Khắc Khâm Luân cáu gắt: “Miễn đi, ngươi đi nói lại với hắn là ta đã ngã bệnh, sắp chết đến nơi, không rảnh đi gặp hắn.”

Tên nội thị kia trợn mắt há hốc mồm, lần đầu tiên nhìn thấy một vị phi tần được Ma quân triệu kiến cũng ngoảnh mặt làm ngơ!

“Nhưng...”

“Nhưng nhưng cái gì, ta bảo ngươi nói thế nào thì ngươi cứ báo lại thế ấy đi! Sao vậy? Bộ quy định trong cung không cho phép người khác ngã bệnh sao?”

Bị Khắc Khâm Luân trừng mắt quát lớn, tên nội thị kia lập tức sợ đến liên tục gật đầu.

“Vậy còn không mau cút đi?”

Nội thị nghe xong vội vã rời khỏi phòng, không cẩn thận còn bị trượt té.

Khắc Khâm Luân lấy dược cao ra muốn thay Nhan Thứ thoa lên nơi đó, nhưng Nhan Thứ vội vàng xua tay, ấp úng nói: “không… tự ta… tự ta làm!”

“Nhìn ngươi đi!” Khắc Khâm Luân nóng nảy đem dược cao nhét vào người y, cao giọng trách mắng: “Ngươi tốt xấu cũng là một yêu tinh đã học qua pháp thuật, tại sao lại không phản kháng hả? Bọn thị vệ đó làm sao có thể là đối thủ của ngươi? Thật vô dụng! Bị thương nặng như vậy vừa nhìn cũng đủ biết đã bị người ta quần cả đêm rồi.”

Nhan Thứ lặng thinh, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, cả cơ thể không ngừng run rẩy.

“Rốt cuộc là tên chết tiệt nào hả?” Khắc Khâm Luân không nhịn được lại hỏi.

Nhan Thứ cúi mặt cam chịu ủy khuất, chuyện này sao có thể dễ dàng nói ra được sao?

“Là ai?”

Khắc Khâm Luân từng bước tới gần.

Nhan Thứ mím môi, buông hạ tầm mắt.

“Ta thật sự bị ngươi làm cho tức chết rồi.” Khắc Khâm Luân mất hết kiên nhẫn, tức giận đến mức không ngừng đi tới đi lui, “Ngươi biết không, loại sự tình này nếu có lần đầu sẽ có lần thứ hai, mà có lần thứ hai thì nhất định có lần thứ ba, cứ thế mà tiếp diễn. Nếu bây giờ ngươi không bắt hắn ra giáo huấn một trận, hắn sẽ cảm thấy ngươi là một kẻ dể dàng bị lấn lướt, sau này hắn sẽ thường xuyên tìm cách xâm phạm ngươi.”

Khắc Khâm Luân nhãn tình khó hiểu, hoài nghi liếc mắt nhìn về phía Nhan Thứ: “Không phải là bị người ta thượng rồi lại chuyển sang thích người ta luôn chứ….”

“Ngươi nói cái gì?” Nhan Thứ trừng mắt kêu to, “Ta hận hắn, hận hắn, hận hắn chết được! Ta không thích nam nhân, bản thân ta là nam nhân, ở đâu ra cái lý thích bị nam nhân ôm hả?”

“Vậy sao ngươi cứ một mực giấu diếm không chịu nói ra người đó là ai hả?” Khắc Khâm Luân càng lớn tiếng hơn mà đối đáp.

“Ta...”

“Ta cái gì mà ta, ngươi đúng là đồ đần, nếu ta không quan tâm ngươi thì ta đã mặc kệ ngươi sống chết, ở đó mà tốn hơi dài dòng với ngươi hay sao?”

“Ta...”

“Ta ta cái gì? Ngươi nhìn lại ngươi xem! Nhu nhược thế mà bảo sau này sẽ làm được đại sự gì đó hay sao? Đây là Ma giới, là nơi cá lớn nuốt cá bé mà sinh tồn, không an bình như nhân giới mà ngươi đã từng sinh sống đâu.”

“Xin lỗi...”

Nhan Thứ cúi đầu thấp giọng nói ra lời xin lỗi, y biết Khắc Khâm Luân đối với y là thật lòng quan tâm.

Khắc Khâm Luân thở dài một hơi, giọng điệu trở nên dịu xuống: “Ngươi không muốn nói, ta cũng không ép ngươi. Nhưng sau này ngươi phải thật chú ý, kẻ đó khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi...”

Hắn còn chưa nói hết, tên nội thị vừa rời đi không bao lâu đã hấp tấp trở lại, thân thể run run, sắc mặt trắng bệch, giọng nói lắp bắp:

“Ma quân... giá... giá đáo...”

Hắn chưa kịp nói xong đã sợ đến mức gần như ngất xỉu! Một bên bị Khắc Khâm Luân uy hiếp, một bên lại nói dối với Ma quân, nhất định sẽ không thể nào sống yên ổn. Hơn nữa trong tẩm cung của Khắc Khâm Luân lại đang chứa chấp một thiếu niên xinh đẹp trần truồng, đây chính là đại tội dâm loạn hậu cung, bản thân hắn đã biết lại còn không báo, tin chắc sẽ bị Ma quân trừng trị bằng cực hình!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương