Tiếng súng ngoài bến cảng
-
Chương 21: Phía sau vẻ bề ngoài ấy (2)
Người cậu của anh sau đã đến đón anh về. Mới đầu, mẹ Andrew không đồng ý, nhưng rồi người cậu đó nói sẽ làm mọi giá để đưa John về, thậm chí phải ra tòa chăng nữa thì bà mới thỏa hiệp. Bà để lại số liên lạc, thỉnh thoảng còn nói chuyện, trao đổi. Rousseau chỉ cảm ơn rồi ôm Ryan về Pháp.
Anh có ấn tượng tốt với người cậu này. Đây là em của mẹ anh.
Anh ta khá giống với John. Một người đàn ông hiền dịu với mái tóc vàng.
Henry là một cha sứ. Anh ta làm việc cho một nhà thờ. Hằng ngày, John đều đến để nghe cầu nguyện và đọc kinh. Henry dạy anh tin vào Chúa.
Nhưng vẻ bề ngoài thường ngược lại với tính cách.
Người cậu đó là một kẻ bạo dâm, hơn nữa còn ấu dâm.
Thật kinh khủng!
Henry thường lôi những đứa trẻ đến cầu nguỵện mà hãm hiếp, rồi nói đó là Chúa ban phước cho chúng. Henry cũng cầm đầu một nhà chứa nơi đồng tính chuyên dành cho những người thuộc cộng đồng LGBT, hay những khách hàng có sở thích ấu dâm. Những đứa trẻ ấy đã phải chịu một tổn thương tinh thần mà không dám nói với ai. Chúng sợ Henry. Chúng sợ Chúa. Những đứa trẻ ấy đã có khái niệm sai lệch về Chúa, mà có khi, chúng còn chẳng biết mình bị cưỡng hiếp.
Và một trong những nạn nhân của đường dây tội phạm này, có John.
Khi Henry biết Grace có con trai đang ở Anh thì hắn ngay lập tức đi tìm. Đây là một món hời. Hắn không tốn một xu nào mà được hưởng hết lợi nhuận, và John chẳng dám tố cáo với ai.
Cụ thể thì anh đã bị chính cậu ruột cưỡng hiếp, và rất nhiều lần bởi những người khác nữa, có cả những vụ tập thể. Lần đầu tiên đó, anh mới bảy tuổi. Còn gì đau hơn nỗi đau đó chứ? Grace sinh anh ra với mong muốn cho anh hạnh phúc, nhưng nhũng gì anh chịu đựng thật kinh khủng. bà Jones muốn để anh sống với những người thân thiết, nhưng bà không ngờ lại giao anh cho ác quỷ. Henry trái ngược hẳn với người chị xinh đẹp, dịu dàng, nền nã ấy. Bảo sao địa ngục lại trống vắng thế, hóa ra là ác quỷ ở hết trên mặt đất rồi.
John không tố cáo Henry. Anh biết đây là em của mẹ, người mẹ anh chưa một lần gặp mặt nhưng anh khẳng định bà yêu anh hơn ai hết. Anh biết, mẹ anh cũng rất yêu Henry. Anh không muốn mẹ buồn, anh không muốn ai buồn hết. Thành ra, chỉ mình anh phải chịu hậu quả.
John cứ im lặng đến năm mười bốn tuổi. Henry vẫn cứ lộng hành. Nhưng lưới trời tuy thưa mà khó lọt. Một đứa trẻ trước kia là nạn nhân của Henry đã tố cáo hắn. Cảnh sát đã điều tra và phát hiện đường dây mua – bán dâm hàng triệu USD này. Nhất là ở Pháp, hắn đã phạm một tội không thể dung thứ đó là ấu dâm. Hắn bị kết án tử hình. Nhà thờ đó cũng đóng cửa. Đây dường như một sự sỉ nhục. Người ta đã tiến hành cầu nguyện để có thể làm dịu đi những vết thương lòng nơi đứa trẻ non nớt ấy.
Bà Jones khi biết chuyện này đã bật khóc. Andrew thì cười một trận sảng khoái nên bị bà Jones mắng cho một trận. Bà đến Pháp thăm John và ngỏ ý muốn đón anh về, tuy nhiên anh đã từ chối khéo, từ chối luôn số tiền mà bà cho.
John lao đầu vào học. Anh thi đỗ một trường cấp ba danh tiếng, cuối cùng là được học ở Havard. Trong khoảng thời gian này, anh thường xuyên lui tới MIT để dự thính và làm việc tại một công ty. Công việc đó cho anh một thu nhập ổn định để trang trải cuộc sống. và lúc này, anh gặp Akira.
Anh ấn tượng rất sâu đậm với cậu thanh niên người lai là thủ khoa đầu vào khoa Công nghệ của trường. Cậu ấy khiến anh ngạc nhiên với số điểm cao chót vót ở tất cả các bài kiểm tra, và cậu ấy làm chung công ty với anh. Hỏi ra mới biết, tên cậu ấy là Alex, con lai Mỹ - Nhật.
Alex chưa bao giờ khiến người khác không hài lòng về hiệu suất công việc. Tuy thỉnh thoảng khiến người khác hoảng sợ nhưng chẳng nói xấu hay có thù oán gì với ai. Đó là một con người hoàn hảo về mọi mặt khiến John rất hâm mộ.
Một ngày, John tình cờ phát hiện một bí mật động trời về việc Alex là cầm đầu một tổ chức phạm tội. Alex đã rủ John tham gia. Ban đầu, John từ chối vì sợ liên lụy đến bản thân, lại e ngại quá khứ từng dính dáng đến một vụ án gây chấn động dư luận. Anh sợ bản thân mình gây ra đau thương cho người khác. Vì thế, Alex nói với John hãy học xong đại học rồi làm cho một công ty kinh doanh khách sạn, nhà hàng do anh mở, nhưng John mới là CEO. John từ chối vì không muốn một bước lên tiên như thế, anh chỉ đồng ý với điều kiện làm cho bao giờ thấy đủ kinh nghiệm rồi mới trở thành giám đốc công ty của Alex. Và Alex đồng ý. Vì thế, nói John là xã hội đen cũng chẳng sai, nhưng để nói đúng hơn, thì John không liên quan đến các hình thức phạm pháp của Alex.
Saiko rất ngạc nhiên.
Cả hai anh em nhà này đều dùng quá khứ làm động lực để sống tiếp và tránh mắc sai lầm, còn cô lấy quá khứ làm cái cớ cho mọi tội lỗi. Đến bây giờ, Saiko cũng biết được, rốt cuộc cô đã sai ở đâu. Nhưng bất ngờ hơn cả chính là John. Một chàng trai hay nói hay cười, ấm áp, hiền hòa đúng chuẩn nam phụ trong truyện ngôn tình lại là chàng trai có số phận như thế. Nhìn vào Ryan, người ta có thể đoán được lý do anh luôn mang khuôn mặt buồn bã, nhưng liệu có biết được gì khi nhìn vào John? Phía sau vẻ bề ngoài ấy, là quá khứ bất hạnh, là quá khứ đau thương, John chỉ cố gắng mỉm cười, anh chỉ cố gắng cho mọi người thấy, anh vẫn ổn. Anh chỉ đang tự lừa dối bản thân mình. Sau khi những chuyện tồi tệ đó xảy ra, động lực để anh tiếp tục, là Ryan, là người em trai với cái tên yêu dấu: " Bé Ry."
Đây là một chương mà tác giả rất thích. tác giả đã dồn rất nhiều tâm huyết vào để viết nó. Ý tác giả là nội dung thì hay nhưng cách diễn đạt thì không biết:))))))
Dù sao thì đây giống như một màn "comeback" của tác giả sau ba ngày bận rộn:))))))
Hy vọng mọi người vẫn ủng hộ nhé!
Tôi thấy vui thì ba ngày nay lượng người đọc tăng lên, dù không nhiều nhưng thế là ổn lắm rồi.
Anh có ấn tượng tốt với người cậu này. Đây là em của mẹ anh.
Anh ta khá giống với John. Một người đàn ông hiền dịu với mái tóc vàng.
Henry là một cha sứ. Anh ta làm việc cho một nhà thờ. Hằng ngày, John đều đến để nghe cầu nguyện và đọc kinh. Henry dạy anh tin vào Chúa.
Nhưng vẻ bề ngoài thường ngược lại với tính cách.
Người cậu đó là một kẻ bạo dâm, hơn nữa còn ấu dâm.
Thật kinh khủng!
Henry thường lôi những đứa trẻ đến cầu nguỵện mà hãm hiếp, rồi nói đó là Chúa ban phước cho chúng. Henry cũng cầm đầu một nhà chứa nơi đồng tính chuyên dành cho những người thuộc cộng đồng LGBT, hay những khách hàng có sở thích ấu dâm. Những đứa trẻ ấy đã phải chịu một tổn thương tinh thần mà không dám nói với ai. Chúng sợ Henry. Chúng sợ Chúa. Những đứa trẻ ấy đã có khái niệm sai lệch về Chúa, mà có khi, chúng còn chẳng biết mình bị cưỡng hiếp.
Và một trong những nạn nhân của đường dây tội phạm này, có John.
Khi Henry biết Grace có con trai đang ở Anh thì hắn ngay lập tức đi tìm. Đây là một món hời. Hắn không tốn một xu nào mà được hưởng hết lợi nhuận, và John chẳng dám tố cáo với ai.
Cụ thể thì anh đã bị chính cậu ruột cưỡng hiếp, và rất nhiều lần bởi những người khác nữa, có cả những vụ tập thể. Lần đầu tiên đó, anh mới bảy tuổi. Còn gì đau hơn nỗi đau đó chứ? Grace sinh anh ra với mong muốn cho anh hạnh phúc, nhưng nhũng gì anh chịu đựng thật kinh khủng. bà Jones muốn để anh sống với những người thân thiết, nhưng bà không ngờ lại giao anh cho ác quỷ. Henry trái ngược hẳn với người chị xinh đẹp, dịu dàng, nền nã ấy. Bảo sao địa ngục lại trống vắng thế, hóa ra là ác quỷ ở hết trên mặt đất rồi.
John không tố cáo Henry. Anh biết đây là em của mẹ, người mẹ anh chưa một lần gặp mặt nhưng anh khẳng định bà yêu anh hơn ai hết. Anh biết, mẹ anh cũng rất yêu Henry. Anh không muốn mẹ buồn, anh không muốn ai buồn hết. Thành ra, chỉ mình anh phải chịu hậu quả.
John cứ im lặng đến năm mười bốn tuổi. Henry vẫn cứ lộng hành. Nhưng lưới trời tuy thưa mà khó lọt. Một đứa trẻ trước kia là nạn nhân của Henry đã tố cáo hắn. Cảnh sát đã điều tra và phát hiện đường dây mua – bán dâm hàng triệu USD này. Nhất là ở Pháp, hắn đã phạm một tội không thể dung thứ đó là ấu dâm. Hắn bị kết án tử hình. Nhà thờ đó cũng đóng cửa. Đây dường như một sự sỉ nhục. Người ta đã tiến hành cầu nguyện để có thể làm dịu đi những vết thương lòng nơi đứa trẻ non nớt ấy.
Bà Jones khi biết chuyện này đã bật khóc. Andrew thì cười một trận sảng khoái nên bị bà Jones mắng cho một trận. Bà đến Pháp thăm John và ngỏ ý muốn đón anh về, tuy nhiên anh đã từ chối khéo, từ chối luôn số tiền mà bà cho.
John lao đầu vào học. Anh thi đỗ một trường cấp ba danh tiếng, cuối cùng là được học ở Havard. Trong khoảng thời gian này, anh thường xuyên lui tới MIT để dự thính và làm việc tại một công ty. Công việc đó cho anh một thu nhập ổn định để trang trải cuộc sống. và lúc này, anh gặp Akira.
Anh ấn tượng rất sâu đậm với cậu thanh niên người lai là thủ khoa đầu vào khoa Công nghệ của trường. Cậu ấy khiến anh ngạc nhiên với số điểm cao chót vót ở tất cả các bài kiểm tra, và cậu ấy làm chung công ty với anh. Hỏi ra mới biết, tên cậu ấy là Alex, con lai Mỹ - Nhật.
Alex chưa bao giờ khiến người khác không hài lòng về hiệu suất công việc. Tuy thỉnh thoảng khiến người khác hoảng sợ nhưng chẳng nói xấu hay có thù oán gì với ai. Đó là một con người hoàn hảo về mọi mặt khiến John rất hâm mộ.
Một ngày, John tình cờ phát hiện một bí mật động trời về việc Alex là cầm đầu một tổ chức phạm tội. Alex đã rủ John tham gia. Ban đầu, John từ chối vì sợ liên lụy đến bản thân, lại e ngại quá khứ từng dính dáng đến một vụ án gây chấn động dư luận. Anh sợ bản thân mình gây ra đau thương cho người khác. Vì thế, Alex nói với John hãy học xong đại học rồi làm cho một công ty kinh doanh khách sạn, nhà hàng do anh mở, nhưng John mới là CEO. John từ chối vì không muốn một bước lên tiên như thế, anh chỉ đồng ý với điều kiện làm cho bao giờ thấy đủ kinh nghiệm rồi mới trở thành giám đốc công ty của Alex. Và Alex đồng ý. Vì thế, nói John là xã hội đen cũng chẳng sai, nhưng để nói đúng hơn, thì John không liên quan đến các hình thức phạm pháp của Alex.
Saiko rất ngạc nhiên.
Cả hai anh em nhà này đều dùng quá khứ làm động lực để sống tiếp và tránh mắc sai lầm, còn cô lấy quá khứ làm cái cớ cho mọi tội lỗi. Đến bây giờ, Saiko cũng biết được, rốt cuộc cô đã sai ở đâu. Nhưng bất ngờ hơn cả chính là John. Một chàng trai hay nói hay cười, ấm áp, hiền hòa đúng chuẩn nam phụ trong truyện ngôn tình lại là chàng trai có số phận như thế. Nhìn vào Ryan, người ta có thể đoán được lý do anh luôn mang khuôn mặt buồn bã, nhưng liệu có biết được gì khi nhìn vào John? Phía sau vẻ bề ngoài ấy, là quá khứ bất hạnh, là quá khứ đau thương, John chỉ cố gắng mỉm cười, anh chỉ cố gắng cho mọi người thấy, anh vẫn ổn. Anh chỉ đang tự lừa dối bản thân mình. Sau khi những chuyện tồi tệ đó xảy ra, động lực để anh tiếp tục, là Ryan, là người em trai với cái tên yêu dấu: " Bé Ry."
Đây là một chương mà tác giả rất thích. tác giả đã dồn rất nhiều tâm huyết vào để viết nó. Ý tác giả là nội dung thì hay nhưng cách diễn đạt thì không biết:))))))
Dù sao thì đây giống như một màn "comeback" của tác giả sau ba ngày bận rộn:))))))
Hy vọng mọi người vẫn ủng hộ nhé!
Tôi thấy vui thì ba ngày nay lượng người đọc tăng lên, dù không nhiều nhưng thế là ổn lắm rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook