Đêm hôm đó, ta đích thật đã bị hắn cưỡng ép, hơn nữa cảm giác đó đau đớn vô cùng, cũng mệt mỏi lắm. Trong quan niệm, ta vốn không thể chấp nhận cùng nam nhân hoan ái. Vì ta luôn cho rằng bản thân mình vốn là một nam nhân. Nhưng dù ta sợ hãi hay oán hận thì cũng không cách nào không chú ý đến vẻ mặt mừng rỡ, thỏa mãn của hắn. Ta thích hắn nhìn ta như thế, vừa tràn đầy tình cảm, vừa quyến luyến say mê, một thứ cảm giác mà ta không bao giờ có được như hắn. Ngươi nhất định cho rằng ta rất vô sỉ, ta cũng không hiểu hắn xâm chiếm cơ thể ta như thế thì có gì vui sướng. Bởi vì ta không có cách nào cảm nhận được, nhưng mà… ta biết rằng hắn đang vui…” Nhan Thứ hồi tưởng, nghĩ muốn dùng ngôn từ để biểu đạt những gì mình đang nghĩ, nhưng chung quy cũng không thể biểu đạt hết hoàn toàn. “Hình như cũng không đơn thuần chỉ là vui sướng, đến cuối cùng, ta thậm chí có chút say mê trước cảm xúc chân thật của hắn. Mặc dù rất đau, hắn cũng không ôn nhu, nhưng qua sự giao hợp của thể xác, ta dường như cũng cảm nhận được thế nào là dục tình…”

Khắc Khâm Luân nhìn y chăm chú một hồi lâu rồi đột ngột lên tiếng hỏi: “Ngươi không phải đã thích hắn rồi chứ?”

Nhan Thứ sửng sốt: “Cái gì là thích?”

“Cái gì là thích?” Khắc Khâm Luân cũng sửng sốt vô cùng.

“Ta không biết.” Nhan Thứ thở dài một hơi: “Kỳ thật ta cũng không  cảm thấy chán ghét khi hắn ôm ta, thậm chí dường như rất thích cảm giác thân mật ấy…” Y ngẩng đầu nhìn về phía Khắc Khâm Luân: “Ta là một kẻ không biết xấu hổ phải không?”

“Cái gì mà biết xấu hổ hay không biết xấu hổ? Ta không phải đã nói rồi sao, Ma giới căn bản không tính đến đạo lý luân thường, thích nam nhân hoặc nữ nhân đều không có gì sai trái.”

“Ngươi có cảm thấy… như thế gọi là ‘thích’ không?”

“Nếu như không phải là thích thì là cái gì đây?” Khắc Khâm Luân cũng thở dài một hơi: “Nhưng hắn lại là nguyên nhân gây ra kiếp nạn của ngươi, nếu không cũng có thể coi như một mối lương duyên tốt.”

Nhan Thứ ngập ngừng: “Nếu như loại cảm giác này… chính là thích, như vậy…  như vậy… Ta có nên liều mạng bước về phía trước dù đã biết rõ vốn là kiếp nạn không…”

Khắc Khâm Luân kinh hãi, lạnh lùng nói: “Đó chỉ là thích, không phải yêu. Tình yêu  mới là không có điều kiện, không có bất kỳ sự đố kỵ nào, nếu chỉ là thích thôi thì không đáng nỗ lực nhiều đến như vậy...”

“Nếu như... nếu như ta căn bản không thể sống tới ngày …”

“Nói bậy, ngươi bây giờ không phải đang sống rất tốt sao?” – Khắc Khâm Luân lập tức ngắt lời.

Nhan Thứ ngẩng đầu, mặc dù trên gương mặt y chỉ hiện ra vài tia tái nhợt u ám. Nhưng Khắc Khâm Luân cảm nhận rất rõ trên người y có một loại tử khí đang không ngừng lan tỏa.

Khắc Khâm Luân nhất thời không biết phải nói gì cho phải, đành cúi đầu lặng thinh.

“Ta biết ta sống không được bao lâu nữa, ta cảm thấy rất mệt.”

“Ngươi có muốn gặp lại hắn không?” Khắc Khâm Luân mềm lòng. Dù hắn cũng không biết tại sao mình đối với y như thế, nhưng hắn thủy chung đối với Thu Nhan Thứ có một loại tình cảm thương tiếc không giống như hắn đối với mọi người. Có lẽ bởi vì tính cách thiên chân vô tà, luôn hồn nhiên, vô lo vô nghĩ, cùng một trái tim mãnh liệt khát khao theo đuổi tình cảm của Nhan Thứ chăng…

Nhan Thứ ngẩng đầu ngước nhìn lên bầu trời phía ngoài cửa sổ, rồi chậm rãi lắc đầu: “Không… không thể…  ta không thể gặp hắn.”

“Tại sao chứ? Không phải ngươi thích hắn sao?”

“Bởi vì... bởi vì...” Nhan Thứ lại nhìn một lần nữa lên bầu trời, âm thanh có phần khẩn trương: “Khâm Luân, nếu như đêm nay có chuyện gì kỳ lạ xảy ra ngươi cũng đừng kinh ngạc nhé... đêm trăng tròn...” Chưa nói hết câu, Nhan Thứ đã ngã ra, hoàn toàn mất đi ý thức.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương