Tiệm Trà Vong Xuyên
-
Quyển 11 - Chương 1: Vong Xuyên·Hí Giang
Edit: Tứ Vũ
"Nếu giữa tôi và chàng chỉ có một người có thể sống thì tôi hy vọng người đó là chàng."
Một nửa ngọn đèn dầu tối tăm chiếu trong căn nhà trúc tao nhã yên tĩnh, một nửa tán trong làn mưa bụi mù trời ngoài cửa sổ. Cô gái áo xanh quần trắng cầm ngọn đèn đồng dáng vẻ đẹp đẽ ở lòng bàn tay, ánh nến lạnh lẽo chiếu lên vẻ mặt trân trọng không gì sánh bằng của nàng.
Rốt cục nàng cũng châm ngọn đèn Tụ Hồn này, ở trong đêm mưa lạnh không trăng giống như hàng ngàn hàng vạn đốm sáng đom đóm trong bóng tối, gánh theo đầy kỳ vọng. Nhưng suy cho cùng kỳ vọng cũng là lừa mình dối người, ánh nến dần dần tối trong sắc mặt sầu thảm của nàng, cho đến khi tắt ngấm.
Vẻ mặt nàng mờ mịt trông cánh trúc xanh biếc bị gió đêm làm ướt nhẹp rũ xuống chấn song, như đang hỏi hắn vừa như tự nói: "Rốt cục chàng ở nơi nao..."
"Cô cũng đang tìm người sao?" Tiếng nói đau buồn của chàng trai truyền đến từ cánh cửa hơi khép, vừa rồi nàng chìm vào trong hồi ức mà chưa hề phát giác có người, lúc quay người lại nét mặt đã khôi phục nụ cười thanh nhã mọi ngày, dường như nỗi đau thương làm người ta nghẹt thở trước đó chỉ là ảo giác.
Quần áo xanh đen bị mưa đêm thấm ướt, ánh mắt của hắn giống như viên ngọc bích khảm trên đai lưng kia bị gió mưa che mất hào quang vậy, không hề có thần thái. Một giọt nước mưa lăn xuống từ khóe mắt, diện mạo tuấn tú lại có nỗi buồn bã trải qua gió sương.
"Tôi cũng đang tìm người. Người khác đều nói tỷ ấy chết rồi nhưng tôi không tin." Nửa tấm mặt nạ cáo bằng bạc buộc trên cổ tay lóe ra ánh sáng trong trẻo mà lạnh lùng, "Có người nói cho tôi biết, kể cho cô một câu chuyện thì có thể hỏi cô một câu hỏi, nhưng đáp án của câu hỏi có thể sẽ cực kỳ tàn khốc, tôi đã nghĩ rất lâu vẫn quyết định tới tìm cô."
Khi đang nói chuyện, Lưu Sênh bưng một tách trà nóng và một chén trà đựng đầy nước đỏ thẫm đi ra từ phòng trong.
Hắn cầm chén trà, đầu ngón tay lạnh lẽo dần dần có độ ấm: "Nếu tỷ ấy còn sống thì tôi muốn tìm tỷ ấy. Nếu tỷ ấy đã chết..." Hình như đang chống cự lại đáp án này, hắn mím môi, lắc đầu, "Tỷ ấy sẽ không chết đâu."
"Nếu giữa tôi và chàng chỉ có một người có thể sống thì tôi hy vọng người đó là chàng."
Một nửa ngọn đèn dầu tối tăm chiếu trong căn nhà trúc tao nhã yên tĩnh, một nửa tán trong làn mưa bụi mù trời ngoài cửa sổ. Cô gái áo xanh quần trắng cầm ngọn đèn đồng dáng vẻ đẹp đẽ ở lòng bàn tay, ánh nến lạnh lẽo chiếu lên vẻ mặt trân trọng không gì sánh bằng của nàng.
Rốt cục nàng cũng châm ngọn đèn Tụ Hồn này, ở trong đêm mưa lạnh không trăng giống như hàng ngàn hàng vạn đốm sáng đom đóm trong bóng tối, gánh theo đầy kỳ vọng. Nhưng suy cho cùng kỳ vọng cũng là lừa mình dối người, ánh nến dần dần tối trong sắc mặt sầu thảm của nàng, cho đến khi tắt ngấm.
Vẻ mặt nàng mờ mịt trông cánh trúc xanh biếc bị gió đêm làm ướt nhẹp rũ xuống chấn song, như đang hỏi hắn vừa như tự nói: "Rốt cục chàng ở nơi nao..."
"Cô cũng đang tìm người sao?" Tiếng nói đau buồn của chàng trai truyền đến từ cánh cửa hơi khép, vừa rồi nàng chìm vào trong hồi ức mà chưa hề phát giác có người, lúc quay người lại nét mặt đã khôi phục nụ cười thanh nhã mọi ngày, dường như nỗi đau thương làm người ta nghẹt thở trước đó chỉ là ảo giác.
Quần áo xanh đen bị mưa đêm thấm ướt, ánh mắt của hắn giống như viên ngọc bích khảm trên đai lưng kia bị gió mưa che mất hào quang vậy, không hề có thần thái. Một giọt nước mưa lăn xuống từ khóe mắt, diện mạo tuấn tú lại có nỗi buồn bã trải qua gió sương.
"Tôi cũng đang tìm người. Người khác đều nói tỷ ấy chết rồi nhưng tôi không tin." Nửa tấm mặt nạ cáo bằng bạc buộc trên cổ tay lóe ra ánh sáng trong trẻo mà lạnh lùng, "Có người nói cho tôi biết, kể cho cô một câu chuyện thì có thể hỏi cô một câu hỏi, nhưng đáp án của câu hỏi có thể sẽ cực kỳ tàn khốc, tôi đã nghĩ rất lâu vẫn quyết định tới tìm cô."
Khi đang nói chuyện, Lưu Sênh bưng một tách trà nóng và một chén trà đựng đầy nước đỏ thẫm đi ra từ phòng trong.
Hắn cầm chén trà, đầu ngón tay lạnh lẽo dần dần có độ ấm: "Nếu tỷ ấy còn sống thì tôi muốn tìm tỷ ấy. Nếu tỷ ấy đã chết..." Hình như đang chống cự lại đáp án này, hắn mím môi, lắc đầu, "Tỷ ấy sẽ không chết đâu."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook