Thong Thả Đến Chậm
-
Quyển 1 - Chương 4
Edit: Thiên Kết
Xe taxi lướt đi trong gió biển và ánh đèn cao áp, cảnh vật bên đường cũng thong thả lướt qua tầm mắt. Bãi biển, bảng hướng dẫn, cây cối ven đường, nhà cửa…………mọi thứ trở nên linh hoạt bất ngờ xuất hiện trước mắt. Ở Thanh Thai có nhiều đường phố được xây dựng trên sườn núi, xe taxi không ngừng lên dốc, xuống dốc. Trái tim đáng thương của Trì Linh Đồng cũng theo nhịp mà lên xuống phập phồng, cô cảm thấy không được khỏe lắm.
Cô tới Thanh Thai cũng mới được hai năm, nhưng thật sự cô rất thích thành phố này. Thiên nhiên hào phóng ban tặng cho thành phố này một đường bờ biển thật dài, khí hậu hài hòa, rừng núi thì rậm rạp. Nhưng, thành phố này cũng không giống như thành phố du lịch Danh Thành, mà nơi này là một nơi kinh tế phát triển mạnh. Dựa vào vị thế gần biển, hoa cỏ tươi tốt nhưng ở đây không xây khách sạn nghỉ dưỡng, cũng không có công viên giải trí, ở đây tập trung những đầu não quan trọng của các cơ quan cùng nhà ở của nhân dân. Đây là một nơi thật tốt để hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã, khách du lịch khi tới đây cũng sẽ tỏ ra vài phần hâm mộ.
Nhạc Tĩnh Phương mang theo mấy chồng bản vẽ Thanh Ninh tìm Trì Linh Đồng, cô vừa nhìn liền cảm thấy hứng thú.
“Thanh Thai là một khu vực vàng nhưng còn vài nơi chưa được khai phá. Nếu như cô cảm thấy có hứng thú tôi có thể đấu giá vài mảnh đất, tạo điều kiện cho cô thi triển tài nghê.” Nhạc Tĩnh Phương nói với Trì Linh Đồng.
Trì Linh Đồng là người đã từng đạt nhiều giải thưởng, có thể nói đối với nhiều người mới ra trường thì kinh nghiệm thực tiễn của cô thực làm cho họ ngưỡng mộ, Nhạc Tĩnh Phương nói những lời này khiến cho cô có chút cảm thấy vui vẻ.
Nhạc Tĩnh Phương lại âm thầm ứng trước cho cô một sô tiền lương không nhỏ nhưng lại yêu cầu cô giữ bí mật. Ở Thái Hoa đây cũng có nhiều nhà thiết kế có tài, cô không muốn vì chuyện tăng lương mà làm ảnh hưởng đến hòa khí.
“Cô khẳng định là như vậy sao?” Trì Linh Đồng nháy nháy hai mắt thật to, nhắc nhở. Người phụ nữ, tóc dài, kiến thức nông cạn, cũng có lúc sẽ xử trí theo cảm tính.
Nhạc Tĩnh Phương khẽ mỉm cười, giống như nhìn thấu tâm tư của cô: “Một nhà thiết kế giỏi, kinh nghiệm rất quan trọng nhưng hơn hết vẫn là tài hoa. Kể từ khi tôi nhận lại sự nghiệp từ cha mình đến giờ đã hai mươi lăm năm rồi tôi chưa từng nhìn lầm ai.”
“Chỉ mong cô không có ngoại lê.” Trì Linh Đồng vừa ký tên lên hợp đồng vừa nhỏ giọng thì thầm.
Nhạc Tĩnh Phương bày ra một vẻ mặt bình rĩnh, duỗi tay về phía cô, nâng cằm cô lên nói: “Sẽ không.”
Còn nhớ đầu mùa hè năm đó, Trì Linh Đồng vừa mới chụp xong hình tốt nghiệp thì xe của Thái Hoa được cử đến đón cô đi Thanh Thai. Trên đường đi, cô ói long trời lở đất, làm cho Trì Minh Chi cùng tài xế bị hù xanh mặt một phen. Nhưng sau khi tới Thanh Thai, cô đi đi lại trên bãi biển thì tinh thần liền khôi phục như ban đầu.
“Cô xem, trời sinh cô là đã thuộc về Thanh Thai.” Nhạc Tĩnh Phương nói.
Có lẽ a……!! Trì Linh Đồng xoay người về phía Nhạc Tĩnh Phương cười ha ha
“Cô ơi, đến nơi rồi.” Tài xế nghiêng đầu qua nói với Trì Linh Đồng.
Trì Linh Đồng trả tiền xe và xách hành lý xuống xe.
Cô ở đường Hoa Liên cách công ty địa ốc Thái Hoa chỉ hai mươi phút đi xe, nơi này không có tên trên bản đồ của thành phố Thanh Ninh.
Gần sát con đường cô ở có một con hẻm gọi là đường Cao Bưu, là tên một huyện của Giang Tô, gần đó lại có một con đường tên Ninh Ba là tên một huyện ở Chiết Giang.
Con người Thanh Thai không lãng mạn, vì được thiên nhiên ưu ái quá nhiều nên có một số bộ phận trở nên lười biếng, hư hỏng.
Trì Linh Đồng sống ở đây cùng với một người bạn, bên trong nhà tối đen như mực chắc là người bạn đó không có ở nhà.
Người ở chung với cô tên là Nhan Tiểu Úy, làm ở bộ phận bán hàng của địa ốc Thái Hoa, hai người ở chung với nhau vì Trì Linh Đồng sợ cảm giác cô đơn, còn Nhan Tiểu Úy sắp lập gia đình nên muốn tiết kiệm.
Căn hộ này là do Nhan Tiểu Úy thuê trước, gồm có hai phòng ngủ và một phòng khách, phòng bếp và toilet cũng được coi là rộng rãi. Căn phòng Trì Linh Đồng ở có một cái ban công nho nhỏ. Thời tiết hôm nay quang đang, cô đem màn cửa kéo ra, nhìn xa xa có thể thấy được biển xanh biếc, mênh mông.
Nhớ lại ngày đầu tiên cô chuyển đến là lúc Nhan Tiểu Úy đang đắp mặt nạ, thấy cô tới Nhan Tiểu Úy vội ra xách hành lý của cô vào và trêu đùa nói: “Quyến rũ đàn ông cũng như là một môn học, môn học này không thể so sánh với tính toán đơn giản. Quyến rũ đàn ông cũng cần phải có chiến thuật, cậu phải thận trọng, cẩn thận một chút. Cùng cậu ở chung là để tạo cho mình một lợi thế. Cậu biết không, đàn ông rất đa nghi, mặc dù bọn họ phần lớn đều thích con gái có gương mặt thiên sứ và dáng người thì như yêu tinh nhưng người mà để cưới về nhà lại là một vấn đề khác. Hiện tại hai chúng ta ở chung như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ làm cho bọn đàn ông phải cảm thấy cố kỵ mà không dám làm gì đó càn rỡ nếu như có đến đây chơi.”
“Cậu vẫn chưa có mục tiêu?” Trì Linh Đồng hỏi.
Edit: Thiên Kết
Đàm Trân còn không hận thì cô lấy lý do gì để mà hận nha. Trì Linh Đồng cười: “Làm sao có thể chứ? Con còn chưa bao giờ từng thấy cha vui vẻ như vậy, hiện tại con phải vui mừng cho cha còn không kịp nữa là. À, cha nếu như sau này vấn đề kinh tế có khó khăn thì có thể nói với con vì bây giờ nuôi trẻ con cực kỳ tốn kém.”
Trì Minh Chi nặng nề thở dài, cúp điện thoại.
Trì Linh Đồng cảm thấy buồn bực trong lòng, cô hình như cũng đâu có nói cái gì sai.
Trước khi đi ngủ cô online MSN, Khổng Tước hiển nhiên cũng đang online.
“Này, tớ mới quyết định tháng bảy tớ cùng Tử Thần sẽ cùng đi Thanh Thai du lịch.” Khổng Tước hưng phấn nói.
“Cậu cam lòng để cho tớ thấy anh ấy?” Trì Linh Đồng cười lạnh.
“Anh ấy cũng không phải là cái chậu để có thể đá qua đá lại được…..”
“Tớ còn chưa có gặp qua làm sao cậu dám chắc tớ sẽ không thích?” Sở thích của con người sẽ thay đổi tùy theo hoàn cảnh và tuổi tác, ví dụ như cha cô chẳng hạn.
“Tớ biết, cậu biết.”
“Cậu đừng có mà tự tin quá, phụ nữ không phải chỉ có đọc sách là có thể hiểu được lòng dạ đàn ông đâu.” Cô đang cười lăn lộn thì dừng lại quay về chủ đề chính: “Trước khi đi cậu hãy báo cho tớ một tiếng, tớ sẽ đặt phòng khách sạn cho các cậu.” Tháng bảy ở Thanh Ninh là mùa du lịch, nên muốn kiếm một phòng trọ là điều khó khăn.
“Không cần đâu, chúng tớ sẽ ở nhà của Tử Thần.”
“Tiêu Tử Thần là người Thanh Thai?”
“Đúng rồi, tớ chưa từng nói với cậu sao?”
“Khổng Tước…………..”
Khổng Tước cười trộm trong lòng: “Cậu bây giờ biết cũng chưa có muộn nha. Cậu ngủ ngon!”
Trì Linh Đồng cả đêm ngủ không ngon, không biết cô nằm mơ thấy gì, đầu óc mờ mịt, mới chợp mắt được một chút mở mắt ra đã là tám giờ. Cô vội vàng dậy rửa mặt mũi, thay quần áo, đeo túi xách liền đi ra ngoài.
Hôm nay cô vội tới mức cũng không thể nhìn ngó đường xá xung quanh.
Đến lúc tới công ty vừa kịp đặt tay vào máy chấm công cô mới thở thật dài ra.
Bên cạnh cô có tiếng cười nham nhở của hai cô gái bên phòng lưu trữ hồ sơ.
Cô cũng cười một cái càng làm cho hai cô gái kia càng cười nhiều hơn.
“Bảo bối, cậu có mang quà cho tớ không?” Cánh tay cô bị người phía sau kéo lại, cô quay lại phía sau.
Nhan Tiểu Úy mặc một bộ đồ công sở bó sát người, dáng người mảnh khảnh lênh khênh trên đôi giày cao gót, trên người tản ra một mùi thơm thật mê hoặc, cô ta đi tới trước mặt cô.
“Cô để tớ một mình ở nhà lại còn dám đòi quà của tớ sao?” Trì Linh Đồng trợn mắt lên trách cứ cô.
“Không có tớ cậu ngủ không ngon sao?” Nhan Tiểu Úy dịu dàng cười một tiếng, đưa tay ra đùa giỡn mặt cô.
Trì Linh Đồng né không kịp.
“Trời ơi, cậu mang đôi giày này để đi làm?” Nhan Tiểu Úy kêu lên.
Trì Linh Đồng cúi người xuống, một đàn quạ đen bay qua trên đầu cô.
“Cậu là đang chuẩn bị đi nghỉ ở biển ư?” Nhân Tiểu Úy trêu ghẹo nói.
“Cậu đừng có mà mừng thầm, lo mà kiếm cách giúp tớ đi, không tớ sẽ lấy giày của cậu đi đấy, hôm nay nữ vương triệu kiến tớ đấy.” Trì Linh Đồng nhỏ giọng nói.
Nhan Tiểu Úy lè lưỡi: “Tớ cho cậu mượn cậu đi vừa chắc?”
Nhan Tiểu Úy cùng Trì Linh Đồng đi hỏi mượn giày.
“Buổi trưa tớ với cậu đi xuống nhà ăn đi, bên đó mới có anh đầu bép đẹp trai mới, làm điểm tâm Cúc Hoa đặc biệt ngon.” Nhan Tiểu Úy nói.
“Cậu không phải chê anh ta trên người toàn mùi khói dầu à?” Trì Linh Đồng nhún nhún vai.
“Cậu đừng lấy tiêu chuẩn chọn chồng ra để so sánh thì ai cũng có thể chấp nhận.”
Trì Linh Đồng im lặng.
Xe taxi lướt đi trong gió biển và ánh đèn cao áp, cảnh vật bên đường cũng thong thả lướt qua tầm mắt. Bãi biển, bảng hướng dẫn, cây cối ven đường, nhà cửa…………mọi thứ trở nên linh hoạt bất ngờ xuất hiện trước mắt. Ở Thanh Thai có nhiều đường phố được xây dựng trên sườn núi, xe taxi không ngừng lên dốc, xuống dốc. Trái tim đáng thương của Trì Linh Đồng cũng theo nhịp mà lên xuống phập phồng, cô cảm thấy không được khỏe lắm.
Cô tới Thanh Thai cũng mới được hai năm, nhưng thật sự cô rất thích thành phố này. Thiên nhiên hào phóng ban tặng cho thành phố này một đường bờ biển thật dài, khí hậu hài hòa, rừng núi thì rậm rạp. Nhưng, thành phố này cũng không giống như thành phố du lịch Danh Thành, mà nơi này là một nơi kinh tế phát triển mạnh. Dựa vào vị thế gần biển, hoa cỏ tươi tốt nhưng ở đây không xây khách sạn nghỉ dưỡng, cũng không có công viên giải trí, ở đây tập trung những đầu não quan trọng của các cơ quan cùng nhà ở của nhân dân. Đây là một nơi thật tốt để hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã, khách du lịch khi tới đây cũng sẽ tỏ ra vài phần hâm mộ.
Nhạc Tĩnh Phương mang theo mấy chồng bản vẽ Thanh Ninh tìm Trì Linh Đồng, cô vừa nhìn liền cảm thấy hứng thú.
“Thanh Thai là một khu vực vàng nhưng còn vài nơi chưa được khai phá. Nếu như cô cảm thấy có hứng thú tôi có thể đấu giá vài mảnh đất, tạo điều kiện cho cô thi triển tài nghê.” Nhạc Tĩnh Phương nói với Trì Linh Đồng.
Trì Linh Đồng là người đã từng đạt nhiều giải thưởng, có thể nói đối với nhiều người mới ra trường thì kinh nghiệm thực tiễn của cô thực làm cho họ ngưỡng mộ, Nhạc Tĩnh Phương nói những lời này khiến cho cô có chút cảm thấy vui vẻ.
Nhạc Tĩnh Phương lại âm thầm ứng trước cho cô một sô tiền lương không nhỏ nhưng lại yêu cầu cô giữ bí mật. Ở Thái Hoa đây cũng có nhiều nhà thiết kế có tài, cô không muốn vì chuyện tăng lương mà làm ảnh hưởng đến hòa khí.
“Cô khẳng định là như vậy sao?” Trì Linh Đồng nháy nháy hai mắt thật to, nhắc nhở. Người phụ nữ, tóc dài, kiến thức nông cạn, cũng có lúc sẽ xử trí theo cảm tính.
Nhạc Tĩnh Phương khẽ mỉm cười, giống như nhìn thấu tâm tư của cô: “Một nhà thiết kế giỏi, kinh nghiệm rất quan trọng nhưng hơn hết vẫn là tài hoa. Kể từ khi tôi nhận lại sự nghiệp từ cha mình đến giờ đã hai mươi lăm năm rồi tôi chưa từng nhìn lầm ai.”
“Chỉ mong cô không có ngoại lê.” Trì Linh Đồng vừa ký tên lên hợp đồng vừa nhỏ giọng thì thầm.
Nhạc Tĩnh Phương bày ra một vẻ mặt bình rĩnh, duỗi tay về phía cô, nâng cằm cô lên nói: “Sẽ không.”
Còn nhớ đầu mùa hè năm đó, Trì Linh Đồng vừa mới chụp xong hình tốt nghiệp thì xe của Thái Hoa được cử đến đón cô đi Thanh Thai. Trên đường đi, cô ói long trời lở đất, làm cho Trì Minh Chi cùng tài xế bị hù xanh mặt một phen. Nhưng sau khi tới Thanh Thai, cô đi đi lại trên bãi biển thì tinh thần liền khôi phục như ban đầu.
“Cô xem, trời sinh cô là đã thuộc về Thanh Thai.” Nhạc Tĩnh Phương nói.
Có lẽ a……!! Trì Linh Đồng xoay người về phía Nhạc Tĩnh Phương cười ha ha
“Cô ơi, đến nơi rồi.” Tài xế nghiêng đầu qua nói với Trì Linh Đồng.
Trì Linh Đồng trả tiền xe và xách hành lý xuống xe.
Cô ở đường Hoa Liên cách công ty địa ốc Thái Hoa chỉ hai mươi phút đi xe, nơi này không có tên trên bản đồ của thành phố Thanh Ninh.
Gần sát con đường cô ở có một con hẻm gọi là đường Cao Bưu, là tên một huyện của Giang Tô, gần đó lại có một con đường tên Ninh Ba là tên một huyện ở Chiết Giang.
Con người Thanh Thai không lãng mạn, vì được thiên nhiên ưu ái quá nhiều nên có một số bộ phận trở nên lười biếng, hư hỏng.
Trì Linh Đồng sống ở đây cùng với một người bạn, bên trong nhà tối đen như mực chắc là người bạn đó không có ở nhà.
Người ở chung với cô tên là Nhan Tiểu Úy, làm ở bộ phận bán hàng của địa ốc Thái Hoa, hai người ở chung với nhau vì Trì Linh Đồng sợ cảm giác cô đơn, còn Nhan Tiểu Úy sắp lập gia đình nên muốn tiết kiệm.
Căn hộ này là do Nhan Tiểu Úy thuê trước, gồm có hai phòng ngủ và một phòng khách, phòng bếp và toilet cũng được coi là rộng rãi. Căn phòng Trì Linh Đồng ở có một cái ban công nho nhỏ. Thời tiết hôm nay quang đang, cô đem màn cửa kéo ra, nhìn xa xa có thể thấy được biển xanh biếc, mênh mông.
Nhớ lại ngày đầu tiên cô chuyển đến là lúc Nhan Tiểu Úy đang đắp mặt nạ, thấy cô tới Nhan Tiểu Úy vội ra xách hành lý của cô vào và trêu đùa nói: “Quyến rũ đàn ông cũng như là một môn học, môn học này không thể so sánh với tính toán đơn giản. Quyến rũ đàn ông cũng cần phải có chiến thuật, cậu phải thận trọng, cẩn thận một chút. Cùng cậu ở chung là để tạo cho mình một lợi thế. Cậu biết không, đàn ông rất đa nghi, mặc dù bọn họ phần lớn đều thích con gái có gương mặt thiên sứ và dáng người thì như yêu tinh nhưng người mà để cưới về nhà lại là một vấn đề khác. Hiện tại hai chúng ta ở chung như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ làm cho bọn đàn ông phải cảm thấy cố kỵ mà không dám làm gì đó càn rỡ nếu như có đến đây chơi.”
“Cậu vẫn chưa có mục tiêu?” Trì Linh Đồng hỏi.
Edit: Thiên Kết
Đàm Trân còn không hận thì cô lấy lý do gì để mà hận nha. Trì Linh Đồng cười: “Làm sao có thể chứ? Con còn chưa bao giờ từng thấy cha vui vẻ như vậy, hiện tại con phải vui mừng cho cha còn không kịp nữa là. À, cha nếu như sau này vấn đề kinh tế có khó khăn thì có thể nói với con vì bây giờ nuôi trẻ con cực kỳ tốn kém.”
Trì Minh Chi nặng nề thở dài, cúp điện thoại.
Trì Linh Đồng cảm thấy buồn bực trong lòng, cô hình như cũng đâu có nói cái gì sai.
Trước khi đi ngủ cô online MSN, Khổng Tước hiển nhiên cũng đang online.
“Này, tớ mới quyết định tháng bảy tớ cùng Tử Thần sẽ cùng đi Thanh Thai du lịch.” Khổng Tước hưng phấn nói.
“Cậu cam lòng để cho tớ thấy anh ấy?” Trì Linh Đồng cười lạnh.
“Anh ấy cũng không phải là cái chậu để có thể đá qua đá lại được…..”
“Tớ còn chưa có gặp qua làm sao cậu dám chắc tớ sẽ không thích?” Sở thích của con người sẽ thay đổi tùy theo hoàn cảnh và tuổi tác, ví dụ như cha cô chẳng hạn.
“Tớ biết, cậu biết.”
“Cậu đừng có mà tự tin quá, phụ nữ không phải chỉ có đọc sách là có thể hiểu được lòng dạ đàn ông đâu.” Cô đang cười lăn lộn thì dừng lại quay về chủ đề chính: “Trước khi đi cậu hãy báo cho tớ một tiếng, tớ sẽ đặt phòng khách sạn cho các cậu.” Tháng bảy ở Thanh Ninh là mùa du lịch, nên muốn kiếm một phòng trọ là điều khó khăn.
“Không cần đâu, chúng tớ sẽ ở nhà của Tử Thần.”
“Tiêu Tử Thần là người Thanh Thai?”
“Đúng rồi, tớ chưa từng nói với cậu sao?”
“Khổng Tước…………..”
Khổng Tước cười trộm trong lòng: “Cậu bây giờ biết cũng chưa có muộn nha. Cậu ngủ ngon!”
Trì Linh Đồng cả đêm ngủ không ngon, không biết cô nằm mơ thấy gì, đầu óc mờ mịt, mới chợp mắt được một chút mở mắt ra đã là tám giờ. Cô vội vàng dậy rửa mặt mũi, thay quần áo, đeo túi xách liền đi ra ngoài.
Hôm nay cô vội tới mức cũng không thể nhìn ngó đường xá xung quanh.
Đến lúc tới công ty vừa kịp đặt tay vào máy chấm công cô mới thở thật dài ra.
Bên cạnh cô có tiếng cười nham nhở của hai cô gái bên phòng lưu trữ hồ sơ.
Cô cũng cười một cái càng làm cho hai cô gái kia càng cười nhiều hơn.
“Bảo bối, cậu có mang quà cho tớ không?” Cánh tay cô bị người phía sau kéo lại, cô quay lại phía sau.
Nhan Tiểu Úy mặc một bộ đồ công sở bó sát người, dáng người mảnh khảnh lênh khênh trên đôi giày cao gót, trên người tản ra một mùi thơm thật mê hoặc, cô ta đi tới trước mặt cô.
“Cô để tớ một mình ở nhà lại còn dám đòi quà của tớ sao?” Trì Linh Đồng trợn mắt lên trách cứ cô.
“Không có tớ cậu ngủ không ngon sao?” Nhan Tiểu Úy dịu dàng cười một tiếng, đưa tay ra đùa giỡn mặt cô.
Trì Linh Đồng né không kịp.
“Trời ơi, cậu mang đôi giày này để đi làm?” Nhan Tiểu Úy kêu lên.
Trì Linh Đồng cúi người xuống, một đàn quạ đen bay qua trên đầu cô.
“Cậu là đang chuẩn bị đi nghỉ ở biển ư?” Nhân Tiểu Úy trêu ghẹo nói.
“Cậu đừng có mà mừng thầm, lo mà kiếm cách giúp tớ đi, không tớ sẽ lấy giày của cậu đi đấy, hôm nay nữ vương triệu kiến tớ đấy.” Trì Linh Đồng nhỏ giọng nói.
Nhan Tiểu Úy lè lưỡi: “Tớ cho cậu mượn cậu đi vừa chắc?”
Nhan Tiểu Úy cùng Trì Linh Đồng đi hỏi mượn giày.
“Buổi trưa tớ với cậu đi xuống nhà ăn đi, bên đó mới có anh đầu bép đẹp trai mới, làm điểm tâm Cúc Hoa đặc biệt ngon.” Nhan Tiểu Úy nói.
“Cậu không phải chê anh ta trên người toàn mùi khói dầu à?” Trì Linh Đồng nhún nhún vai.
“Cậu đừng lấy tiêu chuẩn chọn chồng ra để so sánh thì ai cũng có thể chấp nhận.”
Trì Linh Đồng im lặng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook