Thỏ Nhồi Bông - Taekook
-
C10: •10
Hai chiếc lưỡi nhẹ nhàng quấn lấy nhau.
Dù Taehyung chưa quá điêu luyện về việc hôn, nhưng sau buổi học hôm trước cũng đã khiến anh đủ thông minh để nhanh chóng tiếp thu kiến thức.
Dùng lưỡi rò xét khắp khoang miệng Jungkook như đang muốn tìm gốc gác, nơi phát tan ra vị mật ngọt cứ tràn lan trong nụ hôn.
Jungkook cũng chẳng yếu thế mà chịu ngoan ngoãn làm người bị động. Cậu mút mát chiếc lưỡi anh như sợ rằng nó sẽ bị tan chảy ra giống một cây kem ngọt ngào.
"ưm..."
Tiện tay, Taehyung ôm chiếc eo thon gọn của Jungkook miết nhẹ, khiến cậu nhột mà rên lên một tiếng trong cổ họng.
Cậu cũng vòng tay ôm lấy cổ anh, cố gắng liếm mút đôi môi chàng trai ấy.
Việc chiếm lấy dưỡng khí của nhau không thể nào tồn tại được lâu, anh mút nhẹ môi dưới của cậu, rồi liền rời nụ hôn để trả lại hơi thở cho cả hai.
Jungkook dường như đã bị Taehyung hôn cho đến mức đầu óc ngày càng trở nên mụ mị, cậu há miệng thở dốc, để lộ ra chiếc răng thỏ, còn có một chút nước sinh lý bị tràn ra bên mép.
Trông hình ảnh này thật kích tình...
Không hiểu tại sao, sau nụ hôn đó lại khiến cho Jungkook cảm thấy ngứa ngáy hết cơ thể, cậu cứ uốn éo rồi vuốt ve ngực Taehyung. Cảm giác như lỗ nhỏ đang rỉ ra những râm dịch ướt át.
Chết tiệt! Jungkook đã bị Taehyung kích thích đến dây thần kinh dục vọng của loài thỏ tinh mất rồi.
Cậu vừa thở dốc, vừa dùng chân mơn trớn gần tính khí bên trong quần của Taehyung. Một tay vẫn vòng qua cổ anh, tay còn lại thì vuốt ve ngực, khổ sở kêu cứu thanh niên đang khó hiểu nhìn mình.
"Taehyungie... ưm... chết em rồi, anh giúp em với được không... hức."
Jungkook hiện tại đang rất khó chịu, cự vật nhỏ bên dưới cũng đã cương lên từ bao giờ. Râm dịch trong hậu huyệt vẫn không ngừng chảy ra, như muốn ướt luôn đũng của chiếc quần mà Taehyung đưa cho hôm trước. Giờ cậu chỉ khao khát được lấp đầy sự ham muốn của lỗ nhỏ phía dưới mà thôi.
Nhưng liệu Taehyung có chịu làm tình với một thứ người không ra người, ma không ra ma như cậu?
Taehyung hiểu câu nói của Jungkook hồi nãy, anh cũng biết rằng cậu là đang bị làm sao, khi nhìn thấy được thứ nhấp nhô phía dưới lớp quần của cậu.
Bị Jungkook cứ dùng chân mơn trớn mãi thằng em bấy lâu lặng yên phía dưới, cậu còn ghé vào hõm cổ anh liếm láp. Sự kích thích cũng đang dần lan vào cơ thể anh, cự vật gần như muốn ngóc đầu dậy.
Thế nhưng, không thể được!
Taehyung không thể làm tình với Jungkook, không thể giúp cậu thỏa mãn, cũng chẳng thể làm chính bản thân mình thỏa mãn.
Không phải là do anh không thích làm tình với hình nhân nửa giả nửa thật trong mơ.
Mà, anh còn chưa cả sinh nhật tròn mười tám tuổi nữa... Không ổn rồi, phải nghĩ cách khác.
"Jungkookie, tôi xin lỗi... nhưng mà tôi không thể giúp em."
Nghe thấy lời nói đầy phũ phàng của Taehyung, khiến thâm tâm cậu trở nên ấm ức. Rõ ràng là do anh làm thức tỉnh dục vọng trong cậu, mà giờ lại không chịu trách nhiệm với việc làm đó.
Không ngờ anh lại tồi tệ đến như vậy!
"Hức... Taehyung anh là đồ tồi, anh chê tôi chứ gì, anh khiến tôi ra như thế này mà không chịu trách nhiệm sao? Tôi thật ngu vì đã yêu anh mà!!"
Jungkook khóc nấc lên, phía dưới vẫn không ngừng nóng, mong muốn được nuốt trọn thứ gì đó. Nhưng Taehyung lại chẳng chịu thỏa mãn cho cậu, ấm ức đấm liên tục vào ngực anh.
Cứ như kiểu Taehyung đã ăn hết ốc của cậu, mà chẳng chịu đổ vỏ vậy.
Thấy Jungkook khóc nấc lên như thế, bỗng dưng anh cảm thấy có lỗi tột cùng.
Cuống cuồng lau nước mắt cho cậu, rồi vội vàng giải thích.
"Không phải mà... là do, do tôi chưa tròn mười tám tuổi. Mấy ngày nữa mới đủ tuổi làm những việc này cơ."
Taehyung đúng là xây dựng hình ảnh chuẩn trai ngoan mà. Hẳn là mấy ngày nữa mới đủ tuổi...
"Nhưng em khó chịu lắm... hức."
Mặc dù Taehyung không dồi dào kinh nghiệm về việc tình dục cho lắm, nhưng anh cũng biết đại khái là tắm nước lạnh sẽ giúp sự kính thích bị lấn át mất.
Cơ mà, hiện tại thời tiết Seoul đã trở đông. Bầu khí quyển chỉ được gọi là se lạnh, nhưng khi da thịt chạm vào dòng nước lạnh ngắt, thể nào cũng sinh bệnh cho coi.
Đã vậy nhìn Jungkook nhỏ nhắn như này, da thịt thì mềm mại như da của một em bé, sao anh lỡ để cho cậu chịu lạnh chứ.
Chưa để Taehyung tìm được giải pháp thích hợp, Jungkook vì đã đạt đến kịch điểm, không thể kìm nén nổi dục vọng được nữa, nên cậu nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh mà chạy thẳng vào trong phòng tắm.
Chắc chắn cậu sẽ không thể làm một việc xấu hổ như là chui vào trong này để tự thỏa mãn bản thân, rồi phát ra những tiếng rên rỉ cho Taehyung nghe thấy được.
Jungkook chốt cửa lại, vội vàng thoát hết y phục trên người, rồi bật vòi nước lạnh xối xả chảy xuống.
Jungkook dùng nước lạnh để làm hao mòn đi tính dục cứ bùng lên bên trong tiềm thức.
Nghe thấy tiếng nước chảy, cũng đủ hiểu Jungkook là đang tắm nước lạnh.
Cậu lại còn chốt cửa cẩn thật, khiến Taehyung không thể vào để ôm cậu ra rồi bao bọc trong tấm chăn ấm áp được.
Thời tiết đang rất lạnh cơ mà...
Lòng anh cuồn cuộn nỗi lo lắng, lại càng cảm thấy có lỗi khi sợ rằng cậu sẽ bị ốm sau khi tắm nước lạnh.
Khiến Taehyung bồi hồi mà đứng ngồi không yên.
Khoảng ít phút sau, cánh cửa nhà tắm mới bật mở ra. Taehyung đã cầm sẵn khăn tắm, vừa thấy thân hình người nhỏ ướt sũng từ đầu đến chân, không một mảnh vải che thân, anh vội vàng quấn quanh cơ thể cậu rồi bế cậu đến giường.
Cơ thể Jungkook đang lạnh ngắt vì thứ nước lạnh ban nãy tác động lên. Taehyung đau lòng ôm chặt cậu, gương mặt ra vẻ trách cứ.
"Em biết hiện tại đang là mùa đông không hả?"
Jungkook vì cảm nhận được hơi lạnh nên có chút run rẩy, dụi dụi gương mặt vào trong ngực anh.
"Không sao đâu mà, anh nên nhớ em không phải người thường. Dăm ba cái lạnh này, một con thỏ thành tinh như em mà anh nghĩ chưa từng trải qua hay sao?"
Đúng thật là việc tắm nước lạnh trong mùa đông này chẳng nhằm nhò gì với Jungkook, dù cậu không phải là thần tiên, nhưng chí ít cũng chẳng phải người phàm.
Thà chịu lạnh còn hơn là khổ sở kìm nén dục vọng.
"Tôi, xin lỗi... cũng tại tôi vô duyên vô cớ hôn em."
Giọng Taehyung buồn hiu, thú thật thì anh đang cảm thấy tội lỗi đầy mình.
Nhưng Jungkook lại chẳng hề để bụng, mặc dù hồi nãy có hơi thất vọng mà lỡ mồm nói ra những lời lẽ không thể lọt tai.
Taehyung đã phải luôn nhận nhưng lời chửi rủa của bạn học rồi, nãy cậu còn nói vớ vẩn với Taehyung nữa chứ. Thì chẳng khác nào cùng đồng bọn với đám con người xấu xa kia.
Thật là ngu muội mà!
Jungkook ngước lên nhìn anh, vẫn bằng ánh mắt đầy thâm tình ấy. Đưa bàn tay còn hơi lạnh chạm vào bên má của Taehyung.
"Taehyungie, anh đừng có để ý mấy lời nói ban nãy của em nhé? em không cố ý nói anh là đồ tồi đâu, anh không có lỗi gì cả. Vì em cũng muốn trao cho anh nụ hôn cơ mà, hà cớ gì anh phải nhận hết lỗi lầm về mình?"
Jungkook nói như vậy, là vừa liên kết với chuyện ban nãy, và vừa muốn nói cả những thứ anh đã trải qua trong cuộc sống.
Taehyung cũng chẳng phải là chàng trai ngốc nghếch gì, nhưng lúc nào cũng bị thằng Lee Sujo kia đổ bao nhiêu tội lỗi lên đầu. Thế mà anh vẫn cắn răng nhận về mình, chả hiểu thanh niên này có bị đần không nữa.
Cũng chẳng trách anh được, vì nếu như anh phản kháng Sujo, thì thể nào cũng thành một thằng nhóc vô gia cư cho coi.
Trong lòng Taehyung nhẹ nhõm đi phần nào khi nghe Jungkook nói như vậy.
Có những lời nói thật tàn nhẫn, cứ như một liều thuốc độc tẩm thẳng vào tâm lý, suy nghĩ của Taehyung.
Nhưng những lời nói của Jeon Jungkook, lại như vài miếng vải lành, được vá lên những chỗ đã bị rách nham nhở.
Cũng như những viết thương gần đã rạn nứt, thì có một bàn tay nhẹ nhàng chắp vá nó lại.
Hay nói rõ hơn, sự xuất hiện đầy giả tưởng của Jungkook, đã khiến sự cô đơn, buồn tủi của anh được an ủi vỗ về.
Mỗi khi ôm cậu vào lòng, anh luôn thấy nhẹ nhõm, tan biến mọi mệt mỏi.
Mỗi khi trò chuyện với cậu, anh đã cảm thấy vui vẻ và tìm thấy được nụ cười mất tích bấy lâu.
Mỗi khi nhận được những lời nói đầy cảm thông, pha vào đó là tình yêu mãnh liệt từ cậu, anh thấy rất yên bình, hạnh phúc.
Mỗi khi dây dưa môi lưỡi với cậu, dù chỉ mới hai lần, nhưng, cũng đã đủ khiến trái tim anh rung lên từng hồi.
Bên cạnh Jungkook chỉ toàn những điều tốt đẹp.
Là điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời đầy cám dỗ của Taehyung.
Jungkook à, hình như tôi cũng đã lỡ yêu em mất rồi.
Nhưng... tôi chỉ có thể yêu em, và cảm nhận được tình yêu của em trong giấc mơ thôi sao?
...
"Jungkookie... tôi cần em."
Một câu nói được phát ra trong vô thức, tại căn phòng vốn đang yên tĩnh.
Taehyung giật mình tỉnh dậy.
Ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi nhìn vào trong lòng mình.
Không thấy gì cả.
Thì nó vẫn luôn chỉ là giấc mơ... một giấc mơ có thể là thật, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nó toàn những yếu tố đầy kỳ ảo.
Cầm con thỏ nhồi bông vẫn được đặt bên cạnh mình từ đêm qua lên, ngắm nhìn nó rồi lại tưởng tượng ra hình ảnh của Jungkook.
Đôi lúc anh không muốn tỉnh dậy, để phải tiếp tục sống trong cái thế giới chẳng ai chịu thấu hiểu mình. Chỉ toàn những điều tiêu cực cứ luôn quẩn quanh.
Anh chỉ muốn có thể ngủ mãi mãi.
Để có thể mãi mãi được gặp Jeon Jungkook,
Được ở bên Jeon Jungkook,
Được cảm nhận tình yêu của Jeon Jungkook dành cho mình,
Và, được trao trái tim đã thức tỉnh sau bao năm héo mòn của bản thân cho Jeon Jungkook.
Nhưng làm sao con người có thể nằm ngủ mãi mãi được?
Trừ phi trái tim họ đã ngừng đập, hơi thở cũng chẳng còn tồn tại, thì may ra sẽ có thể đi vào trong một giấc ngủ sâu mãi mãi.
Đó là dấu hiệu của cái chết mà?
Lỡ như anh chết, khi trái tim đã ngừng đập rồi, lại không được sống trong giấc mơ có Jungkook thì sao?
Vì chết rồi thì sao mơ được chứ.
Thôi thì, đành chấp nhận số phận đau buồn đã sẵn an bài của bản thân.
Cố gắng chịu đựng những điều khốn khổ, khốn nạn xung quanh. Để rồi về đêm sẽ được sống trong giấc mơ có hình nhân Jeon Jungkook bên cạnh.
Lỡ đâu... Jungkook không phải chỉ có ở giấc mơ, mà thất vọng hơn, Jungkook chỉ là một giả tưởng nào đó không có thật?
Tôi tin em là có thật, tôi chấp nhận sống với em trong những giấc mơ.
Miễn là có thể gặp em, dù mơ hay thật cũng khiến tôi mãn nguyện... cũng đủ để những sự uất ức trong một ngày của tôi tiêu tan.
Dẫu biết chỉ là mơ...
_________
ahihi h hụt =)))
tui sẽ không viết h trong mơ của taehyung đâu, để sau này hai anh bé gặp nhau ngoài đời sẽ có xôi thịt nhe^^ mà xôi thịt trong đau đớn dày vò đấy =))
hãy nhớ các cậu đang đọc fic ngược tâm anh kim nhó
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook