Hơn nửa tháng trước, Khắc Khâm Luân bị các đại thần trong cung ra sức chỉ tội. Lấy chuyện dâm loạn hậu cung làm cớ đánh vào tử lao, Nhan Thứ là gian phu của Khắc Khâm Luân đương nhiên cũng không tránh khỏi can hệ. Nghe nói các đại thần ấy còn yêu cầu sử dụng cực hình để xử quyết hai người, nhưng vì Tu Trạch đối với việc này không mấy quan tâm nên đến thời điểm này vẫn chưa hạ quyết định. Còn hai người bọn họ thì dường như đã hoàn toàn bị quên lãng trong tử ngục, cũng chẳng có ai đến xem bọn họ sống chết thế nào. Dù sao mấy trăm năm qua, Ma tộc chỉ xử tử phạm nhân chứ chưa hề tốn công giam giữ ai làm gì. Ma quân Tu Trạch nổi tiếng dụng hình nghiêm khắc, một khi phạm sai lầm chính là cầm chắc cái chết. Đây cũng chính là lý do mọi người ở Ma giới đối với hắn đều vô cùng e sợ.

“Vết thương trên người ngươi cũng không nặng lắm, tại sao thân thể của ngươi lại ngày một suy yếu?”

Đây là điều Khắc Khâm Luân không thể nào hiểu nổi, đáng lẽ với loại vết thương như thế này cùng với pháp thuật của Nhan Thứ thì thân thể y theo lý đã phục hồi như cũ. Nhưng y chẳng những không phục hồi mà ngược lại càng lúc càng suy yếu.

“Đừng lo, chuyện này là do thể chất của ta thôi, ngươi không cần bận tâm… cùng lắm thì…”

Giọng nói ôn nhu yếu ớt của y không an ủi được Khắc Khâm Luân, ngược lại còn làm cho hắn càng thêm lo lắng.

Nhan Thứ trước kia vẫn không hiểu sao sư phụ lại không cho phép y lộ ra diện mạo thật, nhưng đến giờ y mới dần dần rõ ràng.

Từ sau khi bị ép cùng Tu Trạch  phát sinh quan hệ, thân thể y đột nhiên xuất hiện một cảm giác bài xích mãnh liệt, khiến cân bằng trong cơ thể bị phá vỡ gây ra hậu quả không cách nào khống chế.

“Nếu như vốn là thiên kiếp… ta nghĩ… ta tránh không khỏi rồi.”

“Nếu như tránh không khỏi thì làm sao có những người trần thế tu luyện thành tiên đây?” Khắc Khâm Luân hừ nhẹ: “Nếu đã có người tránh khỏi thiên kiếp, như vậy nhất định sẽ có phương pháp bảo toàn tính mạng của ngươi.”

“Ta… ta cùng bọn họ không… không giống nhau…” Nhan Thứ mệt mỏi khép mắt: “Ta vốn không thích hợp để tu luyện thành tiên.”

“Vậy là sao?” Khắc Khâm Luân bị sự lấp lửng thần bí của y làm cho nổi nóng: “Ngươi đến bây giờ cũng không chịu nói cho ta biết thân thể của ngươi là gì sao?”

“Chờ khi ta chết… ngươi tự khắc sẽ biết thôi”

“Khó nói ra thế à?”

“Ta không giống như các loài sinh vật khác có đầy đủ thất tình lục dục, thậm chí… thậm chí còn không có dục vọng.”

Khắc Khâm Luân kinh ngạc nhìn hắn, lục soát  tất cả tri thức mà hắn có được trong đầu, nhưng nghĩ mãi cũng không ra có loài vật nào như thế: “Ngươi… ngươi sẽ không phải là một tảng đá tu luyện mà thành chứ!”

“Cái gì?!” Nhan Thứ không nhịn được mà ho khan, tức giận trừng mắt: “Ta là động vật nha!”

“Nhưng là… theo ta được biết, động vật nhất định sẽ có lúc phát tình, ham muốn giao phối. Ngươi nếu là động vật, sao lại không có cảm xúc tình dục?”

Nhan Thứ mỉm cười, sắc mặt có vẻ tốt hơn một chút, y không trả lời mà bắt đầu nói lảng sang chuyện khác: “Ngươi biết không? Ta có rất nhiều sư huynh đệ, trong số bọn họ… trừ ra một số ít có thể tu luyện thành tiên, đại bộ phận cũng đã hồn phi phách tán. Những người tu luyện như bọn ta nếu đã đến lúc gặp phải thiên kiếp mà không thể vượt qua, nhất định phải tìm cho mình một người để trao trọn tâm ý, lấy tình kiếp hóa giải thiên kiếp. Như vậy, chúng ta cũng không bao giờ có thể thành tiên nữa. Trong số bọn họ, chỉ có Bát sư huynh bỏ qua cơ hội thành tiên mà tình nguyện lựa chọn tình kiếp, dù hắn không thể đắc đạo nhưng lại  trở thành người hạnh phúc nhất trong tất cả các sư huynh. Dù có thống khổ, có thương tâm, hắn vẫn trước sau như một không hề thay đổi… thật sự làm ta rất ngưỡng mộ.”

“Vậy ngươi cũng có thể dùng tình kiếp để hóa giải thiên kiếp mà! Nếu như vậy thì người trong số mệnh của ngươi là ai?” Khắc Khâm Luân vui vẻ hỏi.

Nhan Thứ miễn cưỡng cười: “Một người ngay cả điều cơ bản nhất là có sự ham muốn về thể xác cũng không có như ta, thì đâu cần thiết phải quan tâm đến chuyện đó….”

“...”

“Chỉ e thiên kiếp của ta vốn đã ở trước mắt, bây giờ muốn tìm cũng không thể nào kịp nữa…”

“...”

“Kì thật ta cũng mới nghĩ thông suốt chưa được bao lâu”. Nhan Thứ bất đắc dĩ nói: “Sư phụ từng cảnh cáo ta không thể cho hắn nhìn thấy diện mạo thật. Nhưng dường như trời cao đã có sự an bài, việc đã xảy ra xem như là số kiếp. Cân bằng trong cơ thể ta giờ đã vỡ tan, giống như quả bóng căng hơi bị kim đâm vào, kết quả muốn tránh cũng không được.”

” Ý của ngươi là...”

Nhan Thứ gật đầu, “Chính là đêm hôm đó... ta không nên cùng bất kì kẻ nào phát sinh quan hệ, bất luận là nam hay nữ...”

“Cái khỉ gì thế?!” Khắc Khâm Luân tức giận đứng phắt lên: “Chuyện đó là do hắn ép buộc ngươi mà!.”

“Không sai.” Nhan Thứ  bình tĩnh nhìn hắn mỉm cười: “Nhưng ta không hận hắn, ngược lại còn cảm thấy có chút vui…”

“Cái gì?” – Khắc Khâm Luân trợn mắt không tin nổi những gì mình vừa nghe.

“Thật ra lúc trước ta rất hận hắn, cũng rất sợ hắn. Nhưng giờ đây khi mọi chuyện sắp kết thúc thì nhũng thứ đó đã không còn quan trọng nữa rồi.”

“Ngươi...”

“Ngươi không hiểu nỗi khổ của ta đâu.” Nhan Thứ cúi đầu, nhìn lên ánh trăng bạc đang soi rọi trên mặt đất, âm thanh có chút sầu não: “Kỳ thật ta cũng không khát vọng thành tiên hay có được sinh mạng vĩnh cửu, bởi vì điều đó đối với ta chính là một sự dày vò không có cách nào cảm thấy thoải mái. Ta chỉ muốn trở thành một người bình thường, một người có được thất tình lục dục như bao người khác. Nhưng ta cố gắng học hỏi lâu như thế, vậy mà cũng không cách nào có được tình cảm, cũng như có rất nhiều thứ ta không cách nào hiểu được. Ta rất hâm mộ Bát sư huynh, vì tình yêu, huynh ấy có thể bỏ qua hết tất cả mọi thứ, dù phải chịu thống khổ, dày vò hay rơi vào tuyệt vọng, huynh ấy cũng vô oán vô hối, sự ngọt ngào, cay đắng, cả nỗi tương tư sâu lắng dịu dàng của tình yêu. Mỗi thứ đều là những cảm xúc chân thật mà ai cũng có, thế nhưng… thế nhưng ta lại vĩnh viễn không cách nào hiểu được.”

Khắc Khâm Luân nhìn hắn, thật không ngờ một Thu Nhan Thứ vẻ ngoài ngây thơ hồn nhiên lại ẩn giấu một trái tim không cam lòng cùng tiếc nuối đến vậy.

Quả là một kẻ đáng thương!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương