Thiếu Niên Tửu Tiên (FULL)
Chapter 21: Công tử cướp tân nương

Lúc này Cố tam gia đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Hiện giờ Bách Lý Lạc Trần không phải người giang hồ, nhưng xuất thân dân dã, cũng từng mang khí khái giang hồ. Nhưng chuyện chém giết trên giang hồ có nặng đến đâu đi nữa cùng lắm cũng chỉ là giết sạch cả nhà, sát tông diệt phái, nhưng một phái được bao nhiêu người? Sát thần là người đã lập bẫy giết cả vạn đại quân. Giọng nói hắn run rẩy: “Không biết... Không biết tiểu công tử tới chơi, không tiếp đón từ xa, mong ngài thứ lỗi..”

“Ta tới để cướp tân nương, ngươi muốn tiếp đón ta từ xa, ta còn cướp thế nào?” Bách Lý Đông Quân cười nói.

Nói cái gì người cũng chặn lời? Ngươi bảo ta nói gì đây? Cố tam gia trong lòng hỗn loạn, không biết nên nói gì cho phải.

Rốt cuộc Yến Biệt Thiên cũng đứng dậy, hiện giờ trong sân chỉ có hắn vẫn trấn định tự nhiên: “Đây là tiệc cưới của tiểu muội, cho nên dẫu ngươi là tiểu công tử của phủ hầu gia, ta cũng muốn hỏi ngươi thêm vài câu.”

Bách Lý Đông Quân vuốt ve đầu Bạch Lưu Ly: “Ngươi hỏi đi.”

“Ngươi có quen muội muội ta không?” Yến Biệt Thiên hỏi.

Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Không coi là quen.”

Mọi người lại ồ lên.

Yến Biệt Thiên gật đầu: “Nhưng ngươi vẫn luôn ái mộ tiểu muội?”

“Ta có người yêu khác, hơn xa muội muội ngươi.” Bách Lý Đông Quân ngạo nghễ nói.

Tư Không Trường Phong vỗ trán, hạ giọng nói: “Đại ca, bây giờ là lúc ngươi khoe tiểu tiên nữ của mình à?”

Sắc mặt Yến Biệt Thiên trầm xuống một chút: “Tiểu hầu xa xuất thân danh môn, tổ tiên vì mở mang bờ cõi cho Bắc Ly mà gây dựng chiến công hiển hách. Chúng ta thân là người của Bắc Ly, đương nhiên cũng phải cung kính với phủ Trấn Tây Hầu các ngươi. Nếu tiểu công tử tới uống một chén rượu mừng, chắc chắn chúng ta sẽ tiếp đón như thượng khách. Nhưng tiểu hầu gia, một là không quen biết tiểu muội, hai là không yêu mến tiểu muội, mà lại luôn mồm nói muốn cướp tân nương. Cho dù ngươi là tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu, như vậy cũng là... khinh người quá đáng!”

Những lời cuối cùng của Yến Biệt Thiên mang đầy khí phách, khiến mọi người trong sân âm thầm chấn động. Đúng vậy, thanh danh của phủ Trấn Tây Hầu rất lớn, nhưng đột nhiên chạy tới hôn lễ của thế lực đứng đầu khu vực Tây Nam nói muốn cướp tân nương mà mình chưa từng quen biết mang về trong phủ, như vậy rõ là ngang ngược vô lý.

“Đúng vậy, thế thì thật quá thể.”

“Phủ Trấn Tây Hầu tưởng khu vực Tây Nam chúng ta không có ai hay sao?”

Cố tam gia nghĩ thầm không hổ là người mà tuổi còn trẻ đã một mình kéo Yến gia lên, Yến Biệt Thiên trấn định vượt xa người thường, lập tức ngẩng đầu, ngoài cười mà trong lòng không cười nhìn Bách Lý Đông Quân: “Bách Lý tiểu công tử, Yến đương gia nói rất có lý. Chắc tiểu công tử chỉ đùa với chúng ta thôi nhỉ, hay là đi vào, uống chén rượu mừng, Cố phủ chúng ta hết sức hân hạnh.”

“Ta... nhổ vào.” Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng vuốt ve đầu Bạch Lưu Ly.

Bạch Lưu Ly đột nhiên nhảy ra, khiến Cố tam gia cả kinh lùi liền ba bước, ngã bệt xuống đất. Bạch Lưu Ly há to miệng, lè lưỡi rắn, liếm lên đầu Cố tam gia. Mùi tanh hôi đó khiến Cố tam gia suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

Bạch Vô Hạ vẫn không nói gì, thấy thế lạnh nhạt nói một câu: “Nếu Cố Lạc Ly ở đây, sẽ ra sao?”

Mọi người trong sân im lặng không nói gì, nhưng ai nấy âm thầm thở dài. So với đương gia Cố Lạc Ly ngày trước, i người quản lý hiện tại Cố tam gia đúng là một trời một vực. Nếu Cố Lạc Ly đứng đây, con Bạch Lưu Ly kia dám đến gần một bước, hắn cũng dám rút kiếm chém đầu con rắn này.

Bách Lý Đông Quân vỗ tay cười ha hả, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Yến Biệt Thiên trong sảnh đường.

Người thật sự có quyền nói chuyện trong buổi tiệc này.

“Ta nói cướp tân nương nhưng không nói là cướp tân nương vì mình.” Bách Lý Đông Quân cười nói: “Ta hỏi ngươi, nếu có người quen biết muội muội ngươi từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, có lẽ còn có một số tình cảm khác biệt, thế thì sao?”

Yến Biệt Thiên trầm giọng nói: “Nữ nhi của Yến gia ta đương nhiên không giống với người phàm. Nếu thật sự có người như vậy đương nhiên phải xem xét gia tộc dòng dõi. Huống chi nhị công tử của Cố phủ, Cố Kiếm Môn vốn đã quen biết với tiểu muội từ nhỏ, có vẻ như hắn càng phù hợp với điều kiện mà ngươi nói.”

“Được, nếu người mà ta nói có gia thế bối cảnh hơn cả Cố Kiếm Môn thì sao?” Bách Lý Đông Quân lại hỏi.

Yến Biệt Thiên liếc mắt nhìn Yến Lưu Ly, nhưng Yến Lưu Ly vẫn không hề nhúc nhích. Cô và Cố Kiếm Môn mặt không biểu cảm, như hóa thành hai bức tượng. Vốn là nhân vật chính của buổi tiệc này, lại coi trò khôi hài trước mắt như không thấy. Yến Biệt Thiên suy nghĩ một chút: “Chuyện hôn nhân dù sao cũng là lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối. Cha mẹ chúng ta mất sớm, huynh trưởng như cha. Ta gả tiểu muội vào Cố gia là vì hai nhà chúng ta giao hảo nhiều năm, mà Cố gia vừa mất đi đại đương gia, cũng cần xung hỉ cho Cố phủ, xua đi vận đen này.”

“Ha ha ha, giang hồ này đúng là thú vị như ta tưởng tượng.” Bách Lý Đông Quân cười ha hả nói: “Khi còn bé ta đọc sách, thấy chữ mặt dày vô sỉ, vẫn luôn khó hiểu, hôm nay được thấy Yến đương gia, có thể nói là mở mang tầm mắt!”

Sắc mặt Yến Biệt Thiên trầm xuống: “Láo xược!”

“Ngươi mới là láo xược!” Sắc mặt Bách Lý Đông Quân cũng trầm xuống, phẫn nộ quát: “Ta cho ngươi thấy là ai cướp tân nương nhà ngươi! Lưu Ly!”

Mọi người lại quay đầu nhìn sang phía tiểu thư Yến gia.

“Nhìn sai rồi.” Huệ Tây Quân thở dài.

Mọi người lại quay đầu về, chỉ thấy con Bạch Lưu Ly kia xoay tròn thân hình, cái đuôi còn để ngoài tường ngoắc một cái lên trời, một vật rất lớn cắm xuống giữa sân.

Làm từ gỗ liễu, đầu to đuôi nhỏ.

“Quan... quan tài?” Mọi người hít một hơi lạnh.

Bách Lý Đông Quân bước lên trước một bước, đẩy cái quan tài ra.

Chỉ thấy có một người đang nhắm mắt nằm trong đó, quần áo trên người có một số vết rách, dường như đã trải qua chiến đấu hết sức khốc liệt, bên trên dính đầy máu tươi. Còn trên yết hầu của hắn có một vết kiếm rõ rành rành, vết kiếm đó chém qua là cực kỳ chí mạng, không ai có thể sống được sau nhát kiếm đó. Hiển nhiên, trong quan tài là một người chết.

Sắc mặt Cố Kiếm Môn rốt cuộc cũng thay đổi.

Đau lòng, phẫn nộ, thù hận... tất cả những cảm xúc đó ùa lên, khiến gương mặt hắn lập tức đỏ bừng như lửa.

Vì người trong quan tài là...

“Cố Lạc Ly.” Cố tam gia nằm dưới đất, sau đó nhanh chóng trốn về trong sảnh đường.

“Người muốn cướp tân nương là hắn, không phải ta.” Bách Lý Đông Quân cười nói: “Cố gia Cố Lạc Ly, quen biết tiểu thư Yến gia của các ngươi từ nhỏ, cũng che chở tiểu thư Yến gia tựa như huynh trưởng. Nếu nói hai nhà các ngươi đã giao hảo nhiều đời, lại muốn có đại hỉ, sao không để Cố đương gia thành hôn?”

“Thế này là định minh hôn?” Bạch Vô Hạ cười nói: “Đúng là thú vị.”

Yến Biệt Thiên biến sắc: “Ngươi làm vậy là sỉ nhục Yến gia ta! Một cô nương sống sờ sờ của Yến gia, vì sao lại phải gả cho một người chết?”

Sắc mặt Bách Lý Đông Quân vẫn rất lạnh lùng: “Vậy ngươi phải biết, vì sao Cố Lạc Ly sống sờ sờ lại biến thành một người chết!”

“Giết hắn!” Yến Biệt Thiên đột nhiên hạ giọng nói.

Bạch Mi Tiếu Lịch lập tức vọt tới, lao thẳng về phía Bách Lý Đông Quân trong sân.

Mọi người kinh hãi: “Yến đường gia nghĩ lại đi, giết tiểu công tử của phủ hầu gia không phải trò đùa đâu!”

Bạch Vô Hạ cười lạnh: “Giết tiểu tử của Bắc Ly gia này, sau đó giá họa c

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương