Thừa Tướng Phu Nhân
-
Quyển 3 - Chương 21: Thân thế tiểu Ưu
Edit: Trảm Phong
Ngày hôm sau tỉnh lại cảm giác được một tầm mắt nóng rực dừng lại ở trên mặt, Vân Khanh dù sao đã luyện qua võ công, điểm cảnh giác này vẫn phải có, nàng mạnh mẽ mở mắt ra, một khắc kia nhìn thấy là Phong Lam Cẩn, phòng bị nơi đáy mắt cùng vẻ thanh lãnh tất cả đều hóa thành xuân thủy mềm mại.
Ánh mắt của hắn sáng ngời, cùng ôn hòa dĩ vãng không giống nhau, mang theo vài phần thoả mãn cọp ăn xong mồi, trên mặt hắn mang một vệt mờ nhu hòa vui vẻ, khóe môi giương cao một độ cong hoàn mỹ, vừa nhìn cũng biết là tâm tình không tệ, một tay hắn chống gò má nhìn nàng trong ngực.
Cả đêm kích tình, sắc mặt nàng lúc này mang theo vài phần đỏ ửng như cũ, lông mi nàng rất dài, thời điểm nhắm lại giống như một hàng quạt nho nhỏ, thời điểm mở ra càng thêm xinh đẹp, cong cong vểnh vểnh làm cho người ta trìu mến, nhớ tới đêm qua lông mi nàng nhẹ nhàng phớt qua lồng ngực hắn, thân thể hắn căng thẳng một chút. Cả đêm kích tình rửa tội, giờ phút này mâu quang nàng thế nhưng mang vài phần quyến rũ nhàn nhạt, hắn cũng không biết đây tột cùng là tâm lý của hắn tác dụng hay là thật là liền thần kỳ như vậy, trong một đêm có thể thay đổi một nữ tử.
“Khanh nhi…” Cảm giác được nàng trong ngực cọ quậy, dục vọng của hắn vốn đã dập tắt lập tức lại ngóc đầu lên, hắn mới nếm thử trái cấm, lại là tuổi huyết khí phương cương, lúc này ánh mắt liền u ám lại, đáy mắt thoáng hiện lên một đạo ám quang, tiếng nói đều khàn khàn.
Vân Khanh đã hiểu hàm nghĩa ánh mắt của hắn giờ phút này, toàn thân nàng vốn đau đớn muốn động đậy thử một chút, mà nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng như lửa kia thân thể vội vàng cứng lại rồi, sợ hắn lại tới một lần.
Suốt cả đêm mây mưa chưa từng ngừng nghỉ.
Lúc đầu nàng còn có thể ứng đối một chút, càng về sau nàng mệt mỏi mấy lần lâm vào mê man, khi tỉnh lại cũng có thể cảm nhận được nam tử trên người ra sức hành động, nàng lúc này thoáng động liền hít một hơi lãnh khí, “Khàn – -” eo giống như muốn chặt đứt vậy, vô cùng đau đớn.
“Làm sao vậy, đau lắm hả?” Vẻ mặt Phong Lam Cẩn khẽ biến đổi, trên mặt hiện ra lo lắng, đêm qua hắn quá mức buông thả bản thân, từ đầu đêm mãi cho đến trời sáng lên mới tính bỏ qua, lực đạo của hắn hắn rõ ràng nhất, hơn nữa nàng lại mới biết mùi đời, sao thừa nhận nổi lực đạo của hắn. Nhìn trên mặt nàng hiện lên vẻ thống khổ hắn có chút ảo não, đêm qua hắn nên khắc chế một chút.
“Chàng nói có đau hay không!” Nàng đau cắn răng nhếch miệng, tức giận trả lời, đêm qua nàng không biết đã cầu xin tha thứ bao nhiêu lần, nhưng hết lần này tới lần khác hắn chính là không buông tha cho nàng, hiện tại nàng chẳng những đau thắt lưng, toàn thân đều đau dữ dội, nhất là đôi chân giống như là bị bánh xe nghiền qua vậy, vừa mỏi lại đau. Tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, ai có thể nghĩ tới hắn ngoài mặt là một người khiêm tốn ôn nhuận như ngọc, một khi lên trên giường thế nhưng giống như một con sói đói. Phong Lam Cẩn cũng biết được sai lầm của mình, ngượng ngùng sờ sờ mũi không nói gì thêm.
Nàng từ trong mền tơ duỗi cánh tay, nhìn thấy trên cánh tay xanh tím, có chỗ còn vô cùng thê thảm quay mặt qua chỗ khác, hừ lạnh một tiếng với hắn, ngay cả cánh tay đều có bộ dáng như vậy, trên người không biết là cái dạng gì đây.
Bộ dáng này của nàng nếu bị người nhìn thấy, tất nhiên nghĩ nàng bị người ngược đãi.
Vân Khanh giật giật thân thể thấy đau lại có chút như nhũn ra, thật may là hắn coi như biết săn sóc, làm xong việc còn để Chu má má chuẩn bị một thùng nước lau rửa sạch sẽ cho nàng, nếu không trên người nàng bây giờ hẳn là dinh dính nhơn nhớt khó chịu muốn chết. Nàng động đậy mới phát hiện mình lúc này căn bản là không đứng dậy được, một ít nhiệt tình trên người đều không có. Nhìn bộ dạng hắn ngượng ngùng, nàng trừng mắt liếc hắn một cái, đáy mắt ba quang lưu chuyển, lại có vài phần quyến rũ, nhìn ánh mắt hắn lần nữa u ám, nàng có chút nghĩ mà sợ đẩy hắn, “Đỡ ta đứng lên.” Hôm nay còn phải tham gia Hiền phi cung yến đấy, nàng hiện tại phải hảo hảo tắm một cái sau đó thu thập thỏa đáng mới được.
Phong Lam Cẩn vội vàng ngồi dậy, cầm gối dựa kê ở sau lưng nàng, động tác cẩn thận đem nàng đỡ dậy, động tác của hắn dè dặt giống như là đối đãi một bình sứ dễ vỡ.
Có cái nhận thức này, Vân Khanh lập tức có chút bất đắc dĩ.
Ngồi dậy, mền tơ màu tím nhạt từ đầu vai nàng thon gầy tuột xuống, lộ ra thân thể nàng xanh xanh tím tím lại có chút ít đỏ lên, tóc nàng dài chưa vấn, một đầu tóc đen như mực xõa trên vai đầu, sắc mặt tái nhợt, làn da lộ ra đầy dấu vết khác thường, thậm chí có loại mỹ cảm kinh tâm động phách sau khi bị làm nhục.
Hầu kết Phong Lam Cẩn giật giật, vội vàng rời mắt đi, nhấc lên màn che, đem xiêm y cẩn thận phủ thêm cho nàng, hắn ho nhẹ một tiếng, “Nếu không nàng hôm nay cũng đừng đi hoàng cung, ta để mẫu thân giúp nàng xin nghỉ, chắc hẳn Hiền phi cũng sẽ không nói gì.”
“Không được!” Nàng “Tê tê” hít lãnh khí, liếc Phong Lam Cẩn, nhìn thấy sắc mặt hắn lúng túng mới thản nhiên nói, “Mục đích của Hiền phi cũng không ai biết đến tột cùng là vì cái gì, huống chi cháu gái ruột của bà ta đến Phong gia chúng ta làm quý thiếp, nếu Phương Du đi, ta lại không đi, ai biết nàng có thể từ trong lại bố trí ta cái gì hay không. Huống chi, ta một tân nương, hôm nay còn là nhất phẩm phu nhân, cùng các quý phu nhân cũng phải có liên hệ, ngày hôm nay nếu ta không đi, chỉ sợ trong lòng bọn họ không biết nghĩ ta thế nào.”
Đạo lý này Phong Lam Cẩn cũng không phải là không biết, chỉ là nhìn thấy dấu vết trên người nàng có chút đau lòng thôi.
Nhìn nàng có chút khó khăn mặc xiêm y, hắn vội vã cầm cổ tay của nàng, ôn nhu nói, “Ta đến.” Trong lòng hắn là tồn lấy chút ít áy náy, da thịt của nàng vốn đã mềm mại, căn bản không chịu nổi hắn sủng ái, hôm nay đầy những dấu vết xanh tím dị thường chói mắt, nhất là trong đùi nàng, lại càng vô cùng thê thảm. Dè dặt thay nàng mặc yếm, trong lòng lúc này ngược lại không có chút ý tưởng nhu mì nào, ánh mắt chạm đến một ít dấu vết trên bắp đùi so với trong tưởng tượng của hắn càng thêm nghiêm trọng, ngón tay hắn cũng không nhịn được dừng một chút, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói, “Khanh nhi, thực xin lỗi…”
Nàng mặc dù toàn thân đều đau, nhưng là lúc này lại toét miệng cười không ra tiếng. Biết rõ hắn áy náy, hai tay ở trên lưng của hắn vỗ vỗ trấn an, nhìn ngoài cửa sổ đã là một mảnh sáng choang, nàng thúc giục, “Mau dậy đi, Chu má má ở ngoài cửa hẳn cũng sốt ruột chờ.”
Trong con ngươi Phong Lam Cẩn thoáng hiện lên một đạo ánh sáng nhạt, hắn giống như là đột nhiên nghĩ tới điều gì, từ xiêm y hôm qua mặc lấy ra một bình sứ nho nhỏ, “Đây đều là thuốc hoạt huyết hóa ứ, ta thoa lên một chút cho nàng.”
“Ta tự mình làm.” Sắc mặt nàng có chút đỏ lên, không quá tự nhiên ở giữa ban ngày ban mặt lõa lồ ở trước mặt hắn, mặc dù biết ban ngày cùng ban đêm đối với hắn không có khác nhau quá lớn, nhưng dù sao bóng đêm có đôi khi cũng là một loại che giấu.
(TP: đoạn này thấy ko hợp lý lắm, Cẩn ca cũng đã mặc đồ dùm rồi, còn chỗ nào giữa ban ngày ko thấy nữa mà ngượng nhẩy?)
Phong Lam Cẩn lại tránh thoát tay của nàng, “Ta đến.” Hắn quay lưng lại dè dặt bôi thuốc trị thương cho nàng, thuốc mỡ màu xanh hơi lạnh bôi trên đùi mang đến cảm giác thanh lương, Vân Khanh nhìn thấy trong mắt của hắn không có ý tưởng khác mới thở phào nhẹ nhõm mặc hắn làm. Ánh mắt của nàng chuyển tới trên thân thể hắn, da của hắn trắng nõn, trên mặt cùng trên người đều như vậy, lưng hắn khỏe mạnh rắn chắc mang vài vết cào màu đỏ rõ ràng làm cho nàng đỏ mặt, nàng có chút không được tự nhiên quay mặt qua chỗ khác, không thể tin được đêm qua người hào phóng như vậy dĩ nhiên là chính nàng.
Chờ hai người đều mặc tốt xiêm y, Phong Lam Cẩn xuống giường trước, phương viên trăm mét có gió thổi cỏ lay đều chạy không thoát lỗ tai của hắn, bởi vậy hắn cũng không có ngồi vào xe lăn, mà là tự đi giày Kỳ Lân xuống giường.
Thời điểm Vân Khanh xuống giường chỉ cảm thấy chân như nhũn ra từng đợt, hai chân dẫm lên mặt đất lại càng không có một tia khí lực, hai chân nàng mềm nhũn thiếu chút nữa té trên mặt đất, thật may là Phong Lam Cẩn tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng.
Mặt nàng đỏ lên, dựa vào trên người hắn, xấu hổ và giận dữ muốn chết, nhìn Phong Lam Cẩn một đêm không ngủ tinh thần vẫn sảng khoái như cũ trong lòng nàng buồn bực muốn chết, rõ ràng là làm cùng một việc, cũng rõ ràng là hắn xuất lực tương đối nhiều, vì cái gì đến cuối cùng mệt mỏi dĩ nhiên là nàng đây.
Bên tai vang lên thanh âm hắn hơi khẩn trương, “Khanh nhi… Nàng thế nào?”
“Không có việc gì, chỉ là chân có chút mỏi nhừ.” Đâu chỉ là mỏi nhừ, còn rất đau. Nàng vịn tay Phong Lam Cẩn đứng lên, trong lòng chứa điểm nghi hoặc, nhớ tới đêm qua động tác hắn mới đầu không lưu loát, nàng thoáng cái liền đem nghi vấn bật thốt ra, “Phong Lam Cẩn, chàng sẽ không phải lần đầu tiên đi.” Bằng không động tác kia làm sao sẽ không lưu loát như vậy. Ngẫm lại nàng lại cảm thấy không thể nào, tiểu Ưu đều lớn như vậy, hắn làm sao có thể là lần đầu tiên, hơn nữa nam tử nhà bình thường mười lăm mười sáu tuổi đã khai trai, hắn năm nay cũng đã hai mươi sáu tuổi, làm sao có thể còn nguyên, nghĩ tới đây nàng lắc đầu bật cười, suy nghĩ lộn xộn cái gì.
Bất quá nàng nghe nói mẫu thân tiểu Ưu cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện, nói như vậy có phải nên hiểu là hắn đã cấm dục năm sáu năm? Chẳng lẽ là cấm dục thời gian quá dài, cho nên lạnh nhạt rồi?! Vân Khanh suy nghĩ một chút, cảm thấy khả năng này tương đối lớn.
Nàng cũng thuận miệng nói, ai nghĩ Phong Lam Cẩn nghe lời của nàng, sắc mặt thế nhưng quỷ dị đỏ lên, ngón tay Vân Khanh run rẩy chỉ vào hắn, trong hai tròng mắt tất cả đều là không thể tin, “Không thể nào đâu…”
Phong Lam Cẩn cũng đã ngồi xuống ghế, hắn suy nghĩ một chút sắc mặt không khỏi ngưng trọng, ho nhẹ một tiếng, đem Vân Khanh kéo ngồi xuống, “Nàng đã phát hiện, vậy ta cũng không cần che giấu, phải nói ta chưa bao giờ nghĩ tới giấu giếm nàng, chỉ là mãi cũng không biết nên nói từ đâu, kỳ thật… Tiểu Ưu cũng không phải là con gái ruột của ta.”
“Cái gì?” sắc mặt Vân Khanh đột nhiên biến đổi, khiếp sợ từ trên ghế đột nhiên đứng lên, nàng thì thào nói, “Làm sao có thể.”
Hài tử kia giống như tinh linh, hài tử kia tất cả mọi người Phong gia đặt ở trong lòng bàn tay mà yêu, sao có thể không phải nữ nhi của hắn?! Trong lòng Vân Khanh đột nhiên dâng lên vô hạn khủng hoảng, nàng mơ hồ cảm giác được mình va chạm vào một cái bí mật cực lớn, bí mật kia đã ở trong lòng của nàng hiện ra vài phần hình dáng, nhưng lại không rõ rệt.
Giờ khắc này, nàng tình nguyện hài tử vô tư vô lự kia thật sự là hài tử của Phong Lam Cẩn, bởi vì nàng không muốn nhìn thấy một ngày kia, nàng sẽ cùng tiểu tinh linh chia lìa.
Phong Lam Cẩn lẳng lặng nhìn nàng, nhìn ánh mắt của nàng từ khiếp sợ đến không dám tin sau đó lại đau lòng, nghĩ mà sợ, cuối cùng chuyển thành kiên định.
“Cha mẹ cùng Hân Duyệt biết rõ tiểu Ưu không phải con gái ruột của chàng sao?” Nàng lẳng lặng hỏi.
Phong Lam Cẩn gật gật đầu, trong con ngươi thoáng hiện lên một tia u quang, hắn cười nói, “Chuyện gì có thể giấu diếm được cha đây, khi ta đem Tiểu Vô Ưu ôm trở lại hắn liền biết tiểu Ưu không phải nữ nhi của ta, mẫu thân cũng biết, hẳn là phụ thân nói cho, ba người Hân Duyệt cùng Lan Nguyệt Lan Tinh không rõ lắm, ta cũng chưa nói cho bọn họ biết.”
“Kia…” Nàng liếm liếm đôi môi mình khô khốc, có chút khẩn trương nắm chặt tay, ánh mắt gắt gao nhìn Phong Lam Cẩn, “Tiểu Ưu đến tột cùng là hài tử của ai?”
Nhìn ánh mắt nàng biến hóa hắn cũng không nói cái gì, nhìn nàng bình tĩnh trở lại mới nhẹ nhàng nói, “Lúc trước lần đầu tiên ta thấy nàng cùng tiểu Ưu gặp nhau chấn động rất lớn, tiểu Ưu lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã cảm thấy thân thiết, chắc hẳn nàng cũng thế, ta không khỏi không cảm khái huyết thống thần kỳ.”
Trong lòng Vân Khanh nảy lên.
Trong đầu thoáng hiện lên rất nhiều hình ảnh linh linh tán tán, nàng chợt nhớ tới gò má tiểu Ưu có vài phần như nàng, lại nghĩ tới Vân Thường đối xử với Phong Lam Cẩn băng lạnh như là đối mặt địch nhân, nhưng đối với tiểu Ưu lại rất thân thiết, lại nhớ đến mẫu thân cùng huynh trưởng nàng mất sớm, đầu của nàng khẽ đau, nàng cảm giác mình trong mơ hồ phảng phất bắt được đầu mối gì, nhưng là cái gì đều bắt không được. Trong đầu những thứ hình ảnh lẻ tẻ kia thủy chung không cách nào nối thành một mảnh, sắc mặt nàng ngưng trọng sít sao nhíu mày.
“Chàng nói rõ hơn một chút.”
Lời hắn nói kế tiếp đối với nàng mà nói không khác ‘trọng kích’ (nguyên văn: quả bom, nhưng ta thấy ko hợp lý liền thay đổi), Phong Lam Cẩn trầm ngâm một lát, phảng phất như đang tìm từ, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói, “Kỳ thật… Tiểu Ưu là cháu gái ruột của nàng – – ”
Ngày hôm sau tỉnh lại cảm giác được một tầm mắt nóng rực dừng lại ở trên mặt, Vân Khanh dù sao đã luyện qua võ công, điểm cảnh giác này vẫn phải có, nàng mạnh mẽ mở mắt ra, một khắc kia nhìn thấy là Phong Lam Cẩn, phòng bị nơi đáy mắt cùng vẻ thanh lãnh tất cả đều hóa thành xuân thủy mềm mại.
Ánh mắt của hắn sáng ngời, cùng ôn hòa dĩ vãng không giống nhau, mang theo vài phần thoả mãn cọp ăn xong mồi, trên mặt hắn mang một vệt mờ nhu hòa vui vẻ, khóe môi giương cao một độ cong hoàn mỹ, vừa nhìn cũng biết là tâm tình không tệ, một tay hắn chống gò má nhìn nàng trong ngực.
Cả đêm kích tình, sắc mặt nàng lúc này mang theo vài phần đỏ ửng như cũ, lông mi nàng rất dài, thời điểm nhắm lại giống như một hàng quạt nho nhỏ, thời điểm mở ra càng thêm xinh đẹp, cong cong vểnh vểnh làm cho người ta trìu mến, nhớ tới đêm qua lông mi nàng nhẹ nhàng phớt qua lồng ngực hắn, thân thể hắn căng thẳng một chút. Cả đêm kích tình rửa tội, giờ phút này mâu quang nàng thế nhưng mang vài phần quyến rũ nhàn nhạt, hắn cũng không biết đây tột cùng là tâm lý của hắn tác dụng hay là thật là liền thần kỳ như vậy, trong một đêm có thể thay đổi một nữ tử.
“Khanh nhi…” Cảm giác được nàng trong ngực cọ quậy, dục vọng của hắn vốn đã dập tắt lập tức lại ngóc đầu lên, hắn mới nếm thử trái cấm, lại là tuổi huyết khí phương cương, lúc này ánh mắt liền u ám lại, đáy mắt thoáng hiện lên một đạo ám quang, tiếng nói đều khàn khàn.
Vân Khanh đã hiểu hàm nghĩa ánh mắt của hắn giờ phút này, toàn thân nàng vốn đau đớn muốn động đậy thử một chút, mà nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng như lửa kia thân thể vội vàng cứng lại rồi, sợ hắn lại tới một lần.
Suốt cả đêm mây mưa chưa từng ngừng nghỉ.
Lúc đầu nàng còn có thể ứng đối một chút, càng về sau nàng mệt mỏi mấy lần lâm vào mê man, khi tỉnh lại cũng có thể cảm nhận được nam tử trên người ra sức hành động, nàng lúc này thoáng động liền hít một hơi lãnh khí, “Khàn – -” eo giống như muốn chặt đứt vậy, vô cùng đau đớn.
“Làm sao vậy, đau lắm hả?” Vẻ mặt Phong Lam Cẩn khẽ biến đổi, trên mặt hiện ra lo lắng, đêm qua hắn quá mức buông thả bản thân, từ đầu đêm mãi cho đến trời sáng lên mới tính bỏ qua, lực đạo của hắn hắn rõ ràng nhất, hơn nữa nàng lại mới biết mùi đời, sao thừa nhận nổi lực đạo của hắn. Nhìn trên mặt nàng hiện lên vẻ thống khổ hắn có chút ảo não, đêm qua hắn nên khắc chế một chút.
“Chàng nói có đau hay không!” Nàng đau cắn răng nhếch miệng, tức giận trả lời, đêm qua nàng không biết đã cầu xin tha thứ bao nhiêu lần, nhưng hết lần này tới lần khác hắn chính là không buông tha cho nàng, hiện tại nàng chẳng những đau thắt lưng, toàn thân đều đau dữ dội, nhất là đôi chân giống như là bị bánh xe nghiền qua vậy, vừa mỏi lại đau. Tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, ai có thể nghĩ tới hắn ngoài mặt là một người khiêm tốn ôn nhuận như ngọc, một khi lên trên giường thế nhưng giống như một con sói đói. Phong Lam Cẩn cũng biết được sai lầm của mình, ngượng ngùng sờ sờ mũi không nói gì thêm.
Nàng từ trong mền tơ duỗi cánh tay, nhìn thấy trên cánh tay xanh tím, có chỗ còn vô cùng thê thảm quay mặt qua chỗ khác, hừ lạnh một tiếng với hắn, ngay cả cánh tay đều có bộ dáng như vậy, trên người không biết là cái dạng gì đây.
Bộ dáng này của nàng nếu bị người nhìn thấy, tất nhiên nghĩ nàng bị người ngược đãi.
Vân Khanh giật giật thân thể thấy đau lại có chút như nhũn ra, thật may là hắn coi như biết săn sóc, làm xong việc còn để Chu má má chuẩn bị một thùng nước lau rửa sạch sẽ cho nàng, nếu không trên người nàng bây giờ hẳn là dinh dính nhơn nhớt khó chịu muốn chết. Nàng động đậy mới phát hiện mình lúc này căn bản là không đứng dậy được, một ít nhiệt tình trên người đều không có. Nhìn bộ dạng hắn ngượng ngùng, nàng trừng mắt liếc hắn một cái, đáy mắt ba quang lưu chuyển, lại có vài phần quyến rũ, nhìn ánh mắt hắn lần nữa u ám, nàng có chút nghĩ mà sợ đẩy hắn, “Đỡ ta đứng lên.” Hôm nay còn phải tham gia Hiền phi cung yến đấy, nàng hiện tại phải hảo hảo tắm một cái sau đó thu thập thỏa đáng mới được.
Phong Lam Cẩn vội vàng ngồi dậy, cầm gối dựa kê ở sau lưng nàng, động tác cẩn thận đem nàng đỡ dậy, động tác của hắn dè dặt giống như là đối đãi một bình sứ dễ vỡ.
Có cái nhận thức này, Vân Khanh lập tức có chút bất đắc dĩ.
Ngồi dậy, mền tơ màu tím nhạt từ đầu vai nàng thon gầy tuột xuống, lộ ra thân thể nàng xanh xanh tím tím lại có chút ít đỏ lên, tóc nàng dài chưa vấn, một đầu tóc đen như mực xõa trên vai đầu, sắc mặt tái nhợt, làn da lộ ra đầy dấu vết khác thường, thậm chí có loại mỹ cảm kinh tâm động phách sau khi bị làm nhục.
Hầu kết Phong Lam Cẩn giật giật, vội vàng rời mắt đi, nhấc lên màn che, đem xiêm y cẩn thận phủ thêm cho nàng, hắn ho nhẹ một tiếng, “Nếu không nàng hôm nay cũng đừng đi hoàng cung, ta để mẫu thân giúp nàng xin nghỉ, chắc hẳn Hiền phi cũng sẽ không nói gì.”
“Không được!” Nàng “Tê tê” hít lãnh khí, liếc Phong Lam Cẩn, nhìn thấy sắc mặt hắn lúng túng mới thản nhiên nói, “Mục đích của Hiền phi cũng không ai biết đến tột cùng là vì cái gì, huống chi cháu gái ruột của bà ta đến Phong gia chúng ta làm quý thiếp, nếu Phương Du đi, ta lại không đi, ai biết nàng có thể từ trong lại bố trí ta cái gì hay không. Huống chi, ta một tân nương, hôm nay còn là nhất phẩm phu nhân, cùng các quý phu nhân cũng phải có liên hệ, ngày hôm nay nếu ta không đi, chỉ sợ trong lòng bọn họ không biết nghĩ ta thế nào.”
Đạo lý này Phong Lam Cẩn cũng không phải là không biết, chỉ là nhìn thấy dấu vết trên người nàng có chút đau lòng thôi.
Nhìn nàng có chút khó khăn mặc xiêm y, hắn vội vã cầm cổ tay của nàng, ôn nhu nói, “Ta đến.” Trong lòng hắn là tồn lấy chút ít áy náy, da thịt của nàng vốn đã mềm mại, căn bản không chịu nổi hắn sủng ái, hôm nay đầy những dấu vết xanh tím dị thường chói mắt, nhất là trong đùi nàng, lại càng vô cùng thê thảm. Dè dặt thay nàng mặc yếm, trong lòng lúc này ngược lại không có chút ý tưởng nhu mì nào, ánh mắt chạm đến một ít dấu vết trên bắp đùi so với trong tưởng tượng của hắn càng thêm nghiêm trọng, ngón tay hắn cũng không nhịn được dừng một chút, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói, “Khanh nhi, thực xin lỗi…”
Nàng mặc dù toàn thân đều đau, nhưng là lúc này lại toét miệng cười không ra tiếng. Biết rõ hắn áy náy, hai tay ở trên lưng của hắn vỗ vỗ trấn an, nhìn ngoài cửa sổ đã là một mảnh sáng choang, nàng thúc giục, “Mau dậy đi, Chu má má ở ngoài cửa hẳn cũng sốt ruột chờ.”
Trong con ngươi Phong Lam Cẩn thoáng hiện lên một đạo ánh sáng nhạt, hắn giống như là đột nhiên nghĩ tới điều gì, từ xiêm y hôm qua mặc lấy ra một bình sứ nho nhỏ, “Đây đều là thuốc hoạt huyết hóa ứ, ta thoa lên một chút cho nàng.”
“Ta tự mình làm.” Sắc mặt nàng có chút đỏ lên, không quá tự nhiên ở giữa ban ngày ban mặt lõa lồ ở trước mặt hắn, mặc dù biết ban ngày cùng ban đêm đối với hắn không có khác nhau quá lớn, nhưng dù sao bóng đêm có đôi khi cũng là một loại che giấu.
(TP: đoạn này thấy ko hợp lý lắm, Cẩn ca cũng đã mặc đồ dùm rồi, còn chỗ nào giữa ban ngày ko thấy nữa mà ngượng nhẩy?)
Phong Lam Cẩn lại tránh thoát tay của nàng, “Ta đến.” Hắn quay lưng lại dè dặt bôi thuốc trị thương cho nàng, thuốc mỡ màu xanh hơi lạnh bôi trên đùi mang đến cảm giác thanh lương, Vân Khanh nhìn thấy trong mắt của hắn không có ý tưởng khác mới thở phào nhẹ nhõm mặc hắn làm. Ánh mắt của nàng chuyển tới trên thân thể hắn, da của hắn trắng nõn, trên mặt cùng trên người đều như vậy, lưng hắn khỏe mạnh rắn chắc mang vài vết cào màu đỏ rõ ràng làm cho nàng đỏ mặt, nàng có chút không được tự nhiên quay mặt qua chỗ khác, không thể tin được đêm qua người hào phóng như vậy dĩ nhiên là chính nàng.
Chờ hai người đều mặc tốt xiêm y, Phong Lam Cẩn xuống giường trước, phương viên trăm mét có gió thổi cỏ lay đều chạy không thoát lỗ tai của hắn, bởi vậy hắn cũng không có ngồi vào xe lăn, mà là tự đi giày Kỳ Lân xuống giường.
Thời điểm Vân Khanh xuống giường chỉ cảm thấy chân như nhũn ra từng đợt, hai chân dẫm lên mặt đất lại càng không có một tia khí lực, hai chân nàng mềm nhũn thiếu chút nữa té trên mặt đất, thật may là Phong Lam Cẩn tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng.
Mặt nàng đỏ lên, dựa vào trên người hắn, xấu hổ và giận dữ muốn chết, nhìn Phong Lam Cẩn một đêm không ngủ tinh thần vẫn sảng khoái như cũ trong lòng nàng buồn bực muốn chết, rõ ràng là làm cùng một việc, cũng rõ ràng là hắn xuất lực tương đối nhiều, vì cái gì đến cuối cùng mệt mỏi dĩ nhiên là nàng đây.
Bên tai vang lên thanh âm hắn hơi khẩn trương, “Khanh nhi… Nàng thế nào?”
“Không có việc gì, chỉ là chân có chút mỏi nhừ.” Đâu chỉ là mỏi nhừ, còn rất đau. Nàng vịn tay Phong Lam Cẩn đứng lên, trong lòng chứa điểm nghi hoặc, nhớ tới đêm qua động tác hắn mới đầu không lưu loát, nàng thoáng cái liền đem nghi vấn bật thốt ra, “Phong Lam Cẩn, chàng sẽ không phải lần đầu tiên đi.” Bằng không động tác kia làm sao sẽ không lưu loát như vậy. Ngẫm lại nàng lại cảm thấy không thể nào, tiểu Ưu đều lớn như vậy, hắn làm sao có thể là lần đầu tiên, hơn nữa nam tử nhà bình thường mười lăm mười sáu tuổi đã khai trai, hắn năm nay cũng đã hai mươi sáu tuổi, làm sao có thể còn nguyên, nghĩ tới đây nàng lắc đầu bật cười, suy nghĩ lộn xộn cái gì.
Bất quá nàng nghe nói mẫu thân tiểu Ưu cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện, nói như vậy có phải nên hiểu là hắn đã cấm dục năm sáu năm? Chẳng lẽ là cấm dục thời gian quá dài, cho nên lạnh nhạt rồi?! Vân Khanh suy nghĩ một chút, cảm thấy khả năng này tương đối lớn.
Nàng cũng thuận miệng nói, ai nghĩ Phong Lam Cẩn nghe lời của nàng, sắc mặt thế nhưng quỷ dị đỏ lên, ngón tay Vân Khanh run rẩy chỉ vào hắn, trong hai tròng mắt tất cả đều là không thể tin, “Không thể nào đâu…”
Phong Lam Cẩn cũng đã ngồi xuống ghế, hắn suy nghĩ một chút sắc mặt không khỏi ngưng trọng, ho nhẹ một tiếng, đem Vân Khanh kéo ngồi xuống, “Nàng đã phát hiện, vậy ta cũng không cần che giấu, phải nói ta chưa bao giờ nghĩ tới giấu giếm nàng, chỉ là mãi cũng không biết nên nói từ đâu, kỳ thật… Tiểu Ưu cũng không phải là con gái ruột của ta.”
“Cái gì?” sắc mặt Vân Khanh đột nhiên biến đổi, khiếp sợ từ trên ghế đột nhiên đứng lên, nàng thì thào nói, “Làm sao có thể.”
Hài tử kia giống như tinh linh, hài tử kia tất cả mọi người Phong gia đặt ở trong lòng bàn tay mà yêu, sao có thể không phải nữ nhi của hắn?! Trong lòng Vân Khanh đột nhiên dâng lên vô hạn khủng hoảng, nàng mơ hồ cảm giác được mình va chạm vào một cái bí mật cực lớn, bí mật kia đã ở trong lòng của nàng hiện ra vài phần hình dáng, nhưng lại không rõ rệt.
Giờ khắc này, nàng tình nguyện hài tử vô tư vô lự kia thật sự là hài tử của Phong Lam Cẩn, bởi vì nàng không muốn nhìn thấy một ngày kia, nàng sẽ cùng tiểu tinh linh chia lìa.
Phong Lam Cẩn lẳng lặng nhìn nàng, nhìn ánh mắt của nàng từ khiếp sợ đến không dám tin sau đó lại đau lòng, nghĩ mà sợ, cuối cùng chuyển thành kiên định.
“Cha mẹ cùng Hân Duyệt biết rõ tiểu Ưu không phải con gái ruột của chàng sao?” Nàng lẳng lặng hỏi.
Phong Lam Cẩn gật gật đầu, trong con ngươi thoáng hiện lên một tia u quang, hắn cười nói, “Chuyện gì có thể giấu diếm được cha đây, khi ta đem Tiểu Vô Ưu ôm trở lại hắn liền biết tiểu Ưu không phải nữ nhi của ta, mẫu thân cũng biết, hẳn là phụ thân nói cho, ba người Hân Duyệt cùng Lan Nguyệt Lan Tinh không rõ lắm, ta cũng chưa nói cho bọn họ biết.”
“Kia…” Nàng liếm liếm đôi môi mình khô khốc, có chút khẩn trương nắm chặt tay, ánh mắt gắt gao nhìn Phong Lam Cẩn, “Tiểu Ưu đến tột cùng là hài tử của ai?”
Nhìn ánh mắt nàng biến hóa hắn cũng không nói cái gì, nhìn nàng bình tĩnh trở lại mới nhẹ nhàng nói, “Lúc trước lần đầu tiên ta thấy nàng cùng tiểu Ưu gặp nhau chấn động rất lớn, tiểu Ưu lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã cảm thấy thân thiết, chắc hẳn nàng cũng thế, ta không khỏi không cảm khái huyết thống thần kỳ.”
Trong lòng Vân Khanh nảy lên.
Trong đầu thoáng hiện lên rất nhiều hình ảnh linh linh tán tán, nàng chợt nhớ tới gò má tiểu Ưu có vài phần như nàng, lại nghĩ tới Vân Thường đối xử với Phong Lam Cẩn băng lạnh như là đối mặt địch nhân, nhưng đối với tiểu Ưu lại rất thân thiết, lại nhớ đến mẫu thân cùng huynh trưởng nàng mất sớm, đầu của nàng khẽ đau, nàng cảm giác mình trong mơ hồ phảng phất bắt được đầu mối gì, nhưng là cái gì đều bắt không được. Trong đầu những thứ hình ảnh lẻ tẻ kia thủy chung không cách nào nối thành một mảnh, sắc mặt nàng ngưng trọng sít sao nhíu mày.
“Chàng nói rõ hơn một chút.”
Lời hắn nói kế tiếp đối với nàng mà nói không khác ‘trọng kích’ (nguyên văn: quả bom, nhưng ta thấy ko hợp lý liền thay đổi), Phong Lam Cẩn trầm ngâm một lát, phảng phất như đang tìm từ, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói, “Kỳ thật… Tiểu Ưu là cháu gái ruột của nàng – – ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook