Thiếu Tướng Phu Nhân Là Phúc Thần
Chương 15: Tự mình đút anh ăn

Giang Mặc Thịnh nhìn tiểu thiếu niên trước mặt một lúc thì lộ ra ánh mắt đồng tình với anh, một hồi lại lộ ra vẻ mặt đau khổ, một lát thì cười ngây ngô như nghĩ tới việc gì vui vẻ, biểu cảm trên mặt đổi tới đổi lui vô cùng phong phú.

Giang Mặc Thịnh là lần đầu tiên gặp một người có biểu cảm phong phú đến thế, nhìn Du Cẩn Lật như vậy, anh khó có khi không cắt ngang cậu, cứ lẳng lặng nhìn như vậy.

Đột nhiên trong nhà lòi ra một tiểu thiếu niên, tuy rằng ba mẹ nói với anh đây là người họ hàng xa của họ lại đây ở mấy ngày, nhưng anh vẫn nhạy bén nhận ra có gì đó không thích hợp, chẳng qua vẫn không rõ cuối cùng là cái gì.

Nhưng bản năng của anh trước tiểu thiếu niên này không cảm thấy không vui, nếu ba mẹ đồng ý cho cậu tiến vào đây vậy nghĩa là tiểu thiếu nên có thể tin tưởng được, ít nhất bối cảnh không có vấn đề.

"Tên cậu là gì?" Giang Mặc Thịnh đột nhiên hỏi.

"Hả? Tui gọi là Du Cẩn Lật." Cuối cùng Du Cẩn Lật cũng hồi phục tinh thần, ngây ngốc trả lời.

Hình như bây giờ mới nhớ mình là người đi đưa cơm trưa, kết quả thuốc dinh dưỡng vẫn còn trong tay mình đây, bộ dáng kia quả thật như tra tấn người ta vậy, sẽ khiến anh ta ăn uống không ngon đó.

Nhất thời khuôn mặt của Du Cẩn Lật đỏ lên, mang theo một chút chột dạ vội vàng đưa Giang Mặc Thịnh thuốc dinh dưỡng trong tay mình.

"Cơm trưa của anh đây." Du Cẩn Lật nhỏ giọng nói.

Giang Mặc Thịnh nhìn ống thuốc dinh dưỡng trước mặt cũng rất muốn giơ tay lấy, nhưng mà thương xác của anh thật quá nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức toàn bộ cơ thể đều tê liệt, hoàn toàn không thể cử động như ý muốn.

Du Cẩn Lật như đã nhận ra đối phương gặp khó khăn, trực tiếp ngồi xuống mép giường, sau đó mở nắp thuốc dinh dưỡng, đưa thẳng tới bên miệng đối phương.

Tuy cậu không biết nội đan nát đau như thế nào nhưng lại biết nội đan nát sẽ tạo nên thương tổn.

Nội đan đối với yêu tinh chính là sinh mệnh cội nguồn, cùng một loại với trái tim của nhân loại, yêu tinh mà mất đi nội đan thì trong một thời gian ngắn sẽ nhanh chóng chết đi.

"Nội đan" của đùi vàng tuy không hoàn toàn biến mất nhưng lại đầy vết rách, muốn chữa trị cũng cần một khoảng thời gian dài.

Nếu bây giờ cậu được sư phụ đưa cho linh đan diệu dược thì có thể nhẹ nhàng hơn một tí rồi, đáng tiếc sau khi xuyên qua, cậu từ tu giả giàu có trở thành kẻ nghèo rớt mồng tơi chỉ có hai bàn tay trắng, đúng thật là không thể nào đau khổ hơn nữa.

Có điều cũng may vì không phải không có khả năng chuyển biến, chẳng phải bây giờ cậu đã tìm được linh vật sao, chỉ cần cậu ăn nhiều linh vật một chút, bổ sung nhiều linh lực một chút thì tuy không có biện pháp chữa khỏi, nhưng khiến đùi vàng thoải mái thả lỏng một ít vẫn là có thể.

Du Cẩn Lật tưởng tượng đến đây liền vội vàng đưa ngón tay mảnh khảnh để lên cổ tay Giang Mặc Thịnh, sau đó đem một chút linh lực vừa mới hấp thu đưa vào cơ thể đối phương, trấn an phần bị thương và áp chế độc tố trong đó.

Vào lúc Du Cẩn Lật đặt ngón tay lên người Giang Mặc Thịnh, đôi mắt anh bỗng nhiên trừng lớn, cái cảm giác có một loại lực lượng kì lạ đi khắp nơi trong cơ thể mình lại xuất hiện, nhưng lần này có chút khác với lần trước.

Trước đó anh chỉ cảm thấy lực lượng ấy đi khắp cơ thể mình một lần thôi, nhưng lần này sau khi cái lực lượng đó tiến sâu vào trong cơ thể liền đi thẳng đến tâm mạch, mục đích hết sức rõ ràng.

Nếu không phải cảm thấy được năng lượng đó không có ác ý, Giang Mặc Thịnh đã cho rằng cổ lực lượng này tính trực tiếp cắt tâm mạch, tới ám sát anh.

Càng khiến anh ngạc nhiên là cổ lực lượng này đi xung quanh tâm mạch, ban đầu vì trúng độc nên đau đớn không thôi vậy mà giờ lại thư thản hơn nhiều, như được ngâm vào một loại chất lỏng ấm áp, nhu hòa rất thoải mái.

Có điều cổ lực lượng này rất nhanh liền biến mất, ngay sau đó cảm giác đau đớn lần nữa xuất hiện nhưng so với trước kia thì đỡ hơn rất nhiều.

[Sắp tới ăn mừng thi HK xong, tui sẽ thả boom 10 chương nhé ^^]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương