Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 400: Trên Đường Gặp Sơn Tặc

Làm một Tử Tước không có thực quyền, Lý Dịch rời đi cũng chẳng tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn đối với kinh thành.

Trước mắt thì cũng chỉ thấy kinh thành trở nên điên cuồng hơn một chút. Nước hoa xuất hiện làm vô số thiếu nữ cùng các phu nhân lê lếch theo sau hắn, cũng làm cho vô số nam nhân hận hắn đến nghiến răng.

Bởi vì nước hoa quá đắt đỏ lại thường xuyên ra mẫu mới. Cho dù nước hoa có cùng mùi vị thì chỉ cần đổi một bình sứ khác để đựng đã có tên gọi khác nhau.

Mà đám fan hâm mộ điên cuồng vì thứ này phát ra châm ngôn, không thu thập tất cả thì không bỏ qua. Một số người nhà giàu còn tốt, những nam tử không tiền trong túi thì hận trời cao tại sao quăng xuống cái gọi là nước hoa này.

Đường nhiên, căm hận là thế nhưng khi ngửi được hương thơm từ nương tử nhà mình thường thường sẽ tiêu giảm không ít. Riêng lúc có nước hoa…trợ “hứng” cũng rất tốt.

Đám phi tử của Hoàng đế cũng là nữ nhân, mà nữ nhân thì không thể nào chống cự lại được sức hấp dẫn của nước hoa.

Mà hậu quả trực tiếp là hai tháng liền Hoàng đế đều chỉ ở lại cung của Hoàng hậu và Yến Phi, nguyên nhân không ngoài gì khác khi toàn bộ hậu cung chỉ có hai người không dùng nước hoa.

Về phần những phi tử còn lại…dù sao ngày thường bệ hạ cũng đi tìm các nàng, có nước hoa hay không thì kết quả giống nhau. Thế nên, quản bệ hạ ở với ai, mình cảm thấy vui là được.

Bởi vì Lý Dịch rời đi, đám hoàng tử công chúa trong cung cũng có thể thoát khỏi số kiếp phải học những con số và kí hiệu khó hiểu kia, mà triệt để thả mình thì Tấn Vương điện hạ là nhất.

Tấn Vương điện hạ nhận hết tra tấn của toán học, đợi hai tháng rồi mà vẫn không thấy tiên sinh trở về liền giống như chó hoang thoát khỏi dây cương, heo trốn khỏi tường chắn, xé nát đốt hết sách giáo khoa, không có việc gì đi bóp mặt Vĩnh Ninh hai lần xem như trả thù.

Tuy Vĩnh Ninh vĩnh viễn sẽ không đánh trả để hắn cảm thấy không có cảm giác thành công trả thù, nhưng nghĩ tới mình trước đó cũng vì khi dễ Vĩnh Ninh mà bị nhằm vào, bởi vì không viết ra được đáp án mà bị bêu xấu, mất mặt trước mwatj huynh đệ tỷ muội, Tấn Vương cảm thấy hết thảy đều có ý nghĩa.

Thiếu niên ngây thơ hiển nhiên không có tính toán lâu dài, cũng không biết rằng cơn ác mộng của hắn cũng chưa kết thúc, mà chỉ chưa bắt đầu thôi.

Cho đến rất nhiều năm về sau, Viện trưởng viện nghiên cứu khoa học số học Cảnh Quốc, từng là một người độc chiến tất cả tiến sĩ toán học Quốc Tử Giám cao giọng nói “Ta không phải nói ngươi là rác rưởi, mà ý ta là…tất cả người ở đây đều là rác rưởi”.

Mà đây là danh ngôn kinh điển của Tấn Vương điện hạ, nhớ lại lúc nhỏ từng một lần bị toán học dọa sợ.

--



Tử Tước phủ.

- Dịch nhi và Như Nghi ra ngoài cũng đã hai tháng, sao vẫn chưa trở lại?

Lý gia lão phu nhân ngồi trong sân, trong tay cầm kim khâu, có thể thấy được bà đang làm một bộ tiểu y phục.

Trong đôi mắt không nhìn thấy gì của Hà lão phu nhân cũng có chút hâm mộ, nói.

- Nếu ta mù trễ một chút thì tốt, có thể nhìn thấy bọn nó hình dạng thế nào, cũng có thể giống như tỷ tỷ, làm cho y phục của hài tử bọn nhỏ.

Lý gia lão phu nhân cười cười, nói.

- Ta cũng nhàn rỗi, thừa dịp mắt còn thấy được, làm nhiều thêm mấy bộ, hai mươi năm trước bỏ lỡ một đứa bé lớn lên, lần này cũng không thể lại bỏ lỡ.

Hà lão phu nhân gật đầu.

- Ta đời này cũng không mong gì nữa, chỉ mong sớm nhìn thấy Nghi nhi có hài tử, khi đó, lão bà tử cho dù chết cũng có thể nhắm mắt.

Hai vị lão phu nhân vừa ngồi phơi nắng trong sân, vừa nói chuyện phiếm, đề tài tự nhiên không rời Lý Dịch và Như Nghi, hoặc hài tử tương lai của bọn họ.

Cách hai vị lão phu nhân không xa là một lão giả hiền lành đang nằm xích đu, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, thỉnh thoảng phát ra tiếng ngáy nhỏ.

Trong phòng thu chi, Lý bá hạch toán sổ sách, bây giờ khi lão đối mặt với một khoản tiền lớn cũng đã có thể bảo trì trấn định, thầm nghĩ, dựa theo tốc độ này, không bao lâu thì trong nhà phải xây thêm một căn phòng để tồn trữ vàng bạc.

Bên ngoài phủ, Lão Phương đang giám sát đám thợ thủ công lợp nhà, mười mấy phòng ốc rải rác xung quanh hai bên Tử Tước phủ đã sắp xây xong, dò xét một vòng, phát hiện không có nhân công lười biếng, cho nên tùy ý ngồi trên thềm đá trước cử, trên mặt có chút buồn bực.

Hơn một tháng trước, hắn mang theo mọi người từ Khánh An phủ đi vào kinh thành thì biết cô gia cùng tiểu thư về Khánh An phủ, hơn một tháng qua, hắn mỗi ngày đều làm những việc nhàm chán, trong lòng quả thực bị đè nén sắp không chịu được.

Trụ Tử ăn vụng đường bị hư răng, sưng quai hàm kêu cha gọi mẹ cả ngày, bà vợ hiện tại cấm nó ăn băng đường hồ lô, mấy bà nương lên đây, không bao lâu đã bắt đầu bán băng đường hồ lô trên đường phố kinh thành, mỗi ngày bận rộn, ngược là chỉ có hắn thanh nhàn.



Hắn bắt đầu có chút hoài niệm thời gian trước, mỗi ngày chạy lên chạy xuống núi, bán Như Ý Lộ, cùng cô gia chơi đùa đồ chơi khủng bố cạo chết những kẻ cướp trên núi cũng thú vị hơn sinh hoạt hiện tại nhiều.

Đương nhiên, sau khi vào kinh thành, không thể nhìn thấy Tiểu Hồng cô nương được nữa, Lão Phương thở dài một hơi, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, đám mây trắng noãn dần dần hóa thành một nữ tử mặt tròn.

--

Nhạc Châu, châu trung tâm của Cảnh Quốc, nổi danh với sông núi hiểm kỳ, láng giềng với Khánh An phủ, lúc này, trên con đường hướng đến Khánh An phủ, chiếc xe ngựa đang đi chậm rãi.

Lái xe là một nữ tử trẻ tuổi, một thân trang phục bình thường, nghiêng người dựa vào khung xe, trong tay đang cầm một quyển sách kể chuyện linh dị mua ở ven đường, lại thật lâu không có lật qua trang mới, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ lười biếng, vểnh tai nghe âm thành từ trong thùng xe

Không gian trong xe rất lớn, ngồi bốn năm người cũng rộng rãi, lúc này, thiếu nữ chải búi tóc hai bên, hai tay chống cằm, nghe người trẻ tuổi đối diện giảng những cố sự huyền bí về Kiếm Tiên ngự kiếm phi hành.

Ầm!

Một âm thanh bỗng nhiên vang lên, giữa đường xuất hiện một cây to ngăn cản, bụi mù tóe lên xung quanh. Đuôi lông mày nữ tử đang lái xe khẽ nhúc nhích, thả cuốn truyện trong tay xuống, giương mắt nhìn hướng phía trước.

Không bao lâu, bên trong rừng rậm truyền đến một loạt tiếng sột soạt, lập tức, một tráng hán mặc vải thô nhảy ra, ngăn trước mặt xe ngựa, hung ác nói.

- Núi này là ta cắm…phi! Núi này là ta mở, cây này, cây này…

Trên mặt đại hán lộ vẻ xấu hổ, hắn lần đầu tiên làm chuyện này, chữ lớn thì không biết một chữ, hỏi người ta rất nhiều lần mới biết được câu nói kinh điển của dân ăn cướp, nhưng trong thời khắc trọng yếu nhất, bởi vì quá khẩn trương quên mất kịch bản.

- Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn đi qua, lưu lại tiền mua đường.

Nữ tử nhảy xuống, liếc đại hán kia một cái, khoanh hai tay, nhàn nhạt nhắc nhở tên cướp mới xuất hiện một câu.

Trên mặt đại hán lộ ra vẻ chợt hiểu, vỗ đầu một cái, lớn tiếng nói lại kịch bản.

- Đúng, núi này là ta mở, cây này là ta…là ta…là ta cái gì…???

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương