Tiểu CV Cùng Võng Phối Tổng Công
-
Chương 14: Mèo con, anh muốn em (1)
Tiếu Trì ổn định tâm tình, bắt đầu đối mặt với quá trình ôn thi điên cuồng.
Bởi vì gia nhập kịch xã, Tiếu Trì thoáng cái đã trở thành người nổi tiếng nhất lớp.
Trước đây cậu ít khi tham gia hoạt động tập thể, lại luôn im lặng, độc lai độc vãng. Từ giờ, các cô bạn trong lớp đều phải nhìn cậu bằng con mắt khác.
Đại khái là bạn học cũng có chút ngại ngùng. Dù sao thì nữ sinh năm hai khoa Ứng dụng tâm lý học thoạt nhìn rất kích động. Khi tổ chức ôn tập nhóm môn chuyên ngành, có vài cô bạn cầm giấy tới hỏi Tiếu Trì này nọ. Còn có một cô cứ bám sau lưng cậu.
Tiếu Trì không chút thay đổi tiếp tục đi học, thế nhưng trong lòng có chút quẫn bách. Trước đây không phải chưa từng được thổ lộ, nhưng mấy cô gái lớp bên có chút quá. Cậu cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Trong tiết học cuối cùng, thầy giáo sẽ nhắc tới phần trọng điểm, mấu chốt của việc có qua kỳ thi hay không. Tiếu Trì cả học kỳ này cơ bản đều bị diễn kịch dằn vặt, bỏ rất nhiều tiết, hiện tại chỉ cầu bình an qua được kỳ thi, không muốn gì hơn nữa.
Cậu hoàn toàn chẳng để tâm tới mấy cô gái tới quấy rầy, bình tĩnh muốn chết.
Vì vậy, rất nhanh trong trường dấy lên tin hoàng tử dương cầm rất lạnh lùng. Con đường tới trường của Tiếu Trì cũng yên ắng hơn.
Ngày đó khoa tâm lý học học xong các môn trọng điểm.
Bí thư chi bộ Diệp Hân Nhiên gọi Tiếu Trì ở thư viện. Hân Nhiên là một cô gái trong số ít các cô nàng của khoa tâm lý học. Vừa ôn nhu vừa trang nhã, năm ngoái người có thành tích xuất sắc nhất khoa chính là cô. Nghe nói ba cô là phó giáo sư khoa vật lí.
Tiếu Trì hai năm nay cũng chẳng mấy khi nói chuyện với Diệp Hân Nhiên. Với cậu, Hân Nhiên chỉ là một bạn nữ học siêu giỏi, một bạn nữ học siêu giỏi lại còn siêu đẹp, là người yêu trong mộng của hầy hết nam sinh năm nhất hệ ứng dụng tâm lí học.
Ngoài ra cũng chẳng có gì. Nghe nói Trường Tị cùng phòng với cậu hồi năm nhất cũng theo đuổi cô gái này, chỉ là bị lạnh lùng cự tuyệt, thành ra mới vùi đầu vào Warcraft.
Lúc này, mỹ nữ Diệp Hân Nhiên lại gọi cậu, đưa cậu một đống ghi chú và bản phô tô các bài thi chuyên ngành.
Tiếu Trì ngây ngẩn cả người ——– 《 Quỳ hoa bảo điển(2) 》 của hoa khôi siêu giỏi?
Nhìn nét chữ hình như là của Diệp Hân Nhiên, Tiếu Trì vội hỏi: “Cái này cho tớ?”
Kỳ thực trong lòng cậu đã sớm vui tới nở hoa. Thần tiên ơi, Thượng Đế ơi, các vị cũng quá quan tâm tới cậu rồi, hoa khôi siêu giỏi cho cậu tài liệu, như vậy kỳ thi này không còn là vấn đề nữa rồi.
Diệp Hân Nhiên cúi đầu, mái tóc đen dài phủ trên bờ vai, lông mi khẽ chớp, nhẹ nhàng cười nói: “Tiếu Trì, ngày ấy tớ xem kịch cậu diễn. Cậu đánh đàn rất tuyệt.”
Tiếu Trì cả kinh, trong lòng thầm nghĩ, chết rồi.
Cũng may Diệp Hân Nhiên nói một câu làm cậu an tâm: “Đây là Tề Úy học trưởng nhờ tớ giúp cậu soạn ra. Cậu cầm đi. Kỳ thi này, cố gắng lên.”
Diệp Hân Nhiên nhắc tới Tề Úy, trên mặt càng đỏ hơn. Ngẩng đầu nhìn Tiếu Trì như đang sốt ruột muốn đi. Tiếu Trì nhận tập tài liệu, giữ cô lại: “Diệp Hân Nhiên, cái này… cảm ơn cậu. Để tớ gửi cậu tiền phô tô. Nhiều tài liệu như vậy cơ mà.”
Hân Nhiên ngại ngùng nói: “Không có gì, tớ in ở phòng làm việc của ba.”
“À, vậy thì chờ thi xong tớ mời cậu ăn.” Tiếu Trì suất khí cười.
Cả đoàn bí thư đang đứng ở cửa chờ cô cùng đi. Tiếu Trì còn nghe thấy thanh âm ồn ào của họ.
…
Thư viện trong kỳ thi đích thực là một chiến trường.
Sáng sớm 8 giờ còn chưa mở cửa, đã có đầy học sinh đứng chờ.
Buổi tối 10 giờ đóng cửa, không tới phút cuối cùng, học sinh còn chưa chịu về. Phải biết rằng trong cả học kỳ, chắc chỉ có chủ nhật mới có đông người tới đọc sách, nên giờ ai cũng liều mạng mà học.
Bên trong thư viện chật ních, khó mà tìm được chỗ.
Khi Tiếu Trì tan học, mới là hai giờ rưỡi, liền đi tới lầu ba thư viện quen thuộc tìm Tề Úy. Xa xa chỉ thấy một đống người vùi đầu đọc sách, hoặc là ngủ, hoặc là nhìn chằm chằm vào sách mà lẩm bẩm ôn tập, giữa những người đó, Tề Úy đạm nhiên ngồi. Một tay chống đầu, một tay viết viết trên giấy, hẳn là đang tính toán. Vô cùng bắt mắt.
Cả cái bàn lớn còn có mấy người cùng ngồi học.
Vị trí đối diện Tề Úy được đặt túi xách và máy vi tính của anh. Là để chiếm chỗ cho cậu.
Tổng công nhìn thấy Tiếu Trì đi tới, hơi ngẩng đầu, xem như là chào hỏi, tay không hề ngừng lại.
Tiếu Trì thấy tờ nháp trước mặt tổng công đầy ký tự lạ lẫm, trong lòng thầm nói: Tổng công đại nhân, anh đừng có mà làm toán cũng đẹp trai như vậy chứ! Vừa vào phòng tự học đã thấy bắt mắt chẳng ai sáng được.
Tiếu Trì ngồi xuống đối diện, bình tĩnh si mê một chút.
Sau đó mở tài liệu Diệp Hân Nhiên cho cậu, bắt đầu nghĩ mình đúng là chiếm được tiện nghi lớn.
Con gái đúng là con gái.
Dù có siêu giỏi thì vẫn như thế. Tài liệu được chỉnh lý ngay ngắn, rõ ràng, phần trọng điểm còn được dùng bút highlight gạch rõ.
Tiếu Trì mừng như bắt được vàng, con mắt lóe sáng. Ôi ôi, cảm giác này giống như bỗng dưng từ trên trời rơi xuống một cuốn 《 Quỳ hoa bảo điển》 vậy! À không, quỳ hoa cũng chưa là cái gì! Này phải là 《 Cửu âm chân kinh 》! Từ nay về sau có thể tiếu ngạo võ lâm, duy ngã độc tôn (3).
Tiếu Trì trong lòng vui như điên, chợt nghĩ tới nửa tháng trước được Tề Úy đưa lên Cổ Lãng Tự luyện đàn, anh đã nói sẽ giúp cậu chép tài liệu. Lúc đó, cậu chỉ cho rằng anh đang an ủi cậu. Không ngờ, tổng công xuất mã, nói là làm, còn là tài liệu cực phẩm.
Trong lòng cậu, Tề Úy là một tượng đài vô cùng vĩ đại.
Tiếu Trì mau chóng xem phần trọng điểm trong tài liệu, đúng là biển học vô biên.
Ôn tập thi học kỳ cực kỳ khô khan buồn chán. Về cơ bản chính là: lão sư nói trọng điểm, học xong nhất định có thể thông hiểu đạo lí, học bổng ở ngay trong tầm tay. Kỳ thực chẳng hề yêu cầu chỉ số thông minh phải cao, chỉ cần người nào có sức chịu đựng tốt, trí nhớ tốt mà thôi.
Tiếu Trì đọc sách có chút mệt mỏi, liền ngẩng đầu lên nhìn Tề Úy để giải tỏa áp lực. Cảnh đẹp ý vui, rất hiệu quả trong việc giải tỏa mệt nhọc.
Tiếu Trì chính là nghĩ như vậy, được cùng người yêu đọc sách bên nhau chính là điều vô cùng hạnh phúc. Trên con đường nỗ lực không còn cô đơn, so với việc một mình đối mặt với những khó khăn vô tận như một tháng trước đây, đối mặt với kỳ thi và lớp học, đối mặt với sự ủng hộ của nữ sinh, thì tốt hơn rất nhiều.
Lần đầu tiên Tiếu Trì ngẩng đầu, Tề Úy đang tính toán công thức sao Hỏa.
Lần thứ hai ngẩng đầu, phát hiện ra cô nàng ngồi cạnh anh đang đờ ra. Khi thấy Tiếu Trì ngẩng đầu, cô vội vàng cúi xuống, luống cuống tay chân tiếp tục đọc sách. Mà Tề Úy thì vẫn đang tính toán mấy ký tự sao Hỏa.
Lần thứ ba ngẩng đầu, Tề Úy đang nằm úp sấp ngủ.
Lần thứ tư ngẩng đầu, Tề Úy tỉnh, nhìn cậu, ý tứ bảo: “Đi ăn thôi.”
Hai người liền rời đi. Chợt phát hiện ra ngoài cửa sổ có một người nhìn họ chằm chằm, Tiếu Trì hoảng sợ.
Hóa ra là Hạ Mông. Người nọ điên cuồng vẫy tay, hình dáng miệng mấp máy như đang nói: “Lão đại, Trì Tử, hai người cũng ở chỗ này à!”
Ba người ra khỏi thư viện, Hạ Mộng giống như đang đem hết những gì nghẹn ở trong thư viện tống ra ngoài: “Lão đại, anh cùng Tiểu Trì Tử không cần tình cảm tốt như vậy chứ. Ngay cả tự học cũng học cùng nhau?! Vừa nãy mấy cô nàng cứ ở trước cửa sổ si mê chỉ trỏ, em còn tưởng là ai, kết quả vừa nhìn, hay thật —— tưởng đôi thần tiên quyến lữ nào, hóa ra là các người.”
Tiếu Trì buồn bực cắm đầu đi trước, làm bộ không nghe thấy.
Tề Úy thì bình tĩnh đổi trọng tâm câu chuyện: “Cậu ôn tập thế nào rồi?”
Tổng công đã lên tiếng, đương nhiên rất hữu dụng, Hạ Mộng trước đó còn hứng thú nghe hai người biện giải, vừa nhắc tới ôn tập liền tội nghiệp nói: “Lão đại, cứu em! Em sẽ mời anh cùng Tiểu Trì Tử ăn!”
Tiếu Trì hiếu kì nhìn hai người kia.
Tề Úy thản nhiên nói: “Đừng hỏi tôi môn toán học vật lí là tốt rồi.”
Hóa ra Hạ Mông thuộc hệ toán học nhưng lại dốt nhất môn toán học vật lí, suốt ngày kêu ca với Tề Úy rằng đi học giống như tụng kinh, bài tập không thể nào một người có thể làm được, tỉ lệ thi qua còn ít hơn năm Thành Đô, giáo viên của hệ toán học nổi danh là sát thủ máu lạnh.
Nhưng mà, nghe tới lão đại sẽ hỗ trợ, trong lòng vẫn thấy vui vẻ.
“A, lão đại thật đúng là lão đại. Ngày mai, cho em cùng đi học với đi. Em học một mình, luôn không thể tập trung, cứ nhịn không được lại cùng nhắn tin với bạn gái. Những người khác đều chê em phiền.” Hạ Mông giả bộ đáng thương.
Tiếu Trì nghĩ thầm, này thật đúng là làm khó Hạ Mông rồi, muốn anh bình thường luôn ầm ĩ ồn ào nay lại phải ngu người trong nơi yên tĩnh như thư viện, đúng là rất không dễ chịu.
“Vậy thì phải giúp chúng tôi chiếm chỗ.” Tiếu Trì nói.
“Tiểu Trì Tử thật tốt.” Hạ Mông khoác vai Tiếu Trì kéo cậu tới căn tin, đi rất nhanh.
Tề Úy ở phía sau hai người nhàn nhạt cười.
Quá trình ôn tập thi cuối kỳ, bởi vì đã có bộ 《 Cửu âm chân kinh 》cùng với người luôn biết pha trò Hạ Mộng, quan trọng nhất là có tổng công đại nhân để ngắm xả stress, mà trở nên chẳng quá mức khô khan.
Hơn nửa, hầu như mỗi ngày, chỉ cần không phải thi, Tiếu Trì đều được ở bên Tề Úy.
Cậu vô cùng thỏa mãn.
Nhưng mà cậu phát hiện ra nguyên lí khoa học thực sự rất khó hiểu. Tề Úy cùng Hạ Mông bình thường hay thảo luận mấy đề mục, sau lại viết viết, vẽ vẽ mấy sơ đồ, sau lại từ một cuốn sách nghiên cứu to đùng mà có thể viết xong hơn phân nửa.
Tề Úy cùng Hạ Mông đều học toán hồi lâu sẽ ngủ một chút, đại khái là để đại não nghỉ ngơi, sau đó lại tiếp tục làm bài.
Bình thường Tiếu Trì hay lấy biểu tình khổ sở tới khoa trương của Hạ Mông làm trò vui. Những lúc ấy, anh ta dù đang ở nơi nào, chỉ cần có một định lí không chứng mình nổi, nhất định sẽ phát điên.
Tiếu Trì nhớ tới trước đây, khi cậu ở sau sân khấu xin chữ kí của Tề Úy rồi bỏ chạy rất 囧.
Cậu đã từng ở thư viện gặp anh vài lần, đã từng lướt qua nhau, thậm chí là mặt đối mặt. Tiếu Trì từng nghĩ, Tề Úy căn bản không nhớ rõ cậu là ai.
Khi đó, cậu tuyệt đối sẽ không tưởng tượng nổi, sau một học kỳ, hai người đã thân mật như vậy. Cùng tự học, cùng nhau chuẩn bị kỳ thi.
Sinh hoạt giản đơn mà an nhàn. Tuy rằng cuộc thi vô cùng khó khăn, nhưng nếu mỗi ngày đều như vậy, cậu tình nguyện lúc nào cũng thi.
Phải biết rằng vượt qua kỳ thi so với ở trước mặt cả ngàn người biểu diễn Chopin đơn giản hơn gấp vạn lần!
Trong mắt Tiếu Trì chỉ có tổng công và cuộc thi, tự nhiên sẽ không chú ý tới những chuyện khác.
Vậy nên cậu không biết vài chuyện xảy ra ——
Thứ nhất: Ảnh chụp cậu và Tề Úy mỗi ngày tự học cùng nhau bị mấy cô gái đăng lên diễn đàn trường. Đề mục là “Tôi có thể không có bạn trai, nhưng Chopin và Franz Liszt, xin hai người nhất định phải ở bên nhau.”
Trong bài post là hình ảnh buổi diễn cùng với ảnh mặt đối mặt trong phòng tự học của hai người. Bình luận phía dưới đại khái đều là do các vị hủ nữ up lên. Quần ma loạn vũ cái gì cũng có. Trong lúc đó, nhất thời tại BBS có một bài post treo nhãn Hot rất nhiều người xem.
Chỉ là bài post nãy cũng rất ly kỳ biến mất.
Tiếu Trì là nghe được từ mấy cô bạn cùng lớp nói khi đi thi. Chờ tới khi cậu lên BBS của trường thì cái gì cũng không còn nữa.
Một sự kiện khác: Hằng ngày Tiếu Trì đều tình cờ gặp Diệp Hân Nhiên ở lầu ba. Tiếu Trì cho rằng đó chỉ là trùng hợp. Mà trên thực tế, là bởi vì Hân Nhiên cô nương ngày nào cũng ở cách đó không xa tự học thôi. Lý do là…
Tiếu Trì không suy nghĩ nhiều, thế nhưng tổng công hiểu rõ lại không vạch trần.
Có đôi khi Tiếu Trì và Hân Nhiên đều phải thi, tình cờ gặp, liền cùng đi.
Vài lần Hạ Mộng thích tám chuyện hiếu kỳ thấp giọng hỏi Tề Úy: “Lão đại, có phải mỹ nữ khoa Tiếu Trì coi trọng cậu ta hay không vậy? Mỗi ngày đều cắm chốt ở đây thì không nói, con mắt còn dán chặt vào cậu ta.”
Khi đó Tề Úy đang viết báo cáo tổng kết cuối kì của kịch xã, mấy dòng văn nhàm chán khiến tâm tình anh không vui.
Giương mắt nhìn bóng lưng Tiếu Trì cùng Diệp Hân Nhiên rời đi, khó có khi lại nhíu mày.
Ngày 25 tháng 1.
Tiếu Trì thi xong môn cuối cùng. Vừa ra khỏi phòng thi, cậu mở điện thoại di động ra, liền nhận được tin nhắn của Tề Úy.
“… Buổi tối tới Cổ Lãng Tự.”
Tiếu Trì vô cùng nhẹ nhõm và vui vẻ, trả lời:”Em mời Hân Nhiên ăn đã. Không có tài liệu của cô ấy, làm sao em có thể thi thuận lợi như vậy. Ăn xong em sẽ tới tìm anh.”
Gửi tin xong, cậu gọi Hân Nhiên, cùng đi tới nhà hàng gần trường.
Hân Nhiên thi xong môn cuối cùng có vẻ không được hài lòng lắm. Đối với cô gái đã đạt học bổng hạng nhất toàn hệ năm ngoài mà nói, mỗi môn thi không được 90 điểm đều là thất bại.
Ngay từ đầu cô còn có chút mờ mịt thu dọn đồ đạc. Tiếu Trì cười tủm tỉm, vừa ưu nhã, vừa thành khẩn nói với cô: “Đi, tớ mời ăn.”
Trên mặt cô bạn ngay lập tức tươi sáng hẳn lên.
Hai người cùng tới quán Hàn Quốc gần trường.
Bibimbap, thịt nướng Hàn Quốc, bánh gạo cay, còn có canh rong biển. Tất cả đều là do Diệp Hân Nhiên gọi. Con gái rất thích mấy món này.
Tiếu Trì ăn không quen, nhưng vẫn biểu hiện rất vui vẻ.
Hoa khôi đúng là hoa khôi, ăn cơm cũng rất ưu nhã.
Tiếu Trì ăn không nhiều lắm, nhưng hầu hết dành thời gian ngắm con gái nhà người ta ăn.
Đại khái ánh mắt cậu nhìn cô rất ôn nhu, khiến cho Diệp Hân Nhiên càng ăn càng đỏ mặt, trên mặt tiếu ý càng sâu.
“Tiếu Trì… Ừm, cậu cùng Tề Úy học trưởng rất thân sao?” Cơm ăn được phân nửa, hai người trò chuyện về cuộc thi, xong hoa khôi lại nhắc tới Tề Úy.
Về chuyện hoa khôi nể mặt Tề Úy mà tặng cậu một bản võ lâm bí tịch, Tiếu Trì đại khái có thể đoán được cô nàng thích tổng công đại nhân. Nhưng mà cậu tuyệt không ghen, phải biết rằng cả trường này người thích lão đại nhiều lắm, cậu có ghen cũng ghen không xuể.
Tự nhiên trong lòng Tiếu Trì cũng mơ hồ cảm thấy tự hào.
Hắc hắc, Hân Nhiên cô nương, cô đừng si mê, Tề Úy học trưởng cô thích là người đàn ông của tôi nhé!
Tiếu Trì trong lòng rất đắc ý, ngoài miệng vẫn ôn nhu như trước: “Anh ấy là xã trưởng xã kịch, đối với thành viên trong đoàn đều rất chiếu cố.”
Hân Nhiên nói: “Ân, đúng vậy. Anh ấy là học sinh của ba tớ, ba tớ nói, anh ấy rất lợi hại, hệ vật lý muốn đưa anh ấy đi Mỹ theo chương trình trao đổi. Thực sự tớ thấy Tề học trưởng cứ như siêu nhân, cái gì cũng có thể làm được…”
Tiếu Trì nghe xong, đột nhiên cười không nổi, trong lòng rét run: “A… Trao đổi học sinh, lúc nào? Học kỳ sau ư, hay là năm tư?” Cậu có chút luống cuống.
Tề Úy chưa từng nói với cậu về chuyện này. Chưa từng nói qua.
“Vốn là học kỳ này sẽ đi. Cuối kỳ trước đã nói với anh ấy rồi, nhưng bị cự tuyệt. Ba tớ nói, trường mình muốn để anh ấy tốt nghiệp xong rồi mới đưa ra nước ngoài bồi dưỡng, sau đó trở về nghiên cứu mấy dự án khoa học. Có thể là sang Mỹ học nghiên cứu sinh.” Hân Nhiên ước ao nói: “Cả trường một năm chỉ chọn có ba người, rất là khó có cơ hội.”
“Ân.” Tiếu Trì rầu rĩ nói.
Tề Úy muốn ra nước ngoài?
Ra nước ngoài?
Nơi đó thật xa, cũng là yêu xa…
Bên kia Hân Nhiên đỏ mặt tiếp tục nói: “Trước đây tớ vẫn thầm mến Tề Úy học trưởng, thấy anh ấy cái gì cũng tốt. Thế nhưng người này cao cao tại thượng, ngắm được mà không chạm được. Tiếu Trì, cậu cũng rất ưu tú, cậu không giống anh ấy, rất thân thiện, ấm áp. Nhắc tới cậu, tớ cảm thấy… rất an bình…”
Là người ngoài cũng biết được lúc này hoa khôi đang thổ lộ với Tiếu Trì.
Thế nhưng Tiếu Trì của chúng ta lại hoàn toàn chẳng để ý.
Đầy đầu cậu chỉ có:
Tề Úy muốn ra nước ngoài, Tề Úy muốn ra nước ngoài!
Ra nước ngoài!
Ra nước ngoài cái đầu anh!
Tiếu Trì đã thật lâu không mắng người, thật lâu không rít gào.
Thế nhưng, lúc này cậu thật sự khủng hoảng. Nếu như Tề Úy ra nước ngoài học nghiên cứu sinh, vậy thạc sĩ là hai năm, tiến sĩ là ba năm, có khi còn học tới năm năm.
Cái quái gì thế này?
Muốn đi năm năm!
Năm năm, năm năm, đến con cũng có thể đẻ được rồi.
Cậu nên làm gì bây giờ?
Đầu óc Tiếu Trì có chút rối loạn, rất muốn ngay lập tức gọi điện hỏi Tề Úy về chuyện này. Một bên tai nghe được Hân Nhiên nhẹ nhàng nói: “Tiếu Trì, tớ biết con gái thích cậu rất nhiều, kỳ thực, tớ cũng là một trong số đó. Ha hả…”
Hoa khôi mặt đỏ bừng. Tiếu Trì lúc này mới nghe được câu then chốt.
Hồi thần. Nếu không nhận ra được hoa khôi đang thổ lộ với cậu, cậu ngay cả heo cún cũng không bằng!
Cậu không biết phải làm sao bây giờ. Con gái nhà người ta vừa cho cậu bí kíp vượt qua cửa ải khó khăn, giờ lại bị cự tuyệt…
Thế nhưng, cậu thật không có khả năng tiếp nhận nha.
…
“Kỳ thực, tớ…” Tiếu Trì xấu hổ mở miệng muốn cự tuyệt, bỗng dưng điện thoại kêu.
Tiếu Trì như được đại xá, nói một câu: “Xin lỗi, tớ nghe điện thoại.” Rồi ôm di động như ôm vị cứu tinh.
“Ở đâu?” Đầu dây bên kia vang lên tiếng của tổng công.
“Ở XXXX.” Tiếu Trì ngoan ngoãn báo tên nhà hàng.
“Còn bao lâu?” Bên kia vang lên tiếng loạt xoạt, hình như Tề Úy đang trên đường.
“Anh đang ở đâu?” Tiếu Trì ngay lúc này rất muốn gặp Tề Úy.
“Ngay gần các em.”
“A… Vậy anh cứ tới sát vách uống trà sữa đi, em tới ngay.”
“Không vội, em cứ từ từ tới.”
“Được.”
…
Tiếu Trì ngắt máy.
Hoa khôi ngẩng đầu hiếu kỳ hỏi: “Là Tề Úy học trưởng?” Cô mơ hồ nghe được đầu dây bên kia là giọng đàn ông.
“Không, là bạn gái của tớ.” Tiếu Trì bình tĩnh trả lời. Mặt mày rãng rỡ, mang theo tiếu ý ngọt ngào. Một câu nói dối giải quyết toàn bộ, không có ướt át bẩn thỉu, chỉ có sạch sẽ lưu loát.
Vì vậy, bữa cơm rất nhanh đã kết thúc.
Tiếu Trì mang vẻ mặt hoài nghi bất khả tư nghị cộng thêm thất vọng đưa hoa khôi về tận nhà, lần nữa cảm ơn cô đã giúp đỡ trong kỳ thi cùng chúc cô nghỉ đông vui vẻ.
Rồi cậu gọi điện thoại cho Tề Úy, hai người gặp nhau, cùng đi phà.
“Bị thổ lộ rồi?” Chiếc phà chậm rãi rẽ nước đi về phía trước. Đối diện tới tiểu đảo càng ngày càng gần, Tề Úy tựa ở lan can, mang theo tiếu ý, vẻ mặt vân đạm phong khinh hỏi Tiếu Trì.
Chết tiệt, làm sao anh ấy biết vậy?
“Làm sao mà anh biết được?” Tiếu Trì quả nhiên ngây ngô hỏi.
“Diệp Hân Nhiên mỗi ngày đều mê mẩn nhìn em, kẻ ngu si cũng biết cô ấy thích em.” Tổng công nhàn nhạt trả lời.
“Ách…” Tiếu Trì biết tổng công đang khinh bỉ cậu ngay cả kẻ ngu si cũng không bằng.
“…” Tề Úy không nói lời nào, chờ Tiếu Trì trả lời.
Cậu tất nhiên la biết tổng công đang đợi mình giải thích, thuận tiện cùng nhau chuyện trò, thản nhiên nói: “Vừa nãy em nói với cô ấy là bạn gái em gọi, vậy là xong.” Tiếu Trì trả lời có chút chột dạ.
Tổng công nghe xong, lắc đầu cười, xoa xoa đầu cậu nói: “Ân, tốt. Sau này còn phải cố gắng nhiều.”
Tiếu Trì nghĩ: lẽ nào cố gắng để cự tuyệt càng nhiều người hơn sao? Tổng công thật là một người tàn nhẫn.
Nhớ tới việc chính, Tiếu Trì hỏi: “Được rồi, buổi tối anh ăn gì chưa?”
Tề Úy sờ sờ bụng, có chút oán niệm nói: “Vừa nãy anh nghe bạn trai nói tới uống trà sữa, sau đó bụng đói chờ cậu ấy được con gái thổ lộ.” Tổng công thở dài nói một câu.
Lời anh nói khiến cho Tiếu Trì đỏ mặt, cũng không quản trời còn chưa tối, trên phà còn rất nhiều người, cậu kéo tay Tề Úy, nhéo nhéo, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, tối nay bạn trai anh sẽ làm cho anh bữa tiệc hải sản lớn, còn có thể chịu đựng thêm một giờ không?”
“Có chút nguy hiểm…”
“Hay cho anh ăn cái này trước nè ——–“ Tiếu Trì xắn tay áo, đưa cánh tay trắng nõn ra trước mặt Tề Úy.
Tề Úy nhìn thẳng lắc đầu.
Lập tức “Phanh——“ một tiếng, phà cập bến.
Lên đảo, Tề Úy cùng Tiếu Trì trước đi mua thức ăn, sau đó tay xách theo hai túi to hải sản cùng rau dưa hoa quả, trở về Tề Thủy Tiểu Trúc.
Ở bên trong có du khách đang ở phía sau viện nước thịt, có người có trong viện nằm nghĩ ở nhuyễn ghế. Tất cả mọi người dù mệt mỏi vẫn đều vui cười.
Trong nhà bếp có một đôi tình nhân làm cơm, nhưng thất bại, vì vậy chỉ có thể đi ra ngoài nhà hàng ăn cơm. Thành ra hai người chiếm luôn nhà bếp, Tiếu Trì nấu chính, Tề Úy rửa rau, nghe chỉ huy, hỗ trợ cậu.
Nửa tiếng sau, Tiếu Trì làm: tôm he nướng, canh ngao, súp hải sản đậu phụ, rau muống xào tỏi, còn có món măng đông lạnh được bán trong nhà hàng.
Hai người ở trên sân thượng lâu ba, ngồi trên ghế gỗ, đầy bàn thức ăn.
Mở bia, chạm cốc.
Chúc mừng đã vượt qua được kì thi khó khăn. Những ngày nghỉ hạnh phúc đang tới.
Sảng khoái uống một ngụm lớn, “A, thật thoải mái—– Em đói muốn chết, nào nào nào, anh mau nếm thử hải sản mỹ vị do chính tay bạn trai của anh làm đi, đừng khách khí.” Tiếu Trì cắn đũa, bắt tổng công ăn.
“Em không phải vừa mới ăn xong sao?” Tề Úy gắp tôm vào bát, lột vỏ cho cậu.
“A, em không hề ăn đồ Hàn Quốc.” Tiếu Trì cắn một ngụm, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, trông y như chú mèo con.
Nhắc tới mèo con, bên chân Tề Úy và Tiếu Trì có cái gì đó nóng hổi mềm mại chạy tới chạy lui.
Ra là con mèo hoa ban Tiểu Mễ ở dưới lầu theo hai người chạy lên lầu ba. Lúc này mò mẫm ở dưới chân bị hai người phát hiện ra, liền “meo meo meo meo~~~” vài tiếng thật to, giương đôi mắt tròn xoe nhìn hai người.
Tiếu Trì vui vẻ, lấy vỏ tôm Tề Úy bóc ra, để trong lòng bàn tay, cúi xuống cho mèo ăn.
Tiểu Mễ thăm dò ngửi ngửi, rồi quay đầu đi, quyết không ăn, sau đó dùng đôi mắt mèo ngập nước nhìn Tiếu Trì.
Tiếu Trì nghi hoặc nhìn lại nó. Tề Úy tự mình uống bia ăn hải sản, không nói lời nào, nhưng cười rất ấm áp.
Tiếu Trì nghĩ nghĩ một hồi, liền lấy thịt ngao ra, cau mày cúi đầu thử lại.
Tiểu Mễ ngửi ngửi, lại liếm liếm. Đầu lưỡi gai gai thoáng cái kéo luôn cả con ngao trong tay cậu vào miệng.
Ăn xong rồi còn không quên liếm liếm tay Tiếu Trì, như là đang lấy lòng cậu, cũng tựa như đang liếm cho sạch nước canh trong tay cậu, khiến cho tâm Tiếu Trì mềm nhũn.
“Tề Úy, nó liếm em, thật quá khả ái, quá khả ái…” Tiếu Trì bị manh tới tột đỉnh, tiếp tục lấy ngao ra nuôi mèo, lười quản Tề Úy đang làm gì.
Tiểu Mễ biết chỗ này có đồ ăn ngoan, thoáng cái nhảy tới ghế dài của Tiếu Trì, vẫy vẫy đuôi, ngoan ngoãn nhìn bàn ăn, lại nhìn Tiếu Trì. Vì vậy, Tiếu Trì triệt để quên ăn, cũng triệt để quên tổng công, chỉ mải cho mèo ăn, cùng mèo con học kêu meo meo.
Tề Úy ngồi xem mà trong lòng nhịn tới khó chịu.
Tiếu Trì nhìn Tiểu Mễ dễ thương, Tề Úy đương nhiên nhìn Tiếu Trì.
Qua hồi lâu, tổng công đại nhân rốt cuộc nhịn không được, đứng dậy, chồm qua cả bàn thức ăn, nâng cằm Tiếu Trì hôn sâu.
Tiếu Trì đột nhiên bị hôn trụ, con mắt vẫn còn nhìn Tiểu Mễ khả ái đang ăn thịt khô không thể không chuyển về người đang hôn mình.
Tề Úy cũng mở mắt, đôi mắt sâu tựa màn đêm, thâm thúy động nhân.
Tiếu Trì nhắm mắt lại, an tĩnh hưởng thụ, vô cùng mãn nguyện.
Hôn một hồi lâu, Tề Úy sau khi đã liếm hết mọi ngõ ngách trong miệng cậu mới thả người. Trong mắt mang theo *** nhè nhẹ, anh vẫn bình tĩnh ngồi xuống.
“Tiểu Mễ hay em cũng đều quen được chiều tới hư rồi. Khẩu vị của nó luôn bị mọi người khinh bỉ, ngay cả hải sản mà cũng ăn.” Tề Úy vươn tay ôm Tiểu Mễ vào lòng, oán giận nói.
Tiểu Mễ dường như rất thích anh, cả người nằm gọn trong lòng anh, tìm một tư thế thoải mái, nằm im.
Mèo con bị lấy mất rồi, Tiếu Trì có chút khó chịu, Tề Úy nhìn cậu nói: “Em mau ăn cơm đi.”
“A.” Tiếu Trì rửa sạch tay, lúc này mới ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.
Không có mèo con, Tiếu Trì chợt nghĩ tới chuyện Hân Nhiên nói lúc nãy.
“Anh muốn ra nước ngoài nghiên cứu?” Tiếu Trì ăn tôm Tề Úy bóc cho, yếu ớt hỏi.
Trong lòng vẫn luôn lo lắng. Cậu không biết, nếu như Tề Úy đi rồi, cậu làm sao bây giờ?
“Anh không muốn đi.” Tề Úy trả lời phi thường thẳng thắn, chẳng chút do dự.
“A?”
“Tới Mỹ nghiên cứu tối thiểu cần năm năm. Hơn nữa đi về còn phải quay lại X đại làm giảng viên. Quá dài, quá xa, quá buồn chán.”
Một câu hời hợt “Quá dài, quá xa, quá buồn chán” của Tề Úy tựa như phủ định tất cả.
Tiếu Trì những tưởng mình sẽ phải rất vui vẻ. Bởi vì hai người sẽ không phải xa nhau. Thế nhưng cậu vẫn không thấy vui lắm.
Cậu tưởng: Tề Úy không đi là vì cậu?
Cậu nghĩ: Tổng công mà không du học, thật quá đáng tiếc. Anh là nhân tài nha. Mọi người không phải đều muốn ra nước ngoài sao?
Trong nụ cười của Tiếu Trì vẫn pha thêm chút âu lo.
Tề Úy thấy được, bổ sung thêm một câu: “Ra nước ngoài không hẳn là con đường duy nhất của mọi người. Anh có lý tưởng của anh và sự kiên nhẫn.”
Tiếu Trì gật đầu, cười xán lạn.
Hai người hưởng làn gió đêm, uống bia. Mèo con ăn no rồi lại cuộn người nằm ngủ.
Tề Úy đặt nó ở bên bồn hoa ***g đèn tím tím đỏ đỏ, để nó tiếp tục giật giật lỗ tai ngủ ngon.
Xa xa, trăng tròn như cái đĩa, vừa to vừa tròn.
Trên sân thượng, ngọn đèn da cam nhẹ nhàng chiếu vào hai người.
Trên ghế, Tề Úy cầm lon bia vừa uống hết, ánh mắt sáng như sao nhìn thẳng vào Tiếu Trì thật lâu.
Lúc này, thanh âm khàn khàn của tổng công mới thì thào vang lên:
———– “Tiếu Trì, anh muốn em.”
Bởi vì gia nhập kịch xã, Tiếu Trì thoáng cái đã trở thành người nổi tiếng nhất lớp.
Trước đây cậu ít khi tham gia hoạt động tập thể, lại luôn im lặng, độc lai độc vãng. Từ giờ, các cô bạn trong lớp đều phải nhìn cậu bằng con mắt khác.
Đại khái là bạn học cũng có chút ngại ngùng. Dù sao thì nữ sinh năm hai khoa Ứng dụng tâm lý học thoạt nhìn rất kích động. Khi tổ chức ôn tập nhóm môn chuyên ngành, có vài cô bạn cầm giấy tới hỏi Tiếu Trì này nọ. Còn có một cô cứ bám sau lưng cậu.
Tiếu Trì không chút thay đổi tiếp tục đi học, thế nhưng trong lòng có chút quẫn bách. Trước đây không phải chưa từng được thổ lộ, nhưng mấy cô gái lớp bên có chút quá. Cậu cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Trong tiết học cuối cùng, thầy giáo sẽ nhắc tới phần trọng điểm, mấu chốt của việc có qua kỳ thi hay không. Tiếu Trì cả học kỳ này cơ bản đều bị diễn kịch dằn vặt, bỏ rất nhiều tiết, hiện tại chỉ cầu bình an qua được kỳ thi, không muốn gì hơn nữa.
Cậu hoàn toàn chẳng để tâm tới mấy cô gái tới quấy rầy, bình tĩnh muốn chết.
Vì vậy, rất nhanh trong trường dấy lên tin hoàng tử dương cầm rất lạnh lùng. Con đường tới trường của Tiếu Trì cũng yên ắng hơn.
Ngày đó khoa tâm lý học học xong các môn trọng điểm.
Bí thư chi bộ Diệp Hân Nhiên gọi Tiếu Trì ở thư viện. Hân Nhiên là một cô gái trong số ít các cô nàng của khoa tâm lý học. Vừa ôn nhu vừa trang nhã, năm ngoái người có thành tích xuất sắc nhất khoa chính là cô. Nghe nói ba cô là phó giáo sư khoa vật lí.
Tiếu Trì hai năm nay cũng chẳng mấy khi nói chuyện với Diệp Hân Nhiên. Với cậu, Hân Nhiên chỉ là một bạn nữ học siêu giỏi, một bạn nữ học siêu giỏi lại còn siêu đẹp, là người yêu trong mộng của hầy hết nam sinh năm nhất hệ ứng dụng tâm lí học.
Ngoài ra cũng chẳng có gì. Nghe nói Trường Tị cùng phòng với cậu hồi năm nhất cũng theo đuổi cô gái này, chỉ là bị lạnh lùng cự tuyệt, thành ra mới vùi đầu vào Warcraft.
Lúc này, mỹ nữ Diệp Hân Nhiên lại gọi cậu, đưa cậu một đống ghi chú và bản phô tô các bài thi chuyên ngành.
Tiếu Trì ngây ngẩn cả người ——– 《 Quỳ hoa bảo điển(2) 》 của hoa khôi siêu giỏi?
Nhìn nét chữ hình như là của Diệp Hân Nhiên, Tiếu Trì vội hỏi: “Cái này cho tớ?”
Kỳ thực trong lòng cậu đã sớm vui tới nở hoa. Thần tiên ơi, Thượng Đế ơi, các vị cũng quá quan tâm tới cậu rồi, hoa khôi siêu giỏi cho cậu tài liệu, như vậy kỳ thi này không còn là vấn đề nữa rồi.
Diệp Hân Nhiên cúi đầu, mái tóc đen dài phủ trên bờ vai, lông mi khẽ chớp, nhẹ nhàng cười nói: “Tiếu Trì, ngày ấy tớ xem kịch cậu diễn. Cậu đánh đàn rất tuyệt.”
Tiếu Trì cả kinh, trong lòng thầm nghĩ, chết rồi.
Cũng may Diệp Hân Nhiên nói một câu làm cậu an tâm: “Đây là Tề Úy học trưởng nhờ tớ giúp cậu soạn ra. Cậu cầm đi. Kỳ thi này, cố gắng lên.”
Diệp Hân Nhiên nhắc tới Tề Úy, trên mặt càng đỏ hơn. Ngẩng đầu nhìn Tiếu Trì như đang sốt ruột muốn đi. Tiếu Trì nhận tập tài liệu, giữ cô lại: “Diệp Hân Nhiên, cái này… cảm ơn cậu. Để tớ gửi cậu tiền phô tô. Nhiều tài liệu như vậy cơ mà.”
Hân Nhiên ngại ngùng nói: “Không có gì, tớ in ở phòng làm việc của ba.”
“À, vậy thì chờ thi xong tớ mời cậu ăn.” Tiếu Trì suất khí cười.
Cả đoàn bí thư đang đứng ở cửa chờ cô cùng đi. Tiếu Trì còn nghe thấy thanh âm ồn ào của họ.
…
Thư viện trong kỳ thi đích thực là một chiến trường.
Sáng sớm 8 giờ còn chưa mở cửa, đã có đầy học sinh đứng chờ.
Buổi tối 10 giờ đóng cửa, không tới phút cuối cùng, học sinh còn chưa chịu về. Phải biết rằng trong cả học kỳ, chắc chỉ có chủ nhật mới có đông người tới đọc sách, nên giờ ai cũng liều mạng mà học.
Bên trong thư viện chật ních, khó mà tìm được chỗ.
Khi Tiếu Trì tan học, mới là hai giờ rưỡi, liền đi tới lầu ba thư viện quen thuộc tìm Tề Úy. Xa xa chỉ thấy một đống người vùi đầu đọc sách, hoặc là ngủ, hoặc là nhìn chằm chằm vào sách mà lẩm bẩm ôn tập, giữa những người đó, Tề Úy đạm nhiên ngồi. Một tay chống đầu, một tay viết viết trên giấy, hẳn là đang tính toán. Vô cùng bắt mắt.
Cả cái bàn lớn còn có mấy người cùng ngồi học.
Vị trí đối diện Tề Úy được đặt túi xách và máy vi tính của anh. Là để chiếm chỗ cho cậu.
Tổng công nhìn thấy Tiếu Trì đi tới, hơi ngẩng đầu, xem như là chào hỏi, tay không hề ngừng lại.
Tiếu Trì thấy tờ nháp trước mặt tổng công đầy ký tự lạ lẫm, trong lòng thầm nói: Tổng công đại nhân, anh đừng có mà làm toán cũng đẹp trai như vậy chứ! Vừa vào phòng tự học đã thấy bắt mắt chẳng ai sáng được.
Tiếu Trì ngồi xuống đối diện, bình tĩnh si mê một chút.
Sau đó mở tài liệu Diệp Hân Nhiên cho cậu, bắt đầu nghĩ mình đúng là chiếm được tiện nghi lớn.
Con gái đúng là con gái.
Dù có siêu giỏi thì vẫn như thế. Tài liệu được chỉnh lý ngay ngắn, rõ ràng, phần trọng điểm còn được dùng bút highlight gạch rõ.
Tiếu Trì mừng như bắt được vàng, con mắt lóe sáng. Ôi ôi, cảm giác này giống như bỗng dưng từ trên trời rơi xuống một cuốn 《 Quỳ hoa bảo điển》 vậy! À không, quỳ hoa cũng chưa là cái gì! Này phải là 《 Cửu âm chân kinh 》! Từ nay về sau có thể tiếu ngạo võ lâm, duy ngã độc tôn (3).
Tiếu Trì trong lòng vui như điên, chợt nghĩ tới nửa tháng trước được Tề Úy đưa lên Cổ Lãng Tự luyện đàn, anh đã nói sẽ giúp cậu chép tài liệu. Lúc đó, cậu chỉ cho rằng anh đang an ủi cậu. Không ngờ, tổng công xuất mã, nói là làm, còn là tài liệu cực phẩm.
Trong lòng cậu, Tề Úy là một tượng đài vô cùng vĩ đại.
Tiếu Trì mau chóng xem phần trọng điểm trong tài liệu, đúng là biển học vô biên.
Ôn tập thi học kỳ cực kỳ khô khan buồn chán. Về cơ bản chính là: lão sư nói trọng điểm, học xong nhất định có thể thông hiểu đạo lí, học bổng ở ngay trong tầm tay. Kỳ thực chẳng hề yêu cầu chỉ số thông minh phải cao, chỉ cần người nào có sức chịu đựng tốt, trí nhớ tốt mà thôi.
Tiếu Trì đọc sách có chút mệt mỏi, liền ngẩng đầu lên nhìn Tề Úy để giải tỏa áp lực. Cảnh đẹp ý vui, rất hiệu quả trong việc giải tỏa mệt nhọc.
Tiếu Trì chính là nghĩ như vậy, được cùng người yêu đọc sách bên nhau chính là điều vô cùng hạnh phúc. Trên con đường nỗ lực không còn cô đơn, so với việc một mình đối mặt với những khó khăn vô tận như một tháng trước đây, đối mặt với kỳ thi và lớp học, đối mặt với sự ủng hộ của nữ sinh, thì tốt hơn rất nhiều.
Lần đầu tiên Tiếu Trì ngẩng đầu, Tề Úy đang tính toán công thức sao Hỏa.
Lần thứ hai ngẩng đầu, phát hiện ra cô nàng ngồi cạnh anh đang đờ ra. Khi thấy Tiếu Trì ngẩng đầu, cô vội vàng cúi xuống, luống cuống tay chân tiếp tục đọc sách. Mà Tề Úy thì vẫn đang tính toán mấy ký tự sao Hỏa.
Lần thứ ba ngẩng đầu, Tề Úy đang nằm úp sấp ngủ.
Lần thứ tư ngẩng đầu, Tề Úy tỉnh, nhìn cậu, ý tứ bảo: “Đi ăn thôi.”
Hai người liền rời đi. Chợt phát hiện ra ngoài cửa sổ có một người nhìn họ chằm chằm, Tiếu Trì hoảng sợ.
Hóa ra là Hạ Mông. Người nọ điên cuồng vẫy tay, hình dáng miệng mấp máy như đang nói: “Lão đại, Trì Tử, hai người cũng ở chỗ này à!”
Ba người ra khỏi thư viện, Hạ Mộng giống như đang đem hết những gì nghẹn ở trong thư viện tống ra ngoài: “Lão đại, anh cùng Tiểu Trì Tử không cần tình cảm tốt như vậy chứ. Ngay cả tự học cũng học cùng nhau?! Vừa nãy mấy cô nàng cứ ở trước cửa sổ si mê chỉ trỏ, em còn tưởng là ai, kết quả vừa nhìn, hay thật —— tưởng đôi thần tiên quyến lữ nào, hóa ra là các người.”
Tiếu Trì buồn bực cắm đầu đi trước, làm bộ không nghe thấy.
Tề Úy thì bình tĩnh đổi trọng tâm câu chuyện: “Cậu ôn tập thế nào rồi?”
Tổng công đã lên tiếng, đương nhiên rất hữu dụng, Hạ Mộng trước đó còn hứng thú nghe hai người biện giải, vừa nhắc tới ôn tập liền tội nghiệp nói: “Lão đại, cứu em! Em sẽ mời anh cùng Tiểu Trì Tử ăn!”
Tiếu Trì hiếu kì nhìn hai người kia.
Tề Úy thản nhiên nói: “Đừng hỏi tôi môn toán học vật lí là tốt rồi.”
Hóa ra Hạ Mông thuộc hệ toán học nhưng lại dốt nhất môn toán học vật lí, suốt ngày kêu ca với Tề Úy rằng đi học giống như tụng kinh, bài tập không thể nào một người có thể làm được, tỉ lệ thi qua còn ít hơn năm Thành Đô, giáo viên của hệ toán học nổi danh là sát thủ máu lạnh.
Nhưng mà, nghe tới lão đại sẽ hỗ trợ, trong lòng vẫn thấy vui vẻ.
“A, lão đại thật đúng là lão đại. Ngày mai, cho em cùng đi học với đi. Em học một mình, luôn không thể tập trung, cứ nhịn không được lại cùng nhắn tin với bạn gái. Những người khác đều chê em phiền.” Hạ Mông giả bộ đáng thương.
Tiếu Trì nghĩ thầm, này thật đúng là làm khó Hạ Mông rồi, muốn anh bình thường luôn ầm ĩ ồn ào nay lại phải ngu người trong nơi yên tĩnh như thư viện, đúng là rất không dễ chịu.
“Vậy thì phải giúp chúng tôi chiếm chỗ.” Tiếu Trì nói.
“Tiểu Trì Tử thật tốt.” Hạ Mông khoác vai Tiếu Trì kéo cậu tới căn tin, đi rất nhanh.
Tề Úy ở phía sau hai người nhàn nhạt cười.
Quá trình ôn tập thi cuối kỳ, bởi vì đã có bộ 《 Cửu âm chân kinh 》cùng với người luôn biết pha trò Hạ Mộng, quan trọng nhất là có tổng công đại nhân để ngắm xả stress, mà trở nên chẳng quá mức khô khan.
Hơn nửa, hầu như mỗi ngày, chỉ cần không phải thi, Tiếu Trì đều được ở bên Tề Úy.
Cậu vô cùng thỏa mãn.
Nhưng mà cậu phát hiện ra nguyên lí khoa học thực sự rất khó hiểu. Tề Úy cùng Hạ Mông bình thường hay thảo luận mấy đề mục, sau lại viết viết, vẽ vẽ mấy sơ đồ, sau lại từ một cuốn sách nghiên cứu to đùng mà có thể viết xong hơn phân nửa.
Tề Úy cùng Hạ Mông đều học toán hồi lâu sẽ ngủ một chút, đại khái là để đại não nghỉ ngơi, sau đó lại tiếp tục làm bài.
Bình thường Tiếu Trì hay lấy biểu tình khổ sở tới khoa trương của Hạ Mông làm trò vui. Những lúc ấy, anh ta dù đang ở nơi nào, chỉ cần có một định lí không chứng mình nổi, nhất định sẽ phát điên.
Tiếu Trì nhớ tới trước đây, khi cậu ở sau sân khấu xin chữ kí của Tề Úy rồi bỏ chạy rất 囧.
Cậu đã từng ở thư viện gặp anh vài lần, đã từng lướt qua nhau, thậm chí là mặt đối mặt. Tiếu Trì từng nghĩ, Tề Úy căn bản không nhớ rõ cậu là ai.
Khi đó, cậu tuyệt đối sẽ không tưởng tượng nổi, sau một học kỳ, hai người đã thân mật như vậy. Cùng tự học, cùng nhau chuẩn bị kỳ thi.
Sinh hoạt giản đơn mà an nhàn. Tuy rằng cuộc thi vô cùng khó khăn, nhưng nếu mỗi ngày đều như vậy, cậu tình nguyện lúc nào cũng thi.
Phải biết rằng vượt qua kỳ thi so với ở trước mặt cả ngàn người biểu diễn Chopin đơn giản hơn gấp vạn lần!
Trong mắt Tiếu Trì chỉ có tổng công và cuộc thi, tự nhiên sẽ không chú ý tới những chuyện khác.
Vậy nên cậu không biết vài chuyện xảy ra ——
Thứ nhất: Ảnh chụp cậu và Tề Úy mỗi ngày tự học cùng nhau bị mấy cô gái đăng lên diễn đàn trường. Đề mục là “Tôi có thể không có bạn trai, nhưng Chopin và Franz Liszt, xin hai người nhất định phải ở bên nhau.”
Trong bài post là hình ảnh buổi diễn cùng với ảnh mặt đối mặt trong phòng tự học của hai người. Bình luận phía dưới đại khái đều là do các vị hủ nữ up lên. Quần ma loạn vũ cái gì cũng có. Trong lúc đó, nhất thời tại BBS có một bài post treo nhãn Hot rất nhiều người xem.
Chỉ là bài post nãy cũng rất ly kỳ biến mất.
Tiếu Trì là nghe được từ mấy cô bạn cùng lớp nói khi đi thi. Chờ tới khi cậu lên BBS của trường thì cái gì cũng không còn nữa.
Một sự kiện khác: Hằng ngày Tiếu Trì đều tình cờ gặp Diệp Hân Nhiên ở lầu ba. Tiếu Trì cho rằng đó chỉ là trùng hợp. Mà trên thực tế, là bởi vì Hân Nhiên cô nương ngày nào cũng ở cách đó không xa tự học thôi. Lý do là…
Tiếu Trì không suy nghĩ nhiều, thế nhưng tổng công hiểu rõ lại không vạch trần.
Có đôi khi Tiếu Trì và Hân Nhiên đều phải thi, tình cờ gặp, liền cùng đi.
Vài lần Hạ Mộng thích tám chuyện hiếu kỳ thấp giọng hỏi Tề Úy: “Lão đại, có phải mỹ nữ khoa Tiếu Trì coi trọng cậu ta hay không vậy? Mỗi ngày đều cắm chốt ở đây thì không nói, con mắt còn dán chặt vào cậu ta.”
Khi đó Tề Úy đang viết báo cáo tổng kết cuối kì của kịch xã, mấy dòng văn nhàm chán khiến tâm tình anh không vui.
Giương mắt nhìn bóng lưng Tiếu Trì cùng Diệp Hân Nhiên rời đi, khó có khi lại nhíu mày.
Ngày 25 tháng 1.
Tiếu Trì thi xong môn cuối cùng. Vừa ra khỏi phòng thi, cậu mở điện thoại di động ra, liền nhận được tin nhắn của Tề Úy.
“… Buổi tối tới Cổ Lãng Tự.”
Tiếu Trì vô cùng nhẹ nhõm và vui vẻ, trả lời:”Em mời Hân Nhiên ăn đã. Không có tài liệu của cô ấy, làm sao em có thể thi thuận lợi như vậy. Ăn xong em sẽ tới tìm anh.”
Gửi tin xong, cậu gọi Hân Nhiên, cùng đi tới nhà hàng gần trường.
Hân Nhiên thi xong môn cuối cùng có vẻ không được hài lòng lắm. Đối với cô gái đã đạt học bổng hạng nhất toàn hệ năm ngoài mà nói, mỗi môn thi không được 90 điểm đều là thất bại.
Ngay từ đầu cô còn có chút mờ mịt thu dọn đồ đạc. Tiếu Trì cười tủm tỉm, vừa ưu nhã, vừa thành khẩn nói với cô: “Đi, tớ mời ăn.”
Trên mặt cô bạn ngay lập tức tươi sáng hẳn lên.
Hai người cùng tới quán Hàn Quốc gần trường.
Bibimbap, thịt nướng Hàn Quốc, bánh gạo cay, còn có canh rong biển. Tất cả đều là do Diệp Hân Nhiên gọi. Con gái rất thích mấy món này.
Tiếu Trì ăn không quen, nhưng vẫn biểu hiện rất vui vẻ.
Hoa khôi đúng là hoa khôi, ăn cơm cũng rất ưu nhã.
Tiếu Trì ăn không nhiều lắm, nhưng hầu hết dành thời gian ngắm con gái nhà người ta ăn.
Đại khái ánh mắt cậu nhìn cô rất ôn nhu, khiến cho Diệp Hân Nhiên càng ăn càng đỏ mặt, trên mặt tiếu ý càng sâu.
“Tiếu Trì… Ừm, cậu cùng Tề Úy học trưởng rất thân sao?” Cơm ăn được phân nửa, hai người trò chuyện về cuộc thi, xong hoa khôi lại nhắc tới Tề Úy.
Về chuyện hoa khôi nể mặt Tề Úy mà tặng cậu một bản võ lâm bí tịch, Tiếu Trì đại khái có thể đoán được cô nàng thích tổng công đại nhân. Nhưng mà cậu tuyệt không ghen, phải biết rằng cả trường này người thích lão đại nhiều lắm, cậu có ghen cũng ghen không xuể.
Tự nhiên trong lòng Tiếu Trì cũng mơ hồ cảm thấy tự hào.
Hắc hắc, Hân Nhiên cô nương, cô đừng si mê, Tề Úy học trưởng cô thích là người đàn ông của tôi nhé!
Tiếu Trì trong lòng rất đắc ý, ngoài miệng vẫn ôn nhu như trước: “Anh ấy là xã trưởng xã kịch, đối với thành viên trong đoàn đều rất chiếu cố.”
Hân Nhiên nói: “Ân, đúng vậy. Anh ấy là học sinh của ba tớ, ba tớ nói, anh ấy rất lợi hại, hệ vật lý muốn đưa anh ấy đi Mỹ theo chương trình trao đổi. Thực sự tớ thấy Tề học trưởng cứ như siêu nhân, cái gì cũng có thể làm được…”
Tiếu Trì nghe xong, đột nhiên cười không nổi, trong lòng rét run: “A… Trao đổi học sinh, lúc nào? Học kỳ sau ư, hay là năm tư?” Cậu có chút luống cuống.
Tề Úy chưa từng nói với cậu về chuyện này. Chưa từng nói qua.
“Vốn là học kỳ này sẽ đi. Cuối kỳ trước đã nói với anh ấy rồi, nhưng bị cự tuyệt. Ba tớ nói, trường mình muốn để anh ấy tốt nghiệp xong rồi mới đưa ra nước ngoài bồi dưỡng, sau đó trở về nghiên cứu mấy dự án khoa học. Có thể là sang Mỹ học nghiên cứu sinh.” Hân Nhiên ước ao nói: “Cả trường một năm chỉ chọn có ba người, rất là khó có cơ hội.”
“Ân.” Tiếu Trì rầu rĩ nói.
Tề Úy muốn ra nước ngoài?
Ra nước ngoài?
Nơi đó thật xa, cũng là yêu xa…
Bên kia Hân Nhiên đỏ mặt tiếp tục nói: “Trước đây tớ vẫn thầm mến Tề Úy học trưởng, thấy anh ấy cái gì cũng tốt. Thế nhưng người này cao cao tại thượng, ngắm được mà không chạm được. Tiếu Trì, cậu cũng rất ưu tú, cậu không giống anh ấy, rất thân thiện, ấm áp. Nhắc tới cậu, tớ cảm thấy… rất an bình…”
Là người ngoài cũng biết được lúc này hoa khôi đang thổ lộ với Tiếu Trì.
Thế nhưng Tiếu Trì của chúng ta lại hoàn toàn chẳng để ý.
Đầy đầu cậu chỉ có:
Tề Úy muốn ra nước ngoài, Tề Úy muốn ra nước ngoài!
Ra nước ngoài!
Ra nước ngoài cái đầu anh!
Tiếu Trì đã thật lâu không mắng người, thật lâu không rít gào.
Thế nhưng, lúc này cậu thật sự khủng hoảng. Nếu như Tề Úy ra nước ngoài học nghiên cứu sinh, vậy thạc sĩ là hai năm, tiến sĩ là ba năm, có khi còn học tới năm năm.
Cái quái gì thế này?
Muốn đi năm năm!
Năm năm, năm năm, đến con cũng có thể đẻ được rồi.
Cậu nên làm gì bây giờ?
Đầu óc Tiếu Trì có chút rối loạn, rất muốn ngay lập tức gọi điện hỏi Tề Úy về chuyện này. Một bên tai nghe được Hân Nhiên nhẹ nhàng nói: “Tiếu Trì, tớ biết con gái thích cậu rất nhiều, kỳ thực, tớ cũng là một trong số đó. Ha hả…”
Hoa khôi mặt đỏ bừng. Tiếu Trì lúc này mới nghe được câu then chốt.
Hồi thần. Nếu không nhận ra được hoa khôi đang thổ lộ với cậu, cậu ngay cả heo cún cũng không bằng!
Cậu không biết phải làm sao bây giờ. Con gái nhà người ta vừa cho cậu bí kíp vượt qua cửa ải khó khăn, giờ lại bị cự tuyệt…
Thế nhưng, cậu thật không có khả năng tiếp nhận nha.
…
“Kỳ thực, tớ…” Tiếu Trì xấu hổ mở miệng muốn cự tuyệt, bỗng dưng điện thoại kêu.
Tiếu Trì như được đại xá, nói một câu: “Xin lỗi, tớ nghe điện thoại.” Rồi ôm di động như ôm vị cứu tinh.
“Ở đâu?” Đầu dây bên kia vang lên tiếng của tổng công.
“Ở XXXX.” Tiếu Trì ngoan ngoãn báo tên nhà hàng.
“Còn bao lâu?” Bên kia vang lên tiếng loạt xoạt, hình như Tề Úy đang trên đường.
“Anh đang ở đâu?” Tiếu Trì ngay lúc này rất muốn gặp Tề Úy.
“Ngay gần các em.”
“A… Vậy anh cứ tới sát vách uống trà sữa đi, em tới ngay.”
“Không vội, em cứ từ từ tới.”
“Được.”
…
Tiếu Trì ngắt máy.
Hoa khôi ngẩng đầu hiếu kỳ hỏi: “Là Tề Úy học trưởng?” Cô mơ hồ nghe được đầu dây bên kia là giọng đàn ông.
“Không, là bạn gái của tớ.” Tiếu Trì bình tĩnh trả lời. Mặt mày rãng rỡ, mang theo tiếu ý ngọt ngào. Một câu nói dối giải quyết toàn bộ, không có ướt át bẩn thỉu, chỉ có sạch sẽ lưu loát.
Vì vậy, bữa cơm rất nhanh đã kết thúc.
Tiếu Trì mang vẻ mặt hoài nghi bất khả tư nghị cộng thêm thất vọng đưa hoa khôi về tận nhà, lần nữa cảm ơn cô đã giúp đỡ trong kỳ thi cùng chúc cô nghỉ đông vui vẻ.
Rồi cậu gọi điện thoại cho Tề Úy, hai người gặp nhau, cùng đi phà.
“Bị thổ lộ rồi?” Chiếc phà chậm rãi rẽ nước đi về phía trước. Đối diện tới tiểu đảo càng ngày càng gần, Tề Úy tựa ở lan can, mang theo tiếu ý, vẻ mặt vân đạm phong khinh hỏi Tiếu Trì.
Chết tiệt, làm sao anh ấy biết vậy?
“Làm sao mà anh biết được?” Tiếu Trì quả nhiên ngây ngô hỏi.
“Diệp Hân Nhiên mỗi ngày đều mê mẩn nhìn em, kẻ ngu si cũng biết cô ấy thích em.” Tổng công nhàn nhạt trả lời.
“Ách…” Tiếu Trì biết tổng công đang khinh bỉ cậu ngay cả kẻ ngu si cũng không bằng.
“…” Tề Úy không nói lời nào, chờ Tiếu Trì trả lời.
Cậu tất nhiên la biết tổng công đang đợi mình giải thích, thuận tiện cùng nhau chuyện trò, thản nhiên nói: “Vừa nãy em nói với cô ấy là bạn gái em gọi, vậy là xong.” Tiếu Trì trả lời có chút chột dạ.
Tổng công nghe xong, lắc đầu cười, xoa xoa đầu cậu nói: “Ân, tốt. Sau này còn phải cố gắng nhiều.”
Tiếu Trì nghĩ: lẽ nào cố gắng để cự tuyệt càng nhiều người hơn sao? Tổng công thật là một người tàn nhẫn.
Nhớ tới việc chính, Tiếu Trì hỏi: “Được rồi, buổi tối anh ăn gì chưa?”
Tề Úy sờ sờ bụng, có chút oán niệm nói: “Vừa nãy anh nghe bạn trai nói tới uống trà sữa, sau đó bụng đói chờ cậu ấy được con gái thổ lộ.” Tổng công thở dài nói một câu.
Lời anh nói khiến cho Tiếu Trì đỏ mặt, cũng không quản trời còn chưa tối, trên phà còn rất nhiều người, cậu kéo tay Tề Úy, nhéo nhéo, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, tối nay bạn trai anh sẽ làm cho anh bữa tiệc hải sản lớn, còn có thể chịu đựng thêm một giờ không?”
“Có chút nguy hiểm…”
“Hay cho anh ăn cái này trước nè ——–“ Tiếu Trì xắn tay áo, đưa cánh tay trắng nõn ra trước mặt Tề Úy.
Tề Úy nhìn thẳng lắc đầu.
Lập tức “Phanh——“ một tiếng, phà cập bến.
Lên đảo, Tề Úy cùng Tiếu Trì trước đi mua thức ăn, sau đó tay xách theo hai túi to hải sản cùng rau dưa hoa quả, trở về Tề Thủy Tiểu Trúc.
Ở bên trong có du khách đang ở phía sau viện nước thịt, có người có trong viện nằm nghĩ ở nhuyễn ghế. Tất cả mọi người dù mệt mỏi vẫn đều vui cười.
Trong nhà bếp có một đôi tình nhân làm cơm, nhưng thất bại, vì vậy chỉ có thể đi ra ngoài nhà hàng ăn cơm. Thành ra hai người chiếm luôn nhà bếp, Tiếu Trì nấu chính, Tề Úy rửa rau, nghe chỉ huy, hỗ trợ cậu.
Nửa tiếng sau, Tiếu Trì làm: tôm he nướng, canh ngao, súp hải sản đậu phụ, rau muống xào tỏi, còn có món măng đông lạnh được bán trong nhà hàng.
Hai người ở trên sân thượng lâu ba, ngồi trên ghế gỗ, đầy bàn thức ăn.
Mở bia, chạm cốc.
Chúc mừng đã vượt qua được kì thi khó khăn. Những ngày nghỉ hạnh phúc đang tới.
Sảng khoái uống một ngụm lớn, “A, thật thoải mái—– Em đói muốn chết, nào nào nào, anh mau nếm thử hải sản mỹ vị do chính tay bạn trai của anh làm đi, đừng khách khí.” Tiếu Trì cắn đũa, bắt tổng công ăn.
“Em không phải vừa mới ăn xong sao?” Tề Úy gắp tôm vào bát, lột vỏ cho cậu.
“A, em không hề ăn đồ Hàn Quốc.” Tiếu Trì cắn một ngụm, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, trông y như chú mèo con.
Nhắc tới mèo con, bên chân Tề Úy và Tiếu Trì có cái gì đó nóng hổi mềm mại chạy tới chạy lui.
Ra là con mèo hoa ban Tiểu Mễ ở dưới lầu theo hai người chạy lên lầu ba. Lúc này mò mẫm ở dưới chân bị hai người phát hiện ra, liền “meo meo meo meo~~~” vài tiếng thật to, giương đôi mắt tròn xoe nhìn hai người.
Tiếu Trì vui vẻ, lấy vỏ tôm Tề Úy bóc ra, để trong lòng bàn tay, cúi xuống cho mèo ăn.
Tiểu Mễ thăm dò ngửi ngửi, rồi quay đầu đi, quyết không ăn, sau đó dùng đôi mắt mèo ngập nước nhìn Tiếu Trì.
Tiếu Trì nghi hoặc nhìn lại nó. Tề Úy tự mình uống bia ăn hải sản, không nói lời nào, nhưng cười rất ấm áp.
Tiếu Trì nghĩ nghĩ một hồi, liền lấy thịt ngao ra, cau mày cúi đầu thử lại.
Tiểu Mễ ngửi ngửi, lại liếm liếm. Đầu lưỡi gai gai thoáng cái kéo luôn cả con ngao trong tay cậu vào miệng.
Ăn xong rồi còn không quên liếm liếm tay Tiếu Trì, như là đang lấy lòng cậu, cũng tựa như đang liếm cho sạch nước canh trong tay cậu, khiến cho tâm Tiếu Trì mềm nhũn.
“Tề Úy, nó liếm em, thật quá khả ái, quá khả ái…” Tiếu Trì bị manh tới tột đỉnh, tiếp tục lấy ngao ra nuôi mèo, lười quản Tề Úy đang làm gì.
Tiểu Mễ biết chỗ này có đồ ăn ngoan, thoáng cái nhảy tới ghế dài của Tiếu Trì, vẫy vẫy đuôi, ngoan ngoãn nhìn bàn ăn, lại nhìn Tiếu Trì. Vì vậy, Tiếu Trì triệt để quên ăn, cũng triệt để quên tổng công, chỉ mải cho mèo ăn, cùng mèo con học kêu meo meo.
Tề Úy ngồi xem mà trong lòng nhịn tới khó chịu.
Tiếu Trì nhìn Tiểu Mễ dễ thương, Tề Úy đương nhiên nhìn Tiếu Trì.
Qua hồi lâu, tổng công đại nhân rốt cuộc nhịn không được, đứng dậy, chồm qua cả bàn thức ăn, nâng cằm Tiếu Trì hôn sâu.
Tiếu Trì đột nhiên bị hôn trụ, con mắt vẫn còn nhìn Tiểu Mễ khả ái đang ăn thịt khô không thể không chuyển về người đang hôn mình.
Tề Úy cũng mở mắt, đôi mắt sâu tựa màn đêm, thâm thúy động nhân.
Tiếu Trì nhắm mắt lại, an tĩnh hưởng thụ, vô cùng mãn nguyện.
Hôn một hồi lâu, Tề Úy sau khi đã liếm hết mọi ngõ ngách trong miệng cậu mới thả người. Trong mắt mang theo *** nhè nhẹ, anh vẫn bình tĩnh ngồi xuống.
“Tiểu Mễ hay em cũng đều quen được chiều tới hư rồi. Khẩu vị của nó luôn bị mọi người khinh bỉ, ngay cả hải sản mà cũng ăn.” Tề Úy vươn tay ôm Tiểu Mễ vào lòng, oán giận nói.
Tiểu Mễ dường như rất thích anh, cả người nằm gọn trong lòng anh, tìm một tư thế thoải mái, nằm im.
Mèo con bị lấy mất rồi, Tiếu Trì có chút khó chịu, Tề Úy nhìn cậu nói: “Em mau ăn cơm đi.”
“A.” Tiếu Trì rửa sạch tay, lúc này mới ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.
Không có mèo con, Tiếu Trì chợt nghĩ tới chuyện Hân Nhiên nói lúc nãy.
“Anh muốn ra nước ngoài nghiên cứu?” Tiếu Trì ăn tôm Tề Úy bóc cho, yếu ớt hỏi.
Trong lòng vẫn luôn lo lắng. Cậu không biết, nếu như Tề Úy đi rồi, cậu làm sao bây giờ?
“Anh không muốn đi.” Tề Úy trả lời phi thường thẳng thắn, chẳng chút do dự.
“A?”
“Tới Mỹ nghiên cứu tối thiểu cần năm năm. Hơn nữa đi về còn phải quay lại X đại làm giảng viên. Quá dài, quá xa, quá buồn chán.”
Một câu hời hợt “Quá dài, quá xa, quá buồn chán” của Tề Úy tựa như phủ định tất cả.
Tiếu Trì những tưởng mình sẽ phải rất vui vẻ. Bởi vì hai người sẽ không phải xa nhau. Thế nhưng cậu vẫn không thấy vui lắm.
Cậu tưởng: Tề Úy không đi là vì cậu?
Cậu nghĩ: Tổng công mà không du học, thật quá đáng tiếc. Anh là nhân tài nha. Mọi người không phải đều muốn ra nước ngoài sao?
Trong nụ cười của Tiếu Trì vẫn pha thêm chút âu lo.
Tề Úy thấy được, bổ sung thêm một câu: “Ra nước ngoài không hẳn là con đường duy nhất của mọi người. Anh có lý tưởng của anh và sự kiên nhẫn.”
Tiếu Trì gật đầu, cười xán lạn.
Hai người hưởng làn gió đêm, uống bia. Mèo con ăn no rồi lại cuộn người nằm ngủ.
Tề Úy đặt nó ở bên bồn hoa ***g đèn tím tím đỏ đỏ, để nó tiếp tục giật giật lỗ tai ngủ ngon.
Xa xa, trăng tròn như cái đĩa, vừa to vừa tròn.
Trên sân thượng, ngọn đèn da cam nhẹ nhàng chiếu vào hai người.
Trên ghế, Tề Úy cầm lon bia vừa uống hết, ánh mắt sáng như sao nhìn thẳng vào Tiếu Trì thật lâu.
Lúc này, thanh âm khàn khàn của tổng công mới thì thào vang lên:
———– “Tiếu Trì, anh muốn em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook