Tiết Lệnh Sư
-
Chương 21: Điên Rồi À
Toàn bộ động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, liền mạch lưu loát, thậm chí còn không nghe thấy tiếng hai chân rơi xuống đất, người đã đứng vững bên trong tiểu viện rồi.
“Phù…!”
Hứa Hằng chậm rãi thở phào một hơi, may mà căn cơ võ đạo đủ vững chắc, không có khiến cho đám quỷ dị kia chú ý.
Bây giờ trong nhà của hộ gia đình này hẳn là không có người, vừa nãy hắn nhìn thấy cả nhà này đều đi vào Tư Đồ gia, trước khi bọn họ ăn tiệc xong và trở về, nơi đây hẳn coi như là an toàn.
Hứa Hằng đơn giản quan sát căn nhà này, vừa nhỏ lại đơn sơ.
Trên một miếng đất trống trải ra một tấm vải rách, trên ấy hình như là đang phơi cái gì đó, từng cục đen thùi lùi, thấy không rõ là cái gì.
Chỗ bên cạnh chân tường thì đặt một cây cột phơi quần áo, trên đó còn treo móc vài món quần áo chưa cất đi.
Đột nhiên hai mắt Hứa Hằng sáng ngời, đi lên trước.
Từ trên quần áo, hắn đoán được không ít thứ.
Gia cảnh của gia đình này quả thực không tốt lắm, vải vóc quần áo hầu như lấy vải đay thô làm chủ, còn có nữ chủ nhân thích mặc màu đỏ, cách ăn mặc rất đơn điệu, kiểu dáng và nhan sắc của mấy chiếc yếm đều giống nhau như đúc… hừm, hơn nữa còn không dùng bột giặt.
Hứa Hằng quyết định nhanh chóng ném nó xuống, sau đó lấy một trường sam màu xám xuống từ trên cột treo quần áo, trực tiếp mặc chồng lên trên quần áo hiện giờ của mình.
Tuy trông có vẻ hơi mập mạp, nhưng cũng xem như khá vừa người.
“Chỉ là… nên làm giày với tóc thế nào đây ta?”
Hứa Hằng cúi đầu nhìn đôi giày thể thao màu trắng của mình, ánh mắt lại quét về phía căn phòng đơn sơ của gia đình này.
Hắn trầm ngâm chốc lát, cuối cùng yên tĩnh đi lên trước, chậm rãi đẩy cửa gỗ ra.
“Kẽo kẹt…”
Cửa gỗ cũ nát biến chất phát ra tiếng kẽo kẹt, cũng may thanh âm không lớn lắm, có vẻ không gây nên động tĩnh gì.
Hứa Hằng xoa mồ hôi lạnh trên trán, bước vào trong phòng.
Trong phòng có mùi mốc rất nồng, gia cụ vô cùng cũ kỹ, chất đầy bụi.
Xà ngang trên đỉnh phòng còn giăng đầy tơ nhện, rậm rạp chằng chịt rũ xuống.
Hứa Hằng không quá để ý, đi vào bắt đầu sưu tầm.
Chỉ trong chốc lát đã thuận lợi tìm được trong phòng một đôi giày vải màu đen, cùng với một chiếc mũ rơm được bện thủ công, giải quyết tốt đẹp vấn đề ngụy trang.
“Ồ?”
Đột nhiên, Hứa Hằng ngừng lại trước một vách tường.
Trên tường treo một bức tranh thủy mặc vẽ rừng trước, lạc khoản và đề tự đã sớm mờ nhạt không còn rõ ràng, phàn ven rìa góc tranh còn có một số vết bẩn biến thành màu đen.
Hứa Hằng không khỏi ngẩn ra, gia cảnh kém như vậy còn treo một bức tranh thì thôi cũng được, dấu ngón tay biến thành màu đen ở sát biên giới này là sao thế?
Là sợ người khác không biết ngươi thường xuyên sờ vào bức họa này à?
Khá lắm, nơi đây không có dấu vết, quá không coi kẻ trộm ra gì.
Hứa Hằng biết mình không phải kẻ trộm, nhưng vì để cho gia đình này tăng cường phòng bị ý thức, hắn dứt khoát quyết định làm ra một hành vi vi phạm tổ huấn.
Hắn vén lên bức họa ấy lên, cầm một cái hộp gỗ được giấu trong khe tường.
Hộp gỗ vốn có một ổ khóa nhỏ, nhưng đã rỉ sét loang lổ từ lâu, dùng ngón tay bẻ nhẹ một cái là trực tiếp gãy.
Hứa Hằng thận trọng đi tới bên cạnh, chỉ lộ ra một đầu ngón tay, nhẹ nhàng mở nắp hộp gỗ ra tạo nên một khe hở, xác nhận không có cơ quan nguy hiểm gì hắn mới hoàn toàn mở hộp gỗ ra.
Chỉ là vừa mở nó ra, hắn liền trợn tròn hai mắt.
Trong hộp thế mà lại đạt một cây nhang thon dài. Thứ này hắn từng nhìn thấy trong sách lịch sử, lúc trước mọi người dùng nó để tế bái.
Mà bên dưới cây nhang là một xấp giấy vàng đã có chút trắng bệch.
“Chỉ thế thôi á?”
Hứa Hằng trừng mắt, rất chi là bất ngờ.
Những vật này còn cần phải giấu cẩn thận vậy à?
Được rồi, thật ra cũng không cần cẩn thận như thế đây.
Vụt!
Đột nhiên, một tiếng trầm vang.
“Kẻ nào?”
Hứa Hằng sợ đến giật mình một cái, đưa tay che gáy mình, chợt nhảy về phía trước, đồng thời quay người một trăm tám mươi độ giữa không trung nhìn phía sau mình.
Có điều lại không thấy gì cả.
Nhưng vừa rồi, hắn rõ ràng cảm giác được có cái gì gõ vào sau gáy mình một cái, độ mạnh yếu không tính lớn lắm, lại mang theo sự lạnh lẽo thấu xương, làm cả cái lưng hắn đều hơi tê tê.
“Nơi đây không thích hợp ở lâu!”
Hứa Hằng không chần chờ, nhét hết cả cây nhang và giấy vàng trong hộp vào ngực mình, nhanh chóng bỏ chạy về phía cửa.
Từ sau khi tiến vào trong viện này, hắn mơ hồ có loại cảm giác không thoải mái, giống như có thứ gì đó áp đè trên người mình, ngực có chút khó chịu.
Ban đầu còn tưởng do mình khẩn trương thái quá, hiện tại xem ra, vẫn là nghĩ đến quá đơn giản.
Nơi này thật là quỷ dị.
Hắn chạy đến trước cửa cực nhanh, đưa tay kéo cửa gỗ ra và đang định xông ra ngoài.
“Phù…!”
Hứa Hằng chậm rãi thở phào một hơi, may mà căn cơ võ đạo đủ vững chắc, không có khiến cho đám quỷ dị kia chú ý.
Bây giờ trong nhà của hộ gia đình này hẳn là không có người, vừa nãy hắn nhìn thấy cả nhà này đều đi vào Tư Đồ gia, trước khi bọn họ ăn tiệc xong và trở về, nơi đây hẳn coi như là an toàn.
Hứa Hằng đơn giản quan sát căn nhà này, vừa nhỏ lại đơn sơ.
Trên một miếng đất trống trải ra một tấm vải rách, trên ấy hình như là đang phơi cái gì đó, từng cục đen thùi lùi, thấy không rõ là cái gì.
Chỗ bên cạnh chân tường thì đặt một cây cột phơi quần áo, trên đó còn treo móc vài món quần áo chưa cất đi.
Đột nhiên hai mắt Hứa Hằng sáng ngời, đi lên trước.
Từ trên quần áo, hắn đoán được không ít thứ.
Gia cảnh của gia đình này quả thực không tốt lắm, vải vóc quần áo hầu như lấy vải đay thô làm chủ, còn có nữ chủ nhân thích mặc màu đỏ, cách ăn mặc rất đơn điệu, kiểu dáng và nhan sắc của mấy chiếc yếm đều giống nhau như đúc… hừm, hơn nữa còn không dùng bột giặt.
Hứa Hằng quyết định nhanh chóng ném nó xuống, sau đó lấy một trường sam màu xám xuống từ trên cột treo quần áo, trực tiếp mặc chồng lên trên quần áo hiện giờ của mình.
Tuy trông có vẻ hơi mập mạp, nhưng cũng xem như khá vừa người.
“Chỉ là… nên làm giày với tóc thế nào đây ta?”
Hứa Hằng cúi đầu nhìn đôi giày thể thao màu trắng của mình, ánh mắt lại quét về phía căn phòng đơn sơ của gia đình này.
Hắn trầm ngâm chốc lát, cuối cùng yên tĩnh đi lên trước, chậm rãi đẩy cửa gỗ ra.
“Kẽo kẹt…”
Cửa gỗ cũ nát biến chất phát ra tiếng kẽo kẹt, cũng may thanh âm không lớn lắm, có vẻ không gây nên động tĩnh gì.
Hứa Hằng xoa mồ hôi lạnh trên trán, bước vào trong phòng.
Trong phòng có mùi mốc rất nồng, gia cụ vô cùng cũ kỹ, chất đầy bụi.
Xà ngang trên đỉnh phòng còn giăng đầy tơ nhện, rậm rạp chằng chịt rũ xuống.
Hứa Hằng không quá để ý, đi vào bắt đầu sưu tầm.
Chỉ trong chốc lát đã thuận lợi tìm được trong phòng một đôi giày vải màu đen, cùng với một chiếc mũ rơm được bện thủ công, giải quyết tốt đẹp vấn đề ngụy trang.
“Ồ?”
Đột nhiên, Hứa Hằng ngừng lại trước một vách tường.
Trên tường treo một bức tranh thủy mặc vẽ rừng trước, lạc khoản và đề tự đã sớm mờ nhạt không còn rõ ràng, phàn ven rìa góc tranh còn có một số vết bẩn biến thành màu đen.
Hứa Hằng không khỏi ngẩn ra, gia cảnh kém như vậy còn treo một bức tranh thì thôi cũng được, dấu ngón tay biến thành màu đen ở sát biên giới này là sao thế?
Là sợ người khác không biết ngươi thường xuyên sờ vào bức họa này à?
Khá lắm, nơi đây không có dấu vết, quá không coi kẻ trộm ra gì.
Hứa Hằng biết mình không phải kẻ trộm, nhưng vì để cho gia đình này tăng cường phòng bị ý thức, hắn dứt khoát quyết định làm ra một hành vi vi phạm tổ huấn.
Hắn vén lên bức họa ấy lên, cầm một cái hộp gỗ được giấu trong khe tường.
Hộp gỗ vốn có một ổ khóa nhỏ, nhưng đã rỉ sét loang lổ từ lâu, dùng ngón tay bẻ nhẹ một cái là trực tiếp gãy.
Hứa Hằng thận trọng đi tới bên cạnh, chỉ lộ ra một đầu ngón tay, nhẹ nhàng mở nắp hộp gỗ ra tạo nên một khe hở, xác nhận không có cơ quan nguy hiểm gì hắn mới hoàn toàn mở hộp gỗ ra.
Chỉ là vừa mở nó ra, hắn liền trợn tròn hai mắt.
Trong hộp thế mà lại đạt một cây nhang thon dài. Thứ này hắn từng nhìn thấy trong sách lịch sử, lúc trước mọi người dùng nó để tế bái.
Mà bên dưới cây nhang là một xấp giấy vàng đã có chút trắng bệch.
“Chỉ thế thôi á?”
Hứa Hằng trừng mắt, rất chi là bất ngờ.
Những vật này còn cần phải giấu cẩn thận vậy à?
Được rồi, thật ra cũng không cần cẩn thận như thế đây.
Vụt!
Đột nhiên, một tiếng trầm vang.
“Kẻ nào?”
Hứa Hằng sợ đến giật mình một cái, đưa tay che gáy mình, chợt nhảy về phía trước, đồng thời quay người một trăm tám mươi độ giữa không trung nhìn phía sau mình.
Có điều lại không thấy gì cả.
Nhưng vừa rồi, hắn rõ ràng cảm giác được có cái gì gõ vào sau gáy mình một cái, độ mạnh yếu không tính lớn lắm, lại mang theo sự lạnh lẽo thấu xương, làm cả cái lưng hắn đều hơi tê tê.
“Nơi đây không thích hợp ở lâu!”
Hứa Hằng không chần chờ, nhét hết cả cây nhang và giấy vàng trong hộp vào ngực mình, nhanh chóng bỏ chạy về phía cửa.
Từ sau khi tiến vào trong viện này, hắn mơ hồ có loại cảm giác không thoải mái, giống như có thứ gì đó áp đè trên người mình, ngực có chút khó chịu.
Ban đầu còn tưởng do mình khẩn trương thái quá, hiện tại xem ra, vẫn là nghĩ đến quá đơn giản.
Nơi này thật là quỷ dị.
Hắn chạy đến trước cửa cực nhanh, đưa tay kéo cửa gỗ ra và đang định xông ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook