Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn
-
Chương 18
“Ngươi ── Ngươi ──”
Triệu Đại Ngưu bị Vân Mị chọc cho tức giận đến mức đỏ mặt. Y gấp đến độ tung một chưởng về phía Vân Mị. Vân Mị không kịp tránh, liền hộc máu ngay tại chỗ. Khuôn mặt trắng nõn càng làm tăng thêm màu đỏ tươi của vệt máu như mạnh mẽ lên án hành động của Triệu Đại Ngưu.
Triệu Đại Ngưu thật sự không ngờ võ công của Vân Mị lại kém đến như vậy. Chẳng phải hắn là Tà mị thánh y trong truyền thuyết sao...... [tác giả: người ta nổi tiếng là dùng độc dược chứ không phải võ công......]
“Ngươi......Tại sao ngươi không tránh đi......” Triệu Đại Ngưu nhìn Vân Mị đang thổ huyết mà không biết phải làm sao.
Vân Mị ôm ngực, hắn đau đến mức hai hàng lông mày đều dính vào một chỗ, ngực đau đớn như bị lửa thiêu. Con trâu ngốc chết tiệt này xuống tay thật ngoan độc, còn dám hỏi hắn vì sao không tránh nữa chứ...... Nếu có thể tránh được chả lẽ hắn không muốn tránh sao? Cũng may là hắn có yêu lực để trị liệu. Hắn chậm rãi thi triển pháp lực khiến vết thương dịu lại, nhưng sau đó lửa giận trong lòng hắn cũng nổi lên. Hắn căm tức nhìn Triệu Đại Ngưu, thập phần phẫn nộ nói:
“Ngươi thật sự muốn cứu người này như vậy sao?”
Triệu Đại Ngưu sửng sốt, nhân mệnh quan thiên*, chuyện cứu người là đương nhiên! Y nhanh chóng gật đầu.
*mạng người quan trọng
“Vậy việc ta sống hay chết ngươi có quan tâm không?” Vân Mị lại nặng nề hỏi.
Triệu Đại Ngưu do dự nhìn khóe miệng còn vương vết máu của Vân Mị. Y tuy rằng hận hắn, nhưng nếu để Vân Mị chết đi, y thật sự không đành lòng......
Phản ứng của Triệu Đại Ngưu khiến phẫn nộ trong lòng Vân Mị đạt đến cực điểm. Hắn vốn định khi Triệu Đại Ngưu tỉnh lại sẽ đối xử ôn nhu với y một chút, bây giờ xem ra hoàn toàn không cần. Bất luận mạng sống của kẻ nào trong mắt con trâu chết tiệt này đều quan trọng hơn hắn! Thì ra sinh tử của hắn y tuyệt đối không hề quan tâm!
Nhận ra được điều này, Vân Mị cảm thấy thật khó thở. Hắn rất đau đớn, đau hơn lúc nãy gấp bội phần. Hắn còn cho rằng vì vết thương lúc nãy vẫn chưa hoàn toàn được trị khỏi, lại phát hiện dù mình có sử dụng bao nhiêu yêu lực cũng không thể chữa được đau xót trong lòng này.....
Triệu Đại Ngưu cảm giác được Vân Mị có cái gì đó không đúng, nhưng lạ ở chỗ nào thì y không thể nói ra được.
Mà Vân Mị cũng không cho y thời gian để tự hỏi.
Ngửi thấy được một mùi hương quen thuộc, y lại chìm vào trong mê man......
—oOo—
Triệu Đại Ngưu không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng y lại một lần nữa vì cơn đau mà chỉ cần trải qua một lần đã khắc cốt ghi tâm làm cho tỉnh lại.
Tính khí đồng tính hoàn toàn không có tiết chế mà đánh sâu vào trong cơ thể. Nỗi đau không hề thua lần đầu tiên bị xâm phạm chiếm lấy toàn bộ thân thể của y. Hai tay y nắm chặt lấy sàn đan, gân xanh thi nhau nổi lên trên cánh tay. Vẻ mặt của y lúc này như đang phải chịu đựng thống khổ rất lớn.
“Dừng...... Dừng tay......”
Triệu Đại Ngưu đau nhức miễn cưỡng tìm cách ngăn cản lại. Chỉ có điều Vân Mị giờ phút này làm sao có thể để ý đến y, hắn chỉ muốn giải tỏa hết những bức xúc của mình.
Cái mông cơ hồ hoàn toàn bị nâng lên, dũng đạo vốn không hề đảm nhận chức năng của nữ tử giờ phút này bị buộc phải trở thành công cụ tiết dục của nam nhân.
Bây giờ có chết cũng là cái chết nhục nhã nhất!
Triệu Đại Ngưu không nhịn được rơi nước mắt. Y tuyệt đối không hề nghĩ đến việc mình sẽ bị một nam nhân cường bạo nhiều lần. Trong đầu y bắt đầu nảy sinh ý niệm khinh sinh*.
*coi thường mạng sống của mình
Đáng sợ hơn là sau khi y bắt đầu quen với đau đớn này, cư nhiên trong hỗn loạn y lại cảm thấy được sự vui sướng mà y không hề muốn thừa nhận ── Thật khó có thể tin giữa đau đớn lại có thể mang lại cho y khoái cảm nóng bỏng như vậy, mà cái loại khoái cảm trong thống khổ này đang làm cho ý thức y liều chết duy trì bắt đầu phai nhạt.
Giữa những cú thúc mạnh mẽ một lần rồi một lần, tiếng rên rỉ không thành tiếng cuối cùng cũng thốt ra.
“Ô ── a a......”
Tại sao lại như vậy?
Triệu Đại Ngưu không thể tin được phản ứng dâm loạn của mình, nhưng sự sảng khoái nảy lên giữa những đợt tiến công như thủy triều lại rõ ràng lại nói cho y biết đây không phải là ảo giác. Phảng phất như cảm thụ ở nơi sâu nhất trong đáy lòng hoàn toàn đã bị đâm thủng, khuấy động dục vọng nguyên thủy nhất trong cơ thể y. Cho dù sắc mặt y có xanh xao không chịu thừa nhận, nhưng từng đợt sóng đột kích đến một lần nữa cản trở suy nghĩ của y, ngăn chặn y chống cự lại khoái cảm.
Giống như Vân Mị, Triệu Đại Ngưu đối với chuyện phòng the cũng thiếu khuyết, y hoàn toàn không thể ngăn cản lại sự sung sướng ngoài ý muốn này. Thân thể y không tự chủ mà cong lại, nơi đó mấp máy như đang muốn khẩn cấp được nghênh hợp.
Khớp hàm đang cắn chặt không tự giác thả lỏng, toàn bộ các giác quan như chìm đắm trong nhiệt triều đang tăng vọt kia.
“A...... A a......”
Y bất giác phát ra tiếng rên rỉ. Mỗi khi Vân Mị vì muốn xâm nhập sâu hơn mà lui ra sau, thân thể y như bất mãn, theo bản năng cầu hoan mà nóng bỏng đong đưa vòng eo, hoàn toàn không quan tâm đến việc cơ khát của người khác đã được thỏa mãn hay chưa.
Y nhất thời hoa mắt nhìn thấy mình phun ra dòng tinh dịch màu trắng, cuối cùng vì chống đỡ không được mà ngất xỉu.
Mà Vân Mị ngay sau đó cũng phóng ra mầm giống sinh mệnh trong cơ thể y......
—oOo—
LỢM: Edit xong đọc lại mới thấy mình làm hơi quá lố, lỡ tay xáo trộn luôn một vài câu văn của tác giả ╮◔◡◔╭
Triệu Đại Ngưu bị Vân Mị chọc cho tức giận đến mức đỏ mặt. Y gấp đến độ tung một chưởng về phía Vân Mị. Vân Mị không kịp tránh, liền hộc máu ngay tại chỗ. Khuôn mặt trắng nõn càng làm tăng thêm màu đỏ tươi của vệt máu như mạnh mẽ lên án hành động của Triệu Đại Ngưu.
Triệu Đại Ngưu thật sự không ngờ võ công của Vân Mị lại kém đến như vậy. Chẳng phải hắn là Tà mị thánh y trong truyền thuyết sao...... [tác giả: người ta nổi tiếng là dùng độc dược chứ không phải võ công......]
“Ngươi......Tại sao ngươi không tránh đi......” Triệu Đại Ngưu nhìn Vân Mị đang thổ huyết mà không biết phải làm sao.
Vân Mị ôm ngực, hắn đau đến mức hai hàng lông mày đều dính vào một chỗ, ngực đau đớn như bị lửa thiêu. Con trâu ngốc chết tiệt này xuống tay thật ngoan độc, còn dám hỏi hắn vì sao không tránh nữa chứ...... Nếu có thể tránh được chả lẽ hắn không muốn tránh sao? Cũng may là hắn có yêu lực để trị liệu. Hắn chậm rãi thi triển pháp lực khiến vết thương dịu lại, nhưng sau đó lửa giận trong lòng hắn cũng nổi lên. Hắn căm tức nhìn Triệu Đại Ngưu, thập phần phẫn nộ nói:
“Ngươi thật sự muốn cứu người này như vậy sao?”
Triệu Đại Ngưu sửng sốt, nhân mệnh quan thiên*, chuyện cứu người là đương nhiên! Y nhanh chóng gật đầu.
*mạng người quan trọng
“Vậy việc ta sống hay chết ngươi có quan tâm không?” Vân Mị lại nặng nề hỏi.
Triệu Đại Ngưu do dự nhìn khóe miệng còn vương vết máu của Vân Mị. Y tuy rằng hận hắn, nhưng nếu để Vân Mị chết đi, y thật sự không đành lòng......
Phản ứng của Triệu Đại Ngưu khiến phẫn nộ trong lòng Vân Mị đạt đến cực điểm. Hắn vốn định khi Triệu Đại Ngưu tỉnh lại sẽ đối xử ôn nhu với y một chút, bây giờ xem ra hoàn toàn không cần. Bất luận mạng sống của kẻ nào trong mắt con trâu chết tiệt này đều quan trọng hơn hắn! Thì ra sinh tử của hắn y tuyệt đối không hề quan tâm!
Nhận ra được điều này, Vân Mị cảm thấy thật khó thở. Hắn rất đau đớn, đau hơn lúc nãy gấp bội phần. Hắn còn cho rằng vì vết thương lúc nãy vẫn chưa hoàn toàn được trị khỏi, lại phát hiện dù mình có sử dụng bao nhiêu yêu lực cũng không thể chữa được đau xót trong lòng này.....
Triệu Đại Ngưu cảm giác được Vân Mị có cái gì đó không đúng, nhưng lạ ở chỗ nào thì y không thể nói ra được.
Mà Vân Mị cũng không cho y thời gian để tự hỏi.
Ngửi thấy được một mùi hương quen thuộc, y lại chìm vào trong mê man......
—oOo—
Triệu Đại Ngưu không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng y lại một lần nữa vì cơn đau mà chỉ cần trải qua một lần đã khắc cốt ghi tâm làm cho tỉnh lại.
Tính khí đồng tính hoàn toàn không có tiết chế mà đánh sâu vào trong cơ thể. Nỗi đau không hề thua lần đầu tiên bị xâm phạm chiếm lấy toàn bộ thân thể của y. Hai tay y nắm chặt lấy sàn đan, gân xanh thi nhau nổi lên trên cánh tay. Vẻ mặt của y lúc này như đang phải chịu đựng thống khổ rất lớn.
“Dừng...... Dừng tay......”
Triệu Đại Ngưu đau nhức miễn cưỡng tìm cách ngăn cản lại. Chỉ có điều Vân Mị giờ phút này làm sao có thể để ý đến y, hắn chỉ muốn giải tỏa hết những bức xúc của mình.
Cái mông cơ hồ hoàn toàn bị nâng lên, dũng đạo vốn không hề đảm nhận chức năng của nữ tử giờ phút này bị buộc phải trở thành công cụ tiết dục của nam nhân.
Bây giờ có chết cũng là cái chết nhục nhã nhất!
Triệu Đại Ngưu không nhịn được rơi nước mắt. Y tuyệt đối không hề nghĩ đến việc mình sẽ bị một nam nhân cường bạo nhiều lần. Trong đầu y bắt đầu nảy sinh ý niệm khinh sinh*.
*coi thường mạng sống của mình
Đáng sợ hơn là sau khi y bắt đầu quen với đau đớn này, cư nhiên trong hỗn loạn y lại cảm thấy được sự vui sướng mà y không hề muốn thừa nhận ── Thật khó có thể tin giữa đau đớn lại có thể mang lại cho y khoái cảm nóng bỏng như vậy, mà cái loại khoái cảm trong thống khổ này đang làm cho ý thức y liều chết duy trì bắt đầu phai nhạt.
Giữa những cú thúc mạnh mẽ một lần rồi một lần, tiếng rên rỉ không thành tiếng cuối cùng cũng thốt ra.
“Ô ── a a......”
Tại sao lại như vậy?
Triệu Đại Ngưu không thể tin được phản ứng dâm loạn của mình, nhưng sự sảng khoái nảy lên giữa những đợt tiến công như thủy triều lại rõ ràng lại nói cho y biết đây không phải là ảo giác. Phảng phất như cảm thụ ở nơi sâu nhất trong đáy lòng hoàn toàn đã bị đâm thủng, khuấy động dục vọng nguyên thủy nhất trong cơ thể y. Cho dù sắc mặt y có xanh xao không chịu thừa nhận, nhưng từng đợt sóng đột kích đến một lần nữa cản trở suy nghĩ của y, ngăn chặn y chống cự lại khoái cảm.
Giống như Vân Mị, Triệu Đại Ngưu đối với chuyện phòng the cũng thiếu khuyết, y hoàn toàn không thể ngăn cản lại sự sung sướng ngoài ý muốn này. Thân thể y không tự chủ mà cong lại, nơi đó mấp máy như đang muốn khẩn cấp được nghênh hợp.
Khớp hàm đang cắn chặt không tự giác thả lỏng, toàn bộ các giác quan như chìm đắm trong nhiệt triều đang tăng vọt kia.
“A...... A a......”
Y bất giác phát ra tiếng rên rỉ. Mỗi khi Vân Mị vì muốn xâm nhập sâu hơn mà lui ra sau, thân thể y như bất mãn, theo bản năng cầu hoan mà nóng bỏng đong đưa vòng eo, hoàn toàn không quan tâm đến việc cơ khát của người khác đã được thỏa mãn hay chưa.
Y nhất thời hoa mắt nhìn thấy mình phun ra dòng tinh dịch màu trắng, cuối cùng vì chống đỡ không được mà ngất xỉu.
Mà Vân Mị ngay sau đó cũng phóng ra mầm giống sinh mệnh trong cơ thể y......
—oOo—
LỢM: Edit xong đọc lại mới thấy mình làm hơi quá lố, lỡ tay xáo trộn luôn một vài câu văn của tác giả ╮◔◡◔╭
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook