Tiếng súng ngoài bến cảng
-
Chương 20: Thêm nữa
Saiko không nói gì sau khi nghe xong câu chuyện. Saiko không biết phải nói gì. Hoàn toàn không biết phải nói gì.
Nhưng chính vì thế cô mới muốn nghe toàn bộ câu chuyện. Cô chưa bao giờ để ý tới những thiếu sót của bản thân. Cô cho rằng cô là số một, bởi vì điểm số của cô là vô địch, bởi vì cô là một thiên tài, cô đã quá tập trung vào điều đó mà quên mất rằng, nhân cách của cô thật sự vô cùng tệ hại.
Đến bây giờ, Saiko mới thôi không nhìn vào gương nữa. Một cái gương không phản chiếu hình ảnh thật sự, một cái gương chỉ phản chiếu, một hình ảnh đối lập với hinhfh ảnh thật sự đó. Saiko à, mày nhìn vào gương lâu lắm rồi, mày có thể thôi được rồi đó, hãy nhìn vào sự thật đi. Mày xấu xí hơn mày tưởng, mày thối nát hơn những gì mày thấy ở bản thân.
Mày nên, thoát khỏi cái gương kia đi. Saiko à!
" Saiko có muốn nghe tiếp không?" John hỏi
Saiko cười nhạt: " Nói đi xem nào. Em nghe."
Chương 20.1: Phía sau vẻ bề ngoài ấy
John cũng là con ngoài giá thú, nhưng mẹ anh không bị coi thường như Anna. Với ông bố là Nicholas Jones, còn mẹ thì là một trong hàng trăm người giúp việc ở gia đình ấy.
Mẹ anh, một người phụ nữ gốc Pháp tên là Grace Rousseau, xinh đẹp, giỏi giang, nhưng sức khỏe của bà rất yếu, nên đã xin nghỉ giữa chừng khi đang học đại học và làm giúp việc cho nhà Jones. Nhưng vai trò của bà đặc biệt hơn những người còn lại. Bà là người có học, cũng là một người trẻ tuổi. Vì thế, Grace còn nhận nhiệm vụ sắp xếp giấy tờ, tài liệu hay thỉnh thoảng còn giúp đỡ Nicholas trong việc tính toán. Vợ của Nicholas rất yêu mến Grace, bà thích người phụ nữ đoan chính, dịu dàng ấy. Bà cũng biết, lão già Nicholas sớm hay muộn cũng có cảm tình với Grace.
Quả thật như vậy, Nicholas trong một lần say rượu đã cưỡng hiếp Grace. Dù chỉ một lần thôi, nhưng vợ ông ta cũng biết, vì Grace đã nói chuyện này cho bà. Grace không nói vì muốn đòi tiền hay thứ gì đó đại loại thế. Bà cảm thấy có lỗi. Bà cảm thấy như đang phản bội lại những người yêu quý mình và phản bội chính bản thân mình. Grace đã tự dằn vặt bản thân mình. Vợ của Nicholas cũng biết không đời nào Grace làm ra cái chuyện bán rẻ nhân phẩm như quyến rũ Nicholas, chắc chắn là do lão già đó mà thôi. Và khi chất vấn lão, lão thừa nhận. Lão nhận. Có gì mà lão không dám? Kể cả lão có nhận thì có ai làm gì lão nào? Mọi người không ai ghê tởm hay xa lánh Grace. Họ đều là người từng trải và họ an ủi Grace sớm vượt qua bất hạnh này. Đau đớn thay!
Trớ trêu hơn nữa, mấy tháng sau, Grace phát hiện mình mang thai.
Chuyện này đối với Grace như một cái tát trời giáng, như một sự trừng phạt. Cô vừa vui lại vừa đau khổ. Cô phải làm gì bây giờ?
Grace đã đến cầu xin vợ của Nicholas và quỳ xuống: " Tôi xin cô, cô Jones ạ. Dù cô có bảo tôi làm gì tôi cũng sẽ làm, nhưng riêng bảo tôi phá thai thì tôi vô cùng xin lỗi, tôi không có làm được. Đối với tôi đó là hành động giết người. Tôi vô cùng xin lỗi. Nếu cô coi tôi là bán rẻ nhân phẩm thì cô có thể coi như thế, nhưng xin đừng xúc phạm đến con tôi. Đó là con tôi chứ không phải con của ông chủ. Tôi không dùng nó để lấy tiền của nhà này, đơn giản là tôi muốn sinh nó ra thôi. Tôi cũng sẽ đặt tên nó là Rousseau chứ không phải Jones, nó là người Pháp, nó không phải là người Anh, nó không mang trong mình dòng máu họ Jones. Tôi sẽ đi ngay bây giờ."
Vợ của Nicholas bảo: " Nếu cô sinh nó ra tức nó là em của con tôi, chúng mang cùng một dòng máu. Chúng có chung huyết thống. Chúng là anh em. Tôi coi nó như con mình, cô sinh con xong có thể để nó ở đây cùng với mình. Tôi sẽ bảo vệ cho hai người. Sẽ không ai làm gì hai người đâu."
Grace khẽ bảo: " Cảm ơn lòng tốt của cô."
Rồi Grace sinh con. Đó là một bé trai khỏe mạnh. Vợ của Nicholas đã đặt tên cho đứa trẻ là John. Bà rất yêu thương đứa trẻ ấy. Nhưng bất hạnh đã xảy ra ở cái ngày được coi là ngày vui ấy. Grace bị băng huyết rồi mất, chỉ sau khi sinh được ba mươi phút.
John không giống bố một tý nào. Nhìn vào John người ta còn tưởng John là người Pháp thuần chứ không phải con lai.
John là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời. Anh chăm chỉ học tập và còn có vẻ thông minh hơn Andrew, con của vợ Nicholas. Andrew không thích John lắm, vì mẹ hắn rất yêu mến Grace cũng như con cô ta. Andrew thường xuyên đánh đập, mắng chửi John. Anh ta còn bắt nạt hội đồng John ở trường học. Nhưng chưa một lần John phản ánh về chuyện này. Anh biết là làm như thế chỉ khiến mọi việc trở nên tồi tệ. Anh nhẫn nhịn không nói lời nào, chỉ mỉm cười, lúc nào cũng mỉm cười.
Mọi chuyện chỉ chấm dứt năm anh bảy tuổi.
Nhưng chính vì thế cô mới muốn nghe toàn bộ câu chuyện. Cô chưa bao giờ để ý tới những thiếu sót của bản thân. Cô cho rằng cô là số một, bởi vì điểm số của cô là vô địch, bởi vì cô là một thiên tài, cô đã quá tập trung vào điều đó mà quên mất rằng, nhân cách của cô thật sự vô cùng tệ hại.
Đến bây giờ, Saiko mới thôi không nhìn vào gương nữa. Một cái gương không phản chiếu hình ảnh thật sự, một cái gương chỉ phản chiếu, một hình ảnh đối lập với hinhfh ảnh thật sự đó. Saiko à, mày nhìn vào gương lâu lắm rồi, mày có thể thôi được rồi đó, hãy nhìn vào sự thật đi. Mày xấu xí hơn mày tưởng, mày thối nát hơn những gì mày thấy ở bản thân.
Mày nên, thoát khỏi cái gương kia đi. Saiko à!
" Saiko có muốn nghe tiếp không?" John hỏi
Saiko cười nhạt: " Nói đi xem nào. Em nghe."
Chương 20.1: Phía sau vẻ bề ngoài ấy
John cũng là con ngoài giá thú, nhưng mẹ anh không bị coi thường như Anna. Với ông bố là Nicholas Jones, còn mẹ thì là một trong hàng trăm người giúp việc ở gia đình ấy.
Mẹ anh, một người phụ nữ gốc Pháp tên là Grace Rousseau, xinh đẹp, giỏi giang, nhưng sức khỏe của bà rất yếu, nên đã xin nghỉ giữa chừng khi đang học đại học và làm giúp việc cho nhà Jones. Nhưng vai trò của bà đặc biệt hơn những người còn lại. Bà là người có học, cũng là một người trẻ tuổi. Vì thế, Grace còn nhận nhiệm vụ sắp xếp giấy tờ, tài liệu hay thỉnh thoảng còn giúp đỡ Nicholas trong việc tính toán. Vợ của Nicholas rất yêu mến Grace, bà thích người phụ nữ đoan chính, dịu dàng ấy. Bà cũng biết, lão già Nicholas sớm hay muộn cũng có cảm tình với Grace.
Quả thật như vậy, Nicholas trong một lần say rượu đã cưỡng hiếp Grace. Dù chỉ một lần thôi, nhưng vợ ông ta cũng biết, vì Grace đã nói chuyện này cho bà. Grace không nói vì muốn đòi tiền hay thứ gì đó đại loại thế. Bà cảm thấy có lỗi. Bà cảm thấy như đang phản bội lại những người yêu quý mình và phản bội chính bản thân mình. Grace đã tự dằn vặt bản thân mình. Vợ của Nicholas cũng biết không đời nào Grace làm ra cái chuyện bán rẻ nhân phẩm như quyến rũ Nicholas, chắc chắn là do lão già đó mà thôi. Và khi chất vấn lão, lão thừa nhận. Lão nhận. Có gì mà lão không dám? Kể cả lão có nhận thì có ai làm gì lão nào? Mọi người không ai ghê tởm hay xa lánh Grace. Họ đều là người từng trải và họ an ủi Grace sớm vượt qua bất hạnh này. Đau đớn thay!
Trớ trêu hơn nữa, mấy tháng sau, Grace phát hiện mình mang thai.
Chuyện này đối với Grace như một cái tát trời giáng, như một sự trừng phạt. Cô vừa vui lại vừa đau khổ. Cô phải làm gì bây giờ?
Grace đã đến cầu xin vợ của Nicholas và quỳ xuống: " Tôi xin cô, cô Jones ạ. Dù cô có bảo tôi làm gì tôi cũng sẽ làm, nhưng riêng bảo tôi phá thai thì tôi vô cùng xin lỗi, tôi không có làm được. Đối với tôi đó là hành động giết người. Tôi vô cùng xin lỗi. Nếu cô coi tôi là bán rẻ nhân phẩm thì cô có thể coi như thế, nhưng xin đừng xúc phạm đến con tôi. Đó là con tôi chứ không phải con của ông chủ. Tôi không dùng nó để lấy tiền của nhà này, đơn giản là tôi muốn sinh nó ra thôi. Tôi cũng sẽ đặt tên nó là Rousseau chứ không phải Jones, nó là người Pháp, nó không phải là người Anh, nó không mang trong mình dòng máu họ Jones. Tôi sẽ đi ngay bây giờ."
Vợ của Nicholas bảo: " Nếu cô sinh nó ra tức nó là em của con tôi, chúng mang cùng một dòng máu. Chúng có chung huyết thống. Chúng là anh em. Tôi coi nó như con mình, cô sinh con xong có thể để nó ở đây cùng với mình. Tôi sẽ bảo vệ cho hai người. Sẽ không ai làm gì hai người đâu."
Grace khẽ bảo: " Cảm ơn lòng tốt của cô."
Rồi Grace sinh con. Đó là một bé trai khỏe mạnh. Vợ của Nicholas đã đặt tên cho đứa trẻ là John. Bà rất yêu thương đứa trẻ ấy. Nhưng bất hạnh đã xảy ra ở cái ngày được coi là ngày vui ấy. Grace bị băng huyết rồi mất, chỉ sau khi sinh được ba mươi phút.
John không giống bố một tý nào. Nhìn vào John người ta còn tưởng John là người Pháp thuần chứ không phải con lai.
John là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời. Anh chăm chỉ học tập và còn có vẻ thông minh hơn Andrew, con của vợ Nicholas. Andrew không thích John lắm, vì mẹ hắn rất yêu mến Grace cũng như con cô ta. Andrew thường xuyên đánh đập, mắng chửi John. Anh ta còn bắt nạt hội đồng John ở trường học. Nhưng chưa một lần John phản ánh về chuyện này. Anh biết là làm như thế chỉ khiến mọi việc trở nên tồi tệ. Anh nhẫn nhịn không nói lời nào, chỉ mỉm cười, lúc nào cũng mỉm cười.
Mọi chuyện chỉ chấm dứt năm anh bảy tuổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook