Nhan Thứ một thân chật vật, đột ngột xuất hiện tại phòng ngủ của Khắc Khâm Luân, khiến Khắc Khâm Luân sợ đến thiếu chút nữa đã kêu lên thành tiếng.

Nhan Thứ quần áo xộc xệch, vẻ mặt tiều tụy thất thần, hai mắt sưng đỏ, vừa nhìn thấy hắn đã không chống đỡ nổi mà ngã ngay xuống sàn.

“Ngươi xảy ra chuyện gì?”

Khắc Khâm Luân bước nhanh đến vươn tay đỡ lấy y thì lại bị y siết chặt, giấu mặt vào vai hắn khóc nấc lên.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nhan Thứ trước giờ luôn hoạt bát nhanh nhảu, thiên chân vô tà, không bao giờ tỏ ra phiền muộn. Nhưng giờ phút này lại chật vật khóc lóc thê lương cộng thêm bộ dáng xốc xệch không chút chỉnh tề, hắn đoán nhất định đã có chuyện hệ trọng xảy ra.

Nhan Thứ một câu nói cũng nói không ra, toàn thân vừa đau vừa mệt. Đặc biệt hạ thể lại đang bị tổn thương, chỉ một động tác rất nhỏ thôi cũng làm y đau đến phát ngất, đến nỗi muốn ngay lập tức tự sát chết quách đi cho xong.

Khắc Khâm Luân đang bực bội khi y chỉ khóc lóc mãi không chịu hé môi Bất chợt, thoáng thấy trên cổ y phủ đầy những dấu vết hồng hồng khả nghi, hắn ngay lập tức kéo áo y ra, phát hiện tất cả đều là hôn ngân, thậm chí còn lẫn thêm nhiều vết bầm xanh tím. Khắc Khâm Luân kinh hãi vội vã xé mở áo y ra, lúc này mới phát hiện khuôn ngực y so với phần cổ lại càng vô cùng thê thảm. Khắc Khâm Luân cả kinh tiến đến bên dưới kiểm tra, xem thử y có thật sự đã bị tổn thương nơi đó hay không.

“Đau...” – Nhan Thứ ủy khuất khóc lên nức nở.

“Ngươi thực sự bị thương?”

Khắc Khâm Luân tuy buông lời chất vấn nhưng ngữ khí thập phần khẳng định, lập tức đưa Nhan Thứ nửa kéo nửa ôm đến đặt lên giường. Bởi vì thân hình hắn so với Nhan Thứ cũng không cao lớn chút nào, nên việc muốn bế một nam nhân có thể chất cùng trọng lượng tương đương vốn là một chuyện không thể đối với hắn.

Nhan Thứ vừa được đặt lên, thắt lưng tiếp xúc với vật cứng liền không tránh khỏi một trận run rẩy.

Khắc Khâm Luân đương nhiên không phải kẻ ngây thơ nên hiểu rất rõ Nhan Thứ đã xảy ra chuyện gì, dưới tình thế cấp bách đã nghĩ cởi bỏ quần hắn

Nhan Thứ vẻ mặt kinh hãi tay giữ quần thật chặt, vừa xấu hổ vừa sợ hãi vô cùng.

Khắc Khâm Luân tức giận nói: “Lúc này mà còn xấu hổ cái gì, ngươi muốn nơi đó bị thối rữa sao? Nếu cứ bỏ mặc không thoa dược, tới lúc tình hình nghiêm trọng không thể cứu vãn thì đừng trách ta không báo trước.”

“Hic...”

Nhan Thứ thút thít, hai mắt rưng rưng. Y không hề cố chấp đến mức liều chết không cho Khắc Khâm Luân sờ đến.

Khắc Khâm Luân nhìn thấy vết thương dưới hạ thân y, ánh mắt chuyển qua vết bầm hằn trên cặp đùi trắng nõn, nổi trận lôi đình: “Tên súc sinh nào lại không biết thương hương tiếc ngọc như thế. Nói cho ta biết là ai, ta sẽ giúp ngươi đem đầu của hắn cắt xuống! Con mẹ nó đồ hỗn đản!”

Khắc Khâm Luân phát ra những lời mắng nhiếc thô tục, đã thế còn xắn tay áo lên, muốn lập tức tìm thứ súc sinh kia tính sổ luôn một lần.

Chắc chắn đây là một tên thị vệ nào đó ưng ý với vẻ ngoài xinh đẹp của Nhan Thứ, nên đã nhân lúc y không đề phòng mà ra tay cường bạo. Loại sự tình này trong chốn cung đình vốn rất thường gặp, những người hầu có thân phận thấp rất dễ dàng bị lọt vào tầm ngắm, huống chi ngoại hình của Nhan Thứ quả thật rất đẹp.

Nhan Thứ vừa nghe hắn hỏi, lập tức sợ đến mức một câu nói cũng không dám nói.

Đột nhiên một nội thị bước vào thông báo: “Luân phi điện hạ, Ma quân triệu kiến.”

Tên nội thị nọ liếc mắt nhìn thấy có một nam hài xinh xắn đang nằm trên giường của Khắc Khâm Luân, trên người y lại tràn đầy những dấu hôn dâm mỹ, bên dưới hạ thân cũng không che đậy gì, hoàn toàn phơi bày trong không khí.

Nội thị kinh hãi, nhập cung chưa được bao lâu thì Khắc Khâm Luân này đã kéo ngay một nam nhân lên giường, xem bộ dáng của y chắc là hoan ái phi thường kịch liệt. Xem ra vị nam phi này so với các nam phi tiền triều càng không chịu nổi hiu quạnh, mới chỉ trong một thời gian ngắn mà đã gây ra chuyện làm nhiễu loạn hậu cung.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương