Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
-
Chương 401: Khánh Thành Nhà Hát Ở Khánh An Phủ
- Mặc kệ!
Rõ ràng đầu óc đại hán không đủ dùng để học thuộc, chỉ có bốn câu nói ngắn ngủi mà gãi gãi đầu nãy giờ cũng không nhớ hết, tức giận lắc đầu, nói.
- Chỉ cần các ngươi giao ra mười lượng bạc, ta sẽ không làm khó.
- Lần đầu tiên làm sơn tặc?
Cô gái trẻ nhàn nhạt hỏi.
- Đúng vậy.
Đại hán gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói.
- Tại sao lại phải làm cái nghề này?
- Mua thuốc chữa bệnh cho huynh trưởng.
- Chỉ một mình ngươi?
- Một mình…
Đại hán kia chưa dứt lời bỗng ý thức được có chỗ không đúng, hồi lâu sau mới nhớ i hắn đến để cướp, không phải trả lời câu hỏi, giận dữ quát.
- Bớt nói nhảm, mau giao bạc ra, nếu không, nếu không…
Hắn đặt mông ngồi xuống cành cây chắn ngang đường.
- Nếu không các ngươi cũng đừng hòng đi qua đây!
Xoát!
Đại hán đột nhiên cảm giác được một đạo hàn quang xuất hiện, sau một khắc, thân cây dưới mông đã bị vỡ thành hai nửa để hắn lảo đảo rồi trực tiếp ngồi thẳng xuống đất.
Chờ đến lúc hắn kịp phản ứng, một thanh trường kiếm đã kề lên cổ, nữ tử kia từ trên cao nhìn xuống, nói.
- Ngay cả danh ngôn của sơn tặc cũng không nói được thì làm sao trở thành sơn tặc!
Đại hán lộ vẻ ủy khuất, lần đầu tiên hắn làm sơn tặc, có thể thuộc lòng hai câu đã coi như không tệ…
- Lúc nào học thuộc lòng được thì chúng ta nói tiếp.
Nữ tử kia lạnh như băng nói.
- Núi này là ta mở, cây này, cây này là ta…
- Cây này là ta trồng, muốn qua chỗ này, để lại…để lại…
- Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn…muốn…hay các ngươi đi đi, ta không cần bạc nữa!
Khuôn mặt đại hán đầy ủy khuất, nước mắt sắp chảy xuống.
Tiểu Hoàn vén rèm xe lên, nhìn đại hán ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, che miệng cười nói.
- Cô gia, tên sơn tặc này thật ngốc!
Lý Dịch rất tán thành, tên sơn tặc trước mắt nhìn qua giống như đổi nghề giữa chừng, không chỉ không được đào tạo chính thống, ngay cả đầu cũng có chút vấn đề.
Nhưng Liễu nhị tiểu thư bảo người ta đọc thuộc lòng danh ngôn mới chịu bỏ qua thì có chút bắt nạt người.
Có điều nghĩ lại cũng rất bình thường, trong chuyện khác thì nàng có thể mơ mơ màng màng, nhưng tuyệt không tha thứ với loại sơn tặc giả mạo giữa đường này.
Chờ đến khi hán tử đọc được câu danh ngôn sơn tặc hoàn chỉnh, cuối cùng mới có bộ dáng của sơn tặc, Liễu nhị tiểu thư mới bảo hắn đẩy thân cây ra, xe ngựa lại lần nữa khởi động.
Nhìn qua cửa sổ, Lý Dịch thấy hán tử vẫn theo sát phía sau.
- Bạc đã đưa cho ngươi, tại sao còn chưa đi?
Lý Dịch vén cửa sổ, hỏi.
Đại hán vừa đuổi theo xe ngựa, vừa cao giọng nói.
- Các ngươi muốn đến Khánh An phủ phải không, ta sẽ hộ tống các ngươi, không thu bạc, bạc ngươi cho ta, khi nào ta có tiền sẽ trả lại!
Lý Dịch bị tên này chọc cười, làm gì có sơn tặc nào cầm bạc còn muốn trả lại?
- Đây chính là bạc mà ngươi cướp được bằng khả năng của mình, tại sao còn muốn trả lại?
Đại hán hiển nhiên bị câu nói của Lý Dịch làm rối não, nghĩ rất lâu mới nói.
- Không phải bằng khả năng của ta, ta đánh không lại các ngươi, các ngươi là người tốt, ta sẽ hộ tống các ngươi đi Khánh An phủ!
- Ngươi cũng nói ngươi đánh không lại chúng ta, tại sao còn cần ngươi hộ tống?
Lý Dịch phát hiện tên này thẳng thắn, bị một người như vậy đi theo xe ngựa, luôn cảm thấy là lạ.
- Không tiễn các ngươi thì ta cũng muốn đi Khánh An phủ.
Đại hán chất phác cười một tiếng.
- Bởi vì nhà ta cũng ở Khánh An phủ…
Xã hội bây giờ, ngay cả dạng đại hán thật thà chất phác cũng hiểu được hố người, thật thoái hóa đạo đức, nhân tâm không còn, Lý Dịch kéo cửa xe xuống, hắn theo một lúc mệt mỏi tự nhiên sẽ từ bỏ, tiếp tục kể cho Tiểu Hoàn nghe Kiếm Tiên Truyền Kỳ.
Thỉnh thoảng sẽ giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đường đi càng trở nên bằng phẳng, xe ngựa cũng không còn xóc nảy, có nghĩa họ đã tiến vào khu vực Khánh An phủ.
Hắn cũng không đoán ra, bọn họ đi từ kinh thành đến Khánh An phủ mất trọn hai tháng.
Đoạn đường này đi qua không biết bao nhiêu châu phủ, hoàn toàn trải nghiệm cảm giác du lịch.
Ngoài xe ngựa, không có phương tiện giao thông nào nhanh gọn hơn, bởi vì muốn du ngoạn cho nên cũng bỏ ngồi thuyền, bọn họ không đi thẳng theo đường thủy, một đường vừa đi vừa nghỉ.
Đương nhiên, một mình hắn mang theo ba mỹ nữ lớn nhỏ rêu rao khắp nơi, hai tháng qua cũng gặp phải không ít chuyện phiền toái.
Không tự mình đi qua một lần sẽ không biết bên ngoài Khánh An phủ và kinh đô, địa phương hoang vắng khác loạn như thế nào, chỉ trong hai tháng, bọn họ gặp được trộm cướp, mã tặc không dưới mười lần, đương nhiên, số lượng trộm cướp không nhiều, một lần nhiều nhất cũng hơn mười, không cần Như Nghi xuất thủ, một mình Như Ý đã có thể giết hết.
Đến mức ngay cả Tiểu Hoàn lúc đầu gặp được có chút sợ hãi sau khi trải qua mấy lần cướp đường cũng có thể cười hì hì trước mặt mấy chục tên cướp, thảo luận với Lý Dịch xem tối nay ăn gì.
Đây cũng là nguyên nhân Lý Dịch xuất hành không mang theo hộ vệ, có nương tử cùng em vợ như thế, thiên hạ to lớn, có nơi nào không thể đi?
Ngoài ra, lần huyên náo lớn nhất là khi đi ngang qua Mỗ Châu, công tử nhà Thứ Sử đùa giỡn dân nữ bên đường, lại nói năng lỗ mãng với Liễu nhị tiểu thư, bị nàng một kiếm phế đi tử tôn căn, bốn người bị gần một trăm quân sĩ vây quanh.
Một lần kia ngược lại không làm phiền Liễu nhị tiểu thư, chuyện trên quan trường chỉ cần một tấm bảng hiệu đã có thể giải quyết, sau cùng, cái tên Thứ Sử kia lại chịu nhận lỗi đưa trọng lễ đến tặng, để Lý Dịch cảm thấy lão hoàng đế thực hào phóng, một tấm thẻ bài trên tay, thiên hạ ta có a.
Tục ngữ nói nhìn núi làm ngựa chết, câu nói này không sai, nhìn trên bản đồ rất ngắn nhưng đi thế nào cũng không đến, sau cùng chỉ đành tăng tốc độ, hôm nay chính thức bước vào địa bàn Khánh An phủ.
Trở về sẽ đề nghị với lão hoàng đế treo ngược gia hỏa vẽ tấm bản đồ này lên đánh, tỉ lệ mất cân đối nghiêm trọng, nếu dựa vào địa đồ này đi đánh trận thì cũng không cần nhiều địch nhân dũng mãnh, mình tự làm mình chết trước rồi.
- Ân nhân, các ngươi chắc đã đi đường rất lâu?
Đại hán xếp bằng ngoài xe ngựa, cười ngây ngô hỏi Lý Dịch.
Nhìn thấy tên này đuổi theo xe ngựa một canh giờ, thế mà mặt không đỏ hơi thở không gấp, Lý Dịch bội phục, gật đầu đáp.
- Từ kinh đô tới.
- Kinh đô! Thật xa thật xa nha! Nghe nói Hoàng Đế sống ở kinh đô, trong hoàng cung đều dùng vàng dựng nhà!
Đại hán kinh ngạc nói.
- Ta chưa từng đi qua kinh đô, đều là đại ca nói cho ta nghe!
Lý Dịch thay Liễu nhị tiểu thư đánh xe, ra ngoài hít thở không khí, nghe đại hán nói, trong lòng tự nói lão hoàng đế cũng không có xa xỉ.
Nhìn thấy trên đường đi có rất nhiều người đều hướng đến một phương hướng, hơi nghi hoặc hỏi.
- Phía trước có cái gì náo nhiệt?
Đại hán cười hắc hắc đáp.
- Ân công cũng không biết, những người này đều đi đến Trần gia đấy, chỗ đó mới xây một Câu Lan..không đúng, dường như gọi là...rạp hát, có điều cùng ý nghĩa, hai đồng tiền có thể đi vào, nhưng chỉ có thể đứng nhìn, ta đã vào xem một lần…ai nha má ơi, nữ quỷ kia, rất dọa người!
Nhắc tới rạp hát, đại hán tựa như mở máy hát, thao thao bất tuyệt nói chuyện với Lý Dịch không ngừng.
- Nói đến rạp hát này, rất đặc sắc, nó được mở ra khắp Khánh An phủ, bên trong có diễn các bộ phim gọi là Bạch Xà truyện, trước kia chưa từng xem, hơn nữa còn có bày lôi đài để những cao thủ võ lâm giao thủ, sắp xếp cái gì mà bảng xếp hạng võ lâm cao thủ, xem bọn hắn đánh nhau còn thích hơn xem kịch, nhưng quá nhiều người vây quanh, không chen vào được…
Đại hán thao thao bất tuyệt lại không thấy ân công hắn nghe nói những chuyện này, trên mặt thủy chung mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Lúc gần đi, hắn giao chuyện rạp hát cho Tôn lão đầu và Uyển Nhược Khanh, lúc ấy nói cho bọn hắn, trước không cần vội vã khuếch trương, đợi đến lúc tất cả đều vững chắc rồi từ từ phát triển, không nghĩ tới lúc này mới qua hai tháng, rạp hát trong tay bọn hắn lại có quy mô lớn như thế.
Rõ ràng đầu óc đại hán không đủ dùng để học thuộc, chỉ có bốn câu nói ngắn ngủi mà gãi gãi đầu nãy giờ cũng không nhớ hết, tức giận lắc đầu, nói.
- Chỉ cần các ngươi giao ra mười lượng bạc, ta sẽ không làm khó.
- Lần đầu tiên làm sơn tặc?
Cô gái trẻ nhàn nhạt hỏi.
- Đúng vậy.
Đại hán gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói.
- Tại sao lại phải làm cái nghề này?
- Mua thuốc chữa bệnh cho huynh trưởng.
- Chỉ một mình ngươi?
- Một mình…
Đại hán kia chưa dứt lời bỗng ý thức được có chỗ không đúng, hồi lâu sau mới nhớ i hắn đến để cướp, không phải trả lời câu hỏi, giận dữ quát.
- Bớt nói nhảm, mau giao bạc ra, nếu không, nếu không…
Hắn đặt mông ngồi xuống cành cây chắn ngang đường.
- Nếu không các ngươi cũng đừng hòng đi qua đây!
Xoát!
Đại hán đột nhiên cảm giác được một đạo hàn quang xuất hiện, sau một khắc, thân cây dưới mông đã bị vỡ thành hai nửa để hắn lảo đảo rồi trực tiếp ngồi thẳng xuống đất.
Chờ đến lúc hắn kịp phản ứng, một thanh trường kiếm đã kề lên cổ, nữ tử kia từ trên cao nhìn xuống, nói.
- Ngay cả danh ngôn của sơn tặc cũng không nói được thì làm sao trở thành sơn tặc!
Đại hán lộ vẻ ủy khuất, lần đầu tiên hắn làm sơn tặc, có thể thuộc lòng hai câu đã coi như không tệ…
- Lúc nào học thuộc lòng được thì chúng ta nói tiếp.
Nữ tử kia lạnh như băng nói.
- Núi này là ta mở, cây này, cây này là ta…
- Cây này là ta trồng, muốn qua chỗ này, để lại…để lại…
- Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn…muốn…hay các ngươi đi đi, ta không cần bạc nữa!
Khuôn mặt đại hán đầy ủy khuất, nước mắt sắp chảy xuống.
Tiểu Hoàn vén rèm xe lên, nhìn đại hán ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, che miệng cười nói.
- Cô gia, tên sơn tặc này thật ngốc!
Lý Dịch rất tán thành, tên sơn tặc trước mắt nhìn qua giống như đổi nghề giữa chừng, không chỉ không được đào tạo chính thống, ngay cả đầu cũng có chút vấn đề.
Nhưng Liễu nhị tiểu thư bảo người ta đọc thuộc lòng danh ngôn mới chịu bỏ qua thì có chút bắt nạt người.
Có điều nghĩ lại cũng rất bình thường, trong chuyện khác thì nàng có thể mơ mơ màng màng, nhưng tuyệt không tha thứ với loại sơn tặc giả mạo giữa đường này.
Chờ đến khi hán tử đọc được câu danh ngôn sơn tặc hoàn chỉnh, cuối cùng mới có bộ dáng của sơn tặc, Liễu nhị tiểu thư mới bảo hắn đẩy thân cây ra, xe ngựa lại lần nữa khởi động.
Nhìn qua cửa sổ, Lý Dịch thấy hán tử vẫn theo sát phía sau.
- Bạc đã đưa cho ngươi, tại sao còn chưa đi?
Lý Dịch vén cửa sổ, hỏi.
Đại hán vừa đuổi theo xe ngựa, vừa cao giọng nói.
- Các ngươi muốn đến Khánh An phủ phải không, ta sẽ hộ tống các ngươi, không thu bạc, bạc ngươi cho ta, khi nào ta có tiền sẽ trả lại!
Lý Dịch bị tên này chọc cười, làm gì có sơn tặc nào cầm bạc còn muốn trả lại?
- Đây chính là bạc mà ngươi cướp được bằng khả năng của mình, tại sao còn muốn trả lại?
Đại hán hiển nhiên bị câu nói của Lý Dịch làm rối não, nghĩ rất lâu mới nói.
- Không phải bằng khả năng của ta, ta đánh không lại các ngươi, các ngươi là người tốt, ta sẽ hộ tống các ngươi đi Khánh An phủ!
- Ngươi cũng nói ngươi đánh không lại chúng ta, tại sao còn cần ngươi hộ tống?
Lý Dịch phát hiện tên này thẳng thắn, bị một người như vậy đi theo xe ngựa, luôn cảm thấy là lạ.
- Không tiễn các ngươi thì ta cũng muốn đi Khánh An phủ.
Đại hán chất phác cười một tiếng.
- Bởi vì nhà ta cũng ở Khánh An phủ…
Xã hội bây giờ, ngay cả dạng đại hán thật thà chất phác cũng hiểu được hố người, thật thoái hóa đạo đức, nhân tâm không còn, Lý Dịch kéo cửa xe xuống, hắn theo một lúc mệt mỏi tự nhiên sẽ từ bỏ, tiếp tục kể cho Tiểu Hoàn nghe Kiếm Tiên Truyền Kỳ.
Thỉnh thoảng sẽ giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đường đi càng trở nên bằng phẳng, xe ngựa cũng không còn xóc nảy, có nghĩa họ đã tiến vào khu vực Khánh An phủ.
Hắn cũng không đoán ra, bọn họ đi từ kinh thành đến Khánh An phủ mất trọn hai tháng.
Đoạn đường này đi qua không biết bao nhiêu châu phủ, hoàn toàn trải nghiệm cảm giác du lịch.
Ngoài xe ngựa, không có phương tiện giao thông nào nhanh gọn hơn, bởi vì muốn du ngoạn cho nên cũng bỏ ngồi thuyền, bọn họ không đi thẳng theo đường thủy, một đường vừa đi vừa nghỉ.
Đương nhiên, một mình hắn mang theo ba mỹ nữ lớn nhỏ rêu rao khắp nơi, hai tháng qua cũng gặp phải không ít chuyện phiền toái.
Không tự mình đi qua một lần sẽ không biết bên ngoài Khánh An phủ và kinh đô, địa phương hoang vắng khác loạn như thế nào, chỉ trong hai tháng, bọn họ gặp được trộm cướp, mã tặc không dưới mười lần, đương nhiên, số lượng trộm cướp không nhiều, một lần nhiều nhất cũng hơn mười, không cần Như Nghi xuất thủ, một mình Như Ý đã có thể giết hết.
Đến mức ngay cả Tiểu Hoàn lúc đầu gặp được có chút sợ hãi sau khi trải qua mấy lần cướp đường cũng có thể cười hì hì trước mặt mấy chục tên cướp, thảo luận với Lý Dịch xem tối nay ăn gì.
Đây cũng là nguyên nhân Lý Dịch xuất hành không mang theo hộ vệ, có nương tử cùng em vợ như thế, thiên hạ to lớn, có nơi nào không thể đi?
Ngoài ra, lần huyên náo lớn nhất là khi đi ngang qua Mỗ Châu, công tử nhà Thứ Sử đùa giỡn dân nữ bên đường, lại nói năng lỗ mãng với Liễu nhị tiểu thư, bị nàng một kiếm phế đi tử tôn căn, bốn người bị gần một trăm quân sĩ vây quanh.
Một lần kia ngược lại không làm phiền Liễu nhị tiểu thư, chuyện trên quan trường chỉ cần một tấm bảng hiệu đã có thể giải quyết, sau cùng, cái tên Thứ Sử kia lại chịu nhận lỗi đưa trọng lễ đến tặng, để Lý Dịch cảm thấy lão hoàng đế thực hào phóng, một tấm thẻ bài trên tay, thiên hạ ta có a.
Tục ngữ nói nhìn núi làm ngựa chết, câu nói này không sai, nhìn trên bản đồ rất ngắn nhưng đi thế nào cũng không đến, sau cùng chỉ đành tăng tốc độ, hôm nay chính thức bước vào địa bàn Khánh An phủ.
Trở về sẽ đề nghị với lão hoàng đế treo ngược gia hỏa vẽ tấm bản đồ này lên đánh, tỉ lệ mất cân đối nghiêm trọng, nếu dựa vào địa đồ này đi đánh trận thì cũng không cần nhiều địch nhân dũng mãnh, mình tự làm mình chết trước rồi.
- Ân nhân, các ngươi chắc đã đi đường rất lâu?
Đại hán xếp bằng ngoài xe ngựa, cười ngây ngô hỏi Lý Dịch.
Nhìn thấy tên này đuổi theo xe ngựa một canh giờ, thế mà mặt không đỏ hơi thở không gấp, Lý Dịch bội phục, gật đầu đáp.
- Từ kinh đô tới.
- Kinh đô! Thật xa thật xa nha! Nghe nói Hoàng Đế sống ở kinh đô, trong hoàng cung đều dùng vàng dựng nhà!
Đại hán kinh ngạc nói.
- Ta chưa từng đi qua kinh đô, đều là đại ca nói cho ta nghe!
Lý Dịch thay Liễu nhị tiểu thư đánh xe, ra ngoài hít thở không khí, nghe đại hán nói, trong lòng tự nói lão hoàng đế cũng không có xa xỉ.
Nhìn thấy trên đường đi có rất nhiều người đều hướng đến một phương hướng, hơi nghi hoặc hỏi.
- Phía trước có cái gì náo nhiệt?
Đại hán cười hắc hắc đáp.
- Ân công cũng không biết, những người này đều đi đến Trần gia đấy, chỗ đó mới xây một Câu Lan..không đúng, dường như gọi là...rạp hát, có điều cùng ý nghĩa, hai đồng tiền có thể đi vào, nhưng chỉ có thể đứng nhìn, ta đã vào xem một lần…ai nha má ơi, nữ quỷ kia, rất dọa người!
Nhắc tới rạp hát, đại hán tựa như mở máy hát, thao thao bất tuyệt nói chuyện với Lý Dịch không ngừng.
- Nói đến rạp hát này, rất đặc sắc, nó được mở ra khắp Khánh An phủ, bên trong có diễn các bộ phim gọi là Bạch Xà truyện, trước kia chưa từng xem, hơn nữa còn có bày lôi đài để những cao thủ võ lâm giao thủ, sắp xếp cái gì mà bảng xếp hạng võ lâm cao thủ, xem bọn hắn đánh nhau còn thích hơn xem kịch, nhưng quá nhiều người vây quanh, không chen vào được…
Đại hán thao thao bất tuyệt lại không thấy ân công hắn nghe nói những chuyện này, trên mặt thủy chung mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Lúc gần đi, hắn giao chuyện rạp hát cho Tôn lão đầu và Uyển Nhược Khanh, lúc ấy nói cho bọn hắn, trước không cần vội vã khuếch trương, đợi đến lúc tất cả đều vững chắc rồi từ từ phát triển, không nghĩ tới lúc này mới qua hai tháng, rạp hát trong tay bọn hắn lại có quy mô lớn như thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook