Tiệm Tạp Hoá Âm Dương
-
Chương 24
“Thải Hồng, cô cũng biết cô ấy?”
Bà thím ngồi cạnh cô gái tóc ngắn hỏi.
“Dì Tương, Kính Hoa Duyên dì quyên rồi à? Chính là cửa hàng do đại sư Huyền Môn mở ở phố cũ đấy!” Thải Hồng giải thích.
Trên bàn có mấy người không biết Thẩm Như Như, vừa nghe tới phố cũ lập tức bừng tỉnh: “Chính là bà chủ Thẩm rất lợi hại đó à?”
“A, thì ra là Thẩm đại sư!” Dì Tương kinh ngạc không thôi: “Đại sư còn trẻ thế này đúng là rất hiếm gặp.” Bà ấy vội vàng rót đầy một ly rượu, nâng ly mời Thẩm Như Như, vô cùng khách sáo: “Đại sư, vừa nãy không biết là ngài, thất lễ rồi, kính ngài một ly, mong ngài người lớn không bắt lỗi tiểu nhân.”
Thẩm Như Như được yêu mến mà lo sợ, thân phận của đệ tử Huyền Môn vậy mà có trọng lượng trong quỷ giới như vậy đúng thật không thể tưởng tượng được, cô nâng ly rượu hoa quả trước mặt lên, uống một ly với bầy quỷ cùng bàn.
Trung Quốc từ xưa tới này có thói quen giao tiếp trên bàn ăn, một ly rượu xuống bụng, bầu không khí trên bàn lập tức trở nên náo nhiệt.
Bên này mọi người ồn ào trò chuyện, bên kia cô dâu chú rể cũng đã quỳ bái xong đứng dậy. Lúc này tiếng nhạc thay đổi lần nữa, giai điệu vui tươi sống động tuôn trào trong bầu trời đêm, các vị khách lập tức bắt đầu la ó chúc rượu, hiện trường ồn ào náo nhiệt.
Mọi người đều đi chọc ghẹo cô dâu chú rể, Thẩm Như Như lập tức được rảnh rỗi, hôm nay cô đi lại nhiều hơn thường ngày, lúc đến lại bị sợ hãi, giờ đã đói đến mức bụng lép kẹp. Nhấc đũa gắp một miếng hạt điều xào, cô do dự một chút, cẩn thận cho vào miệng, chậm rãi nhai.
Ừm, mùi vị không ngờ rất ngon……
Vốn dĩ cô còn lo lắng, thức ăn mà quỷ ăn, có thể là mấy món đáng sợ máu me đầm đìa như trong phim ma, nên đã có sẵn tâm lý chuẩn bị. Kết quả hóa ra mọi người đều ăn như nhau mà, bất kể là rượu hay thức ăn đều rất vừa miệng.
Khách khứa rất nhanh đã chuốc say cô dâu chú rể, dì Tương dường như khá có địa vị trong bầy quỷ này, thấy cô dâu chú rể đã say khướt, bà ấy ra mặt ngăn không cho mời nữa, đưa A Quý và Tiểu Phù vào trong phòng của căn nhà cũ.
Nhân vật chính của đám cưới rời đi rồi, mọi người nhao nhao về chỗ của mình uống rượu ăn tiệc.
Thẩm Như Như ăn một chút, lúc cảm thấy bụng đã có năm phần no thì bỏ đũa xuống. Trên bàn đều là thịt cá, đêm ăn nhiều khó tiêu hóa. Cô nhìn Viên Nghệ bên cạnh, tính cách của Viên Nghệ rất lạnh nhạt, hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài bốc lửa của cô ấy. Cô ấy vừa không theo khách mời đùa bỡn, cũng không lên khuyên can, cả quá trình đều dửng dưng ngồi đó, rượu hết ly này đến ly khác chưa từng dừng.
“Uống rượu hại sức khỏe.” Thẩm Như Như theo bản năng nhắc nhở một câu.
Ánh mắt Viên Nghệ nhìn cô một cách kỳ lạ, đung đưa cái ly, chất lỏng đỏ thẫm trong vật đựng thủy tinh trong suốt gợn sóng rất đẹp mắt: “Chết cũng chết rồi, sức khỏe ở đâu ra mà hại.”
Thẩm Như Như: “......”
Lão Vương ngồi bên mé của Viên Nghệ nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người thì bật cười lớn: “Thẩm đại sư, quỷ chúng tôi không có nhiều chú trọng đến vậy, mọi thứ tùy tâm, vui vẻ là quan trọng nhất.”
Thẩm Như Như gật đầu, thật lòng nói: “Điểm này quá khiến người khác hâm mộ rồi.”
Chẳng qua cái giá phải trả cũng rất lớn.
Quỷ đầy cả sân nói cười vui vẻ đến tận sau nửa đêm, cho đi khi đằng xa truyền tới tiếng gà gáy, mọi người mới kết thúc tiệc rượu tản đi. Mảnh sân một giây trước còn vô cùng náo nhiệt, không một chỗ trống, trong chớp mắt trở nên trống trải hiu quạnh, nhạc nhẽo đèn đóm biến mất hết, chỉ còn tiệc rượu bàn ghế ly chén bừa bãi có thể chứng minh đám cưới này không phải là một giấc mơ quái đản.
Cho đến lúc này, Thẩm Như Như mới ý thức được, quỷ và người sống suy cho cùng là không giống nhau.
Viên Nghệ đứng dậy đi ra cửa lớn, bước được mấy bước, dừng lại quay đầu nhìn cô: “Không nỡ đi à?”
Thẩm Như Như hồi thần: “Cô không đi cùng bọn họ sao?”
“Tới chỗ cô mua ít thuốc lá.” Viên Nghệ quay đầu đi tiếp, gót mảnh giẫm trên con đường lát đá phát ra tiếng “cộc cộc” giòn giã.
Trên đường trở về trên chiếc xe điện kiểu cũ không biết lấy từ đâu, Thẩm Như Như lưu ý tới chỗ đêm qua tài xế dừng xe đã trống không.
Đoán chừng cảnh sát tới kéo xe đi rồi.
Liếc nhanh vết máu rải rác bên đường, Thẩm Như Như nhớ tới tin tức quỷ giới vừa rồi nghe ngóng được ở trên bàn rượu, tò mò hỏi: “Viên Nghệ, bọn họ đều gọi cô là trảm nam thối (thân hình chặt đẹp cánh đàn ông), là bởi vì có rất nhiều người đàn ông thích cô sao?”
Viên Nghệ ngồi sau cô, đón lấy gió đêm, giọng nói lười nhác nghe ra có chút xa xôi: “Bởi vì tôi khá sở trường dùng chân, lúc cô đến chẳng phải đã tận mắt nhìn thấy sao.”
Thẩm Như Như: “......”
Cô còn cho rằng là cùng một nghĩa với trảm nam sắc trong son môi (màu son mà mọi chàng trai đều thích), thì ra từ trảm này khác với từ trảm kia. Có thể có được danh hiệu như vậy, Viên Nghệ quả nhiên không đơn giản, không biết chấp niệm ở lại thế gian của cô ấy là gì......Thẩm Như Như lặng lẽ cúi đầu liếc nhìn đôi chân dài bên cạnh, nói: “Cô là một con quỷ thiện rất có cảm giác chính nghĩa.”
Sau một hồi im lặng rất lâu, Viên Nghệ đột nhiên trả lời: “Tôi thuần túy chỉ là phát tiết mà thôi, trước ngày hôm nay, mục đích của tôi chưa từng là cứu người.”
Thẩm Như Như mím môi cười nói: “Vậy tôi rất vinh hạnh.”
*
Ngày thứ hai Thẩm Như Như không mở cửa buôn bán, lúc cô về đến nhà trời đã sắp sáng rồi, dứt khoát không nghỉ ngơi, cầm lấy kéo vào trong cửa hàng cắt tỉa hoa cỏ, nhân tiện dâng hương cho tổ sư gia. Đến sáu giờ sáng ra ngoài mua bữa sáng, sau đó đưa hoa đến nhà họ Từ. Làm xong mấy chuyện này, cô mới về phòng nghỉ ngơi, nhắm mắt mở mắt một phát, một ngày đã trôi qua.
Chập tối, những đám mây trên đường chân trời được nhuộm lên ánh sáng rực rỡ, hoàng hôn màu hồng cam nổi bật trên nền trời xanh, đẹp tuyệt vời.
Thẩm Như Như đứng cạnh cửa sổ thất thần ngắm nhìn một hồi, rồi đến nhà bếp nấu một nồi cháo trắng, ăn kèm trứng vịt muối do nông dân địa phương làm cùng rau súp lơ xào, thanh đạm mà dễ ăn.
Một chuyến đi tới nhà cũ tối qua, cô lại add thêm hơn hai mươi người bạn wechat “khoa học đen”, không chỉ như vậy, còn nhận thêm mấy đơn hàng lớn. Đám quỷ này hành tung phiêu du vô định, ban ngày không biết trốn trong một xó nào yên tĩnh, hiện giờ mặt trời đã xuống núi, bọn họ lập tức ra ngoài nhảy nhót. Biểu hiện cụ thể bằng việc, cô mở vòng bạn bè ra, kéo một chuỗi xuống toàn là dòng trạng thái mới nhất của đám quỷ này.
Cô lướt vòng bạn bè một lúc, chụp tấm ảnh bữa tối và chân trời ráng đỏ đăng lên, kèm theo mô tả: Phật hệ dưỡng sinh
Bà thím ngồi cạnh cô gái tóc ngắn hỏi.
“Dì Tương, Kính Hoa Duyên dì quyên rồi à? Chính là cửa hàng do đại sư Huyền Môn mở ở phố cũ đấy!” Thải Hồng giải thích.
Trên bàn có mấy người không biết Thẩm Như Như, vừa nghe tới phố cũ lập tức bừng tỉnh: “Chính là bà chủ Thẩm rất lợi hại đó à?”
“A, thì ra là Thẩm đại sư!” Dì Tương kinh ngạc không thôi: “Đại sư còn trẻ thế này đúng là rất hiếm gặp.” Bà ấy vội vàng rót đầy một ly rượu, nâng ly mời Thẩm Như Như, vô cùng khách sáo: “Đại sư, vừa nãy không biết là ngài, thất lễ rồi, kính ngài một ly, mong ngài người lớn không bắt lỗi tiểu nhân.”
Thẩm Như Như được yêu mến mà lo sợ, thân phận của đệ tử Huyền Môn vậy mà có trọng lượng trong quỷ giới như vậy đúng thật không thể tưởng tượng được, cô nâng ly rượu hoa quả trước mặt lên, uống một ly với bầy quỷ cùng bàn.
Trung Quốc từ xưa tới này có thói quen giao tiếp trên bàn ăn, một ly rượu xuống bụng, bầu không khí trên bàn lập tức trở nên náo nhiệt.
Bên này mọi người ồn ào trò chuyện, bên kia cô dâu chú rể cũng đã quỳ bái xong đứng dậy. Lúc này tiếng nhạc thay đổi lần nữa, giai điệu vui tươi sống động tuôn trào trong bầu trời đêm, các vị khách lập tức bắt đầu la ó chúc rượu, hiện trường ồn ào náo nhiệt.
Mọi người đều đi chọc ghẹo cô dâu chú rể, Thẩm Như Như lập tức được rảnh rỗi, hôm nay cô đi lại nhiều hơn thường ngày, lúc đến lại bị sợ hãi, giờ đã đói đến mức bụng lép kẹp. Nhấc đũa gắp một miếng hạt điều xào, cô do dự một chút, cẩn thận cho vào miệng, chậm rãi nhai.
Ừm, mùi vị không ngờ rất ngon……
Vốn dĩ cô còn lo lắng, thức ăn mà quỷ ăn, có thể là mấy món đáng sợ máu me đầm đìa như trong phim ma, nên đã có sẵn tâm lý chuẩn bị. Kết quả hóa ra mọi người đều ăn như nhau mà, bất kể là rượu hay thức ăn đều rất vừa miệng.
Khách khứa rất nhanh đã chuốc say cô dâu chú rể, dì Tương dường như khá có địa vị trong bầy quỷ này, thấy cô dâu chú rể đã say khướt, bà ấy ra mặt ngăn không cho mời nữa, đưa A Quý và Tiểu Phù vào trong phòng của căn nhà cũ.
Nhân vật chính của đám cưới rời đi rồi, mọi người nhao nhao về chỗ của mình uống rượu ăn tiệc.
Thẩm Như Như ăn một chút, lúc cảm thấy bụng đã có năm phần no thì bỏ đũa xuống. Trên bàn đều là thịt cá, đêm ăn nhiều khó tiêu hóa. Cô nhìn Viên Nghệ bên cạnh, tính cách của Viên Nghệ rất lạnh nhạt, hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài bốc lửa của cô ấy. Cô ấy vừa không theo khách mời đùa bỡn, cũng không lên khuyên can, cả quá trình đều dửng dưng ngồi đó, rượu hết ly này đến ly khác chưa từng dừng.
“Uống rượu hại sức khỏe.” Thẩm Như Như theo bản năng nhắc nhở một câu.
Ánh mắt Viên Nghệ nhìn cô một cách kỳ lạ, đung đưa cái ly, chất lỏng đỏ thẫm trong vật đựng thủy tinh trong suốt gợn sóng rất đẹp mắt: “Chết cũng chết rồi, sức khỏe ở đâu ra mà hại.”
Thẩm Như Như: “......”
Lão Vương ngồi bên mé của Viên Nghệ nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người thì bật cười lớn: “Thẩm đại sư, quỷ chúng tôi không có nhiều chú trọng đến vậy, mọi thứ tùy tâm, vui vẻ là quan trọng nhất.”
Thẩm Như Như gật đầu, thật lòng nói: “Điểm này quá khiến người khác hâm mộ rồi.”
Chẳng qua cái giá phải trả cũng rất lớn.
Quỷ đầy cả sân nói cười vui vẻ đến tận sau nửa đêm, cho đi khi đằng xa truyền tới tiếng gà gáy, mọi người mới kết thúc tiệc rượu tản đi. Mảnh sân một giây trước còn vô cùng náo nhiệt, không một chỗ trống, trong chớp mắt trở nên trống trải hiu quạnh, nhạc nhẽo đèn đóm biến mất hết, chỉ còn tiệc rượu bàn ghế ly chén bừa bãi có thể chứng minh đám cưới này không phải là một giấc mơ quái đản.
Cho đến lúc này, Thẩm Như Như mới ý thức được, quỷ và người sống suy cho cùng là không giống nhau.
Viên Nghệ đứng dậy đi ra cửa lớn, bước được mấy bước, dừng lại quay đầu nhìn cô: “Không nỡ đi à?”
Thẩm Như Như hồi thần: “Cô không đi cùng bọn họ sao?”
“Tới chỗ cô mua ít thuốc lá.” Viên Nghệ quay đầu đi tiếp, gót mảnh giẫm trên con đường lát đá phát ra tiếng “cộc cộc” giòn giã.
Trên đường trở về trên chiếc xe điện kiểu cũ không biết lấy từ đâu, Thẩm Như Như lưu ý tới chỗ đêm qua tài xế dừng xe đã trống không.
Đoán chừng cảnh sát tới kéo xe đi rồi.
Liếc nhanh vết máu rải rác bên đường, Thẩm Như Như nhớ tới tin tức quỷ giới vừa rồi nghe ngóng được ở trên bàn rượu, tò mò hỏi: “Viên Nghệ, bọn họ đều gọi cô là trảm nam thối (thân hình chặt đẹp cánh đàn ông), là bởi vì có rất nhiều người đàn ông thích cô sao?”
Viên Nghệ ngồi sau cô, đón lấy gió đêm, giọng nói lười nhác nghe ra có chút xa xôi: “Bởi vì tôi khá sở trường dùng chân, lúc cô đến chẳng phải đã tận mắt nhìn thấy sao.”
Thẩm Như Như: “......”
Cô còn cho rằng là cùng một nghĩa với trảm nam sắc trong son môi (màu son mà mọi chàng trai đều thích), thì ra từ trảm này khác với từ trảm kia. Có thể có được danh hiệu như vậy, Viên Nghệ quả nhiên không đơn giản, không biết chấp niệm ở lại thế gian của cô ấy là gì......Thẩm Như Như lặng lẽ cúi đầu liếc nhìn đôi chân dài bên cạnh, nói: “Cô là một con quỷ thiện rất có cảm giác chính nghĩa.”
Sau một hồi im lặng rất lâu, Viên Nghệ đột nhiên trả lời: “Tôi thuần túy chỉ là phát tiết mà thôi, trước ngày hôm nay, mục đích của tôi chưa từng là cứu người.”
Thẩm Như Như mím môi cười nói: “Vậy tôi rất vinh hạnh.”
*
Ngày thứ hai Thẩm Như Như không mở cửa buôn bán, lúc cô về đến nhà trời đã sắp sáng rồi, dứt khoát không nghỉ ngơi, cầm lấy kéo vào trong cửa hàng cắt tỉa hoa cỏ, nhân tiện dâng hương cho tổ sư gia. Đến sáu giờ sáng ra ngoài mua bữa sáng, sau đó đưa hoa đến nhà họ Từ. Làm xong mấy chuyện này, cô mới về phòng nghỉ ngơi, nhắm mắt mở mắt một phát, một ngày đã trôi qua.
Chập tối, những đám mây trên đường chân trời được nhuộm lên ánh sáng rực rỡ, hoàng hôn màu hồng cam nổi bật trên nền trời xanh, đẹp tuyệt vời.
Thẩm Như Như đứng cạnh cửa sổ thất thần ngắm nhìn một hồi, rồi đến nhà bếp nấu một nồi cháo trắng, ăn kèm trứng vịt muối do nông dân địa phương làm cùng rau súp lơ xào, thanh đạm mà dễ ăn.
Một chuyến đi tới nhà cũ tối qua, cô lại add thêm hơn hai mươi người bạn wechat “khoa học đen”, không chỉ như vậy, còn nhận thêm mấy đơn hàng lớn. Đám quỷ này hành tung phiêu du vô định, ban ngày không biết trốn trong một xó nào yên tĩnh, hiện giờ mặt trời đã xuống núi, bọn họ lập tức ra ngoài nhảy nhót. Biểu hiện cụ thể bằng việc, cô mở vòng bạn bè ra, kéo một chuỗi xuống toàn là dòng trạng thái mới nhất của đám quỷ này.
Cô lướt vòng bạn bè một lúc, chụp tấm ảnh bữa tối và chân trời ráng đỏ đăng lên, kèm theo mô tả: Phật hệ dưỡng sinh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook