Thôn Phệ Tinh Không 2: Khởi Nguyên Đại Lục(Dịch)
-
Chapter 174 Cướp sạch toàn thành
Tâm Ảnh môn chủ đứng trên đỉnh núi, nhìn Hộ Dương Thành rộng lớn.
Khi thấy đại trận u ám bao phủ toàn thành, ánh mắt Tâm Ảnh môn chủ rất lạnh lùng, hắn ta lạnh nhạt nói: "Bắt đầu kế hoạch cướp bóc đi, phải kiếm được một khoản từ Hộ Dương thành."
"Vâng."
Ba tên trưởng lão sau lưng hưng phấn tuân mệnh, cấp tốc rời đi, bắt đầu chấp hành kế hoạch cướp bóc.
Tâm Ảnh môn chủ nhìn tòa thành này, thì thào nói nhỏ: "Từ khi mất đi nơi dùng chân của tông phái, Tâm Ảnh Môn ta đã mất đi thu nhập. Từ đó đến giờ chúng ta luôn tiêu vào những gì tông phái đã tích cóp trong quá khứ."
Một môn phái mạnh có đệ tử là mấy ngàn Vĩnh Hằng Chân Thần, rất nhiều Hư Không Chân Thần, vô số Chân Thần, mỗi một kỷ đều tiêu hao vô cùng lớn.
Thời gian ngắn còn gánh vác được, thời gian lâu dài, tài nguyên hao tổn hết, Tâm Ảnh Môn sẽ bị phân chia tiếp.
"Một tòa thành lớn như Hộ Dương thành, hung hăng cướp bóc một lần, bù đắp được phí cư trú mấy chục kỷ." Tâm Ảnh môn chủ suy tư: "Lần này chiến tranh, mặc dù phần thắng khá lớn. Nhưng nếu Cửu Khương Hầu mời được lực lượng trợ giúp đủ mạnh, Tâm Ảnh Môn ta cũng có khả năng thất bại."
Chỉ dựa vào lực lượng dưới trướng Cửu Khương Hầu thì hoàn toàn không bì kịp Tâm Ảnh Môn.
Nhưng nếu một vị Thần Vương nào đó của Ngu Quốc điều động lực lượng tinh nhuệ đến đây trợ giúp Cửu Khương Hầu, thì sẽ phiền phức lớn.
"Để giữ được tinh anh của Tâm Ảnh Môn mà hung hăng cướp bóc một khoản. Cho dù thất bại, cũng kiếm được rồi." Tâm Ảnh môn chủ nghĩ.
Khi môn phái đang yếu, đệ tử bình thường chết thì chết, hắn ta không để ý.
Đệ tử bình thường chết rồi, còn có thể tiết kiệm chi tiêu nữa.
"Không biết toàn bộ Hộ Dương thành, có thể cướp bóc bao nhiêu." Trong mắt Tâm Ảnh môn chủ tràn đầy chờ mong.
. . .
Chín bí bảo Cơ Giới siêu lớn mang theo trên trăm chiếc cỡ lớn phi thuyền, đi tới khu vực phồn hoa thương mậu của Hộ Dương thành. Nơi này có phân bộ của thế lực lớn, cũng có binh khí bí bảo, huyết mạch kỳ trân, cửa hàng cỡ lớn, còn có rất nhiều nơi hưởng lạc.
"Ngoại trừ phân bộ của ba thế lực lớn và động phủ của La Hà thần quân, chỗ của tất cả Vĩnh Hằng Chân Thần, Hư Không Chân Thần, không buông tha cho cái nào hết." Có âm thanh truyền đạt: "Kẻ nào dám chống cự, giết!"
"Vâng." Trên trăm chiếc phi thuyền cỡ lớn, đông đảo đệ tử đều hưng phấn.
Bọn họ rất rõ ràng, toàn bộ thành trì này, nhìn như số lượng Chân Thần là nhiều nhất, thật ra bọn họ lại nghèo nhất, vất vả tích cóp được mấy viên Hỗn Độn tinh, lại không nguyện ý mạo hiểm, đợi đến khi tiêu hết Hỗn Độn tinh lại đi kiếm.
Muốn cướp bóc Chân Thần toàn thành? Nghĩ đến số lượng quá nhiều, cướp bóc vô cùng phiền phức. Thứ hai, cướp bóc cũng chỉ được ít, bình quân mỗi Chân Thần cũng chỉ có mấy viên Hỗn Độn tinh. Thứ ba, tương lai Tâm Ảnh Môn còn muốn thống lĩnh Hộ Dương thành! Vô số Chân Thần trong thành chính là con dân của bọn họ.
Rất nhiều nguyên nhân khiến bọn họ không động thủ với đám Chân Thần.
Nhưng là ngoại trừ phân bộ của ba thế lực lớn và động phủ của La Hà Thần Quân, tất cả Vĩnh Hằng Chân Thần và Hư Không Chân Thần khác, Tâm Ảnh Môn sẽ không bỏ qua cho bất kì ai.
Trong một thành trì, đại bộ phận tài phú nằm ở chỗ Vĩnh Hằng Chân Thần và Hư Không Chân Thần.
"Phong tỏa toàn bộ." Rất nhiều đệ tử cấp tốc phong tỏa phân bộ của 'Vân Bảo Lâu', tòa nhà này chiếm diện tích cực lớn, từng tòa lầu các trưng bày vô số bí bảo.
"Các ngươi làm gì vậy?"
"Chúng ta là phân bộ Vân Bảo Lâu ở Hộ Dương thành, các ngươi định động thủ với chúng ta sao?"
Phân bộ của Vân Bảo Lâu có ba Vĩnh Hằng Chân Thần và rất nhiều Hư Không Chân Thần, bọn họ đều sợ hãi nhìn các đệ tử của Tâm Ảnh môn bao vây nơi này.
"Phân bộ của Vân Bảo Lâu?" Huyết y nữ tử của Tâm Ảnh Môn đi đến, thở dài một tiếng: "Tâm Ảnh Môn ta nghèo quá lâu rồi, xin Vân Bảo Lâu trợ giúp một chút. Tất cả bảo vật của Vân Bảo Lâu, bao gồm bảo vật trên người các ngươi. . . giao ra đây hết đi."
Giọng nói của ả rất âm u, nhưng nội dung nói ra lại làm cho lâu chủ, phó lâu chủ và tất cả thành viên khác của Vân Bảo Lâu đều lạnh lòng.
"Một viên Hỗn Độn thạch cũng không được để lại." Huyết y nữ tử lạnh nhạt nói: "Tâm Ảnh Môn ta sẽ kiểm tra toàn thân, kẻ nào dám chống lại, giết!"
Vân Bảo lâu chủ, hai phó lâu chủ và đông đảo Hư Không Chân Thần khác nghe vậy thì run sợ tuyệt vọng.
Bọn họ làm việc cho Vân Bảo Lâu, cũng là vì góp nhặt tài nguyên.
Bây giờ toàn bộ tài nguyên lại bị cướp hết?
"Phân bộ Vân Bảo Lâu là của Hầu gia nhà ta."Vân Bảo lâu chủ vội vàng nói, một mắt duy nhất tràn đầy lo lắng: "Việc này, Hầu gia nhất định sẽ biết."
"Hầu gia nhà ngươi biết được, chắc hẳn cũng sẽ thông cảm cho Tâm Ảnh Môn chúng ta." Huyết y nữ tử nói.
“Giao hết tất cả bảo vật? Không thể để lại một viên Hỗn Độn thạch nào? Có phải quá đáng quá rồi không?” Có Hư Không Chân Thần ở bên cạnh không nhịn được mà nó.
Những thứ bọn họ đã tích cóp trong bao nhiêu năm qua cứ thế bị cướp hết?
Bọn họ đã có suy nghĩ muốn liều mạng rồi.
Huyết y nữ tử nhìn bọn họ, đám Hư Không Chân Thần kia lập tức hóa thành bột phấn không một tiếng động, tất cả bỏ mình, chỉ còn lại binh khí và bảo vật.
“Một tên Hư Không Chân Thần cũng dám lắm mồm?” Huyết y nữ tử nhìn về phía ba vị lâu chủ của Vân Bảo lâu: “Có phải các ngươi muốn phản kháng không?”
“Ta giao.” Ngay lập tức, một vị phó lâu chủ vội vàng nói: “Ta bằng lòng giao nộp, có thể không soát người không?”
“Nhất định phải soát người!” Huyết y nữ tử nhìn ba người họ: “Người phản kháng, vẫn bị giết!”
Cái gọi là sát người, chính là để đối phương dùng thần lực thẩm thấu vào tra xét toàn thân, kể cả Chân Thần Chi Tâm cũng phải để đối phương xem xét! Đây là giao tính mạng vào tay đối phương hoàn toàn rồi, không có mấy Vĩnh Hằng Chân Thần bằng lòng cả.
Nhưng đối mặt với sự uy hiếp tuyệt đối, ba vị lâu chủ của Vân Bảo lâu vẫn phải cúi đầu.
. . .
“Nhất định phải soát người sao?” Một lão giả mộc mạc nhìn đám đệ tử Tâm Ảnh môn trước mắt, lại nhìn những bí bảo Cơ Giới khổng lồ trên bầu trời: “Ta tự nguyện gia ra tất cả bảo vật đã tích lũy, không được sao?”
“Nhất định phải soát người.” Các Vĩnh Hằng Chân Thần của Tâm Ảnh môn đều nhìn ông ta.
Nếu chỉ dựa vào việc tự nguyện, e là đại đa số người tu hành đều lén giấu bảo vật, có thể giao ra một nửa đã tốt lắm rồi.”
“Haiz, ta chỉ muốn sống mấy ngày yên tĩnh ở quê hương ta thôi, các ngươi lại cứ phải ép ta!” Lão giả mộc mạc thở dài, nháy mắt hóa thành một bóng đen gào thét xẹt qua. Chỗ ông ta lướt qua, mười mấy đệ tử, kể cả tên Vĩnh Hằng Chân Thần kia, đều bỏ mình.
“Hả?”
Bí bảo Cơ Giới khổng lồ trên trời lập tức kinh hãi: “Giết lão!”
“Vù!”
Đại trận u ám trên bầu trời đã bộc phát, sức mạnh u ám kinh khủng bao phủ về phía bóng đen kia.
“Tâm Ảnh môn, từ khi ta tới Khởi Nguyên đại lục đến nay, chưa ai có thể soát người ta!” Lão giả mộc mạc vô cùng điên cuồng, theo giọng nói vang khắp tứ phương, bóng đen ấy đã biến mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook