Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn
-
Chương 17
“Vì sao lại không thể được?” Vân Mị không kiên nhẫn hỏi, nhìn về phía Triệu Đại Ngưu tức giận nói:
“Nếu ngươi không tin, chúng ta có thể thử làm ngay bây giờ!”
Lúc đầu Triệu Đại Ngưu còn chưa kịp phản ứng, cho đến khi Vân Mị đến gần, y mới hiểu được ý của Vân Mị, hai tay lập tức muốn đẩy hắn ra, chỉ có điều cái bụng đã hai ngày chưa ăn cơm của y rất không có phối hợp mà đánh trống……
Vân Mị ngừng lại, nhớ đến Triệu Đại Ngưu đã hai ngày chưa ăn cơm, trước hết cần phải cho y ăn cơm đã. Hắn một phen giữ chặt Triệu Đại Ngưu nói:
“Đi ăn cơm thôi.”
Triệu Đại Ngưu còn chưa kịp phản ứng (lần 2), hai người đã đến đại sảnh. Vân Mị trước tiên theo thói quen lấy từ ống tay áo ra một lọ thuốc, đổ nó lên bàn ghế lí lí ngoại ngoại* tiêu độc qua hai lần rồi mới đặt Triệu Đại Ngưu ngồi xuống, mà cái tên điếm tiểu nhị kia lại hoàn toàn xem nhẹ động tác của Vân Mị, chỉ chăm chăm nhìn vào khuôn mặt của hắn.
*trong ngoài
“Khách……khách quan, ngài muốn ăn……ăn gì?”
Nhìn khuôn mặt của Vân Mị, đầu lưỡi của tiểu nhị líu cả lại, cái miệng bình thường thì lưu loát bây giờ cũng phải cà lăm.
Vân Mị ghét bỏ liếc gã một cái, cái khách điếm này sao lại để một tên tiểu nhị cà lăm đến làm vậy? Nếu không phải Triệu Đại Ngưu đã đói lả, hắn nhất định đã đổi khách điếm khác rồi.
Triệu Đại Ngưu thật sự là đói lả người rồi, mặc kệ Vân Mị ngồi bên cạnh, phân phó với tiểu nhị:
“Cho ta một cân rượu trắng ba cân thịt bò một tô* cơm……”
*nguyên văn là ‘nhất cân mễ phạn’ (một cân cơm), cơ mà thấy ko hợp nên mình để ‘một tô cơm’
Nói được một nửa, Triệu Đại Ngưu phát hiện ánh mắt khác thường của tiểu nhị đang nhìn mình, lại nhìn xung quanh một lần mới nhận ra khách điếm này rất xa hoa, dường như sự xuất hiện của y hoàn toàn không phù hợp với nơi này.
Hàng lông mi xinh đẹp của Vân Mị hơi nhíu lại, hắn thật không tán đồng với thói quen ăn uống của Triệu Đại Ngưu chút nào. Xem ra hắn phải dạy dỗ riêng cho Triệu Đại Ngưu, sửa lại thói quen ẩm thực của y mới được.
Hắn đành nói với tiểu nhị:
“Cho chúng ta Ô Long thổ châu, nguyên bạo tán đan, liên tảo nhục phương, hoàng muộn áp yêu quản đình, kê nhung thái hoa, bạch trấn toàn ngư cho thêm long phượng thiên thang*, thêm một vò quế hoa tửu, Triệu Đại Ngưu ngươi muốn ăn cơm sao? Vậy cho thêm hai chén cơm đi.” Nói xong hết rồi hắn mới xem như hỏi qua ý kiến của Triệu Đại Ngưu một chút.
*mấy món ăn khó nhằn quá nên để vậy luôn, ai muốn biết thêm thì google nhé
Triệu Đại Ngưu trợn mắt há mồm trừng trừng nhìn Vân Mị. Mấy món mà hắn gọi phần lớn y đều chưa từng nghe qua bao giờ, có điều tiểu nhị bên cạnh trái lại trả lời “Vâng ạ”, rồi thất hồn lạc phách đi gọi đồ ăn.
“Cái kia…… Vân Mị, gọi như vậy có nhiều quá hay không?”
Y nhớ là hình như hai người bọn họ vừa gọi sáu món mặn một món canh, thật sự có hơi nhiều, nếu ăn không hết thì thật lãng phí, hơn nữa khách điếm này có vẻ như giá cả không hề rẻ chút nào.
Vân Mị nghiêng đầu liếc y một cái, lãnh đạm nói:
“Tuyệt đối không nhiều, nếu ngươi có thể ăn hết ba cân thịt bò, vài miếng đồ ăn này mới chỉ đủ để dắt răng ngươi thôi.”
Đến khi đồ ăn được mang lên đầy đủ, Triệu Đại Ngưu mới phát hiện lời cảu Vân Mị một chút cũng không sai. Tuy đĩa đựng đồ ăn lớn thật, nhưng thức ăn ở giữa lại ít đến đáng thương, ăn hết bảy món ăn cũng chỉ coi như miễn cưỡng no bụng. Có điều y đã sớm đói bụng đến hai mắt mù mờ, cũng bất chấp đồ ăn bưng lên là gì liền ăn hết sạch.
Vân Mị thấy bộ dạng quỷ đói đầu thai của y đã có thể so sánh với tên Tiểu Tứ ngốc nghếch nhà hắn, tuy có hơi kín đáo phê bình, nhưng lão bà của hắn tuyệt đối phải được ăn no, thế là hắn lại gọi thêm một thùng cơm nữa.
Triệu Đại Ngưu hoàn toàn ghét bỏ cái chén nhỏ ăn không đủ ghiền kia của khách điếm, lập tức cầm lấy cái thùng cơm tiểu nhị đưa tới, từng ngụm từng ngụm ăn sạch bách, đến khi ăn xong hết một thùng mới cảm thấy cái bụng được thỏa mãn khoảng tám phần.
Ăn no, tinh thần của y cũng phấn chấn hơn, mới phát hiện Vân Mị chỉ uống rượu hoa quế nhìn mình ăn. Y có hơi ngượng ngùng run rẩy hỏi:
“Ngươi không ăn sao……”
Vân Mị thấy y có chút quan tâm đến mình, trên khuôn mặt mỹ lệ lập tức hiện ra nụ cười khiến người khác thần hồn điên đảo. Hắn hiếm khi ôn hòa nói:
“Ta không đói. Ngươi còn muốn ăn không? Để ta gọi thêm……”
“Không……Không cần……” Đối mặt với nụ cười và giọng điệu như vậy, Triệu Đại Ngưu đỏ mặt cúi đầu, hoàn toàn không biết phải đối mặt với Vân Mị như thế nào.
“Đại mỹ nhân, người thô thiển như vậy nàng cũng muốn sao? Vừa nhìn là biết y không phải người thương hương tiếc ngọc gì rồi, không bằng nàng hãy đi uống rượu cùng đại gia ta.”
Vân Mị cảm thấy Triệu Đại Ngưu thật sự rất đáng yêu, nhấp nhẹ một ngụm rượu hoa quế, hương rượu trong miệng càng thêm một chút ngọt ngào, trong đầu càng thêm đắc ý. Có điều cảm giác này lập tức bị một tên nam nhân đáng khinh đến quấy rối hoàn toàn phá hủy, Vân Mị không cần quay đầu lại cũng biết người đến là một tên nam nhân nhàm chán ghê tởm. Thật là đồ ruồi bọ đáng chết, cư nhiên đến quấy rầy thế giới hai người của hắn và Triệu Đại Ngưu.
Hắn vung tay áo một cái, chợt nghe một tiếng “Rầm”, nam nhân kia lập tức ngã trên mặt đất.
“Ngươi!”
Triệu Đại Ngưu vừa mới có được chút hảo cảm với Vân Mị, thật không ngờ hắn mới phất ống tay áo một cái nam nhân bên cạnh đã ngã xuống đất ngất đi, khỏi cần nghĩ cũng biết là Vân Mị vừa hạ độc.
Y cuống quýt chạy đến nâng nam nhân kia dậy, lo lắng gọi:
“Vị huynh đài này, huynh không sao chứ?”
Y nhìn thấy người nọ không ngừng run rẩy, tứ chi cong lại, có vẻ như là trúng phải loại độc rất nặng. Triệu Đại Ngưu lập tức sinh khí nhìn về phía Vân Mị, miệng mang theo ý khiển trách nói:
“Mau giải độc cho hắn!”
Vốn đang cực kỳ bất mãn vì Triệu Đại Ngưu quan tâm đến cái tên chết tiệt này, đã vậy lại còn tiếp xúc da thịt nữa chứ, Vân Mị hận không thể độc chết gã này rồi lại cứu sống gã rồi lại độc gã đến thất điên bát đảo, không ngờ rằng Triệu Đại Ngưu lại trách cứ hắn, còn muốn hắn giải độc cho đồ bỏ đi này. Vân Mị càng cảm thấy khó chịu, kiên quyết lắc đầu, ngạnh khí nói:
“Không muốn!”
“Nếu ngươi không tin, chúng ta có thể thử làm ngay bây giờ!”
Lúc đầu Triệu Đại Ngưu còn chưa kịp phản ứng, cho đến khi Vân Mị đến gần, y mới hiểu được ý của Vân Mị, hai tay lập tức muốn đẩy hắn ra, chỉ có điều cái bụng đã hai ngày chưa ăn cơm của y rất không có phối hợp mà đánh trống……
Vân Mị ngừng lại, nhớ đến Triệu Đại Ngưu đã hai ngày chưa ăn cơm, trước hết cần phải cho y ăn cơm đã. Hắn một phen giữ chặt Triệu Đại Ngưu nói:
“Đi ăn cơm thôi.”
Triệu Đại Ngưu còn chưa kịp phản ứng (lần 2), hai người đã đến đại sảnh. Vân Mị trước tiên theo thói quen lấy từ ống tay áo ra một lọ thuốc, đổ nó lên bàn ghế lí lí ngoại ngoại* tiêu độc qua hai lần rồi mới đặt Triệu Đại Ngưu ngồi xuống, mà cái tên điếm tiểu nhị kia lại hoàn toàn xem nhẹ động tác của Vân Mị, chỉ chăm chăm nhìn vào khuôn mặt của hắn.
*trong ngoài
“Khách……khách quan, ngài muốn ăn……ăn gì?”
Nhìn khuôn mặt của Vân Mị, đầu lưỡi của tiểu nhị líu cả lại, cái miệng bình thường thì lưu loát bây giờ cũng phải cà lăm.
Vân Mị ghét bỏ liếc gã một cái, cái khách điếm này sao lại để một tên tiểu nhị cà lăm đến làm vậy? Nếu không phải Triệu Đại Ngưu đã đói lả, hắn nhất định đã đổi khách điếm khác rồi.
Triệu Đại Ngưu thật sự là đói lả người rồi, mặc kệ Vân Mị ngồi bên cạnh, phân phó với tiểu nhị:
“Cho ta một cân rượu trắng ba cân thịt bò một tô* cơm……”
*nguyên văn là ‘nhất cân mễ phạn’ (một cân cơm), cơ mà thấy ko hợp nên mình để ‘một tô cơm’
Nói được một nửa, Triệu Đại Ngưu phát hiện ánh mắt khác thường của tiểu nhị đang nhìn mình, lại nhìn xung quanh một lần mới nhận ra khách điếm này rất xa hoa, dường như sự xuất hiện của y hoàn toàn không phù hợp với nơi này.
Hàng lông mi xinh đẹp của Vân Mị hơi nhíu lại, hắn thật không tán đồng với thói quen ăn uống của Triệu Đại Ngưu chút nào. Xem ra hắn phải dạy dỗ riêng cho Triệu Đại Ngưu, sửa lại thói quen ẩm thực của y mới được.
Hắn đành nói với tiểu nhị:
“Cho chúng ta Ô Long thổ châu, nguyên bạo tán đan, liên tảo nhục phương, hoàng muộn áp yêu quản đình, kê nhung thái hoa, bạch trấn toàn ngư cho thêm long phượng thiên thang*, thêm một vò quế hoa tửu, Triệu Đại Ngưu ngươi muốn ăn cơm sao? Vậy cho thêm hai chén cơm đi.” Nói xong hết rồi hắn mới xem như hỏi qua ý kiến của Triệu Đại Ngưu một chút.
*mấy món ăn khó nhằn quá nên để vậy luôn, ai muốn biết thêm thì google nhé
Triệu Đại Ngưu trợn mắt há mồm trừng trừng nhìn Vân Mị. Mấy món mà hắn gọi phần lớn y đều chưa từng nghe qua bao giờ, có điều tiểu nhị bên cạnh trái lại trả lời “Vâng ạ”, rồi thất hồn lạc phách đi gọi đồ ăn.
“Cái kia…… Vân Mị, gọi như vậy có nhiều quá hay không?”
Y nhớ là hình như hai người bọn họ vừa gọi sáu món mặn một món canh, thật sự có hơi nhiều, nếu ăn không hết thì thật lãng phí, hơn nữa khách điếm này có vẻ như giá cả không hề rẻ chút nào.
Vân Mị nghiêng đầu liếc y một cái, lãnh đạm nói:
“Tuyệt đối không nhiều, nếu ngươi có thể ăn hết ba cân thịt bò, vài miếng đồ ăn này mới chỉ đủ để dắt răng ngươi thôi.”
Đến khi đồ ăn được mang lên đầy đủ, Triệu Đại Ngưu mới phát hiện lời cảu Vân Mị một chút cũng không sai. Tuy đĩa đựng đồ ăn lớn thật, nhưng thức ăn ở giữa lại ít đến đáng thương, ăn hết bảy món ăn cũng chỉ coi như miễn cưỡng no bụng. Có điều y đã sớm đói bụng đến hai mắt mù mờ, cũng bất chấp đồ ăn bưng lên là gì liền ăn hết sạch.
Vân Mị thấy bộ dạng quỷ đói đầu thai của y đã có thể so sánh với tên Tiểu Tứ ngốc nghếch nhà hắn, tuy có hơi kín đáo phê bình, nhưng lão bà của hắn tuyệt đối phải được ăn no, thế là hắn lại gọi thêm một thùng cơm nữa.
Triệu Đại Ngưu hoàn toàn ghét bỏ cái chén nhỏ ăn không đủ ghiền kia của khách điếm, lập tức cầm lấy cái thùng cơm tiểu nhị đưa tới, từng ngụm từng ngụm ăn sạch bách, đến khi ăn xong hết một thùng mới cảm thấy cái bụng được thỏa mãn khoảng tám phần.
Ăn no, tinh thần của y cũng phấn chấn hơn, mới phát hiện Vân Mị chỉ uống rượu hoa quế nhìn mình ăn. Y có hơi ngượng ngùng run rẩy hỏi:
“Ngươi không ăn sao……”
Vân Mị thấy y có chút quan tâm đến mình, trên khuôn mặt mỹ lệ lập tức hiện ra nụ cười khiến người khác thần hồn điên đảo. Hắn hiếm khi ôn hòa nói:
“Ta không đói. Ngươi còn muốn ăn không? Để ta gọi thêm……”
“Không……Không cần……” Đối mặt với nụ cười và giọng điệu như vậy, Triệu Đại Ngưu đỏ mặt cúi đầu, hoàn toàn không biết phải đối mặt với Vân Mị như thế nào.
“Đại mỹ nhân, người thô thiển như vậy nàng cũng muốn sao? Vừa nhìn là biết y không phải người thương hương tiếc ngọc gì rồi, không bằng nàng hãy đi uống rượu cùng đại gia ta.”
Vân Mị cảm thấy Triệu Đại Ngưu thật sự rất đáng yêu, nhấp nhẹ một ngụm rượu hoa quế, hương rượu trong miệng càng thêm một chút ngọt ngào, trong đầu càng thêm đắc ý. Có điều cảm giác này lập tức bị một tên nam nhân đáng khinh đến quấy rối hoàn toàn phá hủy, Vân Mị không cần quay đầu lại cũng biết người đến là một tên nam nhân nhàm chán ghê tởm. Thật là đồ ruồi bọ đáng chết, cư nhiên đến quấy rầy thế giới hai người của hắn và Triệu Đại Ngưu.
Hắn vung tay áo một cái, chợt nghe một tiếng “Rầm”, nam nhân kia lập tức ngã trên mặt đất.
“Ngươi!”
Triệu Đại Ngưu vừa mới có được chút hảo cảm với Vân Mị, thật không ngờ hắn mới phất ống tay áo một cái nam nhân bên cạnh đã ngã xuống đất ngất đi, khỏi cần nghĩ cũng biết là Vân Mị vừa hạ độc.
Y cuống quýt chạy đến nâng nam nhân kia dậy, lo lắng gọi:
“Vị huynh đài này, huynh không sao chứ?”
Y nhìn thấy người nọ không ngừng run rẩy, tứ chi cong lại, có vẻ như là trúng phải loại độc rất nặng. Triệu Đại Ngưu lập tức sinh khí nhìn về phía Vân Mị, miệng mang theo ý khiển trách nói:
“Mau giải độc cho hắn!”
Vốn đang cực kỳ bất mãn vì Triệu Đại Ngưu quan tâm đến cái tên chết tiệt này, đã vậy lại còn tiếp xúc da thịt nữa chứ, Vân Mị hận không thể độc chết gã này rồi lại cứu sống gã rồi lại độc gã đến thất điên bát đảo, không ngờ rằng Triệu Đại Ngưu lại trách cứ hắn, còn muốn hắn giải độc cho đồ bỏ đi này. Vân Mị càng cảm thấy khó chịu, kiên quyết lắc đầu, ngạnh khí nói:
“Không muốn!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook