghị của hai người sắp lật.

Uyển Nhược Khanh trầm ngâm một lát, nói.

- Không có gì…..chỉ là chén cháo vừa rồi do Túy Mặc tự tay làm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương