Tiệm Tạp Hoá Âm Dương
-
Chương 23
Nếu không phải bố chở mày thì sao gặp phải quỷ, hôm nay nếu không kéo mày chết theo, bố mày có chết cũng không tha cho mày!”
Thẩm Như Như lạnh lẽo nhìn hắn: “Quả nhiên hết thuốc chữa.”
“Mày nói cái gì?” Tài xế nhíu mày trừng mắt nhìn cô.
“Ngay từ đầu tôi đã nói rồi, nghề nghiệp của tôi liên quan đến quỷ thần.” Thẩm Như Như nói: “Nếu anh còn chút lương tâm, kịp thời thu tay, tôi cũng sẽ không gọi một con ác quỷ đến đối phó anh.”
Tài xế ngơ ngác, vẫn chưa kịp nói thêm điều gì, kính chắn gió trước xe đột nhiên vỡ nát, một nữ quỷ váy đỏ bay lên mui xe, tóm lấy hắn ta xách ra ngoài.
Tài xế kêu gào như lợn bị chọc tiết, trên quần còn có vết ướt, cứ như vậy không tự chủ được.
Nữ quỷ váy đỏ ném tài xế vào trong bụi cỏ bên đường, gương mặt dữ tợn dần biến hóa thành một dung mạo kiều diễm đẹp đẽ.
Chú ý đến sự biến đổi của nữ quỷ, tiếng gào khóc của tài xế cũng theo đó biến mất. Hắn ta sợ hãi nhìn chằm chằm nữ quỷ, trong mắt lộ ra nỗi sợ và kinh ngạc.
“Buồn nôn.” Nữ quỷ áo đỏ lạnh lẽo thốt ra hai chữ, giơ hai ngón tay lên, tàn nhẫn chọc vào mắt tài xế.
Thẩm Như Như vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này.
Máu tươi từ trong mắt tài xế bay vọt ra ngoài, tròng mắt hắn ta cứ vậy bị móc ra, hai hốc mắt trở thành lỗ thủng tối om.
Nữ quỷ váy đỏ còn chê không đủ, dùng gót giày cao gót quai đỏ đạp hờ hững lên chỗ giữa h.ai chân tài xế, nghiền đi nghiền lại mấy vòng, mặt không chút biểu cảm.
Thẩm Như Như không lên trước ngăn cản, vừa nãy cô đã cho hắn ta cơ hội sửa đổi, nhưng hắn ta không nhận lấy.
Nữ quỷ váy đỏ phát tiết xong, ném người sang bên đường quay người đi, Thẩm Như Như do dự nhìn tài xế đã ngất đi: “Gọi điện thoại kêu xe cấp cứu đi.”
Làm bị thương chút là trừng phạt, nhưng đánh chết người thì biến thành tội phạm rồi.
Nữ quỷ váy đỏ quay người liếc cô một cái, rút điếu thuốc ra châm lửa, đưa đến miệng hít một hơi, thản nhiên nói: “Tùy cô.”
Để đảm bảo an toàn, Thẩm Như Như không dùng số điện thoại của mình gọi cấp cứu, cô nhờ A Quý gọi điện thoại. Số điện thoại của A Quý trên thực tế không tồn tại, chỉ là số ảo, người có lòng muốn điều tra cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Giải quyết xong sự cố lần này, Thẩm Như Như đi theo nữ quỷ váy đỏ vào căn nhà cũ bỏ hoang bên núi.
“Xưng hô với cô thế nào?”
“Viên Nghệ.”
“Là A Quý nhờ cô tới đón tôi à?”
“Ừm.”
Thẩm Như Như bình tĩnh hỏi: “Cảnh sát có điều tra đến tôi không?”
Bước chân Viên Nghệ dừng lại, nhả ra một vòng khói: “Giờ lo lắng vấn đề này, có phải quá muộn rồi không?”
Thẩm Như Như nhìn cô ấy, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tiềm thức cảm thấy cô rất đáng tin cậy.”
Viên Nghệ nhướng mày: “Cô sến thật.”
Thẩm Như Như cười mà không nói, chậm rãi đi đến bên cạnh cô ấy.
“Hắn ta đã bị dọa điên rồi, trước khi điên người cuối cùng nhìn thấy là tôi, hắn ta sẽ chỉ ghi nhớ tôi. Hơn nữa việc quản lý xe taxi ở trấn Mộ Nguyên cũng không nghiêm ngặt, camera trong nhà hỏng từ lâu rồi, không thể quay lại được. Còn về dấu vết tại hiện trường tôi đã xử lý, yên tâm, không điều tra đến cô được đâu.”
Viên Nghệ hít một hơi thuốc cuối cùng, nghiền đầu thuốc lá lên gạch tường rồi tiện tay vứt đi. Tiếng giày cao gót lộc cộc đi trên đường truyền đi rất xa trong đêm tối.
Trong đêm tối mơ hồ có tiếng nhạc truyền tới, giai điệu cổ điển du dương rất xa lạ, trong vui sướng có cảm giác thê lương. Cách đó không xa, trên ngôi nhà cũ hắt ra ngọn đèn ấm áp.
Đám cưới đã bắt đầu.
Tiếng giày cao gót “cộc cộc cộc” bước đi vang vọng trong con hẻm tối và yên tĩnh, Thẩm Như Như đi theo Viên Nghệ qua con hẻm, đi vào ngôi nhà cũ.
Trong ngôi nhà là một mảnh vui mừng náo nhiệt. Trong sân ngoài trời bày năm bàn tiệc, khách khứa ngồi đầy, thoạt nhìn qua những vị khách này chẳng khác gì người bình thường, nói cười rôm rả, giống như một tiệc cưới bình thường ở nông thôn. Trước bàn tiệc đặt một bàn thờ quay về hướng cổng sân, sau bàn thờ có điện thờ và tượng thần.
A Quý mặc quần áo chú rể đỏ rực và Tiểu Phù khoác lên mình bộ váy cưới mới đội khăn trùm đầu đỏ đứng trước bàn, hai người đang dâng hương giao bái.
Thẩm Như Như theo Viên Nghệ đến ngồi vào chỗ trống trong bàn tiệc, vây xem đám cưới đặc biệt này. Cô từng xem qua không ít mô tả về âm hôn trong các điển tịch liên quan, thông thường đều do người thân còn sống của hai bên sắp xếp tổ chức, có nhiều chú trọng, nhưng hai con quỷ tự vừa ý nhau rồi kết làm vợ chồng thì chưa nghe thấy bao giờ.
Có điều cũng có thể là do cô xem chưa đủ nhiều điển tịch. Điển tịch được lưu truyền lại từ xưa đến nay mênh mông như biển, trước mắt cô chỉ mới tiếp xúc với một góc của núi băng, vẫn còn rất nhiều điều chưa biết.
Lúc này, nhạc nền đã thay đổi, các khách mời vừa nãy còn đang vui vẻ đột nhiên yên tĩnh lại, giai điệu lớn vừa vui tươi hớn hở vừa cực kỳ thê lương chuyển thành một giai điệu nhỏ kỳ quái mà thần bí, nổi bật trên khung cảnh và bầu không khí như vậy khiến mọi thứ có chút u ám.
Chỉ thấy A Quý và Tiểu Phù bái đường xong cắm nhang vào trong lư hương, lại quỳ lạy khấu đầu về phía điện thờ, cả quá trình không phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Bọn họ đang bái ai vậy?” Thẩm Như Như xoa xoa cánh tay, làm dịu da gà nổi lên bởi gió đêm.
Viên Nghệ nâng ly đế cao khẽ nhấp một hớp rượu vang: “Ngay cả Nguyệt Lão danh tiếng lẫy lừng thế mà cô cũng không biết?”
Thẩm Như Như bất ngờ: “Âm hôn có quy định bái Nguyệt Lão à?”
“Không có.” Viên Nghệ liếc nhìn về chỗ A Quý: “A Quý rất thích hôn lễ kiểu tây, đặc biệt mời Nguyệt Lão ra thay cho Cha Xứ, anh ta cảm thấy như vậy khá lãng mạn.”
“Thanh niên trẻ toàn thích làm mấy trò gì đâu không, nói thật, Lão Vương tôi vẫn là lần đầu tiên thấy quỷ làm đám cưới.” Một người đàn ông đầu trọc ngồi một bên mé của Viên Nghệ tiếp lời, anh ta tò mò nhìn Thẩm Như Như: “Người đẹp, từ lúc cô vào đây tôi đã chú ý rồi, trên người cô không có tử khí, không phải quỷ nhỉ?”
Lời nói vừa dứt, ánh mắt của khách khứa cả bàn tiệc đều đồng loạt quay sang nhìn Thẩm Như Như, rõ ràng, mọi người đã sớm âm thầm chú ý tới cô rồi.
Nụ cười của Thẩm Như Như cứng đờ trên mặt, bị nhiều ánh mắt không phải con người nhìn chằm chằm như vậy, áp lực quá lớn. Trước lúc cô ra khỏi cửa đã cố tình thoa son màu hồng san hô, có mùi socola nhẹ, ngửi được mùi đó, cô thả lỏng người, khẽ mím môi: “Tự giới thiệu một chút, tôi là bà chủ của Kính Hoa Duyên, là bạn của A Quý.”
Cô gái tóc ngắn ngồi đối diện cô lộ ra biểu cảm kinh ngạc: “Thì ra là bà chủ Thẩm à, nghe danh đã lâu, không ngờ cô trẻ như vậy!”
Thẩm Như Như lạnh lẽo nhìn hắn: “Quả nhiên hết thuốc chữa.”
“Mày nói cái gì?” Tài xế nhíu mày trừng mắt nhìn cô.
“Ngay từ đầu tôi đã nói rồi, nghề nghiệp của tôi liên quan đến quỷ thần.” Thẩm Như Như nói: “Nếu anh còn chút lương tâm, kịp thời thu tay, tôi cũng sẽ không gọi một con ác quỷ đến đối phó anh.”
Tài xế ngơ ngác, vẫn chưa kịp nói thêm điều gì, kính chắn gió trước xe đột nhiên vỡ nát, một nữ quỷ váy đỏ bay lên mui xe, tóm lấy hắn ta xách ra ngoài.
Tài xế kêu gào như lợn bị chọc tiết, trên quần còn có vết ướt, cứ như vậy không tự chủ được.
Nữ quỷ váy đỏ ném tài xế vào trong bụi cỏ bên đường, gương mặt dữ tợn dần biến hóa thành một dung mạo kiều diễm đẹp đẽ.
Chú ý đến sự biến đổi của nữ quỷ, tiếng gào khóc của tài xế cũng theo đó biến mất. Hắn ta sợ hãi nhìn chằm chằm nữ quỷ, trong mắt lộ ra nỗi sợ và kinh ngạc.
“Buồn nôn.” Nữ quỷ áo đỏ lạnh lẽo thốt ra hai chữ, giơ hai ngón tay lên, tàn nhẫn chọc vào mắt tài xế.
Thẩm Như Như vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này.
Máu tươi từ trong mắt tài xế bay vọt ra ngoài, tròng mắt hắn ta cứ vậy bị móc ra, hai hốc mắt trở thành lỗ thủng tối om.
Nữ quỷ váy đỏ còn chê không đủ, dùng gót giày cao gót quai đỏ đạp hờ hững lên chỗ giữa h.ai chân tài xế, nghiền đi nghiền lại mấy vòng, mặt không chút biểu cảm.
Thẩm Như Như không lên trước ngăn cản, vừa nãy cô đã cho hắn ta cơ hội sửa đổi, nhưng hắn ta không nhận lấy.
Nữ quỷ váy đỏ phát tiết xong, ném người sang bên đường quay người đi, Thẩm Như Như do dự nhìn tài xế đã ngất đi: “Gọi điện thoại kêu xe cấp cứu đi.”
Làm bị thương chút là trừng phạt, nhưng đánh chết người thì biến thành tội phạm rồi.
Nữ quỷ váy đỏ quay người liếc cô một cái, rút điếu thuốc ra châm lửa, đưa đến miệng hít một hơi, thản nhiên nói: “Tùy cô.”
Để đảm bảo an toàn, Thẩm Như Như không dùng số điện thoại của mình gọi cấp cứu, cô nhờ A Quý gọi điện thoại. Số điện thoại của A Quý trên thực tế không tồn tại, chỉ là số ảo, người có lòng muốn điều tra cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Giải quyết xong sự cố lần này, Thẩm Như Như đi theo nữ quỷ váy đỏ vào căn nhà cũ bỏ hoang bên núi.
“Xưng hô với cô thế nào?”
“Viên Nghệ.”
“Là A Quý nhờ cô tới đón tôi à?”
“Ừm.”
Thẩm Như Như bình tĩnh hỏi: “Cảnh sát có điều tra đến tôi không?”
Bước chân Viên Nghệ dừng lại, nhả ra một vòng khói: “Giờ lo lắng vấn đề này, có phải quá muộn rồi không?”
Thẩm Như Như nhìn cô ấy, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tiềm thức cảm thấy cô rất đáng tin cậy.”
Viên Nghệ nhướng mày: “Cô sến thật.”
Thẩm Như Như cười mà không nói, chậm rãi đi đến bên cạnh cô ấy.
“Hắn ta đã bị dọa điên rồi, trước khi điên người cuối cùng nhìn thấy là tôi, hắn ta sẽ chỉ ghi nhớ tôi. Hơn nữa việc quản lý xe taxi ở trấn Mộ Nguyên cũng không nghiêm ngặt, camera trong nhà hỏng từ lâu rồi, không thể quay lại được. Còn về dấu vết tại hiện trường tôi đã xử lý, yên tâm, không điều tra đến cô được đâu.”
Viên Nghệ hít một hơi thuốc cuối cùng, nghiền đầu thuốc lá lên gạch tường rồi tiện tay vứt đi. Tiếng giày cao gót lộc cộc đi trên đường truyền đi rất xa trong đêm tối.
Trong đêm tối mơ hồ có tiếng nhạc truyền tới, giai điệu cổ điển du dương rất xa lạ, trong vui sướng có cảm giác thê lương. Cách đó không xa, trên ngôi nhà cũ hắt ra ngọn đèn ấm áp.
Đám cưới đã bắt đầu.
Tiếng giày cao gót “cộc cộc cộc” bước đi vang vọng trong con hẻm tối và yên tĩnh, Thẩm Như Như đi theo Viên Nghệ qua con hẻm, đi vào ngôi nhà cũ.
Trong ngôi nhà là một mảnh vui mừng náo nhiệt. Trong sân ngoài trời bày năm bàn tiệc, khách khứa ngồi đầy, thoạt nhìn qua những vị khách này chẳng khác gì người bình thường, nói cười rôm rả, giống như một tiệc cưới bình thường ở nông thôn. Trước bàn tiệc đặt một bàn thờ quay về hướng cổng sân, sau bàn thờ có điện thờ và tượng thần.
A Quý mặc quần áo chú rể đỏ rực và Tiểu Phù khoác lên mình bộ váy cưới mới đội khăn trùm đầu đỏ đứng trước bàn, hai người đang dâng hương giao bái.
Thẩm Như Như theo Viên Nghệ đến ngồi vào chỗ trống trong bàn tiệc, vây xem đám cưới đặc biệt này. Cô từng xem qua không ít mô tả về âm hôn trong các điển tịch liên quan, thông thường đều do người thân còn sống của hai bên sắp xếp tổ chức, có nhiều chú trọng, nhưng hai con quỷ tự vừa ý nhau rồi kết làm vợ chồng thì chưa nghe thấy bao giờ.
Có điều cũng có thể là do cô xem chưa đủ nhiều điển tịch. Điển tịch được lưu truyền lại từ xưa đến nay mênh mông như biển, trước mắt cô chỉ mới tiếp xúc với một góc của núi băng, vẫn còn rất nhiều điều chưa biết.
Lúc này, nhạc nền đã thay đổi, các khách mời vừa nãy còn đang vui vẻ đột nhiên yên tĩnh lại, giai điệu lớn vừa vui tươi hớn hở vừa cực kỳ thê lương chuyển thành một giai điệu nhỏ kỳ quái mà thần bí, nổi bật trên khung cảnh và bầu không khí như vậy khiến mọi thứ có chút u ám.
Chỉ thấy A Quý và Tiểu Phù bái đường xong cắm nhang vào trong lư hương, lại quỳ lạy khấu đầu về phía điện thờ, cả quá trình không phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Bọn họ đang bái ai vậy?” Thẩm Như Như xoa xoa cánh tay, làm dịu da gà nổi lên bởi gió đêm.
Viên Nghệ nâng ly đế cao khẽ nhấp một hớp rượu vang: “Ngay cả Nguyệt Lão danh tiếng lẫy lừng thế mà cô cũng không biết?”
Thẩm Như Như bất ngờ: “Âm hôn có quy định bái Nguyệt Lão à?”
“Không có.” Viên Nghệ liếc nhìn về chỗ A Quý: “A Quý rất thích hôn lễ kiểu tây, đặc biệt mời Nguyệt Lão ra thay cho Cha Xứ, anh ta cảm thấy như vậy khá lãng mạn.”
“Thanh niên trẻ toàn thích làm mấy trò gì đâu không, nói thật, Lão Vương tôi vẫn là lần đầu tiên thấy quỷ làm đám cưới.” Một người đàn ông đầu trọc ngồi một bên mé của Viên Nghệ tiếp lời, anh ta tò mò nhìn Thẩm Như Như: “Người đẹp, từ lúc cô vào đây tôi đã chú ý rồi, trên người cô không có tử khí, không phải quỷ nhỉ?”
Lời nói vừa dứt, ánh mắt của khách khứa cả bàn tiệc đều đồng loạt quay sang nhìn Thẩm Như Như, rõ ràng, mọi người đã sớm âm thầm chú ý tới cô rồi.
Nụ cười của Thẩm Như Như cứng đờ trên mặt, bị nhiều ánh mắt không phải con người nhìn chằm chằm như vậy, áp lực quá lớn. Trước lúc cô ra khỏi cửa đã cố tình thoa son màu hồng san hô, có mùi socola nhẹ, ngửi được mùi đó, cô thả lỏng người, khẽ mím môi: “Tự giới thiệu một chút, tôi là bà chủ của Kính Hoa Duyên, là bạn của A Quý.”
Cô gái tóc ngắn ngồi đối diện cô lộ ra biểu cảm kinh ngạc: “Thì ra là bà chủ Thẩm à, nghe danh đã lâu, không ngờ cô trẻ như vậy!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook