Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Chương 385: Ngươi Đang Mắng Ta!

- Không nên xúc động, xem như là Vương gia, cũng cần nói đạo lý...

Lý Dịch quay đầu lại, đoạt lấy kiếm trong tay, cắm trở về vỏ kiếm lần nữa, lắc đầu nói rằng.

- Nói đạo lý...

Có không ít người thầm thở dài một hơi, bọn họ có đây là của Thục Vương phủ, nói đạo lý với Thục Vương, rồi nói đạo lý với Tần thần kinh, vị Lý Tử Tước này hơi bị ngây thơ quá mức.

Lý Dịch nhìn thấy cảm xúc trong đáy mắt của Liễu nhị tiểu thư, thầm nghĩ may ma hắn phát hiện sớm, bằng không, dựa vào tính tình của nàng, hôm nay nếu không có hắn, đầu tên Tần tiểu công gia sớm đã có thể làm cầu đá, hộ vệ Thục Vương phủ thể hiện sức mạnh, xách giày cho Lý Hiên cũng không xứng, có thể đỡ được cơn phẫn nộ của Liễu nhị tiểu thư mới lạ.

Đương nhiên hắn không thể để Như Ý làm thế, một lần giết chết hai nhân vật lớn, dù cho buổi tối chạy trốn cũng không có phương tiện để chạy a. Huống chi, Thục Vương có thể không nói đạo lý với người khác, nhưng không nói với mình không được.

Ít nhất Thục Vương sẽ không trở thành Hoàng Đế ngay lúc này.

Hắn đã không còn là áp trại tướng công không có nhân quyền do Liễu nhị tiểu thư nửa năm trước cướp về nữa, nửa năm qua không ngắn cũng không dài, nhưng đủ để thay đổi rất nhiều chuyện, có lúc ngay cả hắn cũng cảm thấy bất ngờ, trong lúc lơ đãng quay đầu lại tính toán, hắn vô tình có được không ít thứ mình muốn, ít ra không để cho người ta tùy ý bắt nạt.

Tần tiểu công gia không được, Thục Vương cũng không được.

------

------

Lý Dịch đặt kiếm lại trên tay Liễu nhị tiểu thư, quay đầu lại, nhìn Thục Vương nói.

- Vừa nãy tất cả mọi người đều thấy rõ, muốn hành hung, hình như là Tần tiểu công gia, chúng ta chẳng qua chỉ phòng vệ một lát, không thể gọi là ám sát nhỉ?

Đối với Lý huyện tử ngây thơ, mọi người chỉ có thể thở dài trong lòng.

Tần tiểu công gia muốn làm cái gì là một chuyện, Lý huyện tử ngươi muốn làm cái gì lại là một chuyện khác, điều này đâu có giống nhau, Tần tiểu công gia có Thục Vương điện hạ làm chỗ dựa, có một gia gia làm Tể Tướng đương triều, ngươi có không?

Thục Vương thản nhiên nói.

- Tần Dư chỉ nói một chút, cũng không có thật sự chém tay ngươi, mà các ngươi lại làm hắn bị thương, dù cho không tính ám sát, cũng coi như hành hung.

Lý Dịch nhìn hắn hỏi ngược lại.

- Ý của điện hạ là, nếu như có người muốn ám sát điện hạ, trước tiên cũng phải chặt bỏ cánh tay của điện hạ, mới coi như ám sát?

Thục Vương há miệng thở dốc, nhưng không phản bác lại được, sau đó…sau đó thẹn quá hóa giận.

- Làm càn!

Hắn lạnh giọng nói một câu.

- Ngươi đang đe dọa bản Vương?

Lý Dịch có chút không biết nói gì, không phải đang nói đạo lý vui vẻ à, rốt cuộc bây giờ ai đang đe dọa ai?

Tần Dư chỉ rách một chút da trên cổ, lúc này đã không còn chảy máu nữa, bật cười một tiếng, nói:

- Há, ngươi nói ta muốn hành hung trước, ai thấy được?

Hắn chuyển đầu qua, tùy tiện kéo một người thanh niên lại, hỏi:

- Ngươi thấy không?



- Không có, không có...

Thanh niên kia lắc đầu không ngừng, cặp mắt không dám nhìn thẳng Tần Dư.

- Ngươi thấy gì không?

Tần Dư buông tay ra, lại kéo một người hỏi.

- Không có.

- Ngươi thì sao?

- Không có, không có...

- Ta cũng không thấy.

------

------

Tần Dư liên tiếp lôi mấy người, tất cả mọi người chỉ có thể lắc đầu, bọn họ nào dám đối nghịch với Tần tiểu công gia, đối nghịch với Thục Vương?

Trên mặt hắn lộ ra nụ cười xán lạn, nói.

- Ngươi thấy đó, bọn họ đều nói không thấy, ngươi lại vu khống ta, xem ra tội càng nặng thêm một bậc.

Mấy người mới vừa rồi bị hắn miễn cưỡng túm tới được không dám lui về phía sau, còn mấy người khác thì không khỏi lui lại vài bước, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, cái tên Tần thần kinh quả nhiên danh bất hư truyền, đổi trắng thay đen ngay ở trước mặt nhiều người nhưng lại không có một người dám nói ra, đương nhiên phải cách càng xa hắn càng tốt.

Lý Dịch chú ý tới hơi thở của Liễu nhị tiểu thư có chút không đúng, nàng quả thật rất chướng mắt chuyện này, mí mắt nhảy một cái, vội vàng nắm cổ tay nàng.

- Đừng xúc động, rất nhiều người ở đây không mù, sẽ cho chúng ta một lời công đạo.

- Công đạo? Ngươi nói công đạo?

Tần Dư không nhịn được bắt đầu cười ha hả, ở đây, lại có thể có người nói công đạo với hắn?

- Ta thấy được.

Như xác minh lời Lý Dịch mới nói, một âm thanh không biết từ chỗ nào truyền đến, giống như một cái tát hung hăng đánh trên mặt Tần Dư, tiếng cười của Tần Dư càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dừng lại, sắc mặt trở nên bình tĩnh, người quen hắn đều biết, Tần tiểu công gia cười híp mắt cực kỳ đáng sợ, sau khi Tần tiểu công gia cười xong bình tĩnh lại, đã không phải hai chữ “Đáng sợ” có thể hình dung được.

Lý Dịch có hơi đắc ý nhìn Liễu nhị tiểu thư, nói.

- Thấy chưa, ta nói không sai chứ?

Nếu như vừa rồi không có nhìn thấy Lý Hiên, nói không chừng Liễu nhị tiểu thư đã lao ra, tốt xấu gì cũng làm huyện úy lâu như vậy, hắn rất quen thuộc với luật pháp, Thục Vương ngạo mạn cũng không có quyền tùy tiện bắt người, nếu không đi quá giới hạn, là tối kỵ.

Hắn nói ám sát chính là ám sát, nói hành hung chính là hành hung, hắn cho rằng hắn là Hoàng Đế?

Còn chưa có trở thành Thái Tử sao có thể trở thành Hoàng Đế, từ trước đến giờ Vương gia ở kinh đô bị nuôi thành lợn, Thục Vương thì làm sao, Thục Vương có thể tùy tiện hãm hại vu khống người khác?

Trong kinh có vô số người sợ hắn, nịnh bợ hắn, nhưng những người này không bao gồm Lý Dịch, coi như sau này hắn trở thành Hoàng Đế…cùng lắm không thể lăn lộn ở Cảnh Quốc thì rời đi!

Vào lúc này, lực chú ý của tất cả mọi người đã không trên người Lý Dịch, bọn họ đều đang tìm nơi phát ra âm thanh.

Bọn họ muốn biết, rốt cuộc ai lại gan to như vậy, ngay cả mặt mũi Tần thần kinh cũng không cho.

Rất nhanh bọn họ đã tìm được.



Nơi hai tên hộ vệ Thục Vương phủ bao vây, có một bóng người đứng đó.

Bởi vì bọn họ đứng ở nơi có ánh sáng, có chút khó khăn khi muốn nhìn rõ trong góc tối cũng, lại bị hộ vệ Thục Vương phủ cản, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một cái bóng mơ hồ, cũng không biết người kia đến từ chỗ nào, đứng đó bao lâu.

Bất quá không quan trọng, quan trọng là...lời hắn vừa nói.

- Ngươi là thứ gì?

Nụ cười trên mặt Tần Dư tắt liệm, chuyện này đồng nghĩa với việc hắn đã chính thức nổi điên.

Bọn hộ vệ tránh ra một con đường, dựa vào ánh đèn, mọi người mới nhìn thấy mấy người kia.

Đứng trước là một người trẻ tuổi, mặc dù ánh đèn mờ mờ, cũng có thể nhìn ra hắn cực kỳ anh tuấn, sau lưng hắn, có người hộ vệ đứng bên cạnh, khi thấy cảnh này, phần lớn mọi người đều sửng sốt, bởi vì bọn họ không biết người trẻ tuổi này,.

Từ một khắc khi người trẻ tuổi xuất hiện, trên mặt Thục Vương tràn đầy bất ngờ, vẫn luôn không lên tiếng, gương mặt Thôi Thừa Vũ và Trần Lập Tuấn hiện ra vẻ nghi hoặc, nhưng mà rất nhanh bừng tỉnh, lại có chút bất ngờ kinh ngạc, thầm nghĩ nơi này là Thục Vương phủ, sao hắn lại tới đây?

- Là ai?

Người trẻ tuổi kia đi ra từ trong bóng tối, đi tới bên người Tần Dư, như đang trả lời hắn, lẩm bẩm.

- Không, không, ta không làm chủ...

Nhưng mà, sau một khắc, hắn làm một hành động khiến mọi người hết sức khiếp sợ.

Lúc đi tới trước mặt Tần Dư, sắc mặt người tuổi trẻ đột nhiên chìm xuống, một cước đá vào bụng của Tần Dư, đạp hắn bay ra ngoài, giận dữ nói.

- Ta hiểu được, ngươi đang mắng ta!

Ầm!

Một cước này dùng lực không nhẹ, sau khi Tần Dư bay ra ngoài, hung hăng đập vào cây cột trên hành lang, thậm chí còn nhìn thấy hắn hộc ra một ngụm máu.

Không khí xung quanh đột nhiên yên tĩnh, vô số người trợn to hai mắt, ngạc nhiên, chấn động, khó tin.

Vừa nãy bay ra ngoài là Tần tiểu công gia? Bọn họ không có nhìn lầm chứ?

Có người dám đánh hắn, người trẻ tuổi xa lạ này rốt cuộc là ai?

Đều nói Tần Dư là tên thần kinh, đây mới thật sự là tên thần kinh nè!

Lý Dịch nhìn có chút ngưỡng mộ, bạo lực có lúc mới là phương pháp giải quyết vấn đề thích hợp nhất, vấn đề là hắn khi nào có thể giống vậy, mặc kệ đối phương là ai, rốt cuộc là Thục Vương hay là tiểu công gia, một lời không hợp thì đánh?

- Ngươi đang làm gì đấy?

Thục Vương phục hồi tinh thần, sắc mặt đột nhiên biến đổi, cả giận quát.

- Lý Hiên, ngươi điên rồi.

Lý Hiên vỗ vỗ vạt áo, ngẩng đầu nhìn về Thục Vương, bình tĩnh nói.

- Thục Vương điện hạ, hắn đang mắng ta, hắn mắng ta chính là mắng ngươi, chính là nhục mạ bệ hạ, tại sao điện hạ có thể có bằng hữu như thế?

Thục Vương ngẩn ra, sau đó cảm giác hết sức phiền muộn, đây là lần thứ hai hắn bị người ta nói cứng họng.

Phụ hoàng cùng Ninh vương đều là con ruột của Thái Hậu, địa vị cực kỳ quan trọng trong tông thất, Lý Hiên là Ninh vương thế tử, được Phụ hoàng coi trọng, dựa vào thân phận của hắn, Tần Dư không nên mắng hắn, nhưng hắn đạp bay Tần Dư, lẽ nào có đạo lý?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương