Thịnh Thế Y Phi
-
Chương 6: Tâm Kế Phụ Nữ
Bên trong nhà cũ của Nam Cung gia, Nam Cung Hoài có chút buồn bực, đi qua đi lại trong đại sảnh. Nam Cung phu nhân, Trịnh thị cùng Nam Cung Thù ngồi ở một bên, nhìn dáng vẻ của hắn không khỏi liếc nhau một cái, Trịnh thị đáy mắt lướt qua một tia ám muội. Đặt chén trà xuống mỉm cười khuyên nhủ: "Lão gia hà tất phải vội vã như thế? Phụ nữ ai lại không lâu la, dù Đại tiểu thư tính khí có chút bướng bỉnh, nhưng Tự nhi cùng Huy nhi đi khuyên nhủ, nàng tự nhiên sẽ đến đây bái kiến lão gia."
Nam Cung Hoài gương mặt lướt qua vẻ lúng túng, hừ nhẹ một tiếng nói: "Chính là một nữ nhi bất hiếu! Để ý đến nàng làm cái gì?"
Trịnh thị che miệng cười nói: "Lão gia, người vẫn còn để ý đến ái nữ, lẽ nào thiếp thân còn không biết sao? Lão gia ngoài miệng nói không nhưng thật ra thì vẫn là nhớ Đại tiểu thư a?" Nam Cung Hoài chậm rãi quay mặt, nhìn Trịnh thị nói: "Chỉ sợ là nàng không nghĩ được chu toàn như ngươi, nha đầu này quả nhiên là cố chấp giống nương của nàng... Nhưng ngươi bây giờ mới chính là phu nhân, cũng là mẫu thân của huynh muội các nàng, thế nhưng nàng lại chậm trễ thỉnh an, vậy còn xứng đáng làm Đại tiểu thư sao?"
Trịnh thị vội vã cười nói: "Lão gia nói rất đúng, dù sao cũng là người một nhà... Đợi đến khi, Khuynh nhi trở về rồi, chúng ta cũng coi như là được đoàn tụ, lúc đó ta sẽ hảo hảo đối với nàng."
"Khởi bẩm lão gia, phu nhân, đại công tử cùng nhị công tử trở về rồi." Ngoài cửa, hạ nhân cung kính bẩm báo.
Nam Cung Hoài trầm giọng nói: "Gọi công tử vào, Đại tiểu thư cũng trở lại rồi?"
Bọn hạ nhân khó xử nhìn Nam Cung Hoài, nói: "Bẩm lão gia, không thấy Đại tiểu thư. Chỉ là… Chỉ là hai tiểu nha đầu được phu nhân đưa đi hầu hạ đại tiểu thư trở về rồi. Tựa hồ là… Đã bị đánh!"
"Cái gì?!" Nam Cung Hoài giận dữ: "Cái nghiệt nữ này! Mẫu thân nàng đã hảo tâm ban thưởng nha đầu hầu hạ nàng, nàng còn dám động thủ?!" Nguyên bản trước đó nàng không có tới bái kiến hắn đã làm Nam Cung Hoài cảm thấy không hài lòng, đến bây giờ hai đứa con trai của hắn tự mình đi khuyên bảo cũng không được, mà nàng lại còn dám đả thương hai tiểu nha đầu Trịnh thị đưa tới. Nam Cung Hoài chỉ cảm thấy một bồn lửa giận đang trào dâng trong lòng mình, lại nhớ đến năm năm trước, ngày mà Nam Cung Khuynh rời khỏi Nam Cung gia. Nàng một thân một mình cô đơn, quay đầu lại nhìn Quốc Công phủ lần cuối, đôi mắt đó giống y như mẫu thân của nàng, hắn thấy trong con mắt đó tràn đầy hèn mọn cùng xem thường. Tựa hồ nói hắn, Nam Cung Hoài không phải là Đại Hạ khai quốc danh tướng, mà chỉ là một lão nhân thấp hèn, vô sỉ, tiểu nhân. Bởi vì như vậy mà hắn mới kệ mặc nàng trong năm năm liền mà chẳng thèm quan tâm. Nếu như không phải lần này bệ hạ tứ hôn, chỉ sợ Nam Cung Hoài cũng sẽ không nhớ đến nàng.
Chỉ cần nghĩ tới cái ánh mắt kia, hắn liền cảm thấy trong lòng đau nhói.
"Ta ngược lại muốn xem xem, mấy năm không gặp cái nghiệt nữ này đến cuối cùng có thể coi trời bằng vung đến chừng nào!" Nổi giận đùng đùng, Nam Cung Hoài nhanh chân đi ra ngoài cửa.
"Phụ thân?" Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy còn chưa tiến vào phòng khách liền bị Nam Cung Hoài xông tới trước mặt, Nam Cung Hoài hừ nhẹ một tiếng phẩy tay áo bỏ đi, để lại hai huynh đệ Nam Cung Tự hai mặt nhìn nhau. Nam Cung Huy cau mày nói: "Phụ thân bị làm sao vậy?" Nam Cung Thù theo sau Trịnh thị đi ra, liền nói: "Ước chừng là phụ thân giận đại tỷ rồi, vừa mới nghe nói đại tỷ không có tới liền mất hứng."
Trịnh thị cười nói: "Không cần lo lắng, lão gia cũng là muốn khuyên nhủ Khuynh nhi thôi, biết Khuynh nhi không chịu đến nên mới có hơi tức giận." Nhìn lướt qua hai người gò má sưng đỏ đang đi đằng sau Nam Cung Huy, con ngươi hai tiểu nha đầu rưng rưng, Trịnh thị vẫn bình thản coi như không nhìn thấy, liền hướng về phía hai huynh đệ cười từ ái: "Vừa mới ta còn cùng lão gia nói, phụ nữ không có thù dai a, để cho bọn họ cha và con gái gặp mặt, nói chuyện cẩn thận, khúc mắc dĩ nhiên là sẽ được giải trừ. Nếu là một mực ép buộc nàng, nhỡ là nàng phản ngược lại là không tốt."
Nam Cung Tự nhíu mày, suy nghĩ một chút, mới gật đầu nói: "Mẫu thân nói đúng lắm."
Nam Cung Huy cau mày, nhưng trong lòng thì không lạc quan giống như Nam Cung Tự. Khuynh nhi cả tên mình đều sửa lại, phụ thân không tức giận mới là lạ. Vẫn là..."Đại ca, chúng ta cũng qua xem một chút đi."
Nam Cung Tự gật đầu, "Được."
"Đại ca, Nhị ca, tiểu muội cũng cùng hai người đi bái kiến tỷ tỷ. Muội đã nhiều năm không được gặp tỷ tỷ a." Nam Cung Thù cười nói, nàng đúng là nhiều năm chưa từng thấy mặt Nam Cung Khuynh rồi, thậm chí ngay cả cái hình dáng vị tỷ tỷ này đều không nhớ được. Nguyên vốn cũng không phải là cùng nhau lớn lên trong phủ, tám năm trước khi mẫu thân Nam Cung Khuynh qua đời nàng mới có tám tuổi, lúc đó Nam Cung Khuynh lại đóng cửa giữ đạo hiếu ba năm, vừa ra đã rời khỏi Kim Lăng, nếu như không phải lần này tứ hôn, Nam Cung Thù đều cho rằng Nam Cung gia kỳ thực chỉ có mình nàng là nữ nhi.
Nam Cung Tự do dự một chút, gật đầu nói: "Cũng tốt."
Nam Cung Thù khéo léo mím môi cười nói: "Đại ca yên tâm, Thù nhi nhất định sẽ cùng tỷ tỷ hảo hảo chung sống."
"Thù nhi vẫn là cô nương hiểu chuyện." Nam Cung Tự gật đầu cười nói. Tuy rằng tính tình nàng ương bướng, được nuông chiều, bất quá Nam Cung Thù xưa nay vẫn là biết rõ nặng nhẹ. Huống hồ, lần này Khuynh nhi là vì thay Thù nhi xuất giá, Thù nhi không phải không biết nặng nhẹ mà đắc tội với Khuynh nhi.
"Chúng ta đi thôi. Thù nhi muốn được nhìn dung nhan của tỷ tỷ một chút a." Nam Cung Thù ôm lấy cánh tay Nam Cung Tự cười duyên nói.
"Dung mạo Khuynh nhi chính là thập phần mỹ lệ." Nam Cung Huy cười nói.
Nam Cung Thù ánh mắt lóe lên, cụp mắt nói, "Thật sao? Thù nhi đúng là rất hiếu kỳ đây."
Bên ngoài phòng nhỏ của Nam Cung Mặc, Nam Cung Hoài một thân một mình quay về, trước mắt là một gian nhà trống rỗng, mặt mày đen như mực. Trước mắt chính là căn phòng nhỏ, cao không quá bảy thước, tường đất ngói xanh nho nhỏ ba gian, keo kiệt, đơn sơ không ra hình thù gì. Thế này sao có thể là nơi ở của tiểu thư Quốc Công phủ? Tuy rằng Nam Cung Hoài bởi vì nữ nhi quật cường, bất tuân mà bỏ mặc, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ rằng nơi ăn, mặc, ở, đi lại của nàng lại khắt khe đến vậy.
"Đây chính là nơi ở của Đại tiểu thư?!"
Người đàn ông trung niên canh giữ ở bên cạnh sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói: "Khởi bẩm lão gia, chuyện này... Đây là đại ý của tiểu thư. Đại tiểu thư không chịu ở lại nhà cũ, tiểu nhân… Tiểu nhân cũng không dám chống lại ý chỉ của tiểu thư a."
"Vô liêm sỉ! Đại tiểu thư không hiểu chuyện ngươi không biết hồi báo sao?" Nam Cung Hoài giận dữ nói: "Đại tiểu thư phải ở phòng ốc sơ sài, ăn thức ăn thô thiển, còn các ngươi lại có cơm ngon áo đẹp… Lá gan các ngươi cũng lớn quá đấy!"
"Lão gia thứ tội! Tiểu nhân thực không dám..." Tuy rằng cởi giáp về quê mười mấy năm, nhưng Nam Cung Hoài rốt cuộc vẫn là một đại danh tướng. Quản sự hai chân mềm nhũn liền quỳ xuống.
"Tự mình lăn đi lãnh phạt! Đại tiểu thư chỗ nào rồi?" Nam Cung Hoài một cước đá văng hắn.
"Hồi… Hồi lão gia, Đại tiểu thư… Mang theo cái rổ… Đi ra ngoài rồi." Nha đầu canh giữ ở cửa ra nơm nớp lo sợ mà nói.
"Cái nghiệt nữ này!" Nam Cung Hoài sầm mặt lại, trầm giọng nổi giận nói.
"Phụ thân, đây là làm sao vậy?" Theo ở phía sau tới, Nam Cung Thù tiến lên, ôm lấy cánh tay của Nam Cung Hoài nũng nịu hỏi. Quay về sủng ái tiểu nữ nhi, Nam Cung Hoài vẻ mặt bình ổn lại, thế nhưng nghĩ tới nàng hoàn toàn không đem chính mình để ở trong mắt, trong lòng vẫn là tức giận, "Các ngươi mau đi tìm cái nghiệt nữ kia về cho ta!"
"Phụ thân bớt giận, Khuynh nhi..." Nam Cung Huy có chút khó khăn muốn khuyên bảo, nhưng chung quy là nói không được. Khuynh nhi biết rõ phụ thân ở tại phòng cũ bên cạnh, nhưng vẫn một thân một mình đi ra ngoài, chính là không muốn gặp mặt cùng bắt chuyện, thái độ này bất kể là ai cũng sẽ nhìn ra. Trong lòng bất đắc dĩ thở dài, Nam Cung Huy đối với tiểu một thân một mình lớn lên, càng thêm hổ thẹn, "Khuynh nhi một thân một mình lớn lên, chắc là có chút không quen, kính xin phụ thân thứ lỗi."
Nhớ tới trưởng nữ tám tuổi chịu tang mẫu thân, 3 năm trong phòng giữ đạo hiếu, 11 tuổi rời khỏi nhà sống một mình, Nam Cung Hoài lửa giận trong lòng nhất thời dập tắt hơn nửa. Thở dài, trầm giọng nói: "Đi, tìm nàng trở về, đại tiểu thư Quốc Công phủ chạy loạn khắp nơi còn ra thể thống gì?" Nói xong, sắc mặt khó coi xoay người trờ về phủ đệ bên cạnh.
"Ân, phụ thân." Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy đồng thanh nói.
"Phụ thân bớt giận, Thù nhi dìu người trở về. Phụ thân yên tâm đi, đại ca cùng Nhị ca nhất định sẽ tìm được đại tỷ." Nam Cung Thù nhìn ba người một chút, hướng về hai huynh đệ Nam Cung Tự nở nụ cười xinh đẹp, thật nhanh đi theo nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Hừ! Nha đầu kia nếu là ngoan ngoãn giống Thù nhi thì thật tốt..."
Phụ thân đã quên, sự tình khiến Khuynh nhi phải xuất giá vốn là do Thù nhi gây ra sao? Nhìn phụ thân và nữ nhi sóng vai đi, trên gương mặt trẻ trung của Nam Cung Huy lướt qua một tia quái dị, không nhịn được nhíu mày.
Nam Cung Hoài gương mặt lướt qua vẻ lúng túng, hừ nhẹ một tiếng nói: "Chính là một nữ nhi bất hiếu! Để ý đến nàng làm cái gì?"
Trịnh thị che miệng cười nói: "Lão gia, người vẫn còn để ý đến ái nữ, lẽ nào thiếp thân còn không biết sao? Lão gia ngoài miệng nói không nhưng thật ra thì vẫn là nhớ Đại tiểu thư a?" Nam Cung Hoài chậm rãi quay mặt, nhìn Trịnh thị nói: "Chỉ sợ là nàng không nghĩ được chu toàn như ngươi, nha đầu này quả nhiên là cố chấp giống nương của nàng... Nhưng ngươi bây giờ mới chính là phu nhân, cũng là mẫu thân của huynh muội các nàng, thế nhưng nàng lại chậm trễ thỉnh an, vậy còn xứng đáng làm Đại tiểu thư sao?"
Trịnh thị vội vã cười nói: "Lão gia nói rất đúng, dù sao cũng là người một nhà... Đợi đến khi, Khuynh nhi trở về rồi, chúng ta cũng coi như là được đoàn tụ, lúc đó ta sẽ hảo hảo đối với nàng."
"Khởi bẩm lão gia, phu nhân, đại công tử cùng nhị công tử trở về rồi." Ngoài cửa, hạ nhân cung kính bẩm báo.
Nam Cung Hoài trầm giọng nói: "Gọi công tử vào, Đại tiểu thư cũng trở lại rồi?"
Bọn hạ nhân khó xử nhìn Nam Cung Hoài, nói: "Bẩm lão gia, không thấy Đại tiểu thư. Chỉ là… Chỉ là hai tiểu nha đầu được phu nhân đưa đi hầu hạ đại tiểu thư trở về rồi. Tựa hồ là… Đã bị đánh!"
"Cái gì?!" Nam Cung Hoài giận dữ: "Cái nghiệt nữ này! Mẫu thân nàng đã hảo tâm ban thưởng nha đầu hầu hạ nàng, nàng còn dám động thủ?!" Nguyên bản trước đó nàng không có tới bái kiến hắn đã làm Nam Cung Hoài cảm thấy không hài lòng, đến bây giờ hai đứa con trai của hắn tự mình đi khuyên bảo cũng không được, mà nàng lại còn dám đả thương hai tiểu nha đầu Trịnh thị đưa tới. Nam Cung Hoài chỉ cảm thấy một bồn lửa giận đang trào dâng trong lòng mình, lại nhớ đến năm năm trước, ngày mà Nam Cung Khuynh rời khỏi Nam Cung gia. Nàng một thân một mình cô đơn, quay đầu lại nhìn Quốc Công phủ lần cuối, đôi mắt đó giống y như mẫu thân của nàng, hắn thấy trong con mắt đó tràn đầy hèn mọn cùng xem thường. Tựa hồ nói hắn, Nam Cung Hoài không phải là Đại Hạ khai quốc danh tướng, mà chỉ là một lão nhân thấp hèn, vô sỉ, tiểu nhân. Bởi vì như vậy mà hắn mới kệ mặc nàng trong năm năm liền mà chẳng thèm quan tâm. Nếu như không phải lần này bệ hạ tứ hôn, chỉ sợ Nam Cung Hoài cũng sẽ không nhớ đến nàng.
Chỉ cần nghĩ tới cái ánh mắt kia, hắn liền cảm thấy trong lòng đau nhói.
"Ta ngược lại muốn xem xem, mấy năm không gặp cái nghiệt nữ này đến cuối cùng có thể coi trời bằng vung đến chừng nào!" Nổi giận đùng đùng, Nam Cung Hoài nhanh chân đi ra ngoài cửa.
"Phụ thân?" Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy còn chưa tiến vào phòng khách liền bị Nam Cung Hoài xông tới trước mặt, Nam Cung Hoài hừ nhẹ một tiếng phẩy tay áo bỏ đi, để lại hai huynh đệ Nam Cung Tự hai mặt nhìn nhau. Nam Cung Huy cau mày nói: "Phụ thân bị làm sao vậy?" Nam Cung Thù theo sau Trịnh thị đi ra, liền nói: "Ước chừng là phụ thân giận đại tỷ rồi, vừa mới nghe nói đại tỷ không có tới liền mất hứng."
Trịnh thị cười nói: "Không cần lo lắng, lão gia cũng là muốn khuyên nhủ Khuynh nhi thôi, biết Khuynh nhi không chịu đến nên mới có hơi tức giận." Nhìn lướt qua hai người gò má sưng đỏ đang đi đằng sau Nam Cung Huy, con ngươi hai tiểu nha đầu rưng rưng, Trịnh thị vẫn bình thản coi như không nhìn thấy, liền hướng về phía hai huynh đệ cười từ ái: "Vừa mới ta còn cùng lão gia nói, phụ nữ không có thù dai a, để cho bọn họ cha và con gái gặp mặt, nói chuyện cẩn thận, khúc mắc dĩ nhiên là sẽ được giải trừ. Nếu là một mực ép buộc nàng, nhỡ là nàng phản ngược lại là không tốt."
Nam Cung Tự nhíu mày, suy nghĩ một chút, mới gật đầu nói: "Mẫu thân nói đúng lắm."
Nam Cung Huy cau mày, nhưng trong lòng thì không lạc quan giống như Nam Cung Tự. Khuynh nhi cả tên mình đều sửa lại, phụ thân không tức giận mới là lạ. Vẫn là..."Đại ca, chúng ta cũng qua xem một chút đi."
Nam Cung Tự gật đầu, "Được."
"Đại ca, Nhị ca, tiểu muội cũng cùng hai người đi bái kiến tỷ tỷ. Muội đã nhiều năm không được gặp tỷ tỷ a." Nam Cung Thù cười nói, nàng đúng là nhiều năm chưa từng thấy mặt Nam Cung Khuynh rồi, thậm chí ngay cả cái hình dáng vị tỷ tỷ này đều không nhớ được. Nguyên vốn cũng không phải là cùng nhau lớn lên trong phủ, tám năm trước khi mẫu thân Nam Cung Khuynh qua đời nàng mới có tám tuổi, lúc đó Nam Cung Khuynh lại đóng cửa giữ đạo hiếu ba năm, vừa ra đã rời khỏi Kim Lăng, nếu như không phải lần này tứ hôn, Nam Cung Thù đều cho rằng Nam Cung gia kỳ thực chỉ có mình nàng là nữ nhi.
Nam Cung Tự do dự một chút, gật đầu nói: "Cũng tốt."
Nam Cung Thù khéo léo mím môi cười nói: "Đại ca yên tâm, Thù nhi nhất định sẽ cùng tỷ tỷ hảo hảo chung sống."
"Thù nhi vẫn là cô nương hiểu chuyện." Nam Cung Tự gật đầu cười nói. Tuy rằng tính tình nàng ương bướng, được nuông chiều, bất quá Nam Cung Thù xưa nay vẫn là biết rõ nặng nhẹ. Huống hồ, lần này Khuynh nhi là vì thay Thù nhi xuất giá, Thù nhi không phải không biết nặng nhẹ mà đắc tội với Khuynh nhi.
"Chúng ta đi thôi. Thù nhi muốn được nhìn dung nhan của tỷ tỷ một chút a." Nam Cung Thù ôm lấy cánh tay Nam Cung Tự cười duyên nói.
"Dung mạo Khuynh nhi chính là thập phần mỹ lệ." Nam Cung Huy cười nói.
Nam Cung Thù ánh mắt lóe lên, cụp mắt nói, "Thật sao? Thù nhi đúng là rất hiếu kỳ đây."
Bên ngoài phòng nhỏ của Nam Cung Mặc, Nam Cung Hoài một thân một mình quay về, trước mắt là một gian nhà trống rỗng, mặt mày đen như mực. Trước mắt chính là căn phòng nhỏ, cao không quá bảy thước, tường đất ngói xanh nho nhỏ ba gian, keo kiệt, đơn sơ không ra hình thù gì. Thế này sao có thể là nơi ở của tiểu thư Quốc Công phủ? Tuy rằng Nam Cung Hoài bởi vì nữ nhi quật cường, bất tuân mà bỏ mặc, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ rằng nơi ăn, mặc, ở, đi lại của nàng lại khắt khe đến vậy.
"Đây chính là nơi ở của Đại tiểu thư?!"
Người đàn ông trung niên canh giữ ở bên cạnh sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói: "Khởi bẩm lão gia, chuyện này... Đây là đại ý của tiểu thư. Đại tiểu thư không chịu ở lại nhà cũ, tiểu nhân… Tiểu nhân cũng không dám chống lại ý chỉ của tiểu thư a."
"Vô liêm sỉ! Đại tiểu thư không hiểu chuyện ngươi không biết hồi báo sao?" Nam Cung Hoài giận dữ nói: "Đại tiểu thư phải ở phòng ốc sơ sài, ăn thức ăn thô thiển, còn các ngươi lại có cơm ngon áo đẹp… Lá gan các ngươi cũng lớn quá đấy!"
"Lão gia thứ tội! Tiểu nhân thực không dám..." Tuy rằng cởi giáp về quê mười mấy năm, nhưng Nam Cung Hoài rốt cuộc vẫn là một đại danh tướng. Quản sự hai chân mềm nhũn liền quỳ xuống.
"Tự mình lăn đi lãnh phạt! Đại tiểu thư chỗ nào rồi?" Nam Cung Hoài một cước đá văng hắn.
"Hồi… Hồi lão gia, Đại tiểu thư… Mang theo cái rổ… Đi ra ngoài rồi." Nha đầu canh giữ ở cửa ra nơm nớp lo sợ mà nói.
"Cái nghiệt nữ này!" Nam Cung Hoài sầm mặt lại, trầm giọng nổi giận nói.
"Phụ thân, đây là làm sao vậy?" Theo ở phía sau tới, Nam Cung Thù tiến lên, ôm lấy cánh tay của Nam Cung Hoài nũng nịu hỏi. Quay về sủng ái tiểu nữ nhi, Nam Cung Hoài vẻ mặt bình ổn lại, thế nhưng nghĩ tới nàng hoàn toàn không đem chính mình để ở trong mắt, trong lòng vẫn là tức giận, "Các ngươi mau đi tìm cái nghiệt nữ kia về cho ta!"
"Phụ thân bớt giận, Khuynh nhi..." Nam Cung Huy có chút khó khăn muốn khuyên bảo, nhưng chung quy là nói không được. Khuynh nhi biết rõ phụ thân ở tại phòng cũ bên cạnh, nhưng vẫn một thân một mình đi ra ngoài, chính là không muốn gặp mặt cùng bắt chuyện, thái độ này bất kể là ai cũng sẽ nhìn ra. Trong lòng bất đắc dĩ thở dài, Nam Cung Huy đối với tiểu một thân một mình lớn lên, càng thêm hổ thẹn, "Khuynh nhi một thân một mình lớn lên, chắc là có chút không quen, kính xin phụ thân thứ lỗi."
Nhớ tới trưởng nữ tám tuổi chịu tang mẫu thân, 3 năm trong phòng giữ đạo hiếu, 11 tuổi rời khỏi nhà sống một mình, Nam Cung Hoài lửa giận trong lòng nhất thời dập tắt hơn nửa. Thở dài, trầm giọng nói: "Đi, tìm nàng trở về, đại tiểu thư Quốc Công phủ chạy loạn khắp nơi còn ra thể thống gì?" Nói xong, sắc mặt khó coi xoay người trờ về phủ đệ bên cạnh.
"Ân, phụ thân." Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy đồng thanh nói.
"Phụ thân bớt giận, Thù nhi dìu người trở về. Phụ thân yên tâm đi, đại ca cùng Nhị ca nhất định sẽ tìm được đại tỷ." Nam Cung Thù nhìn ba người một chút, hướng về hai huynh đệ Nam Cung Tự nở nụ cười xinh đẹp, thật nhanh đi theo nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Hừ! Nha đầu kia nếu là ngoan ngoãn giống Thù nhi thì thật tốt..."
Phụ thân đã quên, sự tình khiến Khuynh nhi phải xuất giá vốn là do Thù nhi gây ra sao? Nhìn phụ thân và nữ nhi sóng vai đi, trên gương mặt trẻ trung của Nam Cung Huy lướt qua một tia quái dị, không nhịn được nhíu mày.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook