Tiểu CV Cùng Võng Phối Tổng Công
-
Chương 15: Em không sợ, anh cũng không cần… nhịn!
Trên ghế, Tề Úy cầm lon bia vừa uống hết, ánh mắt tựa vì sao nhìn thẳng vào Tiếu Trì, lẩm bẩm nói:
“Tiếu Trì, anh muốn em.”
…
Tiếu Trì thiếu chút nữa bị sặc bia.
Trong lòng cậu bắt đầu có vạn mã chạy rầm rầm, vừa khẩn trương, vừa sợ hãi, còn có vui mừng vô tận và kích động vô cùng.
Tổng công muốn cậu, tức là cậu rất có mị lực nha! Chỉ là sao anh có thể bình tĩnh lạnh lùng nói như thể: Tiếu Trì, anh muốn mời em ăn.
Tiếu Trì vừa thẹn vừa giận, cố gắng bình tĩnh uống ngụm bia cuối cùng, bình tĩnh đứng dậy, bắt chước dáng vẻ Tề Úy lúc hôn cậu, vươn qua ghế dài, hôn lên môi anh.
Gió khẽ thổi, làn gió lướt qua hai con người vẫn đang ôm ấp, hòa quyện đôi môi, làm mái tóc nhẹ bay.
Bên bồn hoa, chú mèo hoa ban lúc nãy len lén mở mắt, thấy một màn trước mắt, nó chỉ tròn mắt mèo nhìn một chút, tựa như biết nhìn lén người ta thân mật nhất định sẽ bị sét đánh, cho nên nó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Thật lâu sau, Tiếu Trì hôn xong, vươn đầu lưỡi liếm liếm miệng mình, lại liếm miệng Tề Úy, còn cố ý giả vờ lưu manh: “Để anh đợi lâu rồi, bạn trai anh nhất định sẽ không khiến anh thất vọng.”
…
Tiếu Trì cười rộ lên, tóc có chút dài tung bay trong gió, dáng vẻ vô cùng quyến rũ.
Tề Úy nhìn thấy cậu rõ ràng vừa ngượng ngùng vừa sợ sệt, vậy mà vẫn giả vờ cứng cỏi, không chịu thua chạy đi mê hoặc anh. Thực sự, dù là một giây anh cũng không muốn đợi nữa.
“Em dọn bàn đi. Anh đi mua chút đồ.” Tề Úy không chút khách khí, bắt đầu phân công công việc.
Tiếu Trì tất nhiên là biết anh đi mua cái gì, trên mặt càng ngày càng hồng.
…
Tề Úy đi thật là lâu, khi trở về, Tiếu Trì đã tắm rửa sạch sẽ, mặc áo ngủ kẻ ca rô, ôm máy tính ngồi bên bàn học.
Cậu vừa thấy anh về đã ngẩng đầu lên nhìn, mặt lại đỏ, tiếp tục bình tĩnh xem mạng. Rõ ràng là trên mạng người ta đang mắng kịch truyền thanh của cậu, vậy mà trong lòng lại thấy ngọt ngào mới chết.
Tề Úy cầm quần áo vào phòng tắm. Tiếu Trì lập tức đóng cửa sổ mạng, cũng tắt luôn máy tính, đứng ngây người ở cửa phòng tắm chờ người ta.
Thế này giống như cậu đang tự mình dâng tới miệng…
Số đam mỹ tiểu thuyết Tiếu Trì từng phối cũng hơn mười bộ, cùng Tề Úy phối H cũng không phải không có.
Hai người khi đó căn bản không có cảm giác gì, thế nhưng sau khi qua gia công hậu kì lại có thể làm cho người ta nghe tới đỏ mặt tía tai.
Thanh tuyến của Tiếu Trì tương đối cao, thanh tuyến của Tề Úy thì trầm thấp, hòa cùng một chỗ. Tất cả các cô gái từng nghe qua đều nói, tuyệt đối phải chuẩn bị khăn tay, máu mũi không thể nào cầm được.
Thanh đại tỷ cũng là một trong số đó. Khi chị ấy trao quyền kịch truyền thanh chỉ có một yêu cầu, đó là —– không được cắt bỏ cảnh H. Chị nói lạc thú của chị chính là nghe H. Tuy rằng rất biến thái, thế nhưng đã tạo rất nhiều cơ hội cho Tiếu Trì hợp tác cùng Tề Úy.
Tiếu Trì nghĩ cậu đúng là khùng, sắp được cùng tổng công làm ấy ấy rồi, thế nào mà lại nghĩ tới Thanh đại tỷ vào lúc này?
A, ra là có nguyên nhân cả.
Tiếu Trì tất nhiên là rất mong chờ chuyện lát nữa, thế nhưng cậu cũng biết hiện thực tuyệt đối không giống trong tiểu thuyết. Chí ít là không tuyệt vời như vậy. Cậu rất sợ bị vỡ mộng, nếu như lát nữa bị xấu mặt thì làm sao bây giờ?
Tiếu Trì càng nghĩ càng khẩn trương, đầu tiên là tắt máy di động ngay, rất sợ lát nữa có người gọi tới. Sau đó khẩn trương mở lại máy tính mới tắt, muốn mở chút nhạc cho thư giãn. Kết quả máy tính vừa mở ra, 360 thông báo đã chiếm được 50% thị trường toàn quốc, Tiếu Trì lập tức tắt máy.
Âm nhạc cái đầu! Tổng công đại nhân mà thấy nhất định sẽ cười nhạo cậu! Còn muốn mở nhạc thả lỏng?! Phải giả vờ không hề gì, không hề gì! Sau đó cậu cứ luống cuống đi đi lại lại trước cửa phòng tắm, chợt nghe được tiếng nước trong đó ngừng lại.
Lòng bàn tay Tiếu Trì bắt đầu đổ mồ hôi, hô hấp cũng trở nên gấp gáp. Cậu nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, dường như là có thể đục thủng một lỗ.
Cạch cạch———–
Cửa mở.
Tề Úy mặc áo ngủ vừa đi ra vừa lau tóc, đập vào mắt anh là vẻ mặt ngốc ngếch vừa khẩn trương vừa suy nghĩ miên man của Tiếu Trì. Anh lau lau đầu, nói: “Sợ thì cứ nói, còn giả vờ gì chứ. Quá lộ liễu.”
Tề Úy phun ra một câu, thành công đập cho một chút lòng tin Tiếu Trì vất vả lắm mới xây dựng được ầm ầm ngã xuống đất.
Cậu đứng tại chỗ, trong lòng niệm ba lần.
Tiếu Trì, mày không phải là Bạch liên hoa.
Tiếu Trì, mày không phải là Bạch liên hoa.
Tiếu Trì, mày không phải là Bạch liên hoa!!!!!!!
Cậu xoay người, trực tiếp ngồi bên cạnh Tề Úy đang lau tóc trên giường, đoạt lấy khăn lau của anh, tùy tiện vứt trên mặt đất.
“Em không sợ, anh cũng không cần nhịn.” Tiếu Trì nói một câu như thấy chết không sờn.
Nhào vào người anh.
Tấn công.
Ai, Tiểu Trì của chúng ta là loại người một khi đã căng thẳng sẽ chủ động để che giấu.
Tề Úy tất nhiên biết cậu chủ động vì đang khẩn trương, trong lòng ngọt ngào như mật, tự nghĩ có lẽ anh đã dọa cậu sợ rồi.
Anh xoay người một cái, đem tên ngốc đang ở trên người anh liếm loạn đặt dưới thân, nắm lấy cổ tay lộn xộn của cậu, nhàn nhạt nói: “Đồ ngốc, ở trước mặt anh, không cần giả vờ mạnh mẽ cái gì… Em sợ cũng không sao… Là anh không muốn đợi nữa… Nếu không anh sẽ điên mất.”
Chỉ một câu đơn giản đã có thể khiến Tiếu Trì cứng ngắc sợ sệt thả lỏng hẳn.
“Tề Úy…” Tiếu Trì thì thào gọi tên anh.
Cảm giác nút áo ngủ bị cởi ra từng cái một, bàn tay Tề Úy lướt khắp thân thể cậu, rất nóng, rất nóng.
Tiếu Trì cũng không nhàn rỗi, cậu bận cởi quần áo của Tề Úy.
Cậu chợt nghĩ trong tiểu thuyết thường hay xuất hiện lời kịch kinh điển: Này, em nghĩ quần áo này có ý nghĩa gì chứ, không phải cũng bị đại gia đây cởi ra sao?
Vừa nghĩ thế, trong lòng càng dễ chịu sung sướng.
Kỳ thực, trong đầu tổng công đại nhân cũng là mấy lời này, chẳng qua không nói ra mà thôi.
Nhưng mà, rất nhanh Tiếu Trì sung sướng không nổi nữa, bởi vì Tề Úy vói tay vào trong quần cậu, chẳng biết từ lúc nào đã nắm trụ tiểu huynh đệ đang phấn chấn của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ngô…” Tề Úy hỏi cậu, Tiếu Trì bị xoa nắn rất thư thái, tiếng rên rỉ từ trong cổ họng bật ra.
Được rồi, tiếng rên này hình như hơi khác so với thanh tuyến của cậu khi phối âm. Ân, lần sau phối kịch phải nhớ kỹ cảm giác này.
“A…” Tề Úy đột nhiên dùng lực, Tiếu Trì thiếu chút nữa bắn tinh. Cậu ngẩng đầu nhìn Tề Úy, tổng công híp mắt nhìn cậu, nói” Trong đầu không được nghĩ lung tung.”
Rồi anh lập tức buông tay, nhìn chằm chằm Tiếu Trì, tựa như đang thưởng thức bảo bối vô giá của riêng anh.
Lâu sau, tổng công bình tĩnh nói: “Đắp chăn lên.” Sau đó anh đi tắt đèn trong phòng.
Trong bóng tối lập tức truyền đến âm thanh anh cởi quần áo.
Tiếu Trì nhìn thấy quần lót của mình bị cởi phân nửa, trên mặt lại đỏ bừng. Cậu tự cởi quần áo, chui vào trong chăn mỏng.
Rất nhanh Tề Úy sờ soạng tiến đến, đè lên người cậu, cắn cắn ngực cậu, rất cố sức.
Phía dưới, hai tiểu huynh đệ trần trụi ma sát chào hỏi lẫn nhau. Bàn tay Tiếu Trì mò xuống dưới, nắm lấy của hai người.
“Ân…” Tổng công thoải mái rên một tiếng, khiến Tiếu Trì thiếu chút nữa bật dậy.
Ôi mẹ ơi! Đây là live version rồi, thực TMD tiêu hồn!
Tề Úy liên tục hôn cậu, vỗ về Tiếu Trì tới vô cùng thoải mái.
Anh thở dồn dập, nhẹ giọng nói: “Anh muốn em.”
Tiếu Trì len lén trợn trắng mắt nghĩ, lão tử đã cởi hết rồi, giờ nói câu này còn có ý nghĩa gì sao! Ngoài miệng nói: “Được”, còn mang theo chút ngượng ngùng.
Tề Úy không khách khí nữa, ở trên ngực cậu cắn cắn, với lấy lọ bôi trơn vừa mua trên tủ đầu giường, đổ rất nhiều lên tay, mò xuống phía sau Tiếu Trì, còn cắn lên vai cậu, nói: “Đừng sợ, đau thì bảo anh.”
“Ân, đến đây đi.” Tiếu Trì đáp lại, ôm chặt lưng Tề Úy. Gập chân lại, sau đó cậu cảm thấy ngón tay Tề Úy đè ấn phía sau, chậm rãi tiến vào trong thân thể cậu.
Có chút lành lạnh, thế nhưng rất trơn nhẵn, cũng rất trướng…
“Thả lỏng.” Nhiệt khí của Tề Úy phun bên tai.
Tiếu Trì hơi nâng thắt lưng, nhượng Tề Úy tiến vào càng sâu…
“Đau không?”
“Không đau.” Tiếu Trì tận lực thả lỏng.
Ngón tay ở bên trong co duỗi vào cái, Tiếu Trì chỉ cảm thấy vừa ngứa vừa tê dại, nhẹ nhàng rên rỉ vài tiếng.
Tề Úy vừa hỏi cảm thụ của cậu, vừa bỏ thêm vài ngón tay, không vội động, chờ cậu thích ứng.
Thật lâu sau, nơi nào đó của Tề Úy đụng vào người Tiếu Trì, nóng bỏng vô cùng, phía trên đều rỉ ra dịch thể.
Tiếu Trì biết tổng công đại nhân sắp chịu không nổi, cố gắng nhịn cảm giác khó chịu, vươn người hôn lên môi Tề Úy: “Anh… vào đi, em không sao.”
“Tiếu Trì…” Tề Úy vô cùng yêu thương hôn lên mắt cậu: “Có được em thật tốt…”
Rất nhanh, Tề Úy chậm rãi tiến vào, rất chậm, như là sợ Tiếu Trì không chịu nổi.
Tiếu Trì cả người mềm nhũn, phía sau vừa trướng vừa đau.
Cậu không nói ra, chỉ ôm chặt lấy Tề Úy, nói: “Không có việc gì, tiếp đi.”
“Đau?”
“Không đau.”
Tiếu Trì vẫn chịu đựng, thẳng tới khi Tề Úy tiến nhập toàn bộ mới nhịn không được kêu “A——“ một tiếng.
Nghĩ tới bản thân đã được anh lấp đầy rất thỏa mãn, huyết quản trong thân thể như sôi sục. Hai cơ thể đều rất nóng, bàn tay Tề Úy kéo thắt lưng cậu nóng tựa như bàn ủi. Nơi hai người hòa cùng một chỗ nóng tới không chịu nổi.
Tề Úy có chút do dự, liên tục hôn Tiếu Trì để cậu thả lỏng.
Qua hồi lâu, Tiếu Trì mới cảm thấy dễ chịu, thở hổn hển mấy hơi, chợt nhận ra Tề Úy đang nắm lấy tiểu Tiếu Trì có chút nhuyễn, nhẹ nhàng vuốt ve, thẳng tới khi cậu có tinh thần mới thôi.
Hai đùi cậu bất tri bất giác mở rộng để Tề Úy tiến vào càng sâu. Anh chỉ đè trên người cậu, dịu dàng trấn an.
“Không sao, không sao…”
Tề Úy thực ra rất rất khó chịu, bản thân ở chỗ kia tiến không được lùi không xong, ngay cả hô hấp cũng giống như muốn lấy mạng anh, nhưng anh vẫn an ủi Tiếu Trì.
Cậu mò nắm lấy bàn tay ở trong chăn của Tề Úy, nói: “Không có việc gì, anh tới đi. Em chịu được.”
Tề Úy ngẩn người, cảm thấy Tiếu Trì khó có khi thả lỏng thân thể được như vậy, lúc này mới chậm rãi động.
“A——–a…..” Tiếu Trì căn bản không có biện pháp khống chế miệng mình ngừng rên rỉ. Tề Úy thong thả ra vào, không có đấu đá lung tung khiến cậu bị thương.
Ban đầu vốn không thể thích ứng, thế nhưng giờ cảm thấy thật dễ chịu, loại cảm giác bị chiếm hữu, bị lấp đầy như đang kích thích từng tế bào trong thân thể cậu.
Phía trước của Tiếu Trì rất nhanh bị kích thích tới muốn bắn, đứt quãng kêu: “Em… em… em… muốn bắn…”
Phía sau bị kẹp thật chặt, Tề Úy không chịu nổi, cũng gầm nhẹ, lực đạo thúc vào cũng mạnh hơn, tăng tốc độ, tiến vào thật sâu.
Dường như Tề Úy thẳng tiến đã đụng phải điểm mẫn cảm của Tiếu Trì. Cậu nguyên bản chỉ cúi đầu rên rỉ theo tiết tấu ra vào chợt ngâm cao giọng, mang theo chút nức nở. Phía sau siết chặt, Tề Úy cũng bắn ra. Toàn bộ bắn thẳng vào trong thân thể Tiếu Trì.
Tiếu Trì không biết cái quá trình này giằng co bao lâu, chỉ cảm thấy Tề Úy phía sau đột nhiên dừng lại, một dòng nước ẩm chảy vào trong thân thể. Bản thân cậu phía trước cũng phun loạn thất bát tao, trong miệng còn “A—— a——-“. Cánh tay cậu ôm chặt lấy thân thể Tề Úy.
Hai người đều thấm mồ hôi.
“Ngô…” Tiếu Trì còn đang trong dư vị cao trào, toàn thân mềm nhũn. Phía sau bị sưng vẫn cảm giác được Tề Úy ở trong thân thể cậu.
Chỉ là cậu không nói gì, chỉ có thở dốc.
“Tề Úy…” Tề Úy biết Tiếu Trì mệt rồi, vẫn khống chế được bản thân không làm loạn, chịu đựng một chút, vươn người dậy. Giờ toàn thân cậu đầy mồ hôi, khí lực đều đặt trên người anh.
Hôn lên mắt, mũi, môi cậu. Nấn ná ở trên bờ môi tinh tế hôn thật lâu…
Tổng công đại thân chậm rãi cúi đầu nói một câu: “Hóa ra… chính là cảm giác này…”
Tiếu Trì thất thần nhìn Tề Úy hôn lên mặt cậu, hai tay lại lướt khắp người cậu, sau đó đơn giản nhắm hai mắt lại, hồi tưởng lại dư vị vừa rồi.
Cảm thấy rất không thực, mà cũng rất chân thật.
Cậu ôm lấy người cậu yêu, không giống trong tiểu thuyết phải vòng vèo lằng nhằng, hai người mới có thể ở bên nhau, cũng không có cái loạn làm tình bạo ngược, khuất nhục…
Tất cả đều tốt đẹp như vậy, tuy rằng từ đầu có chút khó chịu, phía sau lại ẩn ẩn đau. Thế nhưng Tề Úy đối với cậu rất ôn nhu, bản thân cậu cũng dùng tất cả để tiếp nhận.
Đây thực sự là ái tình đi.
Hai người yêu nhau, cùng làm chuyện thân mật, cùng nhau hưởng thụ sự sung sướng mãnh liệt, cùng nhau chia sẻ ái tình ngọt ngào.
Từ khi bọn họ quen nhau đến nay, từng có những hiểu lầm, thế nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, Tề Úy đối xử với cậu rất tốt, tốt tới mức cậu có xúc động muốn khóc…
Vành mắt Tiếu Trì đỏ rực lên. Tề Úy hôn lên mắt cậu, cảm thấy được…
“Làm sao vậy?” Tề Úy còn cho rằng Tiếu Trì khó chịu, sốt ruột muốn rời khỏi.
Tiếu Trì đè anh lại, nói: “Anh đừng động… Em…” Thanh âm cậu nức nở nói: “Em rất hạnh phúc…”
“A…” Tổng công chỉ kêu một tiếng. Tiếu Trì thấy thật sát phong cảnh, vừa nãy ở trong lòng còn biểu dương anh, vậy mà giờ một câu tâm tình cũng không nói.
“A?” Tiếu Trì nhỏ giọng kháng nghị.
“——– Anh cũng rất hạnh phúc.” Tề Úy đã không còn thở dốc, trong thanh âm còn mang theo chút ý cười xấu xa, sau đó cúi xuống hôn cậu.
Hôn tới khi anh ở trong thân thể cậu lại cứng.
Tiếu Trì nhẹ nhàng hô“A——“.
“Sợ sao?” Tề Úy cắn cắn lỗ tai cậu.
“Ai sợ ai chứ. Anh… A!” Tiếu Trì nghĩ muốn giả mình không sợ, nhưng mà Tề Úy chỉ tùy tiện đụng một chút đã khiến cậu kêu lên.
Lúc này đây, Tiếu Trì không bị tâm lí lần đầu tiên cảm trở, cũng không thấy đau đớn.
Ngược lại, cậu thấy người càng ngày càng mềm nhũn, thân thể càng ngày càng nóng, Tề Úy càng động càng mạnh mẽ, cậu càng rên càng đậm tình sắc. Tiếng tổng công gầm nhẹ cũng càng ngày càng tiêu hồn…
Lần này đặc biệt dài khiến Tiếu Trì có chút ăn không tiêu, thầt thần hô to: “Từ bỏ… Ân… Sắp cọ ra lửa rồi…” Tề Úy mới buông tha cậu, nhượng cậu thỏa mái xuất tinh, sau đó đổi thành tư thế Tiếu Trì nằm úp sấp, bắt đầu chạy nước rút, toàn bộ lại bắn trong thân thể cậu.
…
Sau đó hai người dùng khăn tay lau sạch sẽ.
Tề Úy ôm Tiếu Trì nằm trên giường. Hai người đều mệt chết đi được, nhưng không ngủ được.
Tề Úy vuốt tay cậu, giúp cậu thả lỏng, vừa yêu thương vừa vui vẻ nói: “Em thật tốt.”
“Ân.” Tiếu Trì mệt muốn chết, miễn cưỡng đáp. Nhưng cậu rất nhanh nghĩ tới một chuyện, ngây ngốc hỏi Tề Úy: “Cái kia… Trước đây anh đã từng làm sao?”
Hỏi xong lại tự mắng mình khùng. Mấy chuyện này chỉ có đàn bà mới hỏi!
Nhưng mà trong lòng Tiếu Trì thật ra rất muốn biết: nếu như tổng công nói trước đây anh đã từng làm, như vậy cậu cũng muốn nói mình đã từng làm. Chuyện này không thể thua được!
Tuy rằng nếu đó là sự thật, cậu sẽ thấy khổ sở. Nhưng mà không sao, giờ người tổng công ôm là cậu, như vậy đủ rồi.
Tề Úy thật lâu không trả lời.
Trong lòng Tiếu Trì có chút khẩn trương, sợ tổng công đáp là có, đồng thời tự an ủi bản thân.
Chợt nghe thanh âm ôn nhu vang lên: “… Trước khi vào đại học, mỗi ngày đều là mẹ anh đưa anh tới trường, nói anh lớn lên quá đẹp trai, dễ trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“Phốc—–“ Tiếu Trì bật cười. Trên đời này ở đâu lại có mẹ nói con trai mình như vậy chứ.
“Vậy nên anh mới thi vào một trường đại học ở xa thế này, để thoát khỏi ma trảo của mẹ. Hơn nữa khi đó ba anh cũng nói, ông ấy cùng mẹ ở bên nhau hai mươi năm, nói anh chỉ số thông minh cao thì phải tự quản lí hành vi của mình.” Thanh âm của Tề Úy nhẹ nhàng vang lên trong phòng, thật dễ nghe. “Sau đó, năm nhất, anh thoát được khỏi mẹ, thấy ở đại học cái gì cũng tốt, cái gì cũng muốn nếm thử, một lòng một dạ làm rất nhiều chuyện, chỉ là có yêu đương này nọ thì anh không dính tới. Anh không cần, cũng không có ai đặc biệt thấy hứng thú… Tất nhiên là khuôn mặt của anh rất hấp dẫn người khác.”
Tiếu Trì nghe xong vui mừng không nhịn được, nói: “Anh có cần tự dát vàng lên mặt mình thế không?”
Tề Úy thản nhiên hỏi: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Tiếu Trì chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Kì nghỉ hè năm nhất, anh chợt nghe một thanh âm…” Tề Úy tiếp tục chậm rãi kể.
Tiếu Trì đột nhiên căng cứng cả người, rầu rĩ ừ một tiếng.
Tề Úy ôm sát cậu: “Khi đó chỉ cảm thấy, thanh âm này thật đặc biệt, rất nhu thuận. Nghe thấy người đó nói chuyện với ai khác cũng là văn văn tĩnh tĩnh, dường như dáng vẻ cũng rất an tĩnh. Khi đó mỗi lần anh phiền lòng, bất lực trước các hoạt động của trường học, chỉ cần nghe thấy thanh âm này, rất nhanh liền có thể bình tĩnh trở lại…”
“Ân…” Mũi Tiếu Trì có chút chua xót, trong lòng ấm áp dạt dào.
“Sau này, bọn anh hợp tác rất nhiều lần, mỗi lần người ấy đều khiến anh kinh hỉ. Anh chợt nhận ra, bọn anh đặc biệt ăn ý… Anh đi hỏi thăm một chút, ra người đó cùng sống chung một thành phố với anh. Anh đã từng nghĩ, liệu bọn anh có chung một trường đại học hay không, liệu bọn anh có từng lướt qua nhau… Biết đâu người ngồi bên anh trong thư viện chính là người đó…
Cho tới một ngày, chủ nhân của thanh âm kia đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, ngốc nghếch xin anh kí tên. Người ấy giống hệt như trong tưởng tượng của anh. Anh ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng tuyệt không trấn định… Rất đáng yêu, rất thú vị, anh rất muốn làm quen với người đó…”
“Ân…” Đôi mắt Tiếu Trì đều đỏ.
“Sau này, người ấy ăn kem ốc quế, xuất hiện trước biển quảng cáo của anh. Anh chợt nhận ra, hóa ra anh có cảm giác đặc biệt muốn một người, rất muốn, rất muốn người ấy. Rất muốn rất muốn. Sau đó, anh kéo người ấy vào xã kịch, kéo đến bên người anh, kéo tới Cổ Lãng Tự, kéo thẳng lên giường… Biến người ấy thành của anh. Anh phát hiện người đó rất tốt, chỗ nào cũng tốt. Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều tốt…” Tề Úy nói đến đây, cố ý đỉnh đỉnh phía sau Tiếu Trì. Địa phương phía sau còn nóng rát trở nên thật mẫn cảm.
“Tiếu Trì, em nói thử xem, anh đã từng làm hay chưa? Ân?”
Tề Úy mang theo tiếu ý ấm áp, nhẹ nhàng hỏi người trong lòng.
Tiếu Trì nhẹ nhàng bĩu môi, trở mình một cái, hung hăng ôm Tề Úy.
Gì cũng không nói, chỉ ôm thật chặt.
Tiếu Trì đột nhiên nghĩ, trong đam mỹ, thổ lộ này nọ căn bản đều là lừa đảo. Mệt cậu trước đây phối âm còn cảm động chết đi được. Chẳng thể nào so được với tổng công!
Tề Úy nói thật hay, thật cảm động.
“Em yêu anh.” Tiếu Trì thâm tình nói, không cần bất luận kỹ xảo gì, là lời nói từ nội tâm. Mềm mại tựa hồ nước, nhưng tràn đầy cõi lòng tình nghĩa.
Tề Úy nầng mặt cậu lên, hôn lên môi, tựa vào trán cậu.
“Anh có thể tìm được em thật tốt quá. Anh cũng yêu em.”
“Tiếu Trì, anh muốn em.”
…
Tiếu Trì thiếu chút nữa bị sặc bia.
Trong lòng cậu bắt đầu có vạn mã chạy rầm rầm, vừa khẩn trương, vừa sợ hãi, còn có vui mừng vô tận và kích động vô cùng.
Tổng công muốn cậu, tức là cậu rất có mị lực nha! Chỉ là sao anh có thể bình tĩnh lạnh lùng nói như thể: Tiếu Trì, anh muốn mời em ăn.
Tiếu Trì vừa thẹn vừa giận, cố gắng bình tĩnh uống ngụm bia cuối cùng, bình tĩnh đứng dậy, bắt chước dáng vẻ Tề Úy lúc hôn cậu, vươn qua ghế dài, hôn lên môi anh.
Gió khẽ thổi, làn gió lướt qua hai con người vẫn đang ôm ấp, hòa quyện đôi môi, làm mái tóc nhẹ bay.
Bên bồn hoa, chú mèo hoa ban lúc nãy len lén mở mắt, thấy một màn trước mắt, nó chỉ tròn mắt mèo nhìn một chút, tựa như biết nhìn lén người ta thân mật nhất định sẽ bị sét đánh, cho nên nó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Thật lâu sau, Tiếu Trì hôn xong, vươn đầu lưỡi liếm liếm miệng mình, lại liếm miệng Tề Úy, còn cố ý giả vờ lưu manh: “Để anh đợi lâu rồi, bạn trai anh nhất định sẽ không khiến anh thất vọng.”
…
Tiếu Trì cười rộ lên, tóc có chút dài tung bay trong gió, dáng vẻ vô cùng quyến rũ.
Tề Úy nhìn thấy cậu rõ ràng vừa ngượng ngùng vừa sợ sệt, vậy mà vẫn giả vờ cứng cỏi, không chịu thua chạy đi mê hoặc anh. Thực sự, dù là một giây anh cũng không muốn đợi nữa.
“Em dọn bàn đi. Anh đi mua chút đồ.” Tề Úy không chút khách khí, bắt đầu phân công công việc.
Tiếu Trì tất nhiên là biết anh đi mua cái gì, trên mặt càng ngày càng hồng.
…
Tề Úy đi thật là lâu, khi trở về, Tiếu Trì đã tắm rửa sạch sẽ, mặc áo ngủ kẻ ca rô, ôm máy tính ngồi bên bàn học.
Cậu vừa thấy anh về đã ngẩng đầu lên nhìn, mặt lại đỏ, tiếp tục bình tĩnh xem mạng. Rõ ràng là trên mạng người ta đang mắng kịch truyền thanh của cậu, vậy mà trong lòng lại thấy ngọt ngào mới chết.
Tề Úy cầm quần áo vào phòng tắm. Tiếu Trì lập tức đóng cửa sổ mạng, cũng tắt luôn máy tính, đứng ngây người ở cửa phòng tắm chờ người ta.
Thế này giống như cậu đang tự mình dâng tới miệng…
Số đam mỹ tiểu thuyết Tiếu Trì từng phối cũng hơn mười bộ, cùng Tề Úy phối H cũng không phải không có.
Hai người khi đó căn bản không có cảm giác gì, thế nhưng sau khi qua gia công hậu kì lại có thể làm cho người ta nghe tới đỏ mặt tía tai.
Thanh tuyến của Tiếu Trì tương đối cao, thanh tuyến của Tề Úy thì trầm thấp, hòa cùng một chỗ. Tất cả các cô gái từng nghe qua đều nói, tuyệt đối phải chuẩn bị khăn tay, máu mũi không thể nào cầm được.
Thanh đại tỷ cũng là một trong số đó. Khi chị ấy trao quyền kịch truyền thanh chỉ có một yêu cầu, đó là —– không được cắt bỏ cảnh H. Chị nói lạc thú của chị chính là nghe H. Tuy rằng rất biến thái, thế nhưng đã tạo rất nhiều cơ hội cho Tiếu Trì hợp tác cùng Tề Úy.
Tiếu Trì nghĩ cậu đúng là khùng, sắp được cùng tổng công làm ấy ấy rồi, thế nào mà lại nghĩ tới Thanh đại tỷ vào lúc này?
A, ra là có nguyên nhân cả.
Tiếu Trì tất nhiên là rất mong chờ chuyện lát nữa, thế nhưng cậu cũng biết hiện thực tuyệt đối không giống trong tiểu thuyết. Chí ít là không tuyệt vời như vậy. Cậu rất sợ bị vỡ mộng, nếu như lát nữa bị xấu mặt thì làm sao bây giờ?
Tiếu Trì càng nghĩ càng khẩn trương, đầu tiên là tắt máy di động ngay, rất sợ lát nữa có người gọi tới. Sau đó khẩn trương mở lại máy tính mới tắt, muốn mở chút nhạc cho thư giãn. Kết quả máy tính vừa mở ra, 360 thông báo đã chiếm được 50% thị trường toàn quốc, Tiếu Trì lập tức tắt máy.
Âm nhạc cái đầu! Tổng công đại nhân mà thấy nhất định sẽ cười nhạo cậu! Còn muốn mở nhạc thả lỏng?! Phải giả vờ không hề gì, không hề gì! Sau đó cậu cứ luống cuống đi đi lại lại trước cửa phòng tắm, chợt nghe được tiếng nước trong đó ngừng lại.
Lòng bàn tay Tiếu Trì bắt đầu đổ mồ hôi, hô hấp cũng trở nên gấp gáp. Cậu nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, dường như là có thể đục thủng một lỗ.
Cạch cạch———–
Cửa mở.
Tề Úy mặc áo ngủ vừa đi ra vừa lau tóc, đập vào mắt anh là vẻ mặt ngốc ngếch vừa khẩn trương vừa suy nghĩ miên man của Tiếu Trì. Anh lau lau đầu, nói: “Sợ thì cứ nói, còn giả vờ gì chứ. Quá lộ liễu.”
Tề Úy phun ra một câu, thành công đập cho một chút lòng tin Tiếu Trì vất vả lắm mới xây dựng được ầm ầm ngã xuống đất.
Cậu đứng tại chỗ, trong lòng niệm ba lần.
Tiếu Trì, mày không phải là Bạch liên hoa.
Tiếu Trì, mày không phải là Bạch liên hoa.
Tiếu Trì, mày không phải là Bạch liên hoa!!!!!!!
Cậu xoay người, trực tiếp ngồi bên cạnh Tề Úy đang lau tóc trên giường, đoạt lấy khăn lau của anh, tùy tiện vứt trên mặt đất.
“Em không sợ, anh cũng không cần nhịn.” Tiếu Trì nói một câu như thấy chết không sờn.
Nhào vào người anh.
Tấn công.
Ai, Tiểu Trì của chúng ta là loại người một khi đã căng thẳng sẽ chủ động để che giấu.
Tề Úy tất nhiên biết cậu chủ động vì đang khẩn trương, trong lòng ngọt ngào như mật, tự nghĩ có lẽ anh đã dọa cậu sợ rồi.
Anh xoay người một cái, đem tên ngốc đang ở trên người anh liếm loạn đặt dưới thân, nắm lấy cổ tay lộn xộn của cậu, nhàn nhạt nói: “Đồ ngốc, ở trước mặt anh, không cần giả vờ mạnh mẽ cái gì… Em sợ cũng không sao… Là anh không muốn đợi nữa… Nếu không anh sẽ điên mất.”
Chỉ một câu đơn giản đã có thể khiến Tiếu Trì cứng ngắc sợ sệt thả lỏng hẳn.
“Tề Úy…” Tiếu Trì thì thào gọi tên anh.
Cảm giác nút áo ngủ bị cởi ra từng cái một, bàn tay Tề Úy lướt khắp thân thể cậu, rất nóng, rất nóng.
Tiếu Trì cũng không nhàn rỗi, cậu bận cởi quần áo của Tề Úy.
Cậu chợt nghĩ trong tiểu thuyết thường hay xuất hiện lời kịch kinh điển: Này, em nghĩ quần áo này có ý nghĩa gì chứ, không phải cũng bị đại gia đây cởi ra sao?
Vừa nghĩ thế, trong lòng càng dễ chịu sung sướng.
Kỳ thực, trong đầu tổng công đại nhân cũng là mấy lời này, chẳng qua không nói ra mà thôi.
Nhưng mà, rất nhanh Tiếu Trì sung sướng không nổi nữa, bởi vì Tề Úy vói tay vào trong quần cậu, chẳng biết từ lúc nào đã nắm trụ tiểu huynh đệ đang phấn chấn của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ngô…” Tề Úy hỏi cậu, Tiếu Trì bị xoa nắn rất thư thái, tiếng rên rỉ từ trong cổ họng bật ra.
Được rồi, tiếng rên này hình như hơi khác so với thanh tuyến của cậu khi phối âm. Ân, lần sau phối kịch phải nhớ kỹ cảm giác này.
“A…” Tề Úy đột nhiên dùng lực, Tiếu Trì thiếu chút nữa bắn tinh. Cậu ngẩng đầu nhìn Tề Úy, tổng công híp mắt nhìn cậu, nói” Trong đầu không được nghĩ lung tung.”
Rồi anh lập tức buông tay, nhìn chằm chằm Tiếu Trì, tựa như đang thưởng thức bảo bối vô giá của riêng anh.
Lâu sau, tổng công bình tĩnh nói: “Đắp chăn lên.” Sau đó anh đi tắt đèn trong phòng.
Trong bóng tối lập tức truyền đến âm thanh anh cởi quần áo.
Tiếu Trì nhìn thấy quần lót của mình bị cởi phân nửa, trên mặt lại đỏ bừng. Cậu tự cởi quần áo, chui vào trong chăn mỏng.
Rất nhanh Tề Úy sờ soạng tiến đến, đè lên người cậu, cắn cắn ngực cậu, rất cố sức.
Phía dưới, hai tiểu huynh đệ trần trụi ma sát chào hỏi lẫn nhau. Bàn tay Tiếu Trì mò xuống dưới, nắm lấy của hai người.
“Ân…” Tổng công thoải mái rên một tiếng, khiến Tiếu Trì thiếu chút nữa bật dậy.
Ôi mẹ ơi! Đây là live version rồi, thực TMD tiêu hồn!
Tề Úy liên tục hôn cậu, vỗ về Tiếu Trì tới vô cùng thoải mái.
Anh thở dồn dập, nhẹ giọng nói: “Anh muốn em.”
Tiếu Trì len lén trợn trắng mắt nghĩ, lão tử đã cởi hết rồi, giờ nói câu này còn có ý nghĩa gì sao! Ngoài miệng nói: “Được”, còn mang theo chút ngượng ngùng.
Tề Úy không khách khí nữa, ở trên ngực cậu cắn cắn, với lấy lọ bôi trơn vừa mua trên tủ đầu giường, đổ rất nhiều lên tay, mò xuống phía sau Tiếu Trì, còn cắn lên vai cậu, nói: “Đừng sợ, đau thì bảo anh.”
“Ân, đến đây đi.” Tiếu Trì đáp lại, ôm chặt lưng Tề Úy. Gập chân lại, sau đó cậu cảm thấy ngón tay Tề Úy đè ấn phía sau, chậm rãi tiến vào trong thân thể cậu.
Có chút lành lạnh, thế nhưng rất trơn nhẵn, cũng rất trướng…
“Thả lỏng.” Nhiệt khí của Tề Úy phun bên tai.
Tiếu Trì hơi nâng thắt lưng, nhượng Tề Úy tiến vào càng sâu…
“Đau không?”
“Không đau.” Tiếu Trì tận lực thả lỏng.
Ngón tay ở bên trong co duỗi vào cái, Tiếu Trì chỉ cảm thấy vừa ngứa vừa tê dại, nhẹ nhàng rên rỉ vài tiếng.
Tề Úy vừa hỏi cảm thụ của cậu, vừa bỏ thêm vài ngón tay, không vội động, chờ cậu thích ứng.
Thật lâu sau, nơi nào đó của Tề Úy đụng vào người Tiếu Trì, nóng bỏng vô cùng, phía trên đều rỉ ra dịch thể.
Tiếu Trì biết tổng công đại nhân sắp chịu không nổi, cố gắng nhịn cảm giác khó chịu, vươn người hôn lên môi Tề Úy: “Anh… vào đi, em không sao.”
“Tiếu Trì…” Tề Úy vô cùng yêu thương hôn lên mắt cậu: “Có được em thật tốt…”
Rất nhanh, Tề Úy chậm rãi tiến vào, rất chậm, như là sợ Tiếu Trì không chịu nổi.
Tiếu Trì cả người mềm nhũn, phía sau vừa trướng vừa đau.
Cậu không nói ra, chỉ ôm chặt lấy Tề Úy, nói: “Không có việc gì, tiếp đi.”
“Đau?”
“Không đau.”
Tiếu Trì vẫn chịu đựng, thẳng tới khi Tề Úy tiến nhập toàn bộ mới nhịn không được kêu “A——“ một tiếng.
Nghĩ tới bản thân đã được anh lấp đầy rất thỏa mãn, huyết quản trong thân thể như sôi sục. Hai cơ thể đều rất nóng, bàn tay Tề Úy kéo thắt lưng cậu nóng tựa như bàn ủi. Nơi hai người hòa cùng một chỗ nóng tới không chịu nổi.
Tề Úy có chút do dự, liên tục hôn Tiếu Trì để cậu thả lỏng.
Qua hồi lâu, Tiếu Trì mới cảm thấy dễ chịu, thở hổn hển mấy hơi, chợt nhận ra Tề Úy đang nắm lấy tiểu Tiếu Trì có chút nhuyễn, nhẹ nhàng vuốt ve, thẳng tới khi cậu có tinh thần mới thôi.
Hai đùi cậu bất tri bất giác mở rộng để Tề Úy tiến vào càng sâu. Anh chỉ đè trên người cậu, dịu dàng trấn an.
“Không sao, không sao…”
Tề Úy thực ra rất rất khó chịu, bản thân ở chỗ kia tiến không được lùi không xong, ngay cả hô hấp cũng giống như muốn lấy mạng anh, nhưng anh vẫn an ủi Tiếu Trì.
Cậu mò nắm lấy bàn tay ở trong chăn của Tề Úy, nói: “Không có việc gì, anh tới đi. Em chịu được.”
Tề Úy ngẩn người, cảm thấy Tiếu Trì khó có khi thả lỏng thân thể được như vậy, lúc này mới chậm rãi động.
“A——–a…..” Tiếu Trì căn bản không có biện pháp khống chế miệng mình ngừng rên rỉ. Tề Úy thong thả ra vào, không có đấu đá lung tung khiến cậu bị thương.
Ban đầu vốn không thể thích ứng, thế nhưng giờ cảm thấy thật dễ chịu, loại cảm giác bị chiếm hữu, bị lấp đầy như đang kích thích từng tế bào trong thân thể cậu.
Phía trước của Tiếu Trì rất nhanh bị kích thích tới muốn bắn, đứt quãng kêu: “Em… em… em… muốn bắn…”
Phía sau bị kẹp thật chặt, Tề Úy không chịu nổi, cũng gầm nhẹ, lực đạo thúc vào cũng mạnh hơn, tăng tốc độ, tiến vào thật sâu.
Dường như Tề Úy thẳng tiến đã đụng phải điểm mẫn cảm của Tiếu Trì. Cậu nguyên bản chỉ cúi đầu rên rỉ theo tiết tấu ra vào chợt ngâm cao giọng, mang theo chút nức nở. Phía sau siết chặt, Tề Úy cũng bắn ra. Toàn bộ bắn thẳng vào trong thân thể Tiếu Trì.
Tiếu Trì không biết cái quá trình này giằng co bao lâu, chỉ cảm thấy Tề Úy phía sau đột nhiên dừng lại, một dòng nước ẩm chảy vào trong thân thể. Bản thân cậu phía trước cũng phun loạn thất bát tao, trong miệng còn “A—— a——-“. Cánh tay cậu ôm chặt lấy thân thể Tề Úy.
Hai người đều thấm mồ hôi.
“Ngô…” Tiếu Trì còn đang trong dư vị cao trào, toàn thân mềm nhũn. Phía sau bị sưng vẫn cảm giác được Tề Úy ở trong thân thể cậu.
Chỉ là cậu không nói gì, chỉ có thở dốc.
“Tề Úy…” Tề Úy biết Tiếu Trì mệt rồi, vẫn khống chế được bản thân không làm loạn, chịu đựng một chút, vươn người dậy. Giờ toàn thân cậu đầy mồ hôi, khí lực đều đặt trên người anh.
Hôn lên mắt, mũi, môi cậu. Nấn ná ở trên bờ môi tinh tế hôn thật lâu…
Tổng công đại thân chậm rãi cúi đầu nói một câu: “Hóa ra… chính là cảm giác này…”
Tiếu Trì thất thần nhìn Tề Úy hôn lên mặt cậu, hai tay lại lướt khắp người cậu, sau đó đơn giản nhắm hai mắt lại, hồi tưởng lại dư vị vừa rồi.
Cảm thấy rất không thực, mà cũng rất chân thật.
Cậu ôm lấy người cậu yêu, không giống trong tiểu thuyết phải vòng vèo lằng nhằng, hai người mới có thể ở bên nhau, cũng không có cái loạn làm tình bạo ngược, khuất nhục…
Tất cả đều tốt đẹp như vậy, tuy rằng từ đầu có chút khó chịu, phía sau lại ẩn ẩn đau. Thế nhưng Tề Úy đối với cậu rất ôn nhu, bản thân cậu cũng dùng tất cả để tiếp nhận.
Đây thực sự là ái tình đi.
Hai người yêu nhau, cùng làm chuyện thân mật, cùng nhau hưởng thụ sự sung sướng mãnh liệt, cùng nhau chia sẻ ái tình ngọt ngào.
Từ khi bọn họ quen nhau đến nay, từng có những hiểu lầm, thế nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, Tề Úy đối xử với cậu rất tốt, tốt tới mức cậu có xúc động muốn khóc…
Vành mắt Tiếu Trì đỏ rực lên. Tề Úy hôn lên mắt cậu, cảm thấy được…
“Làm sao vậy?” Tề Úy còn cho rằng Tiếu Trì khó chịu, sốt ruột muốn rời khỏi.
Tiếu Trì đè anh lại, nói: “Anh đừng động… Em…” Thanh âm cậu nức nở nói: “Em rất hạnh phúc…”
“A…” Tổng công chỉ kêu một tiếng. Tiếu Trì thấy thật sát phong cảnh, vừa nãy ở trong lòng còn biểu dương anh, vậy mà giờ một câu tâm tình cũng không nói.
“A?” Tiếu Trì nhỏ giọng kháng nghị.
“——– Anh cũng rất hạnh phúc.” Tề Úy đã không còn thở dốc, trong thanh âm còn mang theo chút ý cười xấu xa, sau đó cúi xuống hôn cậu.
Hôn tới khi anh ở trong thân thể cậu lại cứng.
Tiếu Trì nhẹ nhàng hô“A——“.
“Sợ sao?” Tề Úy cắn cắn lỗ tai cậu.
“Ai sợ ai chứ. Anh… A!” Tiếu Trì nghĩ muốn giả mình không sợ, nhưng mà Tề Úy chỉ tùy tiện đụng một chút đã khiến cậu kêu lên.
Lúc này đây, Tiếu Trì không bị tâm lí lần đầu tiên cảm trở, cũng không thấy đau đớn.
Ngược lại, cậu thấy người càng ngày càng mềm nhũn, thân thể càng ngày càng nóng, Tề Úy càng động càng mạnh mẽ, cậu càng rên càng đậm tình sắc. Tiếng tổng công gầm nhẹ cũng càng ngày càng tiêu hồn…
Lần này đặc biệt dài khiến Tiếu Trì có chút ăn không tiêu, thầt thần hô to: “Từ bỏ… Ân… Sắp cọ ra lửa rồi…” Tề Úy mới buông tha cậu, nhượng cậu thỏa mái xuất tinh, sau đó đổi thành tư thế Tiếu Trì nằm úp sấp, bắt đầu chạy nước rút, toàn bộ lại bắn trong thân thể cậu.
…
Sau đó hai người dùng khăn tay lau sạch sẽ.
Tề Úy ôm Tiếu Trì nằm trên giường. Hai người đều mệt chết đi được, nhưng không ngủ được.
Tề Úy vuốt tay cậu, giúp cậu thả lỏng, vừa yêu thương vừa vui vẻ nói: “Em thật tốt.”
“Ân.” Tiếu Trì mệt muốn chết, miễn cưỡng đáp. Nhưng cậu rất nhanh nghĩ tới một chuyện, ngây ngốc hỏi Tề Úy: “Cái kia… Trước đây anh đã từng làm sao?”
Hỏi xong lại tự mắng mình khùng. Mấy chuyện này chỉ có đàn bà mới hỏi!
Nhưng mà trong lòng Tiếu Trì thật ra rất muốn biết: nếu như tổng công nói trước đây anh đã từng làm, như vậy cậu cũng muốn nói mình đã từng làm. Chuyện này không thể thua được!
Tuy rằng nếu đó là sự thật, cậu sẽ thấy khổ sở. Nhưng mà không sao, giờ người tổng công ôm là cậu, như vậy đủ rồi.
Tề Úy thật lâu không trả lời.
Trong lòng Tiếu Trì có chút khẩn trương, sợ tổng công đáp là có, đồng thời tự an ủi bản thân.
Chợt nghe thanh âm ôn nhu vang lên: “… Trước khi vào đại học, mỗi ngày đều là mẹ anh đưa anh tới trường, nói anh lớn lên quá đẹp trai, dễ trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“Phốc—–“ Tiếu Trì bật cười. Trên đời này ở đâu lại có mẹ nói con trai mình như vậy chứ.
“Vậy nên anh mới thi vào một trường đại học ở xa thế này, để thoát khỏi ma trảo của mẹ. Hơn nữa khi đó ba anh cũng nói, ông ấy cùng mẹ ở bên nhau hai mươi năm, nói anh chỉ số thông minh cao thì phải tự quản lí hành vi của mình.” Thanh âm của Tề Úy nhẹ nhàng vang lên trong phòng, thật dễ nghe. “Sau đó, năm nhất, anh thoát được khỏi mẹ, thấy ở đại học cái gì cũng tốt, cái gì cũng muốn nếm thử, một lòng một dạ làm rất nhiều chuyện, chỉ là có yêu đương này nọ thì anh không dính tới. Anh không cần, cũng không có ai đặc biệt thấy hứng thú… Tất nhiên là khuôn mặt của anh rất hấp dẫn người khác.”
Tiếu Trì nghe xong vui mừng không nhịn được, nói: “Anh có cần tự dát vàng lên mặt mình thế không?”
Tề Úy thản nhiên hỏi: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Tiếu Trì chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Kì nghỉ hè năm nhất, anh chợt nghe một thanh âm…” Tề Úy tiếp tục chậm rãi kể.
Tiếu Trì đột nhiên căng cứng cả người, rầu rĩ ừ một tiếng.
Tề Úy ôm sát cậu: “Khi đó chỉ cảm thấy, thanh âm này thật đặc biệt, rất nhu thuận. Nghe thấy người đó nói chuyện với ai khác cũng là văn văn tĩnh tĩnh, dường như dáng vẻ cũng rất an tĩnh. Khi đó mỗi lần anh phiền lòng, bất lực trước các hoạt động của trường học, chỉ cần nghe thấy thanh âm này, rất nhanh liền có thể bình tĩnh trở lại…”
“Ân…” Mũi Tiếu Trì có chút chua xót, trong lòng ấm áp dạt dào.
“Sau này, bọn anh hợp tác rất nhiều lần, mỗi lần người ấy đều khiến anh kinh hỉ. Anh chợt nhận ra, bọn anh đặc biệt ăn ý… Anh đi hỏi thăm một chút, ra người đó cùng sống chung một thành phố với anh. Anh đã từng nghĩ, liệu bọn anh có chung một trường đại học hay không, liệu bọn anh có từng lướt qua nhau… Biết đâu người ngồi bên anh trong thư viện chính là người đó…
Cho tới một ngày, chủ nhân của thanh âm kia đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, ngốc nghếch xin anh kí tên. Người ấy giống hệt như trong tưởng tượng của anh. Anh ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng tuyệt không trấn định… Rất đáng yêu, rất thú vị, anh rất muốn làm quen với người đó…”
“Ân…” Đôi mắt Tiếu Trì đều đỏ.
“Sau này, người ấy ăn kem ốc quế, xuất hiện trước biển quảng cáo của anh. Anh chợt nhận ra, hóa ra anh có cảm giác đặc biệt muốn một người, rất muốn, rất muốn người ấy. Rất muốn rất muốn. Sau đó, anh kéo người ấy vào xã kịch, kéo đến bên người anh, kéo tới Cổ Lãng Tự, kéo thẳng lên giường… Biến người ấy thành của anh. Anh phát hiện người đó rất tốt, chỗ nào cũng tốt. Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều tốt…” Tề Úy nói đến đây, cố ý đỉnh đỉnh phía sau Tiếu Trì. Địa phương phía sau còn nóng rát trở nên thật mẫn cảm.
“Tiếu Trì, em nói thử xem, anh đã từng làm hay chưa? Ân?”
Tề Úy mang theo tiếu ý ấm áp, nhẹ nhàng hỏi người trong lòng.
Tiếu Trì nhẹ nhàng bĩu môi, trở mình một cái, hung hăng ôm Tề Úy.
Gì cũng không nói, chỉ ôm thật chặt.
Tiếu Trì đột nhiên nghĩ, trong đam mỹ, thổ lộ này nọ căn bản đều là lừa đảo. Mệt cậu trước đây phối âm còn cảm động chết đi được. Chẳng thể nào so được với tổng công!
Tề Úy nói thật hay, thật cảm động.
“Em yêu anh.” Tiếu Trì thâm tình nói, không cần bất luận kỹ xảo gì, là lời nói từ nội tâm. Mềm mại tựa hồ nước, nhưng tràn đầy cõi lòng tình nghĩa.
Tề Úy nầng mặt cậu lên, hôn lên môi, tựa vào trán cậu.
“Anh có thể tìm được em thật tốt quá. Anh cũng yêu em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook