Thổ Long Truyền Thuyết
-
Chương 14
Nhìn những hình ảnh dâm mỹ đó, Tu Trạch lại không chịu nổi mà ngay lập tức cúi đầu mút mạnh lên đóa hồng anh nhỏ nhắn, hai cánh tay cường tráng ôm chặt lấy vòng eo thon, dùng sức áp chặt vào hạ thể của thiếu niên mà không ngừng ma sát.
Nhan Thứ theo phản xạ muốn tránh né, nhưng sự cưỡng ép mạnh bạo của nam nhân đã làm sức lực của y sớm tiêu tán hoàn toàn, rốt cuộc sự phản kháng của y chỉ là những cái quẫy nhẹ không có tý sức. Thật không may, trong mắt Tu Trạch những hành động đó lại chẳng khác như đang khiêu khích gọi mời vô cùng câu dẫn, khiến cho cơ thể hắn dù đã phát tiết vô số nhưng dục hỏa lại không hề bị tiêu giảm, ngược lại giống như bị chuốc thêm xuân dược mà phân thân lại vô thức cứng rắn đứng lên.
Đột nhiên cảm nhận cự vật chưa hề rút ra của nam nhân kia trong cơ thể mình lại bắt đầu trướng lớn, Nhan Thứ hoảng loạn đến mức hô hấp cũng gần như tắc nghẽn, đôi môi mấp máy không phát nổi âm thanh.
Phát hiện ra ánh mắt kinh khiếp của thiếu niên bên dưới, Tu Trạch cảm thấy tức giận vô cùng, trong lòng dâng lên một cảm giác thất bại không gì so sánh nổi.
Thiếu niên này thật sự đã đả kích quá sâu đến tôn nghiêm nam nhân của hắn, tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn ân ái với nam nhân, nhưng hắn tin tưởng kỹ xảo của mình tuyệt đối sẽ làm cho người dưới thân dù không đến mức dục tiên dục tử nhưng ít nhất cũng có chút khoái cảm, thế nhưng thiếu niên này từ đầu đến cuối cũng chỉ có hoảng sợ cùng phản kháng, không có tý gì là hưng phấn trong lúc làm tình, giống như hắn chỉ là một kẻ cuồng tính chỉ biết cưỡng ép, là một tình nhân tồi luôn luôn bỏ mặc cảm xúc của bạn tình. (bộ hổng phải hả?! =_=)
“Ta không thể… ah… xin ngươi… đừng mà…”
Cho dù cầu xin như thế là vô cùng mất mặt, nhưng Nhan Thứ thực sự đã không thể nào tiếp tục chịu đựng thứ cực hình tra tấn khủng khiếp này thêm một giây phút nào nữa. y đứt quãng cầu xin rồi nức nở bật khóc. Y rất đau, thật sự rất đau, đau đến mức cả cơ thể giống như bị thiên binh vạn mã không ngừng giày xéo.
“Đừng khóc……”
Tu Trạch cúi đầu hôn lên môi y ngăn không cho y phát ra tiếng khóc. Không để ý sự kháng cự của y, hắn áp xuống buộc y mở miệng rồi nhanh chóng đẩy lưỡi vào, sau đó không ngừng quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại thanh tú kia mà âu yếm dây dưa.
Nhan Thứ muốn trốn tránh, nhưng lại bị hắn ra sức chế trụ, hắn mút lưỡi y, quyến luyến dây dưa, giao triền kịch liệt. Hắn kéo hai tay y bao phủ lấy cổ hắn, đồng thời cũng thuận thế đưa hai chân y áp cao.
Chân vừa bị động, cảm giác được bị xé rách dưới hạ thân lại bắt đầu trỗi dậy điên cuồng, khiến y đau đến mức hoảng loạn vùng vẫy.
Tu Trạch dễ dàng khắc chế hai chân y, làm cho cả cơ thể mệt mỏi rả rời của y càng không đủ sức để chống đối hắn.
Nam nhân tà ác tươi cười, hắn có vẻ hài lòng với sự ngoan ngoãn miễn cưỡng do bị ép buộc của thiếu niên bên dưới, sau đó chậm rãi rút ra phân thân làm vị trí kết hợp giữa hai người vang lên một tiếng dâm mỹ khiến cho khuôn mặt Nhan Thứ vì xấu hổ mà trở nên đỏ bừng, không tự chủ buông hạ tằm mắt nhắm lại thật chặt.
Trải qua thời gian dài phát tiết, Tu Trạch đã có chút thanh tỉnh, nhưng đối với cơ thể tuyệt mỹ của thiếu niên đang nằm dưới thân này thì dù cho hắn có thức suốt đêm để giao hoan thì cũng không thể làm hắn thỏa mãn.
Hắn cúi đầu, vừa lòng nhìn những dấu vết sỡ hữu mà hắn đã để lại trên người thiếu niên. Những vết xanh tím ứ đọng khắp nơi khiến hắn có chút không đành lòng, nhưng khi tầm mắt chuyển tới vị trí quyến rũ làm cho hắn mất hồn kia thì ánh mắt hắn lập tức trở nên mãnh liệt.
Hạ thể của thiếu niên thê thảm vô cùng, cửa động bị khếch trương lớn đến mức trong một thời gian ngắn khó có thể khép lại được, bên trong sưng đỏ dày đặc những vết thương do bị ma sát mãnh liệt, máu tươi cùng tinh dịch bên trong cơ thể y hòa cùng một chỗ, theo từng cử động co rút của nội bích mà bị ép tràn ra…
Tu Trạch bắt đầu cảm thấy căng thẳng, dâm cảnh trước mắt, món ngon cũng đã nằm sẵn một bên, thế nên dù biết rõ y không thể nào tiếp tục nhưng hắn lại không cách nào quản được dục vọng của chính mình.
“Một lần nữa nhé……”
Tu Trạch hôn nhẹ lên cơ thể tuyệt mỹ, nhỏ giọng thì thầm, âm thanh khàn đặc chất chứa một ngọn lửa tình nóng bỏng khó có thể kiềm nén.
Nhan Thứ kinh hãi không ngừng lắc đầu.
Xem nhẹ sự cự tuyệt của Nhan Thứ, hắn nhìn chằm chằm vào y một cách say đắm rồi lại đột ngột thúc mạnh vào.
Nhan Thứ hét lên một tiếng đau đớn, cú thúc đột ngột đến tận sâu bên trong làm cho hạ thân vốn đã bị thương tổn nghiêm trọng càng thêm đau đớn, cuối cùng, hắn tiến vào chưa được bao lâu thì Nhan Thứ đã hoàn toàn ngất lịm.
Trong mê man, ý nghĩ duy nhất trong đầu của y chính là… chạy trốn….
Nhan Thứ theo phản xạ muốn tránh né, nhưng sự cưỡng ép mạnh bạo của nam nhân đã làm sức lực của y sớm tiêu tán hoàn toàn, rốt cuộc sự phản kháng của y chỉ là những cái quẫy nhẹ không có tý sức. Thật không may, trong mắt Tu Trạch những hành động đó lại chẳng khác như đang khiêu khích gọi mời vô cùng câu dẫn, khiến cho cơ thể hắn dù đã phát tiết vô số nhưng dục hỏa lại không hề bị tiêu giảm, ngược lại giống như bị chuốc thêm xuân dược mà phân thân lại vô thức cứng rắn đứng lên.
Đột nhiên cảm nhận cự vật chưa hề rút ra của nam nhân kia trong cơ thể mình lại bắt đầu trướng lớn, Nhan Thứ hoảng loạn đến mức hô hấp cũng gần như tắc nghẽn, đôi môi mấp máy không phát nổi âm thanh.
Phát hiện ra ánh mắt kinh khiếp của thiếu niên bên dưới, Tu Trạch cảm thấy tức giận vô cùng, trong lòng dâng lên một cảm giác thất bại không gì so sánh nổi.
Thiếu niên này thật sự đã đả kích quá sâu đến tôn nghiêm nam nhân của hắn, tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn ân ái với nam nhân, nhưng hắn tin tưởng kỹ xảo của mình tuyệt đối sẽ làm cho người dưới thân dù không đến mức dục tiên dục tử nhưng ít nhất cũng có chút khoái cảm, thế nhưng thiếu niên này từ đầu đến cuối cũng chỉ có hoảng sợ cùng phản kháng, không có tý gì là hưng phấn trong lúc làm tình, giống như hắn chỉ là một kẻ cuồng tính chỉ biết cưỡng ép, là một tình nhân tồi luôn luôn bỏ mặc cảm xúc của bạn tình. (bộ hổng phải hả?! =_=)
“Ta không thể… ah… xin ngươi… đừng mà…”
Cho dù cầu xin như thế là vô cùng mất mặt, nhưng Nhan Thứ thực sự đã không thể nào tiếp tục chịu đựng thứ cực hình tra tấn khủng khiếp này thêm một giây phút nào nữa. y đứt quãng cầu xin rồi nức nở bật khóc. Y rất đau, thật sự rất đau, đau đến mức cả cơ thể giống như bị thiên binh vạn mã không ngừng giày xéo.
“Đừng khóc……”
Tu Trạch cúi đầu hôn lên môi y ngăn không cho y phát ra tiếng khóc. Không để ý sự kháng cự của y, hắn áp xuống buộc y mở miệng rồi nhanh chóng đẩy lưỡi vào, sau đó không ngừng quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại thanh tú kia mà âu yếm dây dưa.
Nhan Thứ muốn trốn tránh, nhưng lại bị hắn ra sức chế trụ, hắn mút lưỡi y, quyến luyến dây dưa, giao triền kịch liệt. Hắn kéo hai tay y bao phủ lấy cổ hắn, đồng thời cũng thuận thế đưa hai chân y áp cao.
Chân vừa bị động, cảm giác được bị xé rách dưới hạ thân lại bắt đầu trỗi dậy điên cuồng, khiến y đau đến mức hoảng loạn vùng vẫy.
Tu Trạch dễ dàng khắc chế hai chân y, làm cho cả cơ thể mệt mỏi rả rời của y càng không đủ sức để chống đối hắn.
Nam nhân tà ác tươi cười, hắn có vẻ hài lòng với sự ngoan ngoãn miễn cưỡng do bị ép buộc của thiếu niên bên dưới, sau đó chậm rãi rút ra phân thân làm vị trí kết hợp giữa hai người vang lên một tiếng dâm mỹ khiến cho khuôn mặt Nhan Thứ vì xấu hổ mà trở nên đỏ bừng, không tự chủ buông hạ tằm mắt nhắm lại thật chặt.
Trải qua thời gian dài phát tiết, Tu Trạch đã có chút thanh tỉnh, nhưng đối với cơ thể tuyệt mỹ của thiếu niên đang nằm dưới thân này thì dù cho hắn có thức suốt đêm để giao hoan thì cũng không thể làm hắn thỏa mãn.
Hắn cúi đầu, vừa lòng nhìn những dấu vết sỡ hữu mà hắn đã để lại trên người thiếu niên. Những vết xanh tím ứ đọng khắp nơi khiến hắn có chút không đành lòng, nhưng khi tầm mắt chuyển tới vị trí quyến rũ làm cho hắn mất hồn kia thì ánh mắt hắn lập tức trở nên mãnh liệt.
Hạ thể của thiếu niên thê thảm vô cùng, cửa động bị khếch trương lớn đến mức trong một thời gian ngắn khó có thể khép lại được, bên trong sưng đỏ dày đặc những vết thương do bị ma sát mãnh liệt, máu tươi cùng tinh dịch bên trong cơ thể y hòa cùng một chỗ, theo từng cử động co rút của nội bích mà bị ép tràn ra…
Tu Trạch bắt đầu cảm thấy căng thẳng, dâm cảnh trước mắt, món ngon cũng đã nằm sẵn một bên, thế nên dù biết rõ y không thể nào tiếp tục nhưng hắn lại không cách nào quản được dục vọng của chính mình.
“Một lần nữa nhé……”
Tu Trạch hôn nhẹ lên cơ thể tuyệt mỹ, nhỏ giọng thì thầm, âm thanh khàn đặc chất chứa một ngọn lửa tình nóng bỏng khó có thể kiềm nén.
Nhan Thứ kinh hãi không ngừng lắc đầu.
Xem nhẹ sự cự tuyệt của Nhan Thứ, hắn nhìn chằm chằm vào y một cách say đắm rồi lại đột ngột thúc mạnh vào.
Nhan Thứ hét lên một tiếng đau đớn, cú thúc đột ngột đến tận sâu bên trong làm cho hạ thân vốn đã bị thương tổn nghiêm trọng càng thêm đau đớn, cuối cùng, hắn tiến vào chưa được bao lâu thì Nhan Thứ đã hoàn toàn ngất lịm.
Trong mê man, ý nghĩ duy nhất trong đầu của y chính là… chạy trốn….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook