Thịnh Thế Y Phi
-
Chương 5: Bắt Ta Xuất Giá? Chính Ngươi Mới Phải Xuất Giá!
Từ trong phòng đi ra, Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy đã không còn ở đó nữa nhưng lại có thêm hai cái nha đầu áo tơ hồng phấn xinh đẹp.
Nhìn thấy Nam Cung Mặc đi ra, hai người lập tức tiến lên quỳ gối hành lễ: "Thỉnh Đại tiểu thư."
Nam Cung Mặc nhàn nhạt nhìn hai người, xem ra Nam Cung gia đối với nha đầu thập phần hảo a, nếu nàng với hai cái nha đầu này đi ra ngoài, thì chắc chắn người ngoài sẽ cho rằng hai cái này mới là tiểu thư, còn nàng là nha hoàn. Mặc dù nói chuyện hành lễ đều thập phần khéo léo, nhưng nhìn trong ánh mắt của hai nàng, thì không hề có lấy nửa điểm cung kính. Lúc nàng vừa mới đi ra, hai nha đầu này đang đánh giá nhà nàng, trong mắt càng là không hề che giấu sự ghét bỏ.
Hai người sở dĩ vẫn đứng lại đó, Nam Cung Mặc dám dùng đầu của chính mình đánh cược, tuyệt không phải là bởi vì các nàng không dám ngồi, mà là bọn họ thấy mấy cái ghế gỗ kia quá “kinh tởm”, không xứng đáng để họ đặt mông mình xuống. Mà hai ca ca kia chắc cũng… Như thế.
"Các ngươi vào đây làm gì? Đi ra ngoài." Nam Cung Mặc nhàn nhạt nói.
Con bé lớn tuổi kia chính là trong mắt loé ra một tia bất mãn, nói: "Là đại công tử cùng Nhị công tử muốn tụi nô tỳ ở lại hầu hạ tiểu thư." Ánh mắt kia, nhưng lại mang hàm ý rằng, "Ngươi đúng là đồ không biết cân nhắc". (Age: Bọn này náo!!!)
Nam Cung Mặc trong lòng cười lạnh một tiếng, chậm rãi quan sát hai cái nha đầu nói: "Đã như vậy, các ngươi xuống nhà bếp làm cơm."
"Làm… làm cơm?!" Hai cái nha đầu ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại liền không khỏi tức đỏ mặt, làm như bị cái gì nhục nhã, liền trừng mắt nhìn Nam Cung Mặc nói: "Đại tiểu thư, chúng ta là hạng nhất nha đầu, làm sao lại phải làm cơm?"
"Cả cơm cũng không làm được vậy các ngươi còn làm nha đầu cái gì? Nam Cung gia nuôi tiểu thư hay là nuôi các ngươi? Cút ra ngoài!" Nói xong, Nam Cung Mặc xoay người tiến vào phòng bếp.
Tới thế giới này đã được năm năm, Nam Cung Mặc đã dần quen với cuộc sống cùng những người trung cổ này. So với việc đấu đá lẫn nhau, gió tanh mưa máu, lại thấy hận không thể đem từng cái dây thần kinh căng ra đến mức thật chặt, hiện tại có cuộc sống như thế này quả thực có thể gọi là thoải mái.
Lúc không có chuyện gì làm thì theo sư phụ học một ít y thuật, theo sư thúc học một ít võ công, hái chút thuốc đi bán, làm một ít mỹ thực cùng sư phụ và sư thúc ăn chung. Cứ nghĩ là Nam Cung Mặc nàng đây, sẽ không thể nào dừng công việc và bắt đầu hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh đơn thuần như vậy. Nếu như đại ca cùng tiểu muội của nàng có thể cùng đi thì tốt hơn, đứng ở trong phòng bếp Nam Cung Mặc đáy mắt lướt qua một tia hồi ức cùng tưởng niệm.
Phục hồi lại tinh thần, có chút cay đắng nở nụ cười. Nam Cung Mặc bắt đầu chuẩn bị bữa trưa hôm nay của chính mình.
Vo sạch gạo tẻ làm cơm, sau đó dung thân cải trắng, nhanh chóng làm một cái muối dưa đơn giản, còn lại lá rau nấu với nước dùng coi như là đã xong một bữa cơm rồi. Kiếp trước nàng ham muốn không nhiều, ham muốn duy nhất đại khái đó là được làm đầu bếp, vừa vặn hiện tại sư phụ cùng sư thúc đều yêu thích mỹ vị món ngon, bất quá hai cái đại nam nhân này tay nghề chỉ được loại thường, thế là tài nấu nướng của nàng nhờ hai người này thúc dục nên có thể nói đã cao hơn một thành lầu rồi. Thế nhưng thời điểm này nàng chỉ có một mình nên cũng không có muốn xuống bếp, phần lớn là tùy ý. Giống như kiếp trước, nàng cũng chỉ thích làm cơm cho người thân cận nhất ăn mà thôi.
Bưng cơm nước trở về trong thính đường, hai cái nha đầu còn đứng ở đó không nhúc nhích. Chỉ có khi nhìn thấy nàng bưng cơm trưa quá đỗi đơn giản, mộc mạc và “keo kiệt” lên là mới có hơi ghét bỏ cau mày nói: "Tiểu thư, người là Nam Cung gia Đại tiểu thư, làm sao có thể ăn những thứ đồ này? Hay là sang tòa nhà bên cạnh ăn đi. Đừng khiến cho người ngoài nói nói lão gia cùng phu nhân khắt khe ở trong nhà."
Nam Cung Mặc hít một hơi thật sâu, cảm giác sự nhẫn nại của mình đối với hai nha đầu này đã đến cực điểm.
"Ta nói các ngươi cút ra ngoài, các ngươi nghe không hiểu? Vẫn là không phải chỉ đầu có vấn đề, đến cả lỗ tai đều có vấn đề?!"
"Tiểu thư, người! Chúng ta nhưng là do phu nhân cố ý điều tới!" Chính là cái nha đầu lớn tuổi kia nổi giận đùng đùng nói.
Nam Cung Mặc lạnh lùng nở nụ cười, "Đúng vậy a, điều ngươi tới hầu hạ ta sao? Vậy yêu cầu hiện tại của ta chính là các ngươi biến – ra – ngoài."
"Ngươi! Ngươi thực sự là không biết cân nhắc, chẳng trách lão gia nhiều năm như vậy đều hờ hững. Nếu không phải là bởi vì…"
Nam Cung Mặc ngước mắt, tựa như cười mà không phải cười nhìn nàng, "Nếu không phải là bởi vì cái gì? Tại sao không nói?"
"Nói, được, ta liền nói!" Nha đầu kia hiển nhiên cũng không phải là cái có thể bị chủ khinh bỉ dễ dàng, từ cơn nóng giận mà thốt ra, "Nếu không phải Nhị tiểu thư không muốn gả cho tên quái vật Vệ Quân Mạch kia, lão gia cả đời cũng sẽ không nhớ tới ngươi!"
"Câm miệng!" Lời còn chưa dứt, thanh âm nộ khí đằng đằng của Nam Cung Tự từ ngoài cửa truyền đến. Nha đầu kia không khỏi ngẩn ngơ, quay đầu nhìn về phía cửa, trong lúc đó Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy bước nhanh tới, tàn nhẫn vung tay lên đánh một cái bạt tai lên mặt nha đầu này.
Lực mạnh, liền khiến cho nàng ta lảo đảo một cái, cái trán đụng phải cửa sau bịch một tiếng nhất thời sưng lên một cái quả to.
"Đại công tử… Nhị công tử…"
Hai cái nha đầu cũng không nhịn được biến sắc, cũng không kịp lo việc mình vừa mới bị đánh vội vã quỳ xuống.
Nam Cung Huy từ phía sau đi vào, sắc mặt cũng xám xịt, nhấc chân một cước đá nha đầu kia không khoan nhượng, vừa nói: "Cút ra ngoài!"
Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy khẽ nhìn Nam Cung Mặc, Sở quốc công Nam Cung Hoài tuy rằng cưới kế thất, thế nhưng kế thất cũng không có sinh ra con trai, bên dưới chỉ có một người con gái. Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy chính là hai cái con trai trưởng duy nhất của Sở quốc công phủ. Những nha đầu này, đối mặt với huynh đệ Nam Cung Tự nhưng cũng là thập phần kính nể.
Nghe xong lời nói của Nam Cung Huy, hai nàng vội vã chạy ra ngoài.
"Khuynh nhi…" Trong phòng bầu không khí có chút nghiêm nghị, Nam Cung Tự nhìn dung nhan lạnh lùng của Nam Cung Mặc, có chút khó khăn nói: "Khuynh nhi, ngươi đừng nghe hai cái nha đầu kia nói hươu nói vượn."
Nam Cung Mặc cười nhạt, nhíu mày nói: "Nói như vậy... Các ngươi tới không phải là muốn nói cho ta biết, muốn ta gả cho cái tên Vệ Quân Mạch gì đó?"
"Đây là… Ý chỉ của bệ hạ." Nam Cung Tự nói.
Nam Cung Mặc cười lạnh, "Bệ hạ bận rộn sớm tối, làm sao biết ta đây hơn một năm không ở kinh thành chính là trưởng nữ Nam Cung gia? Bệ hạ muốn tứ hôn, cũng chỉ có thể là tứ hôn cho Nam Cung gia Nhị tiểu thư… Không, phải nói là vị tiểu thư duy nhất của Nam Cung gia, Nam Cung Thù chứ?"
"Khuynh nhi, ngươi tuổi cũng không còn nhỏ. Vệ Quân Mạch là Tĩnh Giang Quận Vương thế tử, cũng là đứa cháu ngoại mà bệ hạ sủng ái nhất. Ngươi gả cho…"
Nam Cung Mặc phất tay, không khách khí chút nào đánh gãy lời của hắn, "Ta không muốn biết hắn là người nào, ngươi trở về nói cho Sở quốc công, hoặc là để nữ nhi bảo bối của hắn xuất giá, hoặc là… Chính hắn ngồi lên kiệu hoa gả tới Tĩnh Giang Quận Vương quý phủ."
"Khuynh nhi!" Nam Cung Tự hai người không khỏi ngẩn ngơ, nghe xong lời nói của Nam Cung Mặc càng là dở khóc dở cười. Nam Cung Huy nhìn dung nhan lạnh lùng của muội muội, trong lòng không khỏi thở dài, ôn thanh nói: "Khuynh nhi, mặc kệ ngươi có nguyện ý gả hay không gả cho Vệ Quân Mạch, đại ca nói không sai, ngươi tuổi cũng không còn nhỏ. Dù sao cũng nên cùng chúng ta hồi Kim Lăng rồi nói. Nếu như ngươi thực sự là không muốn... Nhị ca thay ngươi cùng phụ thân nói được không?"
Nam Cung Mặc trầm mặc mà nhìn Nam Cung Huy một chút, nàng có thể có thể thấy Nam Cung Huy nói những câu nói này chính là chân tâm, thật ý. Thế nhưng cái gọi là chân tâm thật ý này ở trước mặt Nam Cung Hoài có thể kiên trì bao lâu thì không rõ. Theo ký ức của Nam Cung Khuynh, Nam Cung Mặc nàng đây chắc chắn sẽ không đem mình đặt cược ở trên người hai vị ca ca này.
"Cơm trưa của ta sắp nguội rồi, các ngươi ra ngoài đi." Nam Cung Mặc nhàn nhạt nói.
Nam Cung Tự đã trầm mặc rất lâu, vừa mới thở dài nói: "Thôi, ngươi suy nghĩ thật kỹ đi. Khuynh nhi… Phụ thân ở trong nhà cũ, suy nghĩ sáng suốt xong, nhớ đến thỉnh an người."
Nhìn thấy Nam Cung Mặc đi ra, hai người lập tức tiến lên quỳ gối hành lễ: "Thỉnh Đại tiểu thư."
Nam Cung Mặc nhàn nhạt nhìn hai người, xem ra Nam Cung gia đối với nha đầu thập phần hảo a, nếu nàng với hai cái nha đầu này đi ra ngoài, thì chắc chắn người ngoài sẽ cho rằng hai cái này mới là tiểu thư, còn nàng là nha hoàn. Mặc dù nói chuyện hành lễ đều thập phần khéo léo, nhưng nhìn trong ánh mắt của hai nàng, thì không hề có lấy nửa điểm cung kính. Lúc nàng vừa mới đi ra, hai nha đầu này đang đánh giá nhà nàng, trong mắt càng là không hề che giấu sự ghét bỏ.
Hai người sở dĩ vẫn đứng lại đó, Nam Cung Mặc dám dùng đầu của chính mình đánh cược, tuyệt không phải là bởi vì các nàng không dám ngồi, mà là bọn họ thấy mấy cái ghế gỗ kia quá “kinh tởm”, không xứng đáng để họ đặt mông mình xuống. Mà hai ca ca kia chắc cũng… Như thế.
"Các ngươi vào đây làm gì? Đi ra ngoài." Nam Cung Mặc nhàn nhạt nói.
Con bé lớn tuổi kia chính là trong mắt loé ra một tia bất mãn, nói: "Là đại công tử cùng Nhị công tử muốn tụi nô tỳ ở lại hầu hạ tiểu thư." Ánh mắt kia, nhưng lại mang hàm ý rằng, "Ngươi đúng là đồ không biết cân nhắc". (Age: Bọn này náo!!!)
Nam Cung Mặc trong lòng cười lạnh một tiếng, chậm rãi quan sát hai cái nha đầu nói: "Đã như vậy, các ngươi xuống nhà bếp làm cơm."
"Làm… làm cơm?!" Hai cái nha đầu ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại liền không khỏi tức đỏ mặt, làm như bị cái gì nhục nhã, liền trừng mắt nhìn Nam Cung Mặc nói: "Đại tiểu thư, chúng ta là hạng nhất nha đầu, làm sao lại phải làm cơm?"
"Cả cơm cũng không làm được vậy các ngươi còn làm nha đầu cái gì? Nam Cung gia nuôi tiểu thư hay là nuôi các ngươi? Cút ra ngoài!" Nói xong, Nam Cung Mặc xoay người tiến vào phòng bếp.
Tới thế giới này đã được năm năm, Nam Cung Mặc đã dần quen với cuộc sống cùng những người trung cổ này. So với việc đấu đá lẫn nhau, gió tanh mưa máu, lại thấy hận không thể đem từng cái dây thần kinh căng ra đến mức thật chặt, hiện tại có cuộc sống như thế này quả thực có thể gọi là thoải mái.
Lúc không có chuyện gì làm thì theo sư phụ học một ít y thuật, theo sư thúc học một ít võ công, hái chút thuốc đi bán, làm một ít mỹ thực cùng sư phụ và sư thúc ăn chung. Cứ nghĩ là Nam Cung Mặc nàng đây, sẽ không thể nào dừng công việc và bắt đầu hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh đơn thuần như vậy. Nếu như đại ca cùng tiểu muội của nàng có thể cùng đi thì tốt hơn, đứng ở trong phòng bếp Nam Cung Mặc đáy mắt lướt qua một tia hồi ức cùng tưởng niệm.
Phục hồi lại tinh thần, có chút cay đắng nở nụ cười. Nam Cung Mặc bắt đầu chuẩn bị bữa trưa hôm nay của chính mình.
Vo sạch gạo tẻ làm cơm, sau đó dung thân cải trắng, nhanh chóng làm một cái muối dưa đơn giản, còn lại lá rau nấu với nước dùng coi như là đã xong một bữa cơm rồi. Kiếp trước nàng ham muốn không nhiều, ham muốn duy nhất đại khái đó là được làm đầu bếp, vừa vặn hiện tại sư phụ cùng sư thúc đều yêu thích mỹ vị món ngon, bất quá hai cái đại nam nhân này tay nghề chỉ được loại thường, thế là tài nấu nướng của nàng nhờ hai người này thúc dục nên có thể nói đã cao hơn một thành lầu rồi. Thế nhưng thời điểm này nàng chỉ có một mình nên cũng không có muốn xuống bếp, phần lớn là tùy ý. Giống như kiếp trước, nàng cũng chỉ thích làm cơm cho người thân cận nhất ăn mà thôi.
Bưng cơm nước trở về trong thính đường, hai cái nha đầu còn đứng ở đó không nhúc nhích. Chỉ có khi nhìn thấy nàng bưng cơm trưa quá đỗi đơn giản, mộc mạc và “keo kiệt” lên là mới có hơi ghét bỏ cau mày nói: "Tiểu thư, người là Nam Cung gia Đại tiểu thư, làm sao có thể ăn những thứ đồ này? Hay là sang tòa nhà bên cạnh ăn đi. Đừng khiến cho người ngoài nói nói lão gia cùng phu nhân khắt khe ở trong nhà."
Nam Cung Mặc hít một hơi thật sâu, cảm giác sự nhẫn nại của mình đối với hai nha đầu này đã đến cực điểm.
"Ta nói các ngươi cút ra ngoài, các ngươi nghe không hiểu? Vẫn là không phải chỉ đầu có vấn đề, đến cả lỗ tai đều có vấn đề?!"
"Tiểu thư, người! Chúng ta nhưng là do phu nhân cố ý điều tới!" Chính là cái nha đầu lớn tuổi kia nổi giận đùng đùng nói.
Nam Cung Mặc lạnh lùng nở nụ cười, "Đúng vậy a, điều ngươi tới hầu hạ ta sao? Vậy yêu cầu hiện tại của ta chính là các ngươi biến – ra – ngoài."
"Ngươi! Ngươi thực sự là không biết cân nhắc, chẳng trách lão gia nhiều năm như vậy đều hờ hững. Nếu không phải là bởi vì…"
Nam Cung Mặc ngước mắt, tựa như cười mà không phải cười nhìn nàng, "Nếu không phải là bởi vì cái gì? Tại sao không nói?"
"Nói, được, ta liền nói!" Nha đầu kia hiển nhiên cũng không phải là cái có thể bị chủ khinh bỉ dễ dàng, từ cơn nóng giận mà thốt ra, "Nếu không phải Nhị tiểu thư không muốn gả cho tên quái vật Vệ Quân Mạch kia, lão gia cả đời cũng sẽ không nhớ tới ngươi!"
"Câm miệng!" Lời còn chưa dứt, thanh âm nộ khí đằng đằng của Nam Cung Tự từ ngoài cửa truyền đến. Nha đầu kia không khỏi ngẩn ngơ, quay đầu nhìn về phía cửa, trong lúc đó Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy bước nhanh tới, tàn nhẫn vung tay lên đánh một cái bạt tai lên mặt nha đầu này.
Lực mạnh, liền khiến cho nàng ta lảo đảo một cái, cái trán đụng phải cửa sau bịch một tiếng nhất thời sưng lên một cái quả to.
"Đại công tử… Nhị công tử…"
Hai cái nha đầu cũng không nhịn được biến sắc, cũng không kịp lo việc mình vừa mới bị đánh vội vã quỳ xuống.
Nam Cung Huy từ phía sau đi vào, sắc mặt cũng xám xịt, nhấc chân một cước đá nha đầu kia không khoan nhượng, vừa nói: "Cút ra ngoài!"
Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy khẽ nhìn Nam Cung Mặc, Sở quốc công Nam Cung Hoài tuy rằng cưới kế thất, thế nhưng kế thất cũng không có sinh ra con trai, bên dưới chỉ có một người con gái. Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy chính là hai cái con trai trưởng duy nhất của Sở quốc công phủ. Những nha đầu này, đối mặt với huynh đệ Nam Cung Tự nhưng cũng là thập phần kính nể.
Nghe xong lời nói của Nam Cung Huy, hai nàng vội vã chạy ra ngoài.
"Khuynh nhi…" Trong phòng bầu không khí có chút nghiêm nghị, Nam Cung Tự nhìn dung nhan lạnh lùng của Nam Cung Mặc, có chút khó khăn nói: "Khuynh nhi, ngươi đừng nghe hai cái nha đầu kia nói hươu nói vượn."
Nam Cung Mặc cười nhạt, nhíu mày nói: "Nói như vậy... Các ngươi tới không phải là muốn nói cho ta biết, muốn ta gả cho cái tên Vệ Quân Mạch gì đó?"
"Đây là… Ý chỉ của bệ hạ." Nam Cung Tự nói.
Nam Cung Mặc cười lạnh, "Bệ hạ bận rộn sớm tối, làm sao biết ta đây hơn một năm không ở kinh thành chính là trưởng nữ Nam Cung gia? Bệ hạ muốn tứ hôn, cũng chỉ có thể là tứ hôn cho Nam Cung gia Nhị tiểu thư… Không, phải nói là vị tiểu thư duy nhất của Nam Cung gia, Nam Cung Thù chứ?"
"Khuynh nhi, ngươi tuổi cũng không còn nhỏ. Vệ Quân Mạch là Tĩnh Giang Quận Vương thế tử, cũng là đứa cháu ngoại mà bệ hạ sủng ái nhất. Ngươi gả cho…"
Nam Cung Mặc phất tay, không khách khí chút nào đánh gãy lời của hắn, "Ta không muốn biết hắn là người nào, ngươi trở về nói cho Sở quốc công, hoặc là để nữ nhi bảo bối của hắn xuất giá, hoặc là… Chính hắn ngồi lên kiệu hoa gả tới Tĩnh Giang Quận Vương quý phủ."
"Khuynh nhi!" Nam Cung Tự hai người không khỏi ngẩn ngơ, nghe xong lời nói của Nam Cung Mặc càng là dở khóc dở cười. Nam Cung Huy nhìn dung nhan lạnh lùng của muội muội, trong lòng không khỏi thở dài, ôn thanh nói: "Khuynh nhi, mặc kệ ngươi có nguyện ý gả hay không gả cho Vệ Quân Mạch, đại ca nói không sai, ngươi tuổi cũng không còn nhỏ. Dù sao cũng nên cùng chúng ta hồi Kim Lăng rồi nói. Nếu như ngươi thực sự là không muốn... Nhị ca thay ngươi cùng phụ thân nói được không?"
Nam Cung Mặc trầm mặc mà nhìn Nam Cung Huy một chút, nàng có thể có thể thấy Nam Cung Huy nói những câu nói này chính là chân tâm, thật ý. Thế nhưng cái gọi là chân tâm thật ý này ở trước mặt Nam Cung Hoài có thể kiên trì bao lâu thì không rõ. Theo ký ức của Nam Cung Khuynh, Nam Cung Mặc nàng đây chắc chắn sẽ không đem mình đặt cược ở trên người hai vị ca ca này.
"Cơm trưa của ta sắp nguội rồi, các ngươi ra ngoài đi." Nam Cung Mặc nhàn nhạt nói.
Nam Cung Tự đã trầm mặc rất lâu, vừa mới thở dài nói: "Thôi, ngươi suy nghĩ thật kỹ đi. Khuynh nhi… Phụ thân ở trong nhà cũ, suy nghĩ sáng suốt xong, nhớ đến thỉnh an người."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook