Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
-
Chương 394: Lão Tướng Quân Mời Chào
Không hổ là tướng quân, lão giả tuy lớn tuổi nhưng thân thể vẫn rất hùng tráng, đôi mắt trừng to như chuông đồng lộ vẻ khí thế bức người.
Nhưng Lý Dịch không hiểu, hắn không phải sinh ra ở thế giới này, sao có thể biết tên của một lão tướng quân bỗng nhiên xuất hiện?
Đối phương cũng không phải Tiết Nhân Quý hay Tiết Chi Khiêm, mình lại chưa từng nghe về chuyện xưa của hắn cũng như những lời đồn về hắn, không biết tên hắn, cũng đâu phải chuyện hiếm lạ.
- Ôi chao, trăng tối nay không tệ, Tiết lão tướng quân cứ ngồi, vãn bối đi ra ngoài ngắm trăng một lát, xin lỗi không thể tiếp được…
Lý Dịch “khéo léo” thay đổi chủ đề, không để cho lão tướng quân lúng túng, cũng không khiến mình xấu hổ.
- Hahahaha!
Mấy người sau lưng Tiết lão tướng quân cười càng lớn.
Tuy bọn họ cũng cảm thấy người trẻ tuổi này không biết tên Tiết Vạn Thành có phần hơi vô tri, những người cùng tuổi với hắn, cái tên này hẳn đã được nghe từ nhỏ đến lớn. Nhưng có thể tận mắt thấy gia hỏa thích khoe khoang bị mất mặt, trong lòng rất thống khoái.
- Vị này chính là lão tướng quân Tiết Vạn Thành.
Lý Hiên nhỏ giọng nhắc nhở.
Lão tướng quân họ Tiết ở Cảnh Quốc chỉ có một vị, nếu Lý Dịch vẫn còn không biết, hắn cũng bất lực.
- A, nguyên lai là Tiết lão tướng quân!
Lý Dịch bày ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng nói:
- Tiết lão tướng quân chớ trách, lần đầu tiên tham gia loại yến tiệc như này, trong lòng hơi căng thẳng, trong lúc nhất thời không nhớ được…tên Tiết lão tướng quân, thật như sấm bên tai, vãn bối từ nhỏ nghe sự tích của ngài mà lớn, hôm nay có thể thấy được, tam sinh hữu hạnh.
Lời xã giao ai chẳng biết nói, nghe qua, vị lão tướng quân này thật là một vị danh nhân, vì thể hiện được cảm xúc cao hứng và kích động khi người hâm mộ gặp được thần tượng, Lý Dịch cảm thấy mình đã dùng hết kỹ thuật diễn xuất hai đời.
Nếu không phải thời đại này không phổ biến chuyện ký tên, hắn còn có thể diễn giống hơn nữa.
- À, vậy ngươi nói xem, lão phu có sự tích gì?
Lão giả vuốt chòm râu, tựa hồ chấp nhận lời giải thích vừa rồi của Lý Dịch, đồng lứa hắn chưa nghe qua tên lão thật sự không nhiều lắm, lão lại thuận miệng hỏi một câu.
Trên mặt Lý Dịch lần nữa hiện lên tia hắc tuyến, lão nhân này, muốn tự làm mình xấu hổ?
Hắn bỗng nhiên lại lần nữa nở nụ cười, nhìn ra ngoài điện, tán thưởng.
- Trăng đêm nay thực sự không tệ…
Tay Tiết lão tướng quân dùng sức, giật mấy cọng râu trên cằm.
------
------
Hai người Lý Dịch và Lý Hiên bị một đám võ tướng vây quanh.
- Ta nói, Thiên Phạt thật do tiểu tử ngươi chơi đùa tạo ra?
Tiết tướng quân tiếng tăm lừng lẫy sảng khoái ngồi đối diện Lý Dịch, vừa xé một cái đùi gà mập mạp chảy mỡ vừa hỏi.
Lý Dịch không dám nói cái đùi gà kia vừa rồi hắn không cẩn thận làm rơi xuống đất, nghe được lời y nói, liếc mắt nhìn qua lão hoàng đế, không nói gì.
Đối với chuyện này, dù Lý Hiên hỏi, hắn cũng sẽ không thốt ra một câu.
Nghe được hai chữ “Thiên Phạt”, tinh thần Lý Hiên rõ ràng tỉnh táo hẳn, vội vàng vểnh tai lên nghe.
- Không tồi, nhóc con ngươi phải nhớ kỹ, chuyện này ngoại trừ bệ hạ, ai hỏi cũng không thể nói.
Tiết lão tướng quân gật gù, hài lòng.
- Chỉ là…
Sau đó hắn nói một câu, chuyện đột nhiên chuyển hướng:
- Thứ đồ kia vốn dĩ để cho quân đội chúng ta dùng, tuy không biết cách chế tạo, nhưng thứ kia có thể nổ chết bao nhiêu người, mấy lão gia hỏa ngồi đây biết rõ hơn ai hết, ngươi cũng không cần phải giấu.
Lúc này, Lý Dịch mới nghĩ đến ở đây đều là những người có thâm niên trong quân đội Cảnh Quốc, hoàng đế ngoại trừ không giao cách chế tạo cho bọn họ, chuyện khác không cần lừa gạt bọn họ.
Nếu như thế thì không cần phải lo lắng, Lý Dịch rất thức thời nói.
- Đúng vậy, thứ kia do vãn bối trong lúc chơi đùa tạo ra.
- Chơi giỏi!
Một vị lão tướng khác vỗ đầu gối, trên mặt không hề giấu đi sự tán thưởng.
- Lập được công lớn, lại chỉ ban thưởng một chức Tử Tước, bệ hạ ngày càng nhỏ mọn.
Lại có một lão tướng trách móc, nhìn hắn hỏi.
- Nghe nói cái…móng ngựa kia cũng do ngươi làm ra?
- Hình như thế…
- Phương pháp cứu người trên chiến trường cũng do ngươi nghĩ ra?
- Có lẽ vậy…
Lý Dịch thầm nghĩ trong lòng, võ tướng không hổ là võ tướng, dùng từ đều thẳng thắn như thế: “chơi đùa”, “làm”, “nghĩ”, thật sự quá thô bạo.
- Suy nghĩ xem có muốn vào quân doanh rèn luyện mấy năm không?
Tiết lão tướng quân nhìn hắn chằm chằm, nói:
- Hạt giống tốt như thế, không vào quân doanh thật đáng tiếc, với một mình ngươi, triều ta sẽ ít đi không biết bao nhiêu tướng sĩ phải hy sinh. Ta để Định Viễn đích thân dạy dỗ ngươi, nói không chừng mấy năm nữa, Cảnh Quốc ta sẽ xuất hiện một vị tướng quân trẻ tuổi.
Lý Dịch nheo mắt, làm quan trong triều đã đủ đáng sợ, nếu vào quân ngũ, còn đáng sợ hơn!
Mỗi ngày đối mặt với những hán tử cẩu thả, bao lâu mới được gặp Như Nghi một lần?
Hơn nữa, bị người kia nghiêm mặt dạy dỗ…ai mà thèm…!
Nghe Tiết lão tướng quân đề nghị, hắn không hề nghĩ ngợi đã có ý từ chối.
Khi hắn theo thói quen nhìn về phía ngoài điện, Tiết lão tướng quân mất kiến nhẫn vẫy tay, nói.
- Đừng nhìn, tối hôm nay không có trăng!
Lý Dịch thu hồi ánh mắt, bưng ly trà trên bàn lên, không kìm được tán thưởng.
- Cái ly này được chế tác rất tinh xảo, cũng không biết được chế tạo ở đâu…
Mặt Tiết lão tướng quân đen lại, nói.
- Quả nhiên đúng như lời bệ hạ nói, tên nhóc con nhà ngươi, tuổi không lớn, tầm mắt lại không nhỏ, chuyện bao nhiều người cầu mà không được, ngươi lại nghiễm nhiên không bận tâm, chỉ là một chức Tử Tước, ngươi định làm cả đời sao?
- A, chiếc đũa này làm bằng chất liệu gì, phải chăng là ngọc thạch, đúng là hoang cung có khác, đến chiếc đùa cũng xa xỉ như thế…
Vài vị lão tướng nhìn nhau á khẩu, biết ý tưởng chiêu mộ hắn vào quân doanh sợ rằng thất bại.
Móng ngựa, thiên phạt, thậm chí cả phương pháp cứu chữa thương binh, mỗi một việc đều có ý nghĩa vô cùng quan trọng, người như thế, nếu không được dùng trong quân, đến cả ông trời cũng không chấp nhận.
Lúc trước khi đưa ra yêu cầu này với bệ hạ, bệ hạ từng nói, chỉ cần có thể làm cho bản thân hắn đồng ý, thì có thể đưa hắn vào quân doanh tôi luyện, vốn tưởng mấy người bọn họ liên thủ, chuyện này sẽ rất đơn giản, ai ngờ, đối mặt với lão Tiết mời chào trắng trợn, hắn vẫn điềm nhiên nghiên cứu lý trà cùng chiếc đũa…
Dù bọn họ đã chuẩn bị trước nhiều câu nói, nhưng dưới tình huống này cũng không dùng được.
Đổi lại người khác, bọn họ sẽ đâu có quản nhiều như thế, cứ trói đến quân doanh trước rồi nói, tới nơi đó rồi, lời nói bệ hạ đều không dùng được, nhưng bệ hạ lại từng nói rõ, không được ép buộc người trẻ tuổi trước mặt này… nhưng nếu không ép buộc, bọn họ càng không biết nên đột phá từ nơi nào…
Dù đối mặt với quân địch vây thành, vài vị lão tướng cũng không đau đầu đến như hiện tại…
Nhưng Lý Dịch không hiểu, hắn không phải sinh ra ở thế giới này, sao có thể biết tên của một lão tướng quân bỗng nhiên xuất hiện?
Đối phương cũng không phải Tiết Nhân Quý hay Tiết Chi Khiêm, mình lại chưa từng nghe về chuyện xưa của hắn cũng như những lời đồn về hắn, không biết tên hắn, cũng đâu phải chuyện hiếm lạ.
- Ôi chao, trăng tối nay không tệ, Tiết lão tướng quân cứ ngồi, vãn bối đi ra ngoài ngắm trăng một lát, xin lỗi không thể tiếp được…
Lý Dịch “khéo léo” thay đổi chủ đề, không để cho lão tướng quân lúng túng, cũng không khiến mình xấu hổ.
- Hahahaha!
Mấy người sau lưng Tiết lão tướng quân cười càng lớn.
Tuy bọn họ cũng cảm thấy người trẻ tuổi này không biết tên Tiết Vạn Thành có phần hơi vô tri, những người cùng tuổi với hắn, cái tên này hẳn đã được nghe từ nhỏ đến lớn. Nhưng có thể tận mắt thấy gia hỏa thích khoe khoang bị mất mặt, trong lòng rất thống khoái.
- Vị này chính là lão tướng quân Tiết Vạn Thành.
Lý Hiên nhỏ giọng nhắc nhở.
Lão tướng quân họ Tiết ở Cảnh Quốc chỉ có một vị, nếu Lý Dịch vẫn còn không biết, hắn cũng bất lực.
- A, nguyên lai là Tiết lão tướng quân!
Lý Dịch bày ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng nói:
- Tiết lão tướng quân chớ trách, lần đầu tiên tham gia loại yến tiệc như này, trong lòng hơi căng thẳng, trong lúc nhất thời không nhớ được…tên Tiết lão tướng quân, thật như sấm bên tai, vãn bối từ nhỏ nghe sự tích của ngài mà lớn, hôm nay có thể thấy được, tam sinh hữu hạnh.
Lời xã giao ai chẳng biết nói, nghe qua, vị lão tướng quân này thật là một vị danh nhân, vì thể hiện được cảm xúc cao hứng và kích động khi người hâm mộ gặp được thần tượng, Lý Dịch cảm thấy mình đã dùng hết kỹ thuật diễn xuất hai đời.
Nếu không phải thời đại này không phổ biến chuyện ký tên, hắn còn có thể diễn giống hơn nữa.
- À, vậy ngươi nói xem, lão phu có sự tích gì?
Lão giả vuốt chòm râu, tựa hồ chấp nhận lời giải thích vừa rồi của Lý Dịch, đồng lứa hắn chưa nghe qua tên lão thật sự không nhiều lắm, lão lại thuận miệng hỏi một câu.
Trên mặt Lý Dịch lần nữa hiện lên tia hắc tuyến, lão nhân này, muốn tự làm mình xấu hổ?
Hắn bỗng nhiên lại lần nữa nở nụ cười, nhìn ra ngoài điện, tán thưởng.
- Trăng đêm nay thực sự không tệ…
Tay Tiết lão tướng quân dùng sức, giật mấy cọng râu trên cằm.
------
------
Hai người Lý Dịch và Lý Hiên bị một đám võ tướng vây quanh.
- Ta nói, Thiên Phạt thật do tiểu tử ngươi chơi đùa tạo ra?
Tiết tướng quân tiếng tăm lừng lẫy sảng khoái ngồi đối diện Lý Dịch, vừa xé một cái đùi gà mập mạp chảy mỡ vừa hỏi.
Lý Dịch không dám nói cái đùi gà kia vừa rồi hắn không cẩn thận làm rơi xuống đất, nghe được lời y nói, liếc mắt nhìn qua lão hoàng đế, không nói gì.
Đối với chuyện này, dù Lý Hiên hỏi, hắn cũng sẽ không thốt ra một câu.
Nghe được hai chữ “Thiên Phạt”, tinh thần Lý Hiên rõ ràng tỉnh táo hẳn, vội vàng vểnh tai lên nghe.
- Không tồi, nhóc con ngươi phải nhớ kỹ, chuyện này ngoại trừ bệ hạ, ai hỏi cũng không thể nói.
Tiết lão tướng quân gật gù, hài lòng.
- Chỉ là…
Sau đó hắn nói một câu, chuyện đột nhiên chuyển hướng:
- Thứ đồ kia vốn dĩ để cho quân đội chúng ta dùng, tuy không biết cách chế tạo, nhưng thứ kia có thể nổ chết bao nhiêu người, mấy lão gia hỏa ngồi đây biết rõ hơn ai hết, ngươi cũng không cần phải giấu.
Lúc này, Lý Dịch mới nghĩ đến ở đây đều là những người có thâm niên trong quân đội Cảnh Quốc, hoàng đế ngoại trừ không giao cách chế tạo cho bọn họ, chuyện khác không cần lừa gạt bọn họ.
Nếu như thế thì không cần phải lo lắng, Lý Dịch rất thức thời nói.
- Đúng vậy, thứ kia do vãn bối trong lúc chơi đùa tạo ra.
- Chơi giỏi!
Một vị lão tướng khác vỗ đầu gối, trên mặt không hề giấu đi sự tán thưởng.
- Lập được công lớn, lại chỉ ban thưởng một chức Tử Tước, bệ hạ ngày càng nhỏ mọn.
Lại có một lão tướng trách móc, nhìn hắn hỏi.
- Nghe nói cái…móng ngựa kia cũng do ngươi làm ra?
- Hình như thế…
- Phương pháp cứu người trên chiến trường cũng do ngươi nghĩ ra?
- Có lẽ vậy…
Lý Dịch thầm nghĩ trong lòng, võ tướng không hổ là võ tướng, dùng từ đều thẳng thắn như thế: “chơi đùa”, “làm”, “nghĩ”, thật sự quá thô bạo.
- Suy nghĩ xem có muốn vào quân doanh rèn luyện mấy năm không?
Tiết lão tướng quân nhìn hắn chằm chằm, nói:
- Hạt giống tốt như thế, không vào quân doanh thật đáng tiếc, với một mình ngươi, triều ta sẽ ít đi không biết bao nhiêu tướng sĩ phải hy sinh. Ta để Định Viễn đích thân dạy dỗ ngươi, nói không chừng mấy năm nữa, Cảnh Quốc ta sẽ xuất hiện một vị tướng quân trẻ tuổi.
Lý Dịch nheo mắt, làm quan trong triều đã đủ đáng sợ, nếu vào quân ngũ, còn đáng sợ hơn!
Mỗi ngày đối mặt với những hán tử cẩu thả, bao lâu mới được gặp Như Nghi một lần?
Hơn nữa, bị người kia nghiêm mặt dạy dỗ…ai mà thèm…!
Nghe Tiết lão tướng quân đề nghị, hắn không hề nghĩ ngợi đã có ý từ chối.
Khi hắn theo thói quen nhìn về phía ngoài điện, Tiết lão tướng quân mất kiến nhẫn vẫy tay, nói.
- Đừng nhìn, tối hôm nay không có trăng!
Lý Dịch thu hồi ánh mắt, bưng ly trà trên bàn lên, không kìm được tán thưởng.
- Cái ly này được chế tác rất tinh xảo, cũng không biết được chế tạo ở đâu…
Mặt Tiết lão tướng quân đen lại, nói.
- Quả nhiên đúng như lời bệ hạ nói, tên nhóc con nhà ngươi, tuổi không lớn, tầm mắt lại không nhỏ, chuyện bao nhiều người cầu mà không được, ngươi lại nghiễm nhiên không bận tâm, chỉ là một chức Tử Tước, ngươi định làm cả đời sao?
- A, chiếc đũa này làm bằng chất liệu gì, phải chăng là ngọc thạch, đúng là hoang cung có khác, đến chiếc đùa cũng xa xỉ như thế…
Vài vị lão tướng nhìn nhau á khẩu, biết ý tưởng chiêu mộ hắn vào quân doanh sợ rằng thất bại.
Móng ngựa, thiên phạt, thậm chí cả phương pháp cứu chữa thương binh, mỗi một việc đều có ý nghĩa vô cùng quan trọng, người như thế, nếu không được dùng trong quân, đến cả ông trời cũng không chấp nhận.
Lúc trước khi đưa ra yêu cầu này với bệ hạ, bệ hạ từng nói, chỉ cần có thể làm cho bản thân hắn đồng ý, thì có thể đưa hắn vào quân doanh tôi luyện, vốn tưởng mấy người bọn họ liên thủ, chuyện này sẽ rất đơn giản, ai ngờ, đối mặt với lão Tiết mời chào trắng trợn, hắn vẫn điềm nhiên nghiên cứu lý trà cùng chiếc đũa…
Dù bọn họ đã chuẩn bị trước nhiều câu nói, nhưng dưới tình huống này cũng không dùng được.
Đổi lại người khác, bọn họ sẽ đâu có quản nhiều như thế, cứ trói đến quân doanh trước rồi nói, tới nơi đó rồi, lời nói bệ hạ đều không dùng được, nhưng bệ hạ lại từng nói rõ, không được ép buộc người trẻ tuổi trước mặt này… nhưng nếu không ép buộc, bọn họ càng không biết nên đột phá từ nơi nào…
Dù đối mặt với quân địch vây thành, vài vị lão tướng cũng không đau đầu đến như hiện tại…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook