Tiệm Trà Vong Xuyên
-
Quyển 11 - Chương 2
Tháng tư đỉnh núi vẫn có cảm giác mát mẻ, cổ thụ rậm rạp che khuất ánh mặt trời, sương mù dày đặc nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ hai con mãnh hổ răng nhọn hoắt hung dữ cách đó mấy bước.
Hắn mới bước vào giang hồ, muốn đi qua núi sâu thẳng tới sông Hề để lộ trình sẽ gần hơn nhưng không biết trong rừng hung hiểm. Mãnh hổ đã chậm rãi tới gần, hắn nghĩ cùng lắm thì chết, trong sương mù mờ mịt lại truyền đến tiếng bước chân vội vàng, hắn ngạc nhiên nhìn cô gái áo trắng quần trắng xông đến.
Thật ra nàng cách hắn rất xa, tránh đi không phải việc khó, ai ngờ sau một khắc nàng lại cầm kiếm đến, chặt đứt đuôi mãnh hổ, mãnh hổ bị đau gào thét xoay đầu chụp một vuốt vào cổ nàng, nàng khó khăn lắm mới tránh được, bình sứ dùng giây đỏ treo trên cổ rơi xuống trước mặt hắn.
Trong nháy mắt đó, một mùi thơm không tên tản ra trong vùng trời đất này, hắn ngồi xổm người xuống nhặt bình sứ lên thì thấy một con kiến trắng như tuyết, lập tức dùng tay che, lúc mở mắt ra, một con hổ trong đó đã nằm trên mặt đất hấp hối. Một con mãnh hổ khác gào thét nhào về phía nàng, nàng điểm mũi chân đá một cái về phía sau xoay thân thể trên không trung một vòng đã vững vàng rơi xuống đầu con hổ, hai tay cầm kiếm đâm mạnh vào.
Nàng giương mắt nhìn hắn tỏng vũng máu, một gương mặt xinh đẹp xuất trần như vẽ ra từ bức tranh, một đôi mắt tựa trăng thanh suối lạnh coi thường vạn vật.
Bấy giờ hắn mới phát hiện của y phục trắng của nàng bị máu nhuộm loang lổ, ống tay áo có một gốc đăng tiêu xinh đẹp hình như đã bị trọng thương từ trước, bây giờ lại bị hổ già cho một vuốt, cả mình đều được người máu rồi.
Nàng đi lại gian nan đến gần hắn, mùi thơm dịu chưa từng ngửi thấy này trở nên nồng nặc cùng với sự lạnh lùng không thể coi thường, nàng vươn tay về phía hắn, tiếng nói lãnh đạm: "Trả lại cho tôi."
Hai tay hắn che con kiến, cảm động lại lo lắng: "Cô bị thương rồi, trước tiên tìm một nơi băng bó đi đã."
Cách rất gần nên quanh người đều vương mùi thơm dịu ấy, giống như mây trắng dưới màn đêm đầy sao trôi thong thả vừa giống như tuyết liên như sương mênh mông trong tuyết bạc. Hoa mộc hương phía sau đã hơi khô héo nở rộ ra tư thế hồi sinh, giọt máu lăn xuống cánh hoa tựa như mưa móc giữa rạng đông, cụm hoa như chiếc ô trắng tinh xòe ra, chạy dọc núi sâu.
Sắc đỏ của môi mất cả, cơ thể nàng lảo đảo, sụp đổ bịch một cái trong ánh mắt quan tâm của hắn, đè cong đám cây mộc hương. Hắn cất con kiến vào trong chai thuốc mang bên mình, cuống quýt ôm lấy nàng.
Sau giờ ngọ mưa to trút xuống rừng sâu, qua rừng rậm thì chỉ còn mưa bụi, hắn cõng nàng lần mò đi xuyên qua, tìm được một chỗ sơn động trú vào, rồi lấy đan dược tốt nhất ra đút cho nàng.
Khi nàng tỉnh lại sơn động đã sinh lửa, nàng đang đắp chiếc áo khoác có hơi thở xa lạ, người thiếu niên đưa lưng về phía nàng đang hong bộ y phục trắng nhuốm máu đó.
Cửa sơn động tỏa ra ánh sáng nhạt của mây chiều, bầu trời xanh không một hạt bụi, có thể thấy sắc trời như ngọc lưu ly sau khi được mưa lớn gột rửa. Tiếng vang nhỏ bé khẽ làm kinh động chàng thiếu niên, hắn quay người lại, gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng: "Cô tỉnh rồi? Đan dược của Đông Phương Thuần quả nhiên có tác dụng."
Dược thánh Đông Phương Thuần. Nàng khẽ nâng khóe mắt, biết chàng thiếu niên trước mắt không phải đệ tử tầm thường, tiếng nói yếu ớt vẫn lãnh mạc như trước: "Đa tạ đã cứu giúp."
Hắn đưa y phục trắng đã hong khô qua, sắc mặt bị ánh lửa chiếu đến ửng đỏ: "Là cô đã cứu tôi mới đúng, nếu không có cô thì tôi đã táng thân miệng cọp." Suy nghĩ một lát thì hỏi nàng: "Tôi tên Thẩm Trường Hành, cô tên gì?"
Nàng quay đầu đi không trả lời, hắn đợi hồi lâu bèn cho là nàng đang ngủ, đi ra ngoài hái ít quả dại vào, nàng cắn một miếng trái cây hỏi hắn: "Đồ của tôi đâu?"
Hắn móc ra một viên hổ phách óng ánh, con kiến trắng như tuyết bị vây ở trong đó, cũng không biết dùng cách gì bỏ vào. "Bình sứ của cô bị rơi vỡ nên tôi dùng hổ phách tạo cho nó một cái tổ, cô xem, vị trí tôi để nàyí, có thể dùng chỉ đỏ xâu vào đeo trên cổ."
Nàng nhận lấy thờ ơ quan sát một phen, vẫn là hai chữ "Đa tạ" không nhẹ không nặng.
Sau khi hổ phách được nàng nhận lấy, mùi thơm thoang thoảng vẫn quanh quẩn không tan cuối cùng cũng tản đi, hắn tò mò tiến tới, ánh mắt hồn nhiên trong suốt: "Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ thật thơm."
Nàng sửng sốt: "Huynh gọi tôi là gì?"
Thẩm Trường Hành ngượng ngùng vò đầu: "Tỷ xinh đẹp lại lương thiện tựa như tiên nữ trong bức họa vậy, rõ ràng có thể tự mình rời đi, nhưng vì cứu tôi mà phải đánh nhau với mãnh hổ."
Nàng là người đầu tiên Thẩm Trường Hành vừa vào giang hồ gặp phải, lúc ở nhà hắn cũng từng tưởng tượng kiếp sống giang hồ của mình. Là cùng đại hiệp nâng cốc nói chuyện vui vẻ hay là mỹ nhân trước hoa dưới trăng. Không ngờ vừa xuất môn đã gặp hổ, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc lại được tiên nữ mặc y phục trắng hoa nhường nguyệt thẹn cứu, quả thực đặc sắc khiến người khác đáp ứng không xuể.
Nàng điềm nhiên như không cắn một miếng trái cây, cũng không thèm giải thích hai con mãnh hổ cản đường đi của nàng, nàng bị thương mang theo mùi máu tươi, nếu không sớm giải quyết, chỉ sợ sẽ liên lụy đến bản thân.
Sắc trời đã tối, hai người không thể không nghỉ ngơi một đêm ở sơn động. Hắn tìm cành khô rậm rạp che cửa động lại, nắm bội kiếm, canh giữ ở phía trước nàng.
Có lẽ là sợ, Thẩm Trường Hành bắt đầu nói chuyện với nàng. Nói hắn ước ao những hiệp sĩ tiêu dao tự tại thế nào, còn cố gắng thông qua giành được cơ hội du ngoạn một mình thế nào, hắn muốn trong những năm tháng hắn còn sống, đi khắp sông ngòi kết giao bằng hữu, lưu lại dấu vết của hắn trong giang hồ.
Thẩm Trường Hành nói: "Tiên nữ tỷ tỷ, có thể gặp được tỷ thật sự là quá tốt. Tuy trước khi xuất môn cha tôi có nói cho tôi hay, thói đời hiểm ác lòng người không chân thành, nhưng người tốt vẫn có rất nhiều không phải sao?"
Đốm lửa nhỏ "tách" một tiếng bắn lên, một lúc lâu, nàng hờ hững mở miệng: "Cha huynh nói không sai, thói đời là vậy, kẻ xấu nhiều hơn so với người tốt."
Nửa đêm tỉnh lại, trên người nàng đắp áo khoác của Thẩm Trường Hành, hắn ôm kiếm ngồi ngay ngắn ở phía trước, buồn ngủ đến mức ngủ gà ngủ gật lại bỗng nhiên thức dậy, véo bản thân mấy cái rồi tiếp tục nghiêm túc gác đêm.
Sau nửa đêm vẫn không gắng gượng được mà ngủ mất, lúc sắc trời rộng mở nàng đã lặng yên rời khỏi. Áo khoác choàng trên người hắn, đống lửa thêm mấy khúc gỗ mới, hắn ngửi được mùi hương thoang thoảng trong ống tay áo, khó hiểu cười ra tiếng.
Hắn mới bước vào giang hồ, muốn đi qua núi sâu thẳng tới sông Hề để lộ trình sẽ gần hơn nhưng không biết trong rừng hung hiểm. Mãnh hổ đã chậm rãi tới gần, hắn nghĩ cùng lắm thì chết, trong sương mù mờ mịt lại truyền đến tiếng bước chân vội vàng, hắn ngạc nhiên nhìn cô gái áo trắng quần trắng xông đến.
Thật ra nàng cách hắn rất xa, tránh đi không phải việc khó, ai ngờ sau một khắc nàng lại cầm kiếm đến, chặt đứt đuôi mãnh hổ, mãnh hổ bị đau gào thét xoay đầu chụp một vuốt vào cổ nàng, nàng khó khăn lắm mới tránh được, bình sứ dùng giây đỏ treo trên cổ rơi xuống trước mặt hắn.
Trong nháy mắt đó, một mùi thơm không tên tản ra trong vùng trời đất này, hắn ngồi xổm người xuống nhặt bình sứ lên thì thấy một con kiến trắng như tuyết, lập tức dùng tay che, lúc mở mắt ra, một con hổ trong đó đã nằm trên mặt đất hấp hối. Một con mãnh hổ khác gào thét nhào về phía nàng, nàng điểm mũi chân đá một cái về phía sau xoay thân thể trên không trung một vòng đã vững vàng rơi xuống đầu con hổ, hai tay cầm kiếm đâm mạnh vào.
Nàng giương mắt nhìn hắn tỏng vũng máu, một gương mặt xinh đẹp xuất trần như vẽ ra từ bức tranh, một đôi mắt tựa trăng thanh suối lạnh coi thường vạn vật.
Bấy giờ hắn mới phát hiện của y phục trắng của nàng bị máu nhuộm loang lổ, ống tay áo có một gốc đăng tiêu xinh đẹp hình như đã bị trọng thương từ trước, bây giờ lại bị hổ già cho một vuốt, cả mình đều được người máu rồi.
Nàng đi lại gian nan đến gần hắn, mùi thơm dịu chưa từng ngửi thấy này trở nên nồng nặc cùng với sự lạnh lùng không thể coi thường, nàng vươn tay về phía hắn, tiếng nói lãnh đạm: "Trả lại cho tôi."
Hai tay hắn che con kiến, cảm động lại lo lắng: "Cô bị thương rồi, trước tiên tìm một nơi băng bó đi đã."
Cách rất gần nên quanh người đều vương mùi thơm dịu ấy, giống như mây trắng dưới màn đêm đầy sao trôi thong thả vừa giống như tuyết liên như sương mênh mông trong tuyết bạc. Hoa mộc hương phía sau đã hơi khô héo nở rộ ra tư thế hồi sinh, giọt máu lăn xuống cánh hoa tựa như mưa móc giữa rạng đông, cụm hoa như chiếc ô trắng tinh xòe ra, chạy dọc núi sâu.
Sắc đỏ của môi mất cả, cơ thể nàng lảo đảo, sụp đổ bịch một cái trong ánh mắt quan tâm của hắn, đè cong đám cây mộc hương. Hắn cất con kiến vào trong chai thuốc mang bên mình, cuống quýt ôm lấy nàng.
Sau giờ ngọ mưa to trút xuống rừng sâu, qua rừng rậm thì chỉ còn mưa bụi, hắn cõng nàng lần mò đi xuyên qua, tìm được một chỗ sơn động trú vào, rồi lấy đan dược tốt nhất ra đút cho nàng.
Khi nàng tỉnh lại sơn động đã sinh lửa, nàng đang đắp chiếc áo khoác có hơi thở xa lạ, người thiếu niên đưa lưng về phía nàng đang hong bộ y phục trắng nhuốm máu đó.
Cửa sơn động tỏa ra ánh sáng nhạt của mây chiều, bầu trời xanh không một hạt bụi, có thể thấy sắc trời như ngọc lưu ly sau khi được mưa lớn gột rửa. Tiếng vang nhỏ bé khẽ làm kinh động chàng thiếu niên, hắn quay người lại, gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng: "Cô tỉnh rồi? Đan dược của Đông Phương Thuần quả nhiên có tác dụng."
Dược thánh Đông Phương Thuần. Nàng khẽ nâng khóe mắt, biết chàng thiếu niên trước mắt không phải đệ tử tầm thường, tiếng nói yếu ớt vẫn lãnh mạc như trước: "Đa tạ đã cứu giúp."
Hắn đưa y phục trắng đã hong khô qua, sắc mặt bị ánh lửa chiếu đến ửng đỏ: "Là cô đã cứu tôi mới đúng, nếu không có cô thì tôi đã táng thân miệng cọp." Suy nghĩ một lát thì hỏi nàng: "Tôi tên Thẩm Trường Hành, cô tên gì?"
Nàng quay đầu đi không trả lời, hắn đợi hồi lâu bèn cho là nàng đang ngủ, đi ra ngoài hái ít quả dại vào, nàng cắn một miếng trái cây hỏi hắn: "Đồ của tôi đâu?"
Hắn móc ra một viên hổ phách óng ánh, con kiến trắng như tuyết bị vây ở trong đó, cũng không biết dùng cách gì bỏ vào. "Bình sứ của cô bị rơi vỡ nên tôi dùng hổ phách tạo cho nó một cái tổ, cô xem, vị trí tôi để nàyí, có thể dùng chỉ đỏ xâu vào đeo trên cổ."
Nàng nhận lấy thờ ơ quan sát một phen, vẫn là hai chữ "Đa tạ" không nhẹ không nặng.
Sau khi hổ phách được nàng nhận lấy, mùi thơm thoang thoảng vẫn quanh quẩn không tan cuối cùng cũng tản đi, hắn tò mò tiến tới, ánh mắt hồn nhiên trong suốt: "Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ thật thơm."
Nàng sửng sốt: "Huynh gọi tôi là gì?"
Thẩm Trường Hành ngượng ngùng vò đầu: "Tỷ xinh đẹp lại lương thiện tựa như tiên nữ trong bức họa vậy, rõ ràng có thể tự mình rời đi, nhưng vì cứu tôi mà phải đánh nhau với mãnh hổ."
Nàng là người đầu tiên Thẩm Trường Hành vừa vào giang hồ gặp phải, lúc ở nhà hắn cũng từng tưởng tượng kiếp sống giang hồ của mình. Là cùng đại hiệp nâng cốc nói chuyện vui vẻ hay là mỹ nhân trước hoa dưới trăng. Không ngờ vừa xuất môn đã gặp hổ, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc lại được tiên nữ mặc y phục trắng hoa nhường nguyệt thẹn cứu, quả thực đặc sắc khiến người khác đáp ứng không xuể.
Nàng điềm nhiên như không cắn một miếng trái cây, cũng không thèm giải thích hai con mãnh hổ cản đường đi của nàng, nàng bị thương mang theo mùi máu tươi, nếu không sớm giải quyết, chỉ sợ sẽ liên lụy đến bản thân.
Sắc trời đã tối, hai người không thể không nghỉ ngơi một đêm ở sơn động. Hắn tìm cành khô rậm rạp che cửa động lại, nắm bội kiếm, canh giữ ở phía trước nàng.
Có lẽ là sợ, Thẩm Trường Hành bắt đầu nói chuyện với nàng. Nói hắn ước ao những hiệp sĩ tiêu dao tự tại thế nào, còn cố gắng thông qua giành được cơ hội du ngoạn một mình thế nào, hắn muốn trong những năm tháng hắn còn sống, đi khắp sông ngòi kết giao bằng hữu, lưu lại dấu vết của hắn trong giang hồ.
Thẩm Trường Hành nói: "Tiên nữ tỷ tỷ, có thể gặp được tỷ thật sự là quá tốt. Tuy trước khi xuất môn cha tôi có nói cho tôi hay, thói đời hiểm ác lòng người không chân thành, nhưng người tốt vẫn có rất nhiều không phải sao?"
Đốm lửa nhỏ "tách" một tiếng bắn lên, một lúc lâu, nàng hờ hững mở miệng: "Cha huynh nói không sai, thói đời là vậy, kẻ xấu nhiều hơn so với người tốt."
Nửa đêm tỉnh lại, trên người nàng đắp áo khoác của Thẩm Trường Hành, hắn ôm kiếm ngồi ngay ngắn ở phía trước, buồn ngủ đến mức ngủ gà ngủ gật lại bỗng nhiên thức dậy, véo bản thân mấy cái rồi tiếp tục nghiêm túc gác đêm.
Sau nửa đêm vẫn không gắng gượng được mà ngủ mất, lúc sắc trời rộng mở nàng đã lặng yên rời khỏi. Áo khoác choàng trên người hắn, đống lửa thêm mấy khúc gỗ mới, hắn ngửi được mùi hương thoang thoảng trong ống tay áo, khó hiểu cười ra tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook