Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
-
Chương 384: Cút!
- Ta rất hiếu kì, rốt cuộc thì điện hạ nhìn trúng Lý Dịch kia ở điểm nào?
Trần Lập Tuấn hơi nghi hoặc nhìn Thục Vương hỏi.
Thôi Thừa Vũ cũng ngước nhìn Thục Vương, trong lòng y cũng nghi hoặc.
Nếu thật sự chỉ làm câu thơ, viết mấy bài văn, đừng nói không thể lọt vào mắt của Thục Vương, dù bọn họ cũng không xem ra gì, bệ hạ coi trọng, lý do này vẫn chưa đủ.
- Thiên phạt.
Thục Vương trầm mặt một lúc lâu, hạ giọng nói một câu.
Đôi con ngươi của Trần Lập Tuấn và Thôi Thừa Vũ co lại, không khỏi đứng thẳng.
- Là hắn?
Tuy rằng vì nguyên nhân nào đó, ảnh hưởng của hai chữ “Thiên phạt” không hề khuếch tán ra toàn bộ kinh thành, chỉ giới hạn trong một số cao tầng, nhưng với thân phận địa vị của họ, sao lại chưa nghe qua, chỉ chưa biết rõ chi tiết mà thôi.
Dù trưởng bối trong nhà cũng chỉ biết ngoài thành có một nơi được canh gác nghiêm ngặt, dường như có quan hệ với “Thiên phạt”, bệ hạ vẫn luôn khống chế chặt chẽ chuyện này, rất ít người biết về nó.
- Giờ tính sao đây? Điện hạ là người nào, sớm hay muộn người cũng biết chuyện này.
Tần Dư thu hồi tầm mắt, nói.
- Kỳ thực hành động vừa rồi của điện hạ hơi lỗ mãng, đến giờ điện hạ vẫn chưa nắm rõ chuyện này, tức là chưa đến lúc để điện hạ biết rõ mọi thứ, nếu biểu hiện quá mức vội vàng, có thể sẽ làm cho bệ hạ bất mãn, dù biết được sự thật về bí mật thiên phạt, cũng khó tránh khỏi việc mất nhiều hơn được.
Trần Lập Tuấn và Thôi Thừa Vũ gật đầu, tuy Tần Dư làm việc không đàng hoàng, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc hắn là một kẻ chỉ biết ăn chơi trác táng, ngược lại, cách nhìn mọi chuyện của hắn thường sẽ sắc bén nhất trong mấy người còn lại.
Tần gia không chỉ có huân công, mà Tần quốc công lại là Hữu Tướng đương triều, nguyên lão tam triều, Thục Vương có thể từng bước được như bây giờ chính nhờ Tần gia bày mưu tính kế.
- Có lý.
Thục Vương gật đầu, cách nói của Tần Vương giống như đúc với Lý Tử Tước, mục đích quan trọng nhất hắn muốn lôi kéo đối phương lại gần chính là muốn có được “Thiên phạt”, bây giờ được Tần Dư nhắc nhở, mới biết hiện tại mình chưa thể đụng vào, mà chờ đến lúc hắn có thể tiếp xúc với nó, Lý Tử Tước có nói cho hắn cũng không có tác dụng lắm.
- Các ngươi cứ trò chuyện tiếp đi, ta đi đây một lát.
Trên mặt Tần Dư lộ ra nụ cười thần bí, nói với ba người một câu, rồi đứng dậy đi về một hướng nào đó.
Ba người Thục Vương quay đầu liếc mắt một cái, trên mặt cũng lộ ra biểu tình cổ quái.
------
------
Liễu nhị tiểu thư thì không nói lời nào, ngồi ở chỗ này quá nhàm chán, kết thúc cuộc nói chuyện cùng Thục Vương trong không vui, tuy không biết lòng dạ Thục Vương có hẹp hòi mà mang thù không, nhưng may sau này hắn không cần phải tham gia những buổi yến tiệc kiểu này nữa, thời gian của hắn rất quý giá, không thể cứ lãng phí cho mấy chuyện không đâu.
Đang nghĩ ngợi tìm một lý do để rời khỏi, vị trí bên cạnh bỗng nhiều thêm một bóng người, Tần tiểu công gia ngồi bên cạnh nàng, tươi cười nhìn Liễu nhị tiểu thư hỏi.
- Xin hỏi quý tính đại danh của cô nương?
Lại thêm một gia hỏa bị sắc đẹp lu mờ lý trí, Lý Dịch không biết nên bội phục ánh mắt của hắn hay bội phục dũng khí của hắn, trước đây với chuyện như thế này, trong mắt Liễu nhị tiểu thư xưa nay chưa từng bận tâm tiểu công gia hay hoàng tử.
Biểu tình trên mặt nàng sẽ không vì những lời này mà thay đổi, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên dù một chút.
Tần Dư thấy thế, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, tiếp tục nói.
- Giới thiệu một chút, ta gọi Tần Dư, Hữu Tướng đương triều là ông nội ta, không biết có vinh hạnh mời cô nương uống chén rượu không?
- Tần tiểu công gia quả nhiên coi trọng cô nương đó.
- Thật đáng tiếc, đáng tiếc, xinh đẹp như thế, nhưng cũng khó tránh thoát vận mệnh.
- Vị Lý Tử Tước kia lẽ ra không mang theo cô nương đó, hắn chẳng lẽ không biết trong yến hội của Thục Vương điện hạ, nhất định sẽ có Tần tiểu công gia?
------
Bởi vì uy danh của Tần tiểu công gia, những người xung quanh không ai dám nghị luận gì, chỉ có người ngồi trong góc xa khẽ giọng bàn tán, trừ những người trong phạm vi nho nhỏ bọn họ, không ai khác nghe được.
Nhưng Lý Dịch biết Liễu nhị tiểu thư có thể nghe được, vì ngay cả hắn cũng có thể nghe được loáng thoáng.
Sau đó, trong lòng bắt đầu cảm thấy hơi không thoải mái, vị Tần tiểu công gia trước mắt này nhìn qua mũ áo chỉnh tề, bên trong lại là cầm thú, không, hắn làm những chuyện như thế, ngay cả cầm thú cũng không bằng.
Ai biết được tên cầm thú này đang nghĩ gì khi đối mặt với Liễu nhị tiểu thư.
Đừng nói trò chuyện, dù hắn liếc nhìn Liễu nhị tiểu thư một cái, Lý Dịch cũng cảm thấy chịu thiệt.
Thôi Duyên Tân đứng trong một góc, trên mặt tràn đầy ngạc nhiên, hắn không ngờ mọi chuyện lại chuyển hướng nhanh như thế, Tần tiểu công gia coi trọng nàng kia?
Trên mặt Thôi Duyên Tân hiện lên vẻ kinh hỉ cực độ đan xen khoái ý, quan hệ giữa Tần tiểu công gia và Thục Vương trong kinh thành không ai không biết, đối với chuyện này, chắc chắn sẽ không giúp cái tên gia hỏa từ Khánh An phủ kia, như vậy, chuyện này sẽ trở thành trò chơi thú vị.
Nếu không phải đang trong yến tiệc, Thôi Duyên Tân rất muốn ngửa mặt nhìn trời cười lớn.
Họ Lý, ngươi cũng có ngày hôm nay!
- Vị quản sự này, phiền ông nhắn với Thục Vương điện hạ một tiếng, trong nhà còn có việc, chúng ta cáo từ trước.
Lý Dịch đứng dậy, nói với quản sự đứng bên cạnh.
Từ quản sự ngạc nhiên gật đầu, nhìn vị công tử mình vừa mời vào thầm nghĩ, Thục Vương điện hạ đang ở bên kia, muốn nói thì chính ngươi nói đi…
Nhưng lúc hắn vẫn đang nghĩ ngợi, hai người đã đứng lên, đi về phía cửa.
Sắc mặt Thục Vương hơi khó coi, trước mặt bao nhiêu người, bọn họ trực tiếp rời khỏi, một tiếng chào cũng không có, mà vừa rồi lại tự mình tiếp đón hắn, mọi người ở đây sẽ nghĩ thế nào? Nhưng nếu giờ hắn đứng ra lại coi như chuyện bé xé ra to, hừ lạnh một tiếng, không nói tiếng nào.
- Vị cô nương này, đừng không cho mặt mũi thế chứ?
Lý Dịch sắp đi đến cửa, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói, một bàn tay từ sau hắn vươn ra, muốn giữ lấy bả vai Liễu nhị tiểu thư.
Biểu tình trên mặt Tần Dư cười như không cười, người quen biết hắn, nhìn thấy loại biểu tình này đều có chút không rét mà run.
Nhưng vẻ tươi cười trên mặt hắn nhanh chóng tắt ngấm, vì trước khi tay hắn đụng vào bả vai của nàng, đã bị một bàn tay khác nắm chặt.
Tốc độ người đó rất nhanh, Tần Dư thậm chí không nhìn rõ.
Nam tử gầy ốm phía sau Tần Dư thấy rõ, trên mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, dời bước, đứng phía sau Tần Dư.
Vẻ tươi cười trên mặt Tần Dư thu liễm lại, đôi mắt nheo lại nhìn Lý Tử Tước, hoàn toàn không có sự nhiệt tình như lúc gặp mặt ban đầu, nhàn nhạt nói.
- Sau ba hơi thở, còn không buông tay, băm tay hắn.
Nam tử gầy ốm phía sau Tần Dư gật gật đầu, một bàn tay đã nắm lấy chuôi đao bên hông.
Thục Vương mơ hồ nghe được câu nói này, nhíu mày, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài.
Nơi này là Thục Vương phủ, Tần Dư gây chuyện cũng được, nhưng không thể quá phận, nếu vị Lý Tử Tước này bị chặt tay ở đây, đối với hắn mà nói, là một chuyện phiền phức.
Phụ hoàng không công bằng là một nguyên nhân, Minh Châu sợ cũng không thể không quản, cho dù hắn chính thức trở thành Thái Tử, cũng không cách nào vòng qua họ.
Mọi người trong sân nghe thấy câu nói của Tần Dư đều không khỏi rùng mình, Tần kẻ điên quả nhiên không hổ là Tần kẻ điên, đang trong Thục Vương phủ, trước mắt bao người, một lời không hợp đòi chém tay chân người khác, toàn bộ kinh thành dám làm như thế cũng chỉ có mình hắn?
Nói xong câu kia, Tần Dư tự động bỏ qua Lý Dịch, trên mặt lần nữa khôi phục dáng vẻ tươi cười hiền lành, nhìn mỹ nữ tuyệt sắc trước mắt, nói.
- Cô…
Hắn chỉ nói một chữ rồi đột ngột im lặng, biểu tình trên mặt vô cùng cứng ngắc, trong mắt hiện lên tia khó tin.
Bởi vì một thanh trường kiếm lạnh băng đang đặt trên cổ hắn.
Thanh kiếm này rất sắc bén, Tần Dư thậm chí có thể cảm giác được trên cổ hắn bị vẽ một đường máu dài, giờ khắc này, hắn cảm nhận được cái chết chỉ cách mình một khắc.
Nàng dùng ánh mắt không chứa bất kì một cảm xúc nào nhìn hắn, cũng chỉ nói một chữ, thanh âm phảng phất như truyền từ Cửu U.
- Cút!
Nàng ấy nói như thế.
------
------
Sắc mặt Tần Dư tái nhợt, hắn có cảm giác cổ hơi nóng ẩm, chắc có máu đã trào ra.
Con ngươi nam tử gầy gò sau lưng hắn đột nhiên co rút, một bàn tay nắm lấy chuôi đao, nhưng không có khí lực rút ra.
Nhanh, quá nhanh, đó là một loại tốc độ vượt quá sức tưởng tượng của hắn, hai người chưa giao thủ qua, nhưng trong lòng hắn cực kỳ rõ ràng, thực lực nữ tử trẻ tuổi này cao hơn hắn rất nhiều.
Đây là một trong những nguyên nhân để hắn không có dũng khí rút kiếm.
Trong lòng hắn lập tức sinh ra sự sợ hãi cùng cực, một kiếm vừa rồi đã thể hiện được thực lực của nàng, muốn giết chết tiểu công gia, chỉ là một ý niệm.
Thậm chí, ngay cả Thục Vương điện hạ cũng có nguy hiểm! Nếu như nàng nguyện ý…
Nam tử gầy gò không khỏi thầm mắng trong lòng, người của Thục Vương phủ rốt cuộc làm ăn kiểu gì không biết, lại để cao thủ mang theo binh khí tiến vào!
- Mau thả tiểu công gia, nếu không bất luận các ngươi là ai, đều không thể chịu nổi hậu quả.
Nam tử gầy gò trầm giọng nói.
Nếu Tần tiểu công gia xảy ra chuyện, không chỉ đối phương không chịu nổi hậu quả, mà ngay cả hắn cũng chịu không nổi.
Hắn và cả người nhà hắn đều phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.
Tất nhiên, nếu Thục Vương điện hạ xảy ra chuyện, người bị liên lụy sẽ càng nhiều.
Trong nháy mắt thời gian phảng phất như ngừng trôi, Liễu Như Ý cau mày, tựa như đang suy tư, rốt cuộc buông kiếm, hay một kiếm chém chết hắn sau đó đưa Lý Dịch giết ra ngoài.
Không bao lâu, Tần Dư và nam tử gầy gò cảm thấy có tia sáng chợt lóe qua mắt, thanh kiếm kia lại lần nữa cắm vào vỏ kiếm.
- Thú vị, thú vị…
Tuy rằng sắc mặt Tần Dư tái nhợt, nhưng nụ cười cổ quái hiện ra, hắn duỗi tay lau cổ, đầu lưỡi liếm sạch vết máu trên ngón tay, trong mắt lóe lên tia khát máu.
- Sao lại thế này?
Từ khi Liễu nhị tiểu thư xuất kiếm đến khi thu kiếm chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, lúc Thục Vương đi ra, chỉ nhìn thấy bầu không khí bên ngoài khá căng thẳng, hơn mười hộ vệ Vương phủ vây hai người kia, nam tử phía sau Tần Dư như gặp đại địch, còn Tần Dư, nhìn biểu tình trên mặt hắn, Thục Vương biết hắn lại muốn nổi điên.
- Hồi bẩm Vương gia, vừa rồi nữ tử này muốn ám sát Tần tiểu công gia!
Một người hộ vệ vương phủ lập tức tiến lên nói.
- Nữ tử này cực kì nguy hiểm, kính xin Vương gia tạm lánh!
Đối với bọn họ, an toàn của Thục Vương mới là quan trọng nhất, lúc này lập tức có mấy người bảo vệ Thục Vương sau lưng, cảnh giác nhìn nữ tử cầm kiếm.
Thục Vương thấy vệt máu trên cổ Tần Dư, nhìn lại kiếm trong tay nàng, trong lòng khiếp sợ.
Vậy mà thật sự có người dám can đảm dùng trường kiếm hành hung trưởng tôn Tần phủ ở Thục Vương phủ?
Mà người này lại là nữ tử bên người Lý Tử Tước!
Mọi người trong điện đã sớm đứng ngồi không yên, dồn dập tràn về phía cửa, sau khi biết được chuyện vừa phát sinh, trên mặt đầy ngạc nhiên.
Tuy rằng vô số người ở kinh thành muốn chém Tần Dư một kiếm, nhưng lần đầu tiên có người dám làm.
Bọn họ muốn trèo lên Thục Vương, vì địa vị bây giờ và tiềm lực tương lai của hắn, không có nghĩa bọn họ đều phải quỳ liếm Tần Dư.
Đối với vị Lý huyện ủy này và vị…nữ hiệp kia, tạm thời gọi nàng là nữ hiệp đi, trong lòng bọn họ vẫn có mấy phần sùng kính, rốt cuộc trong lòng nghĩ thế nào là một chuyện, làm như thế nào là chuyện khác, có dũng khí đặt kiếm trên cổ Tần Dư, đủ để bọn họ bội phục.
Sau khi bội phục thì chính là đáng tiếc, đáng tiếc vì bọn họ sắp phải đối mặt với hậu quả.
Hàng hung ở Vương phủ, muốn ám sát Tần tiểu công gia ngay dưới mí mắt Thục Vương, nếu tội danh này thành thật, chờ đợi bọn họ sẽ rất đáng sợ.
Ngay lúc trong lòng bọn họ nghĩ như thế, một giọng nói nhàn nhạt, mang ý dò hỏi vang lên trong sân.
Lý Dịch quay đầu nhìn Thục Vương hỏi:
- Thục Vương điện hạ, chúng ta có thể đi được chưa?
Trong lúc nhất thời mọi người không cách nào hoàn hồn, vị Lý Tử Tước này chẳng lẽ không thấy rõ tình thế trước mắt?
Vừa rồi nàng ấy còn đặt kiếm trên cổ Tần tiểu công gia, tối nay bọn họ muốn thuận lợi rời khỏi nơi này, sợ rằng khó hơn lên trời.
Thục Vương đầu tiên ngạc nhiên sau đó lại có chút nghi hoặc, nghi hoặc lúc hắn nói ra những lời này rốt cuộc lấy tự tin đâu ra?
- Ngươi cảm thấy cho các ngươi rời khỏi như thế, thích hợp sao?
Dường như vì cổ bị thương, Tần Dư nghiêng đầu, trên mặt tuy rằng đang cười, nhìn lướt qua lại rất buồn cười.
- Ta cảm thấy, rất thích hợp.
Lý Dịch nhìn hắn, nói một câu, sau đó nhìn Thục Vương, hỏi:
- Thục Vương điện hạ, ngài cảm thấy như thế nào?
Sự nghi hoặc và ngạc nhiên trên mặt Thục Vương đã biến mất, hắn bỗng nhiên nhận ra, vị Lý Tử Tước này dường như không giống như lúc nảy.
- Cầm kiếm đả thương người ở Vương phủ, bổn vương sợ rằng không thể để cho các người rời khỏi dễ dàng.
Thục Vương nhìn hắn, nhàn nhạt nói.
Nếu vừa rồi Lý Tử Tước cho hắn một câu trả lời vừa lòng, Thục Vương không ngại bây giờ ra mặt điều đình, Tần Dư là kẻ điên, nhưng coi như hắn điên thật rồi, cũng không thể hoàn toàn không quan tâm đến ý kiến của mình.
Đáng tiếc, vì một người không liên quan, Thục Vương không có ý định làm vậy.
Chỉ hộ vệ vương phủ nói.
- Người tới, bắt bọn họ lại, giao cho quan phủ xử trí.
Nơi này là kinh thành, dù hắn là Vương gia cũng không có quyền bắt người, lén lút còn được, trước mắt bao nhiêu người, lại còn là một vị Tử Tước, hết thảy đều là việc công phải xử theo phép công.
Được lệnh của Vương gia, hộ vệ vương phủ vừa định tiến lên, chợt nghe tiếng kiếm vang lên, nhìn thấy nàng ấy lại rút kiếm ra. Lập tức cảnh giác hơn.
Đôi mắt Thục Vương nheo lại, lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn hành thích bổn vương?
Trần Lập Tuấn hơi nghi hoặc nhìn Thục Vương hỏi.
Thôi Thừa Vũ cũng ngước nhìn Thục Vương, trong lòng y cũng nghi hoặc.
Nếu thật sự chỉ làm câu thơ, viết mấy bài văn, đừng nói không thể lọt vào mắt của Thục Vương, dù bọn họ cũng không xem ra gì, bệ hạ coi trọng, lý do này vẫn chưa đủ.
- Thiên phạt.
Thục Vương trầm mặt một lúc lâu, hạ giọng nói một câu.
Đôi con ngươi của Trần Lập Tuấn và Thôi Thừa Vũ co lại, không khỏi đứng thẳng.
- Là hắn?
Tuy rằng vì nguyên nhân nào đó, ảnh hưởng của hai chữ “Thiên phạt” không hề khuếch tán ra toàn bộ kinh thành, chỉ giới hạn trong một số cao tầng, nhưng với thân phận địa vị của họ, sao lại chưa nghe qua, chỉ chưa biết rõ chi tiết mà thôi.
Dù trưởng bối trong nhà cũng chỉ biết ngoài thành có một nơi được canh gác nghiêm ngặt, dường như có quan hệ với “Thiên phạt”, bệ hạ vẫn luôn khống chế chặt chẽ chuyện này, rất ít người biết về nó.
- Giờ tính sao đây? Điện hạ là người nào, sớm hay muộn người cũng biết chuyện này.
Tần Dư thu hồi tầm mắt, nói.
- Kỳ thực hành động vừa rồi của điện hạ hơi lỗ mãng, đến giờ điện hạ vẫn chưa nắm rõ chuyện này, tức là chưa đến lúc để điện hạ biết rõ mọi thứ, nếu biểu hiện quá mức vội vàng, có thể sẽ làm cho bệ hạ bất mãn, dù biết được sự thật về bí mật thiên phạt, cũng khó tránh khỏi việc mất nhiều hơn được.
Trần Lập Tuấn và Thôi Thừa Vũ gật đầu, tuy Tần Dư làm việc không đàng hoàng, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc hắn là một kẻ chỉ biết ăn chơi trác táng, ngược lại, cách nhìn mọi chuyện của hắn thường sẽ sắc bén nhất trong mấy người còn lại.
Tần gia không chỉ có huân công, mà Tần quốc công lại là Hữu Tướng đương triều, nguyên lão tam triều, Thục Vương có thể từng bước được như bây giờ chính nhờ Tần gia bày mưu tính kế.
- Có lý.
Thục Vương gật đầu, cách nói của Tần Vương giống như đúc với Lý Tử Tước, mục đích quan trọng nhất hắn muốn lôi kéo đối phương lại gần chính là muốn có được “Thiên phạt”, bây giờ được Tần Dư nhắc nhở, mới biết hiện tại mình chưa thể đụng vào, mà chờ đến lúc hắn có thể tiếp xúc với nó, Lý Tử Tước có nói cho hắn cũng không có tác dụng lắm.
- Các ngươi cứ trò chuyện tiếp đi, ta đi đây một lát.
Trên mặt Tần Dư lộ ra nụ cười thần bí, nói với ba người một câu, rồi đứng dậy đi về một hướng nào đó.
Ba người Thục Vương quay đầu liếc mắt một cái, trên mặt cũng lộ ra biểu tình cổ quái.
------
------
Liễu nhị tiểu thư thì không nói lời nào, ngồi ở chỗ này quá nhàm chán, kết thúc cuộc nói chuyện cùng Thục Vương trong không vui, tuy không biết lòng dạ Thục Vương có hẹp hòi mà mang thù không, nhưng may sau này hắn không cần phải tham gia những buổi yến tiệc kiểu này nữa, thời gian của hắn rất quý giá, không thể cứ lãng phí cho mấy chuyện không đâu.
Đang nghĩ ngợi tìm một lý do để rời khỏi, vị trí bên cạnh bỗng nhiều thêm một bóng người, Tần tiểu công gia ngồi bên cạnh nàng, tươi cười nhìn Liễu nhị tiểu thư hỏi.
- Xin hỏi quý tính đại danh của cô nương?
Lại thêm một gia hỏa bị sắc đẹp lu mờ lý trí, Lý Dịch không biết nên bội phục ánh mắt của hắn hay bội phục dũng khí của hắn, trước đây với chuyện như thế này, trong mắt Liễu nhị tiểu thư xưa nay chưa từng bận tâm tiểu công gia hay hoàng tử.
Biểu tình trên mặt nàng sẽ không vì những lời này mà thay đổi, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên dù một chút.
Tần Dư thấy thế, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, tiếp tục nói.
- Giới thiệu một chút, ta gọi Tần Dư, Hữu Tướng đương triều là ông nội ta, không biết có vinh hạnh mời cô nương uống chén rượu không?
- Tần tiểu công gia quả nhiên coi trọng cô nương đó.
- Thật đáng tiếc, đáng tiếc, xinh đẹp như thế, nhưng cũng khó tránh thoát vận mệnh.
- Vị Lý Tử Tước kia lẽ ra không mang theo cô nương đó, hắn chẳng lẽ không biết trong yến hội của Thục Vương điện hạ, nhất định sẽ có Tần tiểu công gia?
------
Bởi vì uy danh của Tần tiểu công gia, những người xung quanh không ai dám nghị luận gì, chỉ có người ngồi trong góc xa khẽ giọng bàn tán, trừ những người trong phạm vi nho nhỏ bọn họ, không ai khác nghe được.
Nhưng Lý Dịch biết Liễu nhị tiểu thư có thể nghe được, vì ngay cả hắn cũng có thể nghe được loáng thoáng.
Sau đó, trong lòng bắt đầu cảm thấy hơi không thoải mái, vị Tần tiểu công gia trước mắt này nhìn qua mũ áo chỉnh tề, bên trong lại là cầm thú, không, hắn làm những chuyện như thế, ngay cả cầm thú cũng không bằng.
Ai biết được tên cầm thú này đang nghĩ gì khi đối mặt với Liễu nhị tiểu thư.
Đừng nói trò chuyện, dù hắn liếc nhìn Liễu nhị tiểu thư một cái, Lý Dịch cũng cảm thấy chịu thiệt.
Thôi Duyên Tân đứng trong một góc, trên mặt tràn đầy ngạc nhiên, hắn không ngờ mọi chuyện lại chuyển hướng nhanh như thế, Tần tiểu công gia coi trọng nàng kia?
Trên mặt Thôi Duyên Tân hiện lên vẻ kinh hỉ cực độ đan xen khoái ý, quan hệ giữa Tần tiểu công gia và Thục Vương trong kinh thành không ai không biết, đối với chuyện này, chắc chắn sẽ không giúp cái tên gia hỏa từ Khánh An phủ kia, như vậy, chuyện này sẽ trở thành trò chơi thú vị.
Nếu không phải đang trong yến tiệc, Thôi Duyên Tân rất muốn ngửa mặt nhìn trời cười lớn.
Họ Lý, ngươi cũng có ngày hôm nay!
- Vị quản sự này, phiền ông nhắn với Thục Vương điện hạ một tiếng, trong nhà còn có việc, chúng ta cáo từ trước.
Lý Dịch đứng dậy, nói với quản sự đứng bên cạnh.
Từ quản sự ngạc nhiên gật đầu, nhìn vị công tử mình vừa mời vào thầm nghĩ, Thục Vương điện hạ đang ở bên kia, muốn nói thì chính ngươi nói đi…
Nhưng lúc hắn vẫn đang nghĩ ngợi, hai người đã đứng lên, đi về phía cửa.
Sắc mặt Thục Vương hơi khó coi, trước mặt bao nhiêu người, bọn họ trực tiếp rời khỏi, một tiếng chào cũng không có, mà vừa rồi lại tự mình tiếp đón hắn, mọi người ở đây sẽ nghĩ thế nào? Nhưng nếu giờ hắn đứng ra lại coi như chuyện bé xé ra to, hừ lạnh một tiếng, không nói tiếng nào.
- Vị cô nương này, đừng không cho mặt mũi thế chứ?
Lý Dịch sắp đi đến cửa, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói, một bàn tay từ sau hắn vươn ra, muốn giữ lấy bả vai Liễu nhị tiểu thư.
Biểu tình trên mặt Tần Dư cười như không cười, người quen biết hắn, nhìn thấy loại biểu tình này đều có chút không rét mà run.
Nhưng vẻ tươi cười trên mặt hắn nhanh chóng tắt ngấm, vì trước khi tay hắn đụng vào bả vai của nàng, đã bị một bàn tay khác nắm chặt.
Tốc độ người đó rất nhanh, Tần Dư thậm chí không nhìn rõ.
Nam tử gầy ốm phía sau Tần Dư thấy rõ, trên mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, dời bước, đứng phía sau Tần Dư.
Vẻ tươi cười trên mặt Tần Dư thu liễm lại, đôi mắt nheo lại nhìn Lý Tử Tước, hoàn toàn không có sự nhiệt tình như lúc gặp mặt ban đầu, nhàn nhạt nói.
- Sau ba hơi thở, còn không buông tay, băm tay hắn.
Nam tử gầy ốm phía sau Tần Dư gật gật đầu, một bàn tay đã nắm lấy chuôi đao bên hông.
Thục Vương mơ hồ nghe được câu nói này, nhíu mày, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài.
Nơi này là Thục Vương phủ, Tần Dư gây chuyện cũng được, nhưng không thể quá phận, nếu vị Lý Tử Tước này bị chặt tay ở đây, đối với hắn mà nói, là một chuyện phiền phức.
Phụ hoàng không công bằng là một nguyên nhân, Minh Châu sợ cũng không thể không quản, cho dù hắn chính thức trở thành Thái Tử, cũng không cách nào vòng qua họ.
Mọi người trong sân nghe thấy câu nói của Tần Dư đều không khỏi rùng mình, Tần kẻ điên quả nhiên không hổ là Tần kẻ điên, đang trong Thục Vương phủ, trước mắt bao người, một lời không hợp đòi chém tay chân người khác, toàn bộ kinh thành dám làm như thế cũng chỉ có mình hắn?
Nói xong câu kia, Tần Dư tự động bỏ qua Lý Dịch, trên mặt lần nữa khôi phục dáng vẻ tươi cười hiền lành, nhìn mỹ nữ tuyệt sắc trước mắt, nói.
- Cô…
Hắn chỉ nói một chữ rồi đột ngột im lặng, biểu tình trên mặt vô cùng cứng ngắc, trong mắt hiện lên tia khó tin.
Bởi vì một thanh trường kiếm lạnh băng đang đặt trên cổ hắn.
Thanh kiếm này rất sắc bén, Tần Dư thậm chí có thể cảm giác được trên cổ hắn bị vẽ một đường máu dài, giờ khắc này, hắn cảm nhận được cái chết chỉ cách mình một khắc.
Nàng dùng ánh mắt không chứa bất kì một cảm xúc nào nhìn hắn, cũng chỉ nói một chữ, thanh âm phảng phất như truyền từ Cửu U.
- Cút!
Nàng ấy nói như thế.
------
------
Sắc mặt Tần Dư tái nhợt, hắn có cảm giác cổ hơi nóng ẩm, chắc có máu đã trào ra.
Con ngươi nam tử gầy gò sau lưng hắn đột nhiên co rút, một bàn tay nắm lấy chuôi đao, nhưng không có khí lực rút ra.
Nhanh, quá nhanh, đó là một loại tốc độ vượt quá sức tưởng tượng của hắn, hai người chưa giao thủ qua, nhưng trong lòng hắn cực kỳ rõ ràng, thực lực nữ tử trẻ tuổi này cao hơn hắn rất nhiều.
Đây là một trong những nguyên nhân để hắn không có dũng khí rút kiếm.
Trong lòng hắn lập tức sinh ra sự sợ hãi cùng cực, một kiếm vừa rồi đã thể hiện được thực lực của nàng, muốn giết chết tiểu công gia, chỉ là một ý niệm.
Thậm chí, ngay cả Thục Vương điện hạ cũng có nguy hiểm! Nếu như nàng nguyện ý…
Nam tử gầy gò không khỏi thầm mắng trong lòng, người của Thục Vương phủ rốt cuộc làm ăn kiểu gì không biết, lại để cao thủ mang theo binh khí tiến vào!
- Mau thả tiểu công gia, nếu không bất luận các ngươi là ai, đều không thể chịu nổi hậu quả.
Nam tử gầy gò trầm giọng nói.
Nếu Tần tiểu công gia xảy ra chuyện, không chỉ đối phương không chịu nổi hậu quả, mà ngay cả hắn cũng chịu không nổi.
Hắn và cả người nhà hắn đều phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.
Tất nhiên, nếu Thục Vương điện hạ xảy ra chuyện, người bị liên lụy sẽ càng nhiều.
Trong nháy mắt thời gian phảng phất như ngừng trôi, Liễu Như Ý cau mày, tựa như đang suy tư, rốt cuộc buông kiếm, hay một kiếm chém chết hắn sau đó đưa Lý Dịch giết ra ngoài.
Không bao lâu, Tần Dư và nam tử gầy gò cảm thấy có tia sáng chợt lóe qua mắt, thanh kiếm kia lại lần nữa cắm vào vỏ kiếm.
- Thú vị, thú vị…
Tuy rằng sắc mặt Tần Dư tái nhợt, nhưng nụ cười cổ quái hiện ra, hắn duỗi tay lau cổ, đầu lưỡi liếm sạch vết máu trên ngón tay, trong mắt lóe lên tia khát máu.
- Sao lại thế này?
Từ khi Liễu nhị tiểu thư xuất kiếm đến khi thu kiếm chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, lúc Thục Vương đi ra, chỉ nhìn thấy bầu không khí bên ngoài khá căng thẳng, hơn mười hộ vệ Vương phủ vây hai người kia, nam tử phía sau Tần Dư như gặp đại địch, còn Tần Dư, nhìn biểu tình trên mặt hắn, Thục Vương biết hắn lại muốn nổi điên.
- Hồi bẩm Vương gia, vừa rồi nữ tử này muốn ám sát Tần tiểu công gia!
Một người hộ vệ vương phủ lập tức tiến lên nói.
- Nữ tử này cực kì nguy hiểm, kính xin Vương gia tạm lánh!
Đối với bọn họ, an toàn của Thục Vương mới là quan trọng nhất, lúc này lập tức có mấy người bảo vệ Thục Vương sau lưng, cảnh giác nhìn nữ tử cầm kiếm.
Thục Vương thấy vệt máu trên cổ Tần Dư, nhìn lại kiếm trong tay nàng, trong lòng khiếp sợ.
Vậy mà thật sự có người dám can đảm dùng trường kiếm hành hung trưởng tôn Tần phủ ở Thục Vương phủ?
Mà người này lại là nữ tử bên người Lý Tử Tước!
Mọi người trong điện đã sớm đứng ngồi không yên, dồn dập tràn về phía cửa, sau khi biết được chuyện vừa phát sinh, trên mặt đầy ngạc nhiên.
Tuy rằng vô số người ở kinh thành muốn chém Tần Dư một kiếm, nhưng lần đầu tiên có người dám làm.
Bọn họ muốn trèo lên Thục Vương, vì địa vị bây giờ và tiềm lực tương lai của hắn, không có nghĩa bọn họ đều phải quỳ liếm Tần Dư.
Đối với vị Lý huyện ủy này và vị…nữ hiệp kia, tạm thời gọi nàng là nữ hiệp đi, trong lòng bọn họ vẫn có mấy phần sùng kính, rốt cuộc trong lòng nghĩ thế nào là một chuyện, làm như thế nào là chuyện khác, có dũng khí đặt kiếm trên cổ Tần Dư, đủ để bọn họ bội phục.
Sau khi bội phục thì chính là đáng tiếc, đáng tiếc vì bọn họ sắp phải đối mặt với hậu quả.
Hàng hung ở Vương phủ, muốn ám sát Tần tiểu công gia ngay dưới mí mắt Thục Vương, nếu tội danh này thành thật, chờ đợi bọn họ sẽ rất đáng sợ.
Ngay lúc trong lòng bọn họ nghĩ như thế, một giọng nói nhàn nhạt, mang ý dò hỏi vang lên trong sân.
Lý Dịch quay đầu nhìn Thục Vương hỏi:
- Thục Vương điện hạ, chúng ta có thể đi được chưa?
Trong lúc nhất thời mọi người không cách nào hoàn hồn, vị Lý Tử Tước này chẳng lẽ không thấy rõ tình thế trước mắt?
Vừa rồi nàng ấy còn đặt kiếm trên cổ Tần tiểu công gia, tối nay bọn họ muốn thuận lợi rời khỏi nơi này, sợ rằng khó hơn lên trời.
Thục Vương đầu tiên ngạc nhiên sau đó lại có chút nghi hoặc, nghi hoặc lúc hắn nói ra những lời này rốt cuộc lấy tự tin đâu ra?
- Ngươi cảm thấy cho các ngươi rời khỏi như thế, thích hợp sao?
Dường như vì cổ bị thương, Tần Dư nghiêng đầu, trên mặt tuy rằng đang cười, nhìn lướt qua lại rất buồn cười.
- Ta cảm thấy, rất thích hợp.
Lý Dịch nhìn hắn, nói một câu, sau đó nhìn Thục Vương, hỏi:
- Thục Vương điện hạ, ngài cảm thấy như thế nào?
Sự nghi hoặc và ngạc nhiên trên mặt Thục Vương đã biến mất, hắn bỗng nhiên nhận ra, vị Lý Tử Tước này dường như không giống như lúc nảy.
- Cầm kiếm đả thương người ở Vương phủ, bổn vương sợ rằng không thể để cho các người rời khỏi dễ dàng.
Thục Vương nhìn hắn, nhàn nhạt nói.
Nếu vừa rồi Lý Tử Tước cho hắn một câu trả lời vừa lòng, Thục Vương không ngại bây giờ ra mặt điều đình, Tần Dư là kẻ điên, nhưng coi như hắn điên thật rồi, cũng không thể hoàn toàn không quan tâm đến ý kiến của mình.
Đáng tiếc, vì một người không liên quan, Thục Vương không có ý định làm vậy.
Chỉ hộ vệ vương phủ nói.
- Người tới, bắt bọn họ lại, giao cho quan phủ xử trí.
Nơi này là kinh thành, dù hắn là Vương gia cũng không có quyền bắt người, lén lút còn được, trước mắt bao nhiêu người, lại còn là một vị Tử Tước, hết thảy đều là việc công phải xử theo phép công.
Được lệnh của Vương gia, hộ vệ vương phủ vừa định tiến lên, chợt nghe tiếng kiếm vang lên, nhìn thấy nàng ấy lại rút kiếm ra. Lập tức cảnh giác hơn.
Đôi mắt Thục Vương nheo lại, lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn hành thích bổn vương?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook