Thịnh Thế Y Phi
-
Chương 4: Huynh Trưởng Đến Rồi!
Chỗ ở cũ của Nam Cung gia tại Tây Phong thôn có diện tích không nhỏ, tuy rằng toà nhà này đã được tu sửa lại toàn bộ nhưng Nam Cung Hoài cùng người nhà của hắn vẫn ở lại trong thành, không hề muốn về đây ở. Thậm chí những năm qua, cũng không có trở lại để tế tổ. Thế nhưng những người thuần phác trong thôn lại thay Nam Cung gia đem toà này tòa nhà này dọn dẹp sạch sẽ.
Nam Cung Mặc cũng không hề ở lại toà nhà này, mà là ở lại một ngôi nhà không xa cạnh đó. Nàng chỉ sống một mình, tòa nhà to lớn như vậy thì không cần thiết, càng lười giả bộ giống như những vị tiểu thư nhàm chán kia, suốt ngày diễn xuất chỉ chỏ người hầu người hạ. Huống chi, những năm qua người Nam Cung gia cũng không có thèm đoái hoài đến nàng, chỉ sợ phụ thân Nam Cung Hoài sớm đã đã quên còn có một đứa con gái này rồi. Hàng năm bọn họ đến thu tô, quản sự, thậm chí cũng làm cho cái chức vị Nam Cung gia Đại tiểu thư của nàng không tồn tại. Dần dần, người trong thôn bắt đầu lưu truyền rằng nàng là cái Nam Cung gia Đại tiểu thư đã bị Nam Cung Hoài đuổi ra khỏi nhà, nhưng nàng căn bản cũng không để ý tới mấy lời đồn đại đó. Nếu không phải nàng học được y thuật của sư phụ, cứu được mạng đứa con duy nhất của trưởng thôn, chỉ sợ cái thôn Tây Phong này cũng đã sớm không tha cho nàng.
Cái đám người trong thời đại này cũng giống như mấy người hiện đại hay tưởng tượng tự do như vậy, cho dù không có Internet, không có thân phận gì chứng nhận. Thế nhưng bất luận đi chỗ nào, rời đi thôn của chính mình bên ngoài trăm dặm liền cần có bản đồ. Huống hồ, sư phụ cùng sư thúc lại ẩn cư trên núi, dù cách Tây Thong thôn không xa cho lắm, nhưng Nam Cung Mặc cũng không muốn phải xa cách hai người thân duy nhất ở trên đời này quá xa.
Mang theo một sọt thảo dược trở về thôn, Lưu đại tẩu liền chạy ra trước mặt đón, vui vẻ nói: "Mặc cô nương trở về rồi, lại đi hái thuốc?"
Nam Cung Mặc gật đầu, cười nói: "Đúng vậy a, Lưu tẩu. Hái chút thuốc ngày mai đi vào thành đổi chút ngân lượng."
Lưu đại tẩu gật đầu liên tục, khen: "Mặc cô nương thật là có bản lĩnh, trong thôn chúng ta có một nhân vật lợi hại như Mặc cô nương thật có phúc, quả không hổ danhlà Sở quốc công thiên kim a."
Nam Cung Mặc nhíu mày, "Lưu tẩu, có chuyện gì sao?"
Lưu đại tẩu cười nói: "Ân, ta thiếu chút nữa là quên mất. Người của Sở quốc công phủ đến rồi, nhất định là tới đón Mặc cô nương về nhà. Nói đến, Mặc cô nương cũng mười sáu tuổi rồi, sớm cũng nên về. Chẳng phải... Cô nương cũng cần về nhà để lo chuyện chung thân của mình..."
"Lưu tẩu, ta đi về trước." Không đợi Lưu tẩu nói xong, Nam Cung Mặc nhấc sọt thuốc lên rồi bước đi nhanh trở về nhà.
Quả nhiên, còn chưa tới cửa liền phát hiện người nhà mình đang ở trong đó, trước cửa mấy nha đầu còn đứng canh bên ngoài. Nhìn thấy Nam Cung Mặc, đầu tiên là có chút xoi mói nàng, lúc sau mới phản ứng, cười nói: "Đại tiểu thư trở về rồi?"
Nam Cung Mặc đôi mi thanh tú khẽ hất, không thèm để ý những người này đạp cửa đi vào phòng. Cũng không lớn hơn căn phòng của người dân bình thường là bao, bất quá là ở giữa nhà chính, hai bên có hai phòng. Một phòng làm phòng ngủ một phòng làm nhà bếp thôi. Tại nhà chính cũng chỉ bày một cái bàn, mấy cái ghế còn có mấy cái giỏ thảo dược để đó. Toàn bộ trong thính đường tràn ngập mùi hương nhàn nhạt của thảo dược.
Trong thính đường, hai cái thanh niên nam tử đứng đó. Một người lớn hơn, khoảng chừng hai mươi mốt hai mươi hai, mặc một thân cẩm y xanh nhạt, khí vũ phi phàm. Người kia lại mặc một thân cẩm y tím nhạt, dáng dấp khoảng vào mười bảy mười tám tuổi. Tướng mạo anh tuấn, nhã nhặn, đúng là so với Nam Cung Mặc có ba phần giống nhau.
Hai người nhìn thấy thiếu nữ nhấc sọt dược đi vào cũng không khỏi sững sờ. Lại nhìn đến y phục bình thường màu xanh da trời mà Nam Cung Mặc đang mặc trên người nhất thời đổi sắc mặt.
Nam Cung Tự có chút khó khăn giật giật yết hầu, nhưng cũng không nói được lời nào, "Ngươi..."
Nam Cung Huy đúng là trẻ hơn nhưng cũng không lo lắng nhiều như vậy, tiến lên một bước kéo Nam Cung Mặc nói: "Ngươi là Khuynh nhi? Ngươi làm sao lại mặc như thế này?" Khuynh nhi là Sở quốc công phủ Đại tiểu thư, nhưng từ nhỏ bị đưa đến thôn trang nhỏ bé, chật hẹp này thì dĩ nhiên là phải ăn mặc giống như những người dân bình thường. Nhìn lại bộ cẩm y trên người mình một chút, ngẫm lại chính mình trong những năm tháng qua, Nam Cung Huy không khỏi một trận xấu hổ.
"Khuynh nhi, ngươi chịu khổ. Ca ca tới đón ngươi về nhà." Nam Cung Huy khổ sở đưa tay muốn ôm Nam Cung Mặc thấp giọng nói.
Nam Cung Mặc cụp mắt, không để lại dấu vết liền lui về sau một bước, tránh khỏi lòng hắn, nhàn nhạt nói: "Các ngươi tới nơi này làm gì?"
"Khuynh nhi, ta cùng đại ca đến đón ngươi trở về." Nam Cung Huy ngẩn ngơ nhìn, vội vã cười nói.
Nam Cung Mặc nhàn nhạt nói: "Ta tên Nam Cung Mặc."
Hai người đều là sững sờ, tuy rằng bọn họ đã đến mấy năm chưa từng gặp muội muội, nhưng là tên của muội muội cũng sẽ không thể nào quên a. Vậy chỉ có thể nói, là Nam Cung Mặc chính mình sửa lại tên.
Trong phòng trầm mặc một hồi, Nam Cung Tự thở dài nói: "Chúng ta tới đường đột... Những năm này Khuynh nhi chịu khổ, đợi đến khi trở về Kim Lăng là sẽ được sống tốt hơn. Phụ thân cũng tới nữa, Khuynh nhi trước đó cũng nên bái kiến phụ thân và mẫu thân đi." Nhìn căn phòng đơn sơ một chút, Nam Cung Tự cau mày nói.
Nam Cung Mặc giương mắt, nhàn nhạt nhìn Nam Cung Tự nói: "Ta nói rồi, ta là Nam Cung Mặc. Còn nữa, mẫu thân ta đã chết từ tám năm trước rồi."
Nói xong cũng không muốn để ý tới hai người kia nữa, nàng liền để giỏ xuống xoay người tiến vào gian phòng của mình.
"Khuynh nhi!" Phía sau Nam Cung Tự trầm giọng nói: "Đại ca biết những năm này ngươi bị oan ức, thế nhưng ngươi cáu kỉnh cũng nên dừng lại được rồi."
Cơn lửa giận từ trong lòng Nam Cung Mặc dựng lên, Nam Cung Mặc nhắm mắt lại cố gắng nén xuống trong mấy lời nói này rõ ràng không hề có sự bi thương cùng oan ức của nàng. Xoay người lại, khẽ cười lạnh một tiếng nói: "Dừng lại được rồi? Ta phải dừng lại cái gì? Ta nói nữa cũng không hề trái với đạo lý, ta nói nữa cũng không có nhận người lạ làm mẹ!"
Nghe vậy, Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy cũng không nhịn được run lên, sắc mặt cũng theo đó mà trắng bạch. Trong đại sảnh nhất thời yên tĩnh.
Nam Cung Mặc lạnh lùng quét qua hai người một chút, cười lạnh một tiếng rồi tiến về gian phòng.
Trong thính đường, hai huynh đệ hai mặt nhìn nhau, nhất thời bầu không khí có chút nghiêm nghị. Nam Cung Huy do dự một chút mới nói: "Đại ca... Tiểu muội không hiểu chuyện, ngươi đừng trách nàng. Nàng những năm qua... Đã chịu không ít cực khổ."
Nam Cung Tự cười khổ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Khuynh nhi nói rất đúng, không phải là... Chúng ta đang bắt nàng nhận người lạ làm mẹ sao? Chúng ta nên về trước đi."
"Vậy còn... Tiểu muội..." Nam Cung Huy nói.
Nam Cung Tự suy nghĩ một chút, "Đi về trước bẩm báo phụ thân, chờ nàng bình tĩnh lại rồi hẵng bàn sau." Quay đầu nhìn lại cái rèm cửa màu rơm vàng, Nam Cung Tự cất bước đi ra ngoài.
"Đại công tử, Nhị công tử." Ngoài cửa tôi tớ dồn dập tiến lên đón.
Nam Cung Tự trầm giọng nói: " Hãy đem gian phòng cách vách quét tước lại toàn bộ, hai người ở lại chờ xem tiểu thư có dặn dò gì."
"Hầu hạ cho tốt, nếu là chậm trễ, cẩn thận mạng chó của các ngươi!" Nam Cung Huy trầm giọng nói.
"Ân, đại công tử, nhị công tử." Mọi người cùng lên tiếng đáp.
Nam Cung Mặc cũng không hề ở lại toà nhà này, mà là ở lại một ngôi nhà không xa cạnh đó. Nàng chỉ sống một mình, tòa nhà to lớn như vậy thì không cần thiết, càng lười giả bộ giống như những vị tiểu thư nhàm chán kia, suốt ngày diễn xuất chỉ chỏ người hầu người hạ. Huống chi, những năm qua người Nam Cung gia cũng không có thèm đoái hoài đến nàng, chỉ sợ phụ thân Nam Cung Hoài sớm đã đã quên còn có một đứa con gái này rồi. Hàng năm bọn họ đến thu tô, quản sự, thậm chí cũng làm cho cái chức vị Nam Cung gia Đại tiểu thư của nàng không tồn tại. Dần dần, người trong thôn bắt đầu lưu truyền rằng nàng là cái Nam Cung gia Đại tiểu thư đã bị Nam Cung Hoài đuổi ra khỏi nhà, nhưng nàng căn bản cũng không để ý tới mấy lời đồn đại đó. Nếu không phải nàng học được y thuật của sư phụ, cứu được mạng đứa con duy nhất của trưởng thôn, chỉ sợ cái thôn Tây Phong này cũng đã sớm không tha cho nàng.
Cái đám người trong thời đại này cũng giống như mấy người hiện đại hay tưởng tượng tự do như vậy, cho dù không có Internet, không có thân phận gì chứng nhận. Thế nhưng bất luận đi chỗ nào, rời đi thôn của chính mình bên ngoài trăm dặm liền cần có bản đồ. Huống hồ, sư phụ cùng sư thúc lại ẩn cư trên núi, dù cách Tây Thong thôn không xa cho lắm, nhưng Nam Cung Mặc cũng không muốn phải xa cách hai người thân duy nhất ở trên đời này quá xa.
Mang theo một sọt thảo dược trở về thôn, Lưu đại tẩu liền chạy ra trước mặt đón, vui vẻ nói: "Mặc cô nương trở về rồi, lại đi hái thuốc?"
Nam Cung Mặc gật đầu, cười nói: "Đúng vậy a, Lưu tẩu. Hái chút thuốc ngày mai đi vào thành đổi chút ngân lượng."
Lưu đại tẩu gật đầu liên tục, khen: "Mặc cô nương thật là có bản lĩnh, trong thôn chúng ta có một nhân vật lợi hại như Mặc cô nương thật có phúc, quả không hổ danhlà Sở quốc công thiên kim a."
Nam Cung Mặc nhíu mày, "Lưu tẩu, có chuyện gì sao?"
Lưu đại tẩu cười nói: "Ân, ta thiếu chút nữa là quên mất. Người của Sở quốc công phủ đến rồi, nhất định là tới đón Mặc cô nương về nhà. Nói đến, Mặc cô nương cũng mười sáu tuổi rồi, sớm cũng nên về. Chẳng phải... Cô nương cũng cần về nhà để lo chuyện chung thân của mình..."
"Lưu tẩu, ta đi về trước." Không đợi Lưu tẩu nói xong, Nam Cung Mặc nhấc sọt thuốc lên rồi bước đi nhanh trở về nhà.
Quả nhiên, còn chưa tới cửa liền phát hiện người nhà mình đang ở trong đó, trước cửa mấy nha đầu còn đứng canh bên ngoài. Nhìn thấy Nam Cung Mặc, đầu tiên là có chút xoi mói nàng, lúc sau mới phản ứng, cười nói: "Đại tiểu thư trở về rồi?"
Nam Cung Mặc đôi mi thanh tú khẽ hất, không thèm để ý những người này đạp cửa đi vào phòng. Cũng không lớn hơn căn phòng của người dân bình thường là bao, bất quá là ở giữa nhà chính, hai bên có hai phòng. Một phòng làm phòng ngủ một phòng làm nhà bếp thôi. Tại nhà chính cũng chỉ bày một cái bàn, mấy cái ghế còn có mấy cái giỏ thảo dược để đó. Toàn bộ trong thính đường tràn ngập mùi hương nhàn nhạt của thảo dược.
Trong thính đường, hai cái thanh niên nam tử đứng đó. Một người lớn hơn, khoảng chừng hai mươi mốt hai mươi hai, mặc một thân cẩm y xanh nhạt, khí vũ phi phàm. Người kia lại mặc một thân cẩm y tím nhạt, dáng dấp khoảng vào mười bảy mười tám tuổi. Tướng mạo anh tuấn, nhã nhặn, đúng là so với Nam Cung Mặc có ba phần giống nhau.
Hai người nhìn thấy thiếu nữ nhấc sọt dược đi vào cũng không khỏi sững sờ. Lại nhìn đến y phục bình thường màu xanh da trời mà Nam Cung Mặc đang mặc trên người nhất thời đổi sắc mặt.
Nam Cung Tự có chút khó khăn giật giật yết hầu, nhưng cũng không nói được lời nào, "Ngươi..."
Nam Cung Huy đúng là trẻ hơn nhưng cũng không lo lắng nhiều như vậy, tiến lên một bước kéo Nam Cung Mặc nói: "Ngươi là Khuynh nhi? Ngươi làm sao lại mặc như thế này?" Khuynh nhi là Sở quốc công phủ Đại tiểu thư, nhưng từ nhỏ bị đưa đến thôn trang nhỏ bé, chật hẹp này thì dĩ nhiên là phải ăn mặc giống như những người dân bình thường. Nhìn lại bộ cẩm y trên người mình một chút, ngẫm lại chính mình trong những năm tháng qua, Nam Cung Huy không khỏi một trận xấu hổ.
"Khuynh nhi, ngươi chịu khổ. Ca ca tới đón ngươi về nhà." Nam Cung Huy khổ sở đưa tay muốn ôm Nam Cung Mặc thấp giọng nói.
Nam Cung Mặc cụp mắt, không để lại dấu vết liền lui về sau một bước, tránh khỏi lòng hắn, nhàn nhạt nói: "Các ngươi tới nơi này làm gì?"
"Khuynh nhi, ta cùng đại ca đến đón ngươi trở về." Nam Cung Huy ngẩn ngơ nhìn, vội vã cười nói.
Nam Cung Mặc nhàn nhạt nói: "Ta tên Nam Cung Mặc."
Hai người đều là sững sờ, tuy rằng bọn họ đã đến mấy năm chưa từng gặp muội muội, nhưng là tên của muội muội cũng sẽ không thể nào quên a. Vậy chỉ có thể nói, là Nam Cung Mặc chính mình sửa lại tên.
Trong phòng trầm mặc một hồi, Nam Cung Tự thở dài nói: "Chúng ta tới đường đột... Những năm này Khuynh nhi chịu khổ, đợi đến khi trở về Kim Lăng là sẽ được sống tốt hơn. Phụ thân cũng tới nữa, Khuynh nhi trước đó cũng nên bái kiến phụ thân và mẫu thân đi." Nhìn căn phòng đơn sơ một chút, Nam Cung Tự cau mày nói.
Nam Cung Mặc giương mắt, nhàn nhạt nhìn Nam Cung Tự nói: "Ta nói rồi, ta là Nam Cung Mặc. Còn nữa, mẫu thân ta đã chết từ tám năm trước rồi."
Nói xong cũng không muốn để ý tới hai người kia nữa, nàng liền để giỏ xuống xoay người tiến vào gian phòng của mình.
"Khuynh nhi!" Phía sau Nam Cung Tự trầm giọng nói: "Đại ca biết những năm này ngươi bị oan ức, thế nhưng ngươi cáu kỉnh cũng nên dừng lại được rồi."
Cơn lửa giận từ trong lòng Nam Cung Mặc dựng lên, Nam Cung Mặc nhắm mắt lại cố gắng nén xuống trong mấy lời nói này rõ ràng không hề có sự bi thương cùng oan ức của nàng. Xoay người lại, khẽ cười lạnh một tiếng nói: "Dừng lại được rồi? Ta phải dừng lại cái gì? Ta nói nữa cũng không hề trái với đạo lý, ta nói nữa cũng không có nhận người lạ làm mẹ!"
Nghe vậy, Nam Cung Tự cùng Nam Cung Huy cũng không nhịn được run lên, sắc mặt cũng theo đó mà trắng bạch. Trong đại sảnh nhất thời yên tĩnh.
Nam Cung Mặc lạnh lùng quét qua hai người một chút, cười lạnh một tiếng rồi tiến về gian phòng.
Trong thính đường, hai huynh đệ hai mặt nhìn nhau, nhất thời bầu không khí có chút nghiêm nghị. Nam Cung Huy do dự một chút mới nói: "Đại ca... Tiểu muội không hiểu chuyện, ngươi đừng trách nàng. Nàng những năm qua... Đã chịu không ít cực khổ."
Nam Cung Tự cười khổ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Khuynh nhi nói rất đúng, không phải là... Chúng ta đang bắt nàng nhận người lạ làm mẹ sao? Chúng ta nên về trước đi."
"Vậy còn... Tiểu muội..." Nam Cung Huy nói.
Nam Cung Tự suy nghĩ một chút, "Đi về trước bẩm báo phụ thân, chờ nàng bình tĩnh lại rồi hẵng bàn sau." Quay đầu nhìn lại cái rèm cửa màu rơm vàng, Nam Cung Tự cất bước đi ra ngoài.
"Đại công tử, Nhị công tử." Ngoài cửa tôi tớ dồn dập tiến lên đón.
Nam Cung Tự trầm giọng nói: " Hãy đem gian phòng cách vách quét tước lại toàn bộ, hai người ở lại chờ xem tiểu thư có dặn dò gì."
"Hầu hạ cho tốt, nếu là chậm trễ, cẩn thận mạng chó của các ngươi!" Nam Cung Huy trầm giọng nói.
"Ân, đại công tử, nhị công tử." Mọi người cùng lên tiếng đáp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook