Thong Thả Đến Chậm
-
Quyển 1 - Chương 3
Edit: Thiên Kết
Trì Linh Đồng học trường đại học Kiến trúc, mà người đàn ông ngồi kế cô cũng làm trong ngành kiến trúc. Cô mới hai mươi mốt tuổi nhưng đã làm cho anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên.
Trời sinh đã ban cho cô tài năng thiên bẩm như thế rồi. Như người bạn học của cô Học Cầm, dù có học ngày học đêm cũng khó có thể vượt hơn cô.
Ông trời cũng thật là thiên vị mà.
Trì Linh Đồng là loại người chữ thông minh được viết sẵn trên trán. Theo như Trì Minh Chi nói lúc cô ra đời thì không có khóc nháo, chỉ yên lặng giương đôi mắt tròn to đen láy nhìn xung quanh, làm cho các hộ sinh cũng bật cười nói rằng cô sau này nhất định sẽ rất thông minh. Vì vậy ông ấy và Đàm Trân đặt tên cho cô là Linh Đồng.
Trì Linh Đồng có vóc người cao ráo thon thả, làn da trắng nõn nà, ngũ quan tinh xảo cực kỳ xuất sắc, đặc biệt là đôi mắt to thông tuệ của cô. Người bình thường sau khi lớn lên tròng mắt sẽ dần dần biến thành màu hổ phách mà Trì Linh Đồng thì tròng mắt vẫn đen láy trong sáng giống như một hồ nước tĩnh mịch, sẽ làm cho người đối diện mất hồn khi nhìn vào.
Ở kì thi đại học trước, Trì Linh Đồng là một trong những người có điểm số cao nhất, trừ Hi Vũ ra thì không ai vượt qua được cô. Cô thi đậu vào Học viện Tân Giang làm cho rất nhiều người ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
Trường đại học Tân Giang có không ít khoa, Trì Linh Đồng lựa chọn Học viện Công nghệ
Được gọi là “Học viện của hòa thượng” công học viện có rất ít nữ sinh, phần lớn đều là nam sinh còn độc thân.
Các nam sinh đều xem cô là “Hoa khôi của trường” đưa cô đi thi cuộc thi của tạp chí kiến trúc uy tín “Trung Quốc kiến trúc”, cuộc thi quy tụ tất cả các trường kiến trúc cả nước tham gia, nội dung của cuộc thi là thiết kế căn hộ phù hợp với hộ gia đình trí thức trẻ, kinh tế không quá dư giả nhưng lại mong muốn có một căn hộ riêng. Căn nhà có diện tích khoảng 50m vuông. Cuộc thi yêu cầu: bản thiết kế phải có mỹ quan mà lại phải thực dụng.
Tác phẩm dự thi được gửi ồ ạt đến tòa soạn, tòa soạn cố ý mời kiến trúc sư nổi tiếng để làm giám khảo, cuối cùng giải thưởng cao nhất là thuộc về Trì Linh Đồng.
Hầu hết các tác phẩm dự thi đều không nghĩ tới không gian của căn hộ vốn là nhỏ cho nên cố thiết kế nhiều phòng ở trong đó. Trì Linh Đồng lại không nghĩ như thế, cô lại cho rằng sau một ngày bận rộn mệt mỏi với công việc mà thời gian ở trong phòng ngủ lại không nhiều lắm, nên phòng ngủ không cần quá lớn, chỉ cần để một cái giường lớn, thoải mái là đủ. Mà phòng bếp lại không thể quá chật chội, đó phải là nơi rộng rãi, thoải mái thì người ta mới sinh ra được khẩu vị tốt. Vì diện tích căn hộ nhỏ nên toilet chỉ có thể nằm ở một góc nhỏ vừa kín đáo vừa thuận tiện cho chủ nhà sử dụng. Phòng khách nên kiêm thêm làm thư phòng, trong nhà thì khoảng không này chính là nơi cần được dành diện tích nhiều nhất. Ở bên ngoài phòng khách Trì Linh Đồng còn thiết kế thêm một cái ban công nhỏ. Là nơi để cho chủ nhân căn hộ phát huy sự lãng mạn của mình. Cô chú thích trên bản vẽ ban công của mình dòng chữ: Hepburn nữ chính trong bộ phim “Chiến tranh và hòa bình”.
Không thể nghi ngờ gì nữa, tác phẩm này muốn không được ai chú ý cũng là điều khó khăn.
Từ đó về sau các nam sinh trong khoa không dám xem thường coi cô là bình hoa di động nữa vì vậy bốn năm đại học của cô cũng coi như là trôi qua trong bình yên. Cô tốt nghiệp loại xuất sắc nhưng không giống như những người bạn khác chọn học tiếp nghiên cứu sinh cô được Chủ tịch công ty địa ốc Ninh thị mời về làm.
“Ầm.”, chiếc xe khách bỗng rung lên một hồi.
Người đàn ông kế bên cô nhếch miệng cười, nhìn Trì Linh Đồng một lượt rồi nói: “Không biết cô muốn đem khúc cua này thiết kế ở chỗ nào trong tòa nhà?”
“Tiên sinh, theo anh nghĩ thì nên để ở chỗ nào mới hợp lý.” Trì Linh Đồng không có chút nào là lép vế, cô tranh thủ thời gian cũng đem người đàn ông kế bên này đánh giá một lượt. Đây chính là đàn ông trong truyền thuyết ngàn năm có một sao? Anh ta mặc áo sơmi trắng nhìn rất đơn giản nhưng hoàn mỹ. Áo được may thủ công, cổ tay áo được kết một chiếc khuy cầu kỳ tỏa ra ánh sáng chói mắt. Chiếc áo này chắc phải có cái giá hù chết người à nha. Mà trên cổ tay anh ta đeo chiếc đồng hồ cô tình cờ thấy được giới thiệu trên cuốn Fashion Magazine, là đồng hồ Cartier. Cartier tự tay mình thiết kế, là sản phẩm được sản xuất với số lượng có hạn được các nhà quý tộc châu Âu rất yêu thích.
Wow, trong lòng Trì Linh Đồng trộm cảm thán.
Người đàn ông nhàn nhạt nghiêng nghiêng khóe miệng: “Tiểu thư thật đúng là rất can đảm.”
“Đó là điều hiển nhiên, lòng dũng cảm bao nhiêu thì có thể vượt qua bấy nhiêu võ đài.” Trì Linh Đồng trích dẫn lời quảng cáo của CCTV Tam Đài.
“Thật sao?” Người đàn ông chau mày, hàng lông mi dài khẽ chớp hai cái: “Tuổi trẻ thật là ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng.”
Trì Linh Đồng nghiêng đầu: “Ông chú, xin hỏi người năm nay thọ bao nhiêu tuổi rồi?”
Người đàn ông ngồi xích ra, ưu nhã ngồi vắt chéo hai chân, nhíu hàng lông mày nhìn mưa ngoài cửa sổ, có thể cảm thấy là anh ta cực kỳ nhàn rỗi, cực kỳ nhẫn nại nghiêng đầu qua phía cô: “Ở trường giáo viên không có dạy cô là thấy đàn ông lạ thì không được đến gần sao?”
Trì Linh Đồng mở to con mắt sáng long lanh: “Dường như là không có, ông chủ chỉ nói với chúng tôi nếu gặp phải cao nhân thì nên thật lòng mà thỉnh giáo học hỏi.”
“Cô đi làm rồi?” Người đàn ông ngạc nhiên.
“Anh cho rằng những lời hồi nãy tôi nói chỉ là nói bừa?” Trì Linh Đồng khẽ than một tiêng, rất nghiêm túc nói: “Tiên sinh à, chỉ cần anh cho tôi một mảnh đất thì đào hầm cá, xây Tứ Hợp Viện, xây một cái lầu gác cái gì ta cũng có thể làm được.”
Người đàn ông nheo mắt giống như không tin lời nói của cô: “Cô làm việc ở Thanh Ninh?”
“Đúng rồi nha.” Trì Linh Đồng cười vui vẻ.
“Ở Thanh Ninh có công ty xây dựng nào?” Người đàn ông không để ý đến lời nói của cô mà tiếp tục hỏi.
“Bất động sản Thái Hoa.” Trì Linh Đồng vốn là người thật thà nên nói thẳng không giấu diếm.
Trên mặt người đàn ông hiện ra ba đường hắc tuyến: “Cô……tên là gì?”
Không đợi cô trả lời, anh ta lại thốt lên: “Trì Linh Đồng?”
Trì Linh Đồng hai mắt trợn tròn, miệng cũng há thật to, một hồi lâu sau mới nói được: “Ông chú, chú cũng quá linh a, bói cũng thật chính xác quá nha.” Chẳng lẽ người đàn ông này là thám tử tư? Nhưng cô cũng không có gây thù chuôc oán với ai mà cô lại cũng không phải là người nổi tiếng.
“Cô thật là Trì Linh Đồng?” Anh ta một lần nữa muốn xác định lại.
“Muốn xem căn cước không?”
Người đàn ông nhíu mi lại: “Trại sao cô không tham gia diễn đàn bất động sản thường kỳ?”
Diễn đàn bất động sản thường kỳ là hội nghị trung gian được lập ra thường kỳ sẽ xếp hạng năm mươi công ty bất động sản uy tín, cũng là nơi để các công ty gặp gỡ học hỏi và trao đổi với nhau về đường lối phát triển trong tương lai.
“Ông chú, chú cũng tham gia hội nghị này sao?” Trì Linh Đồng nhìn người đàn ông này suy đoán.
Người đàn ông gật đầu coi như thừa nhận: “Tôi là Frank của công ty bất động sản Hằng Vũ.”
Trì Linh Đồng tự dặn mình không được làm ra vẻ mặt ngốc nghếch nhưng vẫn không tự chủ mà bị nghẹn họng nhìn anh ta trân trối.
Edit: Thiên Kết
Frank của Hằng Vũ, cô đã nghe qua vô số lần qua lời kể của Trần Thần, là người Hongkong nhưng đã xuất ngoại, đối với kiến trúc Châu Âu anh ta rất tâm đắc, còn với kiến trúc Trung Quốc anh ta cũng rất thông thạo. Trần Thần nói hăng say đến mức nước miếng văng lung tung, anh ta thật sự là một nhà thiết kế tài ba, so với anh ta chúng ta chỉ là hạng tôm tép mà thôi.
“Chớ đề cao chí khí người khác mà tự hạ thấp bản thân.” Cô nhớ lúc ấy còn an ủi Trần Thần như thế.
Trì Linh Đồng chợt nhớ hồi nãy mình không kiềm chế được mà tỏ vẻ ngạc nhiên, cô dùng giọng hết sức thành khẩn mà nói: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Frank dường như có chút không thích ứng kíp với những lời này, sửng sốt một chút mới nói: “Tôi cũng vậy.”
Trì Linh Đồng lau mồ hôi hột đổ ra trên trán trong bụng thầm oán. Trong kinh doanh điều cấm kỵ là: không nên gây sự với kẻ mạnh, không cần khiêu khích, nói chuyện với nhau không nên quá thân thiết, bình tĩnh chờ đợi là đủ.
Cô cuống quýt cúi xuống xếp lại cuốn “Trung Quốc kiến trúc”, ngồi ngay ngắn lại, nhìn anh ta với ánh mắt ngạc nhiên, vội vàng nói: “Frank tiên sinh, sao lại đi chuyến xe này?”
Frank điềm tĩnh nháy mắt: “Không đặt được vé máy bay mà tàu lửa thì đi không kịp, xe hơi lại bị hỏng giữa đường, tôi phải trở về Thanh Ninh gấp, còn cô?”
“Tôi vốn là đi chuyến xe này.” Cô mỉm cười: “Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo, tất cả mọi chuyện đều không được thuận lợi.”
“Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi.” Frank hỏi.
Người này trí nhớ thật là tốt nhà, Trì Linh Đồng bèn cười cười: “Ông chủ của tôi không có sắp xếp, cho nên……….” Sự thật là Tĩnh Phương coi cô như là một vũ khí bí mật, sợ cô bị công ty khác đoạt mất nên không cho cô ra ngoài tiếp xúc quá nhiều.
“Ồ!” Frank dùng vẻ mặt nghi ngờ cực điểm để nói rõ cho cô biết rằng anh ta không hề tin, nhưng anh ta không có hỏi tiếp chỉ xoay người qua chỗ khác.
Hành khách ở trên xe vì không chịu nổi sự buồn chán nên cũng bắt đầu hàn huyên với nhau.
Ở chỗ Trì Linh Đồng thì không khí lại có chút nặng nề, nhưng lại không có ai chịu thay đổi. Cô nâng cằm lên dựa vào túi hành lý bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Trên đường đi Frank có nhận mấy cuộc điện thoại nhưng nội dung cuộc nói chuyện đều rất ngắn gọn, giống như là ra chỉ thị. Trì Linh Đồng ngầm phán đoán sau lưng anh ta ắt hản là phải có rất nhiều trợ thủ a. Nhạc chuông điện thoại của người đàn ông này là bản piano của bài hát tiếng Hàn “Mộng tưởng hão huyền trong nước mắt” thật giống với cô nha.
Chiếc xe dừng lại cho hành khách nghỉ ngơi ăn cơm trưa thì anh ta chỉ xuống xe rút một điếu thuốc để hút, Trì Linh Đồng khách sáo lại hỏi anh ta xem có muốn nhờ cô mua chút gì để ăn hay không, anh ta nhàn nhạt lắc đầu một cái, lạnh lùng giống như muốn bức người xung quanh tránh xa anh ta ngàn dặm.
Xe một lần nữa lại khởi hành, Trì Linh Đồng nhắm mắt giả bộ ngủ.
Frank cũng không còn nghe điện thoại.
Xe tiến vào Thanh Thai thì trời cũng đã xẩm tối.
Tiếng nhạc chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên.
Trì Linh Đồng vẫn nhắm chặt mắt không có nhúc nhích.
Tiếng chuông vẫn đổ dồn dập không có dấu hiệu sẽ ngừng lại, Trì Linh Đồng lặng lẽ mở mắt ra, phát hiện ánh mắt nghi ngờ của anh ta đang nhìn cô.
“Là điện thoại của tôi”?
Anh ta xoay đầu đi.
“Có chuyện gì sao?” Người gọi cho cô là Trần Thần.
“Trì mĩ nữ, cô bây giờ đang ở đâu vậy?”
“Bên ngoài.”
“Ngày mai có cuộc họp giao ban sao?”
“Đúng rồi.”
“Ngày mai cô mang mũ sắt đến đây đi nha.”
“Cái gì?”
“Xin hãy nén sầu thảm, Âu Lục trang viên cô phụ trách bị thất bại, ông chủ ở văn phòng đang nộ khí xung thiên đây.”
Trì Linh Đồng bình tĩnh đáp: “Thắng bại là chuyện bình thường của binh gia.”
“Cô nói nghe thật nhẹ nhàng, ông chủ đối với hạng mục này là nắm mười phần chắc chắn.”
“Cho nên mới nói hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.”
“Đừng trách ta không có nhắc nhở cô nha, Trì mỹ nữ hãy tự giải quyết vấn đề này cho tốt nha, cô không phải là không biết tính khí của ông chủ. À đúng rồi công ty thắng lần này là Hằng Vũ, hy vọng cô nghe xong trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn, thua trong tay Frank cũng không đến nỗi quá mất mặt.”
Trì Linh Đồng quay đầu lại, Frank hờ hững nhắm mắt.
Trong lòng cô cả kinh, anh ta đã sớm biết kết quả là như thế này ư?
“Cần tôi đưa cô đi một đoạn không?” Xe vừa vào bến, một chiếc xe màu đen đã đợi sẵn.
“Không cần, tôi tự đi được.”
Ánh mắt của anh ta có chút tan rã, đoán chừng vì câu trả lời này của cô mà giật mình. Anh ta gật đầu một cái, liền xoay bước đi.
Trì Linh Đồng học trường đại học Kiến trúc, mà người đàn ông ngồi kế cô cũng làm trong ngành kiến trúc. Cô mới hai mươi mốt tuổi nhưng đã làm cho anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên.
Trời sinh đã ban cho cô tài năng thiên bẩm như thế rồi. Như người bạn học của cô Học Cầm, dù có học ngày học đêm cũng khó có thể vượt hơn cô.
Ông trời cũng thật là thiên vị mà.
Trì Linh Đồng là loại người chữ thông minh được viết sẵn trên trán. Theo như Trì Minh Chi nói lúc cô ra đời thì không có khóc nháo, chỉ yên lặng giương đôi mắt tròn to đen láy nhìn xung quanh, làm cho các hộ sinh cũng bật cười nói rằng cô sau này nhất định sẽ rất thông minh. Vì vậy ông ấy và Đàm Trân đặt tên cho cô là Linh Đồng.
Trì Linh Đồng có vóc người cao ráo thon thả, làn da trắng nõn nà, ngũ quan tinh xảo cực kỳ xuất sắc, đặc biệt là đôi mắt to thông tuệ của cô. Người bình thường sau khi lớn lên tròng mắt sẽ dần dần biến thành màu hổ phách mà Trì Linh Đồng thì tròng mắt vẫn đen láy trong sáng giống như một hồ nước tĩnh mịch, sẽ làm cho người đối diện mất hồn khi nhìn vào.
Ở kì thi đại học trước, Trì Linh Đồng là một trong những người có điểm số cao nhất, trừ Hi Vũ ra thì không ai vượt qua được cô. Cô thi đậu vào Học viện Tân Giang làm cho rất nhiều người ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
Trường đại học Tân Giang có không ít khoa, Trì Linh Đồng lựa chọn Học viện Công nghệ
Được gọi là “Học viện của hòa thượng” công học viện có rất ít nữ sinh, phần lớn đều là nam sinh còn độc thân.
Các nam sinh đều xem cô là “Hoa khôi của trường” đưa cô đi thi cuộc thi của tạp chí kiến trúc uy tín “Trung Quốc kiến trúc”, cuộc thi quy tụ tất cả các trường kiến trúc cả nước tham gia, nội dung của cuộc thi là thiết kế căn hộ phù hợp với hộ gia đình trí thức trẻ, kinh tế không quá dư giả nhưng lại mong muốn có một căn hộ riêng. Căn nhà có diện tích khoảng 50m vuông. Cuộc thi yêu cầu: bản thiết kế phải có mỹ quan mà lại phải thực dụng.
Tác phẩm dự thi được gửi ồ ạt đến tòa soạn, tòa soạn cố ý mời kiến trúc sư nổi tiếng để làm giám khảo, cuối cùng giải thưởng cao nhất là thuộc về Trì Linh Đồng.
Hầu hết các tác phẩm dự thi đều không nghĩ tới không gian của căn hộ vốn là nhỏ cho nên cố thiết kế nhiều phòng ở trong đó. Trì Linh Đồng lại không nghĩ như thế, cô lại cho rằng sau một ngày bận rộn mệt mỏi với công việc mà thời gian ở trong phòng ngủ lại không nhiều lắm, nên phòng ngủ không cần quá lớn, chỉ cần để một cái giường lớn, thoải mái là đủ. Mà phòng bếp lại không thể quá chật chội, đó phải là nơi rộng rãi, thoải mái thì người ta mới sinh ra được khẩu vị tốt. Vì diện tích căn hộ nhỏ nên toilet chỉ có thể nằm ở một góc nhỏ vừa kín đáo vừa thuận tiện cho chủ nhà sử dụng. Phòng khách nên kiêm thêm làm thư phòng, trong nhà thì khoảng không này chính là nơi cần được dành diện tích nhiều nhất. Ở bên ngoài phòng khách Trì Linh Đồng còn thiết kế thêm một cái ban công nhỏ. Là nơi để cho chủ nhân căn hộ phát huy sự lãng mạn của mình. Cô chú thích trên bản vẽ ban công của mình dòng chữ: Hepburn nữ chính trong bộ phim “Chiến tranh và hòa bình”.
Không thể nghi ngờ gì nữa, tác phẩm này muốn không được ai chú ý cũng là điều khó khăn.
Từ đó về sau các nam sinh trong khoa không dám xem thường coi cô là bình hoa di động nữa vì vậy bốn năm đại học của cô cũng coi như là trôi qua trong bình yên. Cô tốt nghiệp loại xuất sắc nhưng không giống như những người bạn khác chọn học tiếp nghiên cứu sinh cô được Chủ tịch công ty địa ốc Ninh thị mời về làm.
“Ầm.”, chiếc xe khách bỗng rung lên một hồi.
Người đàn ông kế bên cô nhếch miệng cười, nhìn Trì Linh Đồng một lượt rồi nói: “Không biết cô muốn đem khúc cua này thiết kế ở chỗ nào trong tòa nhà?”
“Tiên sinh, theo anh nghĩ thì nên để ở chỗ nào mới hợp lý.” Trì Linh Đồng không có chút nào là lép vế, cô tranh thủ thời gian cũng đem người đàn ông kế bên này đánh giá một lượt. Đây chính là đàn ông trong truyền thuyết ngàn năm có một sao? Anh ta mặc áo sơmi trắng nhìn rất đơn giản nhưng hoàn mỹ. Áo được may thủ công, cổ tay áo được kết một chiếc khuy cầu kỳ tỏa ra ánh sáng chói mắt. Chiếc áo này chắc phải có cái giá hù chết người à nha. Mà trên cổ tay anh ta đeo chiếc đồng hồ cô tình cờ thấy được giới thiệu trên cuốn Fashion Magazine, là đồng hồ Cartier. Cartier tự tay mình thiết kế, là sản phẩm được sản xuất với số lượng có hạn được các nhà quý tộc châu Âu rất yêu thích.
Wow, trong lòng Trì Linh Đồng trộm cảm thán.
Người đàn ông nhàn nhạt nghiêng nghiêng khóe miệng: “Tiểu thư thật đúng là rất can đảm.”
“Đó là điều hiển nhiên, lòng dũng cảm bao nhiêu thì có thể vượt qua bấy nhiêu võ đài.” Trì Linh Đồng trích dẫn lời quảng cáo của CCTV Tam Đài.
“Thật sao?” Người đàn ông chau mày, hàng lông mi dài khẽ chớp hai cái: “Tuổi trẻ thật là ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng.”
Trì Linh Đồng nghiêng đầu: “Ông chú, xin hỏi người năm nay thọ bao nhiêu tuổi rồi?”
Người đàn ông ngồi xích ra, ưu nhã ngồi vắt chéo hai chân, nhíu hàng lông mày nhìn mưa ngoài cửa sổ, có thể cảm thấy là anh ta cực kỳ nhàn rỗi, cực kỳ nhẫn nại nghiêng đầu qua phía cô: “Ở trường giáo viên không có dạy cô là thấy đàn ông lạ thì không được đến gần sao?”
Trì Linh Đồng mở to con mắt sáng long lanh: “Dường như là không có, ông chủ chỉ nói với chúng tôi nếu gặp phải cao nhân thì nên thật lòng mà thỉnh giáo học hỏi.”
“Cô đi làm rồi?” Người đàn ông ngạc nhiên.
“Anh cho rằng những lời hồi nãy tôi nói chỉ là nói bừa?” Trì Linh Đồng khẽ than một tiêng, rất nghiêm túc nói: “Tiên sinh à, chỉ cần anh cho tôi một mảnh đất thì đào hầm cá, xây Tứ Hợp Viện, xây một cái lầu gác cái gì ta cũng có thể làm được.”
Người đàn ông nheo mắt giống như không tin lời nói của cô: “Cô làm việc ở Thanh Ninh?”
“Đúng rồi nha.” Trì Linh Đồng cười vui vẻ.
“Ở Thanh Ninh có công ty xây dựng nào?” Người đàn ông không để ý đến lời nói của cô mà tiếp tục hỏi.
“Bất động sản Thái Hoa.” Trì Linh Đồng vốn là người thật thà nên nói thẳng không giấu diếm.
Trên mặt người đàn ông hiện ra ba đường hắc tuyến: “Cô……tên là gì?”
Không đợi cô trả lời, anh ta lại thốt lên: “Trì Linh Đồng?”
Trì Linh Đồng hai mắt trợn tròn, miệng cũng há thật to, một hồi lâu sau mới nói được: “Ông chú, chú cũng quá linh a, bói cũng thật chính xác quá nha.” Chẳng lẽ người đàn ông này là thám tử tư? Nhưng cô cũng không có gây thù chuôc oán với ai mà cô lại cũng không phải là người nổi tiếng.
“Cô thật là Trì Linh Đồng?” Anh ta một lần nữa muốn xác định lại.
“Muốn xem căn cước không?”
Người đàn ông nhíu mi lại: “Trại sao cô không tham gia diễn đàn bất động sản thường kỳ?”
Diễn đàn bất động sản thường kỳ là hội nghị trung gian được lập ra thường kỳ sẽ xếp hạng năm mươi công ty bất động sản uy tín, cũng là nơi để các công ty gặp gỡ học hỏi và trao đổi với nhau về đường lối phát triển trong tương lai.
“Ông chú, chú cũng tham gia hội nghị này sao?” Trì Linh Đồng nhìn người đàn ông này suy đoán.
Người đàn ông gật đầu coi như thừa nhận: “Tôi là Frank của công ty bất động sản Hằng Vũ.”
Trì Linh Đồng tự dặn mình không được làm ra vẻ mặt ngốc nghếch nhưng vẫn không tự chủ mà bị nghẹn họng nhìn anh ta trân trối.
Edit: Thiên Kết
Frank của Hằng Vũ, cô đã nghe qua vô số lần qua lời kể của Trần Thần, là người Hongkong nhưng đã xuất ngoại, đối với kiến trúc Châu Âu anh ta rất tâm đắc, còn với kiến trúc Trung Quốc anh ta cũng rất thông thạo. Trần Thần nói hăng say đến mức nước miếng văng lung tung, anh ta thật sự là một nhà thiết kế tài ba, so với anh ta chúng ta chỉ là hạng tôm tép mà thôi.
“Chớ đề cao chí khí người khác mà tự hạ thấp bản thân.” Cô nhớ lúc ấy còn an ủi Trần Thần như thế.
Trì Linh Đồng chợt nhớ hồi nãy mình không kiềm chế được mà tỏ vẻ ngạc nhiên, cô dùng giọng hết sức thành khẩn mà nói: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Frank dường như có chút không thích ứng kíp với những lời này, sửng sốt một chút mới nói: “Tôi cũng vậy.”
Trì Linh Đồng lau mồ hôi hột đổ ra trên trán trong bụng thầm oán. Trong kinh doanh điều cấm kỵ là: không nên gây sự với kẻ mạnh, không cần khiêu khích, nói chuyện với nhau không nên quá thân thiết, bình tĩnh chờ đợi là đủ.
Cô cuống quýt cúi xuống xếp lại cuốn “Trung Quốc kiến trúc”, ngồi ngay ngắn lại, nhìn anh ta với ánh mắt ngạc nhiên, vội vàng nói: “Frank tiên sinh, sao lại đi chuyến xe này?”
Frank điềm tĩnh nháy mắt: “Không đặt được vé máy bay mà tàu lửa thì đi không kịp, xe hơi lại bị hỏng giữa đường, tôi phải trở về Thanh Ninh gấp, còn cô?”
“Tôi vốn là đi chuyến xe này.” Cô mỉm cười: “Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo, tất cả mọi chuyện đều không được thuận lợi.”
“Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi.” Frank hỏi.
Người này trí nhớ thật là tốt nhà, Trì Linh Đồng bèn cười cười: “Ông chủ của tôi không có sắp xếp, cho nên……….” Sự thật là Tĩnh Phương coi cô như là một vũ khí bí mật, sợ cô bị công ty khác đoạt mất nên không cho cô ra ngoài tiếp xúc quá nhiều.
“Ồ!” Frank dùng vẻ mặt nghi ngờ cực điểm để nói rõ cho cô biết rằng anh ta không hề tin, nhưng anh ta không có hỏi tiếp chỉ xoay người qua chỗ khác.
Hành khách ở trên xe vì không chịu nổi sự buồn chán nên cũng bắt đầu hàn huyên với nhau.
Ở chỗ Trì Linh Đồng thì không khí lại có chút nặng nề, nhưng lại không có ai chịu thay đổi. Cô nâng cằm lên dựa vào túi hành lý bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Trên đường đi Frank có nhận mấy cuộc điện thoại nhưng nội dung cuộc nói chuyện đều rất ngắn gọn, giống như là ra chỉ thị. Trì Linh Đồng ngầm phán đoán sau lưng anh ta ắt hản là phải có rất nhiều trợ thủ a. Nhạc chuông điện thoại của người đàn ông này là bản piano của bài hát tiếng Hàn “Mộng tưởng hão huyền trong nước mắt” thật giống với cô nha.
Chiếc xe dừng lại cho hành khách nghỉ ngơi ăn cơm trưa thì anh ta chỉ xuống xe rút một điếu thuốc để hút, Trì Linh Đồng khách sáo lại hỏi anh ta xem có muốn nhờ cô mua chút gì để ăn hay không, anh ta nhàn nhạt lắc đầu một cái, lạnh lùng giống như muốn bức người xung quanh tránh xa anh ta ngàn dặm.
Xe một lần nữa lại khởi hành, Trì Linh Đồng nhắm mắt giả bộ ngủ.
Frank cũng không còn nghe điện thoại.
Xe tiến vào Thanh Thai thì trời cũng đã xẩm tối.
Tiếng nhạc chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên.
Trì Linh Đồng vẫn nhắm chặt mắt không có nhúc nhích.
Tiếng chuông vẫn đổ dồn dập không có dấu hiệu sẽ ngừng lại, Trì Linh Đồng lặng lẽ mở mắt ra, phát hiện ánh mắt nghi ngờ của anh ta đang nhìn cô.
“Là điện thoại của tôi”?
Anh ta xoay đầu đi.
“Có chuyện gì sao?” Người gọi cho cô là Trần Thần.
“Trì mĩ nữ, cô bây giờ đang ở đâu vậy?”
“Bên ngoài.”
“Ngày mai có cuộc họp giao ban sao?”
“Đúng rồi.”
“Ngày mai cô mang mũ sắt đến đây đi nha.”
“Cái gì?”
“Xin hãy nén sầu thảm, Âu Lục trang viên cô phụ trách bị thất bại, ông chủ ở văn phòng đang nộ khí xung thiên đây.”
Trì Linh Đồng bình tĩnh đáp: “Thắng bại là chuyện bình thường của binh gia.”
“Cô nói nghe thật nhẹ nhàng, ông chủ đối với hạng mục này là nắm mười phần chắc chắn.”
“Cho nên mới nói hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.”
“Đừng trách ta không có nhắc nhở cô nha, Trì mỹ nữ hãy tự giải quyết vấn đề này cho tốt nha, cô không phải là không biết tính khí của ông chủ. À đúng rồi công ty thắng lần này là Hằng Vũ, hy vọng cô nghe xong trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn, thua trong tay Frank cũng không đến nỗi quá mất mặt.”
Trì Linh Đồng quay đầu lại, Frank hờ hững nhắm mắt.
Trong lòng cô cả kinh, anh ta đã sớm biết kết quả là như thế này ư?
“Cần tôi đưa cô đi một đoạn không?” Xe vừa vào bến, một chiếc xe màu đen đã đợi sẵn.
“Không cần, tôi tự đi được.”
Ánh mắt của anh ta có chút tan rã, đoán chừng vì câu trả lời này của cô mà giật mình. Anh ta gật đầu một cái, liền xoay bước đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook