Thừa Tướng Phu Nhân
-
Quyển 3 - Chương 22: Bí mật năm đó
Edit: Trảm Phong
“Chàng nói cái gì?” Lúc này đây Vân Khanh không chỉ kinh hoàng, quả thực là trợn mắt há hốc mồm, nàng sững sờ nhìn Phong Lam Cẩn, thật lâu đều nói không ra lời, hình ảnh linh linh tán tán trong đầu rốt cục vì câu nói này hợp thành một bức tranh hoàn mỹ. Nàng đột nhiên liền nhớ lại thời điểm Vân Thường nhìn thấy Tiểu Vô Ưu đáy mắt đè nén từ ái. Trong óc nàng đột nhiên hỗn loạn, lại đột nhiên liền sáng tỏ. Nàng khiếp sợ á khẩu không trả lời được, lại lần nữa chậm rãi ngồi trở lại ghế đệm, tiếng nàng nói có chút khàn khàn, ánh mắt cũng có chút ngốc trệ, theo bản năng hạ thấp thanh âm, “Ý của chàng là nói, ca ca ta căn bản cũng không có chết?!”
Ca ca cùng mẫu thân đồng thời xảy ra chuyện, nếu như ca ca không chết, nàng có phải cũng có thể đoán rằng mẫu thân vẫn còn sống thật tốt hay không.
Nếu quả thật như thế, bọn họ vì sao phải trốn, thậm chí nàng ở trong phủ bị khi dễ đều chưa bao giờ xuất hiện thay nàng giải vây? Nếu mẫu thân thật sống tốt, vì sao Vân Thường còn muốn nạp một đám nạp thiếp, chẳng lẽ hắn nói yêu mẫu thân căn bản chính là thuận miệng nói mà thôi? Vân Thường rốt cuộc có biết ca ca còn sống hay không? Còn có, nếu ca ca cùng mẫu thân vẫn sống tốt, vì sao Tiểu Vô Ưu lại bị đưa đến Phong gia nuôi, mà không phải chính bọn họ nuôi dưỡng? Cuối cùng là thế nào? Vô số nghi vấn tràn ngập trong đầu của nàng, Vân Khanh đầu đầy hỗn loạn.
Nàng nhìn Phong Lam Cẩn xin giúp đỡ, thấp giọng hỏi thăm, “Hết thảy đến tột cùng là thế nào?”
Ánh mắt Phong Lam Cẩn có chút bay xa, hắn lẳng lặng ngồi trên xe lăn, tinh thần trở lại thời điểm cực kỳ lâu trước kia. Hắn lẳng lặng nhớ lại, thản nhiên nói, “Lời này còn phải nói từ thời điểm ta mới vừa sinh ra, hoặc là nói từ thời điểm ta còn ở trong bụng mẫu thân…”
Hoàng thất kiêng kỵ Phong gia sớm đã không phải là chuyện một ngày hai ngày, mà hai mươi sáu năm trước kể từ khi Mạc Ngôn bị thái y chẩn đoán mang thai con trai, Khánh Viễn Đế liền lo lắng con trai của nàng sinh ra sẽ tạo thành một chút phiền toái không cần thiết cho hoàng thất, bởi vậy hắn đánh đòn phủ đầu trước chế tạo phiền toái cho Phong Nhiễm Mặc.
Khi đó Phong Nhiễm Mặc là thừa tướng đương triều, mỗi ngày gấp rút hận không thể đem một người chia làm hai, hắn mặc dù quan ái Mạc Ngôn, ở bên cạnh nàng cũng sắp xếp không ít người ngoài sáng trong tối bảo vệ nàng, nhưng rốt cuộc vẫn không thể tránh thoát Khánh Viễn Đế ám toán.
Trong lúc Mạc Ngôn mang thai bị cọc ngầm của Khánh Viễn Đế hạ độc, độc kia hạ vô cùng nặng, vốn là chuyện tình một thi hai mệnh, nhưng thật may là Phong Nhiễm Mặc kịp thời phát hiện bởi vậy bài xuất phần lớn độc, Mạc Ngôn trúng độc từ Quỷ Môn quan đoạt lại một cái mạng. Nhưng Phong Lam Cẩn ở trong bụng nàng lại vì độc này sinh ra thân thể gầy yếu, hai chân tích kịch độc, lúc ấy thái y chẩn đoán bệnh của hắn cả đời cũng không thể đứng lên.
Hai phu thê Phong Nhiễm Mặc những năm gần đây không biết cầu xin bao nhiêu đại phu, từ trong hoàng cung mãi cho đến dân gian, đại phu hơi có chút danh tiếng đều được phu thê hai người mời về phủ thừa tướng, nhưng là lí do thoái thác của bọn họ lại hoàn toàn giống nhau, hắn đời này cũng khó có khả năng từ xe lăn đứng lên.
Khi đó thân thể hắn quá yếu, thời tiết thay đổi sẽ dính phong hàn, có lúc nặng thậm chí muốn nửa cái mạng hắn, vì thế, Phong Nhiễm Mặc tìm cho hắn cao thủ võ công trên giang hồ truyền thụ võ nghệ, muốn hắn cường thân kiện cốt, thân thể hắn mới xem như từ từ khá hơn một chút, chỉ là hai chân vẫn như cũ không thể đi đường.
Khi đó, Phong Nhiễm Mặc đối với hắn có thẹn, sau đó hắn liền không muốn lại có hài tử, phu thê hai người tập trung tinh thần nhào vào trên người hắn mong hắn sớm khang phục, nhưng lại không như mong muốn, nỗ lực nhiều hơn nữa cũng không thể đổi trở về cho hắn một đôi chân.
Tuổi còn nhỏ, Phong Lam Cẩn vì hai chân có bệnh tật ít đi ra ngoài, hơn nữa tính tình rất xấu, thời điểm tâm tình hắn xấu ngay cả bản thân mình đều khống chế không nổi, hắn không có mấy người bạn, mà ca ca Vân Khanh lại một người bạn duy nhất của hắn.
Mười mấy năm trước, thời điểm Lưu gia cử hành yến hội, Mạc Ngôn cũng nhận được thiếp mời, nàng nghĩ để cho Phong Lam Cẩn đi lại cùng người trao đổi nhiều một chút cũng không phải là cái chuyện gì xấu, bởi vậy liền mang theo Phong Lam Cẩn xuất phủ dự tiệc.
Mà chính là một ngày, hai người Bạch U Lan cùng ca ca Vân Khanh bị phát hiện chết thảm tại Lưu phủ.
Mà lúc đó, người duy nhất ở chỗ này chính là Phong Lam Cẩn.
Trong kinh thành tất cả mọi người đều biết tính tình Phong Lam Cẩn âm tình bất định, lúc phát điên lên đến chính mình đều khống chế không nổi, bởi vậy tất cả mọi người hoài nghi là Phong Lam Cẩn nổi điên giết chết hai người, lúc ấy hắn mới là một hài tử hơn mười tuổi, tự nhiên chống cự không nổi ánh mắt hoài nghi của tất cả mọi người, chuyện này đến cuối cùng nháo đến tai Khánh Viễn Đế, Khánh Viễn Đế không thể nào vì chuyện này liền giết Phong Lam Cẩn, huống chi cũng không đủ chứng cứ chứng minh Phong Lam Cẩn giết người, bởi vậy, coi như là Khánh Viễn Đế muốn đối phó Phong Lam Cẩn, Phong Nhiễm Mặc đều là người thứ nhất không đồng ý.
Kết quả cuối cùng là Phong Lam Cẩn bị trục xuất khỏi kinh thành, Phong Nhiễm Mặc tìm được võ lâm cao thủ ẩn cư rừng núi cho hắn, hơn nữa để cho Phong Lam Cẩn bái ông ta làm thầy, Phong Lam Cẩn ở bên ngoài tập võ nhiều năm, cuối cùng đến lúc chuyện từ từ bình thường lại mới trở về kinh thành. Sau đó hắn liền thi khoa cử, hơn nữa nhất cử đoạt thứ nhất, trúng Trạng Nguyên, lúc này mới bắt đầu truyền kỳ thiếu niên thừa tướng.
Vân Khanh nghe lại cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy, đầu mày nàng cau lại đưa ra nghi vấn, “Không thể nào, ta nghe nói ca ca thuở nhỏ đã học tập võ công, cho dù lúc trước đại phu nhân cùng Lưu thị mưu hại ca ca cùng mẫu thân ta cũng phải dè chừng một phần, không thể bị bọn họ dễ dàng giết hại như thế, ta đã từng thấy một ít sự vật mẫu thân lưu lại, cho nên mặc dù ấn tượng của ta đối với nàng rất cạn nhưng cũng biết nàng là cô gái thông tuệ nhạy cảm, không thể nào dễ dàng bị hại như thế.”
Phong Lam Cẩn nghe vậy trong lòng ấm áp, nàng thế nhưng không có hoài nghi hắn, liền đem hắn từ trong đám đối tượng hoài nghi loại bỏ, theo bản năng tin tưởng hắn. Trầm trọng trong lòng hắn thoáng giảm bớt một chút, khóe môi nâng lên đường cong, nụ cười kia còn chưa rơi tới đáy ắt liền hạ xuống, hắn nhếch môi nói, “Chuyện đương nhiên không có đơn giản như vậy, dùng ca ca nàng cùng mẫu thân thông tuệ cũng không phải là một Lưu thị ngu xuẩn có thể tính kế, huống chi mẫu thân nàng sớm có phòng bị đối với bà ta. Nhưng nếu là sau lưng có bút tích của Khánh Viễn Đế?”
Con mắt Vân Khanh tối sầm lại, cắn chặt răng.
Vì sao mọi việc Khánh Viễn Đế đều muốn chen vào một tay! Nàng cơ hồ có thể nghĩ tới hết thảy đến tột cùng là thế nào, mẫu thân nàng cùng ca ca qua đời, người thống khổ nhất chính là Vân Thường, mà nếu mẫu thân cùng ca ca chết đã cùng Phong Lam Cẩn có quan hệ, vậy Vân Thường tất nhiên đối với toàn gia Phong Lam Cẩn hận thấu xương, điều này cũng có thể giải thích vì sao lần đầu tiên Phong Lam Cẩn đi tới Vân gia, sắc mặt Vân Thường khó coi như vậy.
Vì đả kích Phong gia, Khánh Viễn Đế thật đúng là không từ thủ đoạn nào, vì chế tạo địch nhân cho Phong gia, hắn quả thực là tận hết sức lực, không trách được phụ thân từ một tiểu lại nho nhỏ không có danh tiếng gì nhanh như vậy liền lên tới chức Binh bộ Thượng thư. Bởi vì Vân gia cùng Phong gia thế bất lưỡng lập, cho nên hắn liền đem Vân gia nâng cao, chính là vì nhiều một con cờ để đối phó Phong gia! Này chỉ sợ còn có một nguyên nhân khác, đó là mẫu thân là nữ nhi duy nhất của Ngự sử đại phu, có thể nghĩ, nếu biết mẫu thân chết như vậy, người của Bạch gia lại sẽ đối đãi Phong gia như thế nào.
Một hòn đá hạ hai con chim Khánh Viễn Đế dùng là cơ hồ xuất thần nhập hóa. Hắn làm ra chuyện này không biết tự mình thu lợi bao nhiêu, mà Phong gia lại tổn thất bao nhiêu.
Vân Khanh nắm thật chặt quả đấm của mình, sợ mình nhịn không được làm ra một chút chuyện tình mất lý trí, nàng gắt gao cắn chặt răng, “Chịu Khánh Viễn Đế tính kế, vì sao ca ca ta còn có thể đào thoát một kiếp?”
Mâu quang Phong Lam Cẩn giữa thoáng hiện lên một tia không đành lòng, nhìn sắc mặt nàng trắng bệch cùng con mắt như lửa thiêu đốt, hắn thấp giọng nói, “Mẫu thân nàng đối với y thuật có chút nghiên cứu, lúc trước đồ ăn cùng rượu trong yến hội đều bị hạ độc người cũng biết, nhưng là người cũng biết người tính kế sau lưng là Khánh Viễn Đế, sẽ không để người có bất kỳ phản kháng nào, lúc ấy người liền đem phần lớn đồ ăn cùng rượu tự mình uống, không để cho ca ca nàng dùng những thứ đó, về sau là mẫu thân nàng tìm cách chế tạo triệu chứng để huynh trưởng nàng giả chết, thời điểm bị mọi người phát hiện mẫu thân nàng đã qua đời, mà ca ca nàng cũng được phụ thân nàng đưa về Vân gia. Chuyện này có nhiều khúc chiết, năm đó phụ thân nàng đều tin là ta sát hại vợ con của hắn, đối với ta hận thấu xương, nhưng mẫu thân nàng quả nhiên là nữ tử thông tuệ, người cho ca ca nàng uống thuốc giả chết liền đem mọi chuyện cần thiết đều giải thích cho hắn, thời điểm sắp hạ táng ca ca nàng mới tỉnh lại, đem mọi chuyện cần thiết đều giải thích cùng phụ thân nàng, sau đó phụ thân nàng quyết định thật nhanh bí mật tìm cha ta, cùng hắn thương nghị một buổi tối, sau đó vận dụng thế lực cha ta ngay lúc đó đem ca ca nàng bí mật đưa ra khỏi kinh thành, hiện tại hắn vẫn còn ẩn cư ở trong núi rừng.”
“Cho nên chàng cùng với Vân Thường hợp tác, ngoài mặt làm bộ như địch nhân, kì thực là cùng chung ngăn địch?”
“Ừ!” Phong Lam Cẩn nhớ tới cô gái Bạch U Lan hắn đã từng hô Bạch di, trong con ngươi thoáng hiện lên một tia trầm thống, “Ca ca nàng những năm gần đây liên tục núp ở trong rừng núi chính là sợ bị Khánh Viễn Đế phát hiện, mấy năm trước đây hắn tìm được một nữ tử, cùng nàng thành thân, cũng chính là đại tẩu nàng. Về sau hai người cùng nhau ẩn cư trong rừng núi, nhưng sau đó có tiểu Ưu. Trong rừng núi chỉ có ca ca nàng cùng tẩu tẩu, không có tiểu hài tử cùng tiểu Ưu chơi đùa, hai người bọn họ lo lắng tiểu Ưu về sau lớn lên sẽ cùng hài tử khác không giống nhau, cho nên liền bí mật truyền tin cho ta, ta tìm được ca ca cùng tẩu tẩu nàng, hai người bọn họ làm phiền ta đem tiểu Ưu mang trở lại kinh thành. Trong kinh thành mặc dù nguy hiểm, nhưng dù sao có Phong gia bảo vệ nàng, cho nên ca ca tẩu tẩu nàng cũng rất yên tâm.”
“Không trách được ánh mắt Vân Thường nhìn tiểu Ưu là tràn đầy yêu thương không cách nào che giấu…”
“Vậy một nhà ngoại tổ phụ ta biết rõ những chuyện này bên trong khúc chiết sao?” Khẩu khí nàng lại khẩn trương lên, sợ một nhà ngoại tổ phụ vì là mẫu thân qua đời mà căm hận Phong gia, ở trên triều đình làm khó dễ Phong gia.
Phong Lam Cẩn nhẹ nhàng thôi động xe lăn, đi đến bên cạnh Vân Khanh nhìn ánh mắt nàng lo lắng, khẽ mỉm cười nói, “Bạch đại nhân không phải là nhân vật đơn giản, ông ấy là một Ngự sử đại phu chưa bao giờ bị Khánh Viễn Đế hoài nghi, hắn đối với chuyện năm đó sớm có hoài nghi, trong lòng sớm có khe rãnh. Vẫn luôn đứng ở góc độ trung lập suy tư vấn đề, cũng từng âm thầm điều tra nguyên nhân cái chết của mẫu thân nàng. Mà nàng từ nhỏ cùng Quân Ngạo đính hôn, bọn họ vì không để cho Quân Ngạo lợi dụng thân phận của nàng, tận lực lãnh đạm đối với nàng, hi vọng nàng tuyệt đối không cần ghi hận bọn họ mới phải.”
Tự nhiên là sẽ không, Vân Khanh nghe những chuyện này trong lòng hơi có chút trầm trọng, nhớ tới hôm nay muốn đi yến hội của Hiền phi, ánh mắt của nàng khẽ nheo lại, giữa mâu quang hiện ra hàn quang lạnh lùng…
“Chàng nói cái gì?” Lúc này đây Vân Khanh không chỉ kinh hoàng, quả thực là trợn mắt há hốc mồm, nàng sững sờ nhìn Phong Lam Cẩn, thật lâu đều nói không ra lời, hình ảnh linh linh tán tán trong đầu rốt cục vì câu nói này hợp thành một bức tranh hoàn mỹ. Nàng đột nhiên liền nhớ lại thời điểm Vân Thường nhìn thấy Tiểu Vô Ưu đáy mắt đè nén từ ái. Trong óc nàng đột nhiên hỗn loạn, lại đột nhiên liền sáng tỏ. Nàng khiếp sợ á khẩu không trả lời được, lại lần nữa chậm rãi ngồi trở lại ghế đệm, tiếng nàng nói có chút khàn khàn, ánh mắt cũng có chút ngốc trệ, theo bản năng hạ thấp thanh âm, “Ý của chàng là nói, ca ca ta căn bản cũng không có chết?!”
Ca ca cùng mẫu thân đồng thời xảy ra chuyện, nếu như ca ca không chết, nàng có phải cũng có thể đoán rằng mẫu thân vẫn còn sống thật tốt hay không.
Nếu quả thật như thế, bọn họ vì sao phải trốn, thậm chí nàng ở trong phủ bị khi dễ đều chưa bao giờ xuất hiện thay nàng giải vây? Nếu mẫu thân thật sống tốt, vì sao Vân Thường còn muốn nạp một đám nạp thiếp, chẳng lẽ hắn nói yêu mẫu thân căn bản chính là thuận miệng nói mà thôi? Vân Thường rốt cuộc có biết ca ca còn sống hay không? Còn có, nếu ca ca cùng mẫu thân vẫn sống tốt, vì sao Tiểu Vô Ưu lại bị đưa đến Phong gia nuôi, mà không phải chính bọn họ nuôi dưỡng? Cuối cùng là thế nào? Vô số nghi vấn tràn ngập trong đầu của nàng, Vân Khanh đầu đầy hỗn loạn.
Nàng nhìn Phong Lam Cẩn xin giúp đỡ, thấp giọng hỏi thăm, “Hết thảy đến tột cùng là thế nào?”
Ánh mắt Phong Lam Cẩn có chút bay xa, hắn lẳng lặng ngồi trên xe lăn, tinh thần trở lại thời điểm cực kỳ lâu trước kia. Hắn lẳng lặng nhớ lại, thản nhiên nói, “Lời này còn phải nói từ thời điểm ta mới vừa sinh ra, hoặc là nói từ thời điểm ta còn ở trong bụng mẫu thân…”
Hoàng thất kiêng kỵ Phong gia sớm đã không phải là chuyện một ngày hai ngày, mà hai mươi sáu năm trước kể từ khi Mạc Ngôn bị thái y chẩn đoán mang thai con trai, Khánh Viễn Đế liền lo lắng con trai của nàng sinh ra sẽ tạo thành một chút phiền toái không cần thiết cho hoàng thất, bởi vậy hắn đánh đòn phủ đầu trước chế tạo phiền toái cho Phong Nhiễm Mặc.
Khi đó Phong Nhiễm Mặc là thừa tướng đương triều, mỗi ngày gấp rút hận không thể đem một người chia làm hai, hắn mặc dù quan ái Mạc Ngôn, ở bên cạnh nàng cũng sắp xếp không ít người ngoài sáng trong tối bảo vệ nàng, nhưng rốt cuộc vẫn không thể tránh thoát Khánh Viễn Đế ám toán.
Trong lúc Mạc Ngôn mang thai bị cọc ngầm của Khánh Viễn Đế hạ độc, độc kia hạ vô cùng nặng, vốn là chuyện tình một thi hai mệnh, nhưng thật may là Phong Nhiễm Mặc kịp thời phát hiện bởi vậy bài xuất phần lớn độc, Mạc Ngôn trúng độc từ Quỷ Môn quan đoạt lại một cái mạng. Nhưng Phong Lam Cẩn ở trong bụng nàng lại vì độc này sinh ra thân thể gầy yếu, hai chân tích kịch độc, lúc ấy thái y chẩn đoán bệnh của hắn cả đời cũng không thể đứng lên.
Hai phu thê Phong Nhiễm Mặc những năm gần đây không biết cầu xin bao nhiêu đại phu, từ trong hoàng cung mãi cho đến dân gian, đại phu hơi có chút danh tiếng đều được phu thê hai người mời về phủ thừa tướng, nhưng là lí do thoái thác của bọn họ lại hoàn toàn giống nhau, hắn đời này cũng khó có khả năng từ xe lăn đứng lên.
Khi đó thân thể hắn quá yếu, thời tiết thay đổi sẽ dính phong hàn, có lúc nặng thậm chí muốn nửa cái mạng hắn, vì thế, Phong Nhiễm Mặc tìm cho hắn cao thủ võ công trên giang hồ truyền thụ võ nghệ, muốn hắn cường thân kiện cốt, thân thể hắn mới xem như từ từ khá hơn một chút, chỉ là hai chân vẫn như cũ không thể đi đường.
Khi đó, Phong Nhiễm Mặc đối với hắn có thẹn, sau đó hắn liền không muốn lại có hài tử, phu thê hai người tập trung tinh thần nhào vào trên người hắn mong hắn sớm khang phục, nhưng lại không như mong muốn, nỗ lực nhiều hơn nữa cũng không thể đổi trở về cho hắn một đôi chân.
Tuổi còn nhỏ, Phong Lam Cẩn vì hai chân có bệnh tật ít đi ra ngoài, hơn nữa tính tình rất xấu, thời điểm tâm tình hắn xấu ngay cả bản thân mình đều khống chế không nổi, hắn không có mấy người bạn, mà ca ca Vân Khanh lại một người bạn duy nhất của hắn.
Mười mấy năm trước, thời điểm Lưu gia cử hành yến hội, Mạc Ngôn cũng nhận được thiếp mời, nàng nghĩ để cho Phong Lam Cẩn đi lại cùng người trao đổi nhiều một chút cũng không phải là cái chuyện gì xấu, bởi vậy liền mang theo Phong Lam Cẩn xuất phủ dự tiệc.
Mà chính là một ngày, hai người Bạch U Lan cùng ca ca Vân Khanh bị phát hiện chết thảm tại Lưu phủ.
Mà lúc đó, người duy nhất ở chỗ này chính là Phong Lam Cẩn.
Trong kinh thành tất cả mọi người đều biết tính tình Phong Lam Cẩn âm tình bất định, lúc phát điên lên đến chính mình đều khống chế không nổi, bởi vậy tất cả mọi người hoài nghi là Phong Lam Cẩn nổi điên giết chết hai người, lúc ấy hắn mới là một hài tử hơn mười tuổi, tự nhiên chống cự không nổi ánh mắt hoài nghi của tất cả mọi người, chuyện này đến cuối cùng nháo đến tai Khánh Viễn Đế, Khánh Viễn Đế không thể nào vì chuyện này liền giết Phong Lam Cẩn, huống chi cũng không đủ chứng cứ chứng minh Phong Lam Cẩn giết người, bởi vậy, coi như là Khánh Viễn Đế muốn đối phó Phong Lam Cẩn, Phong Nhiễm Mặc đều là người thứ nhất không đồng ý.
Kết quả cuối cùng là Phong Lam Cẩn bị trục xuất khỏi kinh thành, Phong Nhiễm Mặc tìm được võ lâm cao thủ ẩn cư rừng núi cho hắn, hơn nữa để cho Phong Lam Cẩn bái ông ta làm thầy, Phong Lam Cẩn ở bên ngoài tập võ nhiều năm, cuối cùng đến lúc chuyện từ từ bình thường lại mới trở về kinh thành. Sau đó hắn liền thi khoa cử, hơn nữa nhất cử đoạt thứ nhất, trúng Trạng Nguyên, lúc này mới bắt đầu truyền kỳ thiếu niên thừa tướng.
Vân Khanh nghe lại cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy, đầu mày nàng cau lại đưa ra nghi vấn, “Không thể nào, ta nghe nói ca ca thuở nhỏ đã học tập võ công, cho dù lúc trước đại phu nhân cùng Lưu thị mưu hại ca ca cùng mẫu thân ta cũng phải dè chừng một phần, không thể bị bọn họ dễ dàng giết hại như thế, ta đã từng thấy một ít sự vật mẫu thân lưu lại, cho nên mặc dù ấn tượng của ta đối với nàng rất cạn nhưng cũng biết nàng là cô gái thông tuệ nhạy cảm, không thể nào dễ dàng bị hại như thế.”
Phong Lam Cẩn nghe vậy trong lòng ấm áp, nàng thế nhưng không có hoài nghi hắn, liền đem hắn từ trong đám đối tượng hoài nghi loại bỏ, theo bản năng tin tưởng hắn. Trầm trọng trong lòng hắn thoáng giảm bớt một chút, khóe môi nâng lên đường cong, nụ cười kia còn chưa rơi tới đáy ắt liền hạ xuống, hắn nhếch môi nói, “Chuyện đương nhiên không có đơn giản như vậy, dùng ca ca nàng cùng mẫu thân thông tuệ cũng không phải là một Lưu thị ngu xuẩn có thể tính kế, huống chi mẫu thân nàng sớm có phòng bị đối với bà ta. Nhưng nếu là sau lưng có bút tích của Khánh Viễn Đế?”
Con mắt Vân Khanh tối sầm lại, cắn chặt răng.
Vì sao mọi việc Khánh Viễn Đế đều muốn chen vào một tay! Nàng cơ hồ có thể nghĩ tới hết thảy đến tột cùng là thế nào, mẫu thân nàng cùng ca ca qua đời, người thống khổ nhất chính là Vân Thường, mà nếu mẫu thân cùng ca ca chết đã cùng Phong Lam Cẩn có quan hệ, vậy Vân Thường tất nhiên đối với toàn gia Phong Lam Cẩn hận thấu xương, điều này cũng có thể giải thích vì sao lần đầu tiên Phong Lam Cẩn đi tới Vân gia, sắc mặt Vân Thường khó coi như vậy.
Vì đả kích Phong gia, Khánh Viễn Đế thật đúng là không từ thủ đoạn nào, vì chế tạo địch nhân cho Phong gia, hắn quả thực là tận hết sức lực, không trách được phụ thân từ một tiểu lại nho nhỏ không có danh tiếng gì nhanh như vậy liền lên tới chức Binh bộ Thượng thư. Bởi vì Vân gia cùng Phong gia thế bất lưỡng lập, cho nên hắn liền đem Vân gia nâng cao, chính là vì nhiều một con cờ để đối phó Phong gia! Này chỉ sợ còn có một nguyên nhân khác, đó là mẫu thân là nữ nhi duy nhất của Ngự sử đại phu, có thể nghĩ, nếu biết mẫu thân chết như vậy, người của Bạch gia lại sẽ đối đãi Phong gia như thế nào.
Một hòn đá hạ hai con chim Khánh Viễn Đế dùng là cơ hồ xuất thần nhập hóa. Hắn làm ra chuyện này không biết tự mình thu lợi bao nhiêu, mà Phong gia lại tổn thất bao nhiêu.
Vân Khanh nắm thật chặt quả đấm của mình, sợ mình nhịn không được làm ra một chút chuyện tình mất lý trí, nàng gắt gao cắn chặt răng, “Chịu Khánh Viễn Đế tính kế, vì sao ca ca ta còn có thể đào thoát một kiếp?”
Mâu quang Phong Lam Cẩn giữa thoáng hiện lên một tia không đành lòng, nhìn sắc mặt nàng trắng bệch cùng con mắt như lửa thiêu đốt, hắn thấp giọng nói, “Mẫu thân nàng đối với y thuật có chút nghiên cứu, lúc trước đồ ăn cùng rượu trong yến hội đều bị hạ độc người cũng biết, nhưng là người cũng biết người tính kế sau lưng là Khánh Viễn Đế, sẽ không để người có bất kỳ phản kháng nào, lúc ấy người liền đem phần lớn đồ ăn cùng rượu tự mình uống, không để cho ca ca nàng dùng những thứ đó, về sau là mẫu thân nàng tìm cách chế tạo triệu chứng để huynh trưởng nàng giả chết, thời điểm bị mọi người phát hiện mẫu thân nàng đã qua đời, mà ca ca nàng cũng được phụ thân nàng đưa về Vân gia. Chuyện này có nhiều khúc chiết, năm đó phụ thân nàng đều tin là ta sát hại vợ con của hắn, đối với ta hận thấu xương, nhưng mẫu thân nàng quả nhiên là nữ tử thông tuệ, người cho ca ca nàng uống thuốc giả chết liền đem mọi chuyện cần thiết đều giải thích cho hắn, thời điểm sắp hạ táng ca ca nàng mới tỉnh lại, đem mọi chuyện cần thiết đều giải thích cùng phụ thân nàng, sau đó phụ thân nàng quyết định thật nhanh bí mật tìm cha ta, cùng hắn thương nghị một buổi tối, sau đó vận dụng thế lực cha ta ngay lúc đó đem ca ca nàng bí mật đưa ra khỏi kinh thành, hiện tại hắn vẫn còn ẩn cư ở trong núi rừng.”
“Cho nên chàng cùng với Vân Thường hợp tác, ngoài mặt làm bộ như địch nhân, kì thực là cùng chung ngăn địch?”
“Ừ!” Phong Lam Cẩn nhớ tới cô gái Bạch U Lan hắn đã từng hô Bạch di, trong con ngươi thoáng hiện lên một tia trầm thống, “Ca ca nàng những năm gần đây liên tục núp ở trong rừng núi chính là sợ bị Khánh Viễn Đế phát hiện, mấy năm trước đây hắn tìm được một nữ tử, cùng nàng thành thân, cũng chính là đại tẩu nàng. Về sau hai người cùng nhau ẩn cư trong rừng núi, nhưng sau đó có tiểu Ưu. Trong rừng núi chỉ có ca ca nàng cùng tẩu tẩu, không có tiểu hài tử cùng tiểu Ưu chơi đùa, hai người bọn họ lo lắng tiểu Ưu về sau lớn lên sẽ cùng hài tử khác không giống nhau, cho nên liền bí mật truyền tin cho ta, ta tìm được ca ca cùng tẩu tẩu nàng, hai người bọn họ làm phiền ta đem tiểu Ưu mang trở lại kinh thành. Trong kinh thành mặc dù nguy hiểm, nhưng dù sao có Phong gia bảo vệ nàng, cho nên ca ca tẩu tẩu nàng cũng rất yên tâm.”
“Không trách được ánh mắt Vân Thường nhìn tiểu Ưu là tràn đầy yêu thương không cách nào che giấu…”
“Vậy một nhà ngoại tổ phụ ta biết rõ những chuyện này bên trong khúc chiết sao?” Khẩu khí nàng lại khẩn trương lên, sợ một nhà ngoại tổ phụ vì là mẫu thân qua đời mà căm hận Phong gia, ở trên triều đình làm khó dễ Phong gia.
Phong Lam Cẩn nhẹ nhàng thôi động xe lăn, đi đến bên cạnh Vân Khanh nhìn ánh mắt nàng lo lắng, khẽ mỉm cười nói, “Bạch đại nhân không phải là nhân vật đơn giản, ông ấy là một Ngự sử đại phu chưa bao giờ bị Khánh Viễn Đế hoài nghi, hắn đối với chuyện năm đó sớm có hoài nghi, trong lòng sớm có khe rãnh. Vẫn luôn đứng ở góc độ trung lập suy tư vấn đề, cũng từng âm thầm điều tra nguyên nhân cái chết của mẫu thân nàng. Mà nàng từ nhỏ cùng Quân Ngạo đính hôn, bọn họ vì không để cho Quân Ngạo lợi dụng thân phận của nàng, tận lực lãnh đạm đối với nàng, hi vọng nàng tuyệt đối không cần ghi hận bọn họ mới phải.”
Tự nhiên là sẽ không, Vân Khanh nghe những chuyện này trong lòng hơi có chút trầm trọng, nhớ tới hôm nay muốn đi yến hội của Hiền phi, ánh mắt của nàng khẽ nheo lại, giữa mâu quang hiện ra hàn quang lạnh lùng…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook