Thiếu Niên Tửu Tiên (FULL)
Chapter 20: Ta họ Bách Lý

Trong sảnh chính.

Bạch Vô Hạ và Huệ Tây Quân cầm trà nóng trên bàn lên, nhấp nhẹ một ngụm, khóe miệng nở nụ cười ám muội.

Người của những môn phái khác đều nhìn về phía Yến Biệt Thiên.

Yến Biệt Thiên liếc một cái như có như không vào trong góc.

Bạch Mi Tiếu Lịch đứng đó, cảm giác được cái liếc mắt như có như không kia, trong lòng phát lạnh.

Làm sao bọn họ đi xuyên qua con đường đoạt mạng kia?

Bên ngoài Cố phủ, Lôi Mộng Sát và Lạc Hiên lưng tựa lưng, lau mồ hôi trên trán, đứng ở cuối con đường thở hổn hà hổn hển. Mặc Trần công tử mặc toàn đồ đen và Liễu Nguyệt công tử vẫn ở trong kiệu không tính lộ diện ngăn ở đầu đường.

“Con đường này, chúng ta phong tỏa rồi.” Lôi Mộng Sát nhìn những người trong phố.

Đồ tể dữ tợn với chiêu xương trắng nở hoa, Châm bà bà với Bách Xích Vô Hoạt, lại có tên bán dầu với Tụ Trung Kiếm Thập Bát, thêm cả Tiểu Tây Thi vạch tay một cái là đổi được chín khuôn mặt... Hơn mười vị cao thủ mang tuyệt kỹ lại bị vây trong phố, từ đầu đến cuối vẫn không cách nào đột phá vòng vây.

Bên cạnh Bách Lý Đông Quân chỉ có Tư Không Trường Phong bầu bạn, đương nhiên hai người biết nguy hiểm tiếp theo, sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

Cố tam gia đứng bật dậy: “Ngươi là ai?”

“Là khách!” Bách Lý Đông Quân cất cao giọng nói.

Huệ Tây Quân khẽ nhíu mày, hỏi Bạch Vô Hạ đang ngồi bên cạnh mình: “Hình như ta từng gặp hắn rồi.”

“Là một nhân vật khó lường ư?” Bạch Vô Hạ cười nói.

Huệ Tây Quân giơ tay gõ cằm, ho nhẹ một tiếng: “Nhưng mà... chuyện này không thể nào.”

Cố tam gia cười lạnh đi tới: “Có điều, chúng ta đâu có mời tiểu huynh đệ, khách khứa không mời mà tới, chúng ta đâu có hoan nghênh.”

“Các ngươi không mời ta là vì các ngươi không mời nổi ta. Nhưng ta đã tới, ngươi chỉ có thể tiếp đón ta như khách quý.” Bách Lý Đông Quân ngạo nghễ nói.

Cố tam gia cười ha hả: “Nói khoác mà không biết ngượng, hôm nay trong phủ có ba vị khách cao quý tới cực điểm. Mộc Ngọc Hành Yến đương gia, Bạch Vô Hạ phó môn chủ Bạch Giao Môn, thậm chí còn có khách quý như Huệ Tây Quân đang ở trong sảnh. Ngươi, liệu có tôn quý hơn những vị khách này không?”

Bách Lý Đông Quân nhún vai: “Đó là ai cơ?”

Giọng điệu của y thật sự rất thành khẩn, cứ như chẳng hề quen biết những người này.

Đương nhiên, hai ngày trước đúng là y hoàn toàn không quen biết những người này.

Cố tam gia chậm rãi đi về phía hắn: “Nếu tiểu huynh đệ không nói ra thân phận bản thân, đừng trách Cố gia chúng ta không khách khí. Hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, không muốn thấy máu, mời người mau chóng thối lui.”

Tư Không Trường Phong đứng sau lưng Bách Lý Đông Quân xiết chặt trường thương, hạ giọng nói: “Hắn nổi sát ý rồi.”

Cố tam gia vẫn bước từng bước một về phía trước; “Tiểu huynh đệ còn không đi à?”

“Ta họ Bách Lý.” Bách Lý Đông Quân lớn tiếng nói.

Cố tam gia dừng bước.

Sắc mặt Huệ Tây Quân càng thêm khó coi: “Quả nhiên.”

Có người trong sân nhỏ giọng nghi hoặc nói: “Bách Lý? Bách Lý nào?”

Dòng họ Bách Lý vốn không thường thấy, cho nên rất dễ khiến người ta liên tưởng tới Bách Lý kia.

“Ta tới từ Càn Đông Thành, ông nội ta tên là Bách Lý Lạc Trần, cha ta tên Bách Lý Thành Phong, mẹ ta tên Ôn Lạc Ngọc. Ta tên Bách Lý Đông Quân.” Ngược lại, Bách Lý Đông Quân bước lên trước một bước: “Ta, có tư cách làm khách của ngươi không?”

Mọi người ồ lên.

Cố tam gia bất giác lùi lại sau một bước.

Mọi người trong sân bắt đầu xì xào.

“Sao tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu lại chạy tới Sài Tang Thành?”

“Có phải giả mạo không? Dù sao trong chúng ta không có ai từng gặp tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu?”

“Ai dám giả mạo người của Bách Lý gia? Không muốn sống nữa à?”

“Khi còn trẻ ta từng may mắn được gặp hầu gia... đúng là khá giống thiếu niên này.”

“Không chỉ là Bách Lý gia, hắn nói mẹ hắn là Ôn Lạc Ngọc, đó là con gái mà gia chủ Ôn gia thương yêu nhất. Ông ngoại hắn là Ôn Lâm!”

“Ôn Lâm... Nghe tên thôi cũng khiến người ta sợ hãi rồi.”

Ngay cả Bạch Vô Hạ cũng bị câu trả lời này làm cho kinh hãi, hắn nhìn về phía Huệ Tây Quân, nhưng Huệ Tây Quân lại lấy khăn tay ra ho khù khụ.

Yến Biệt Thiên vẫn đứng đó vẻ mặt vô cảm, Cố Kiếm Môn cũng im lặng đứng đó.

“Chẳng lẽ Cố Kiếm Môn mời Trấn Tây Hầu hỗ trợ?”

“Nếu thật sự mời Trấn Tây Hầu hỗ trợ thì người tới cũng phải là thế tử chứ, sao lại là con trai của thế tử?”

Nụ cười của Cố tam gia đờ ra: “Ngươi nói ngươi là tiểu công tử của Bách Lý gia, nhưng chỉ là nói mà không có bằng chứng, làm sao chúng ta tin được?”

“Huệ Tây Quân, ngài đã từng gặp tiểu công tử chưa?” Có người mở miệng hỏi.

Đúng vậy, nếu ở đây thật sự có người từng tiếp xúc với Trấn Tây Hầu, vậy chỉ có thể là Huệ Tây Quân.

Huệ Tây Quân đứng dậy, đi ra cửa, nhìn Bách Lý Đông Quân: “Tiểu công tử đã từng gặp ta chưa?”

Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Chưa từng.”

Huệ Tây Quân gật đầu: “Đúng là Bách Lý công tử chưa từng thấy ta, nhưng khi còn trẻ ta và lệnh đường từng song hành với nhau ba tháng, ngài và lệnh đường rất giống nhau.”

“Chẳng qua là dung mạo hơi giống nhau mà thôi, cứ thế nhận định thân phận của hắn, võ đoán.” Rốt cuộc Yến Biệt Thiên cũng mở miệng: “Sao không hỏi thử vị tiểu huynh đệ tự xưng là Bách Lý tiểu công tử này, vì sao lại tới đây? Là lão hầu gia phái hắn tới à?”

Cố tam gia nghe Huệ Tây Quân nói xong, đương nhiên không dám đắc tội thêm với đối phương, nói rất hiền lành: “Tiểu huynh đệ, là lão hầu gia phái ngài tới à?”

“Là ta tự tới.” Bách Lý Đông Quân đáp.

“Xưa nay Cố gia chúng ta chưa từng tiếp xúc với phủ Trấn Tây Hầu, vậy chẳng hay tiểu huynh đệ tới đây là có chuyện gì?” Cố tam gia lại hỏi.

“Cướp tân nương.” Bách Lý Đông Quân gằn từng chữ một.

Cố tam gia sửng sốt, khắp sân yên tĩnh, ngay cả Yến Biệt Thiên cũng biến sắc. Cố Kiếm Môn khẽ nghiêng đầu, nhìn Yến Lưu Ly, nhưng Yến Lưu Ly dưới tấm voan đỏ vẫn cực kỳ tình tĩnh, người khác cũng không thể thấy thần sắc cô lúc này. Chỉ có Bạch Vô Hạ ánh mắt sáng lên: “Thú vị, đúng là thú vị.”

“Không nói nhiều, Lưu Ly!” Bách Lý Đông Quân gầm lên một tiếng.

Cố tam gia đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía trong nhà.

Mọi người cũng quay đầu lại nhìn sang Yến Lưu Ly.

Chẳng lẽ tiểu thư của Yến gia lại lén lút có quan hệ với tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu?

Chuyện này thật không thể tưởng tượng được!

Yến Lưu Ly kéo khăn voan của mình, không nói gì, chỉ âm thầm mắng một câu ngu ngốc.

Bạch Vô Hạ không quay đầu, giọng nói của hắn toát lên vẻ kinh ngạc: “Các ngươi... có lẽ nhìn lầm hướng rồi?”

Mọi người lại quay đầu trở lại.

Ngoài cửa chính đột nhiên xuất hiện một con rắn lớn lóng lánh như ngọc, chiều cao gần mười trượng, treo nửa người trên tường, cái đầu rắn rủ vào trong sân, âm u lè lưỡi rắn, con mắt lớn như chuông đồng lẳng lặng nhìn Cố tam gia.

“Đây là... Bạch Lưu Ly mà Ôn gia Ôn Lâm nuôi nấng!”

“Hắn thật sự là tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu!”

Tư Không Trường Phong kinh ngạc nói: “Chẳng phải ngươi luôn gọi nó là Tiểu Bạch à?”

“Ai mà chẳng có biệt danh cơ chứ?” Bách Lý Đông Quân nhìn bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của mọi người, rất hài lòng: “Lần này hiệu quả không tệ. Nhưng, còn có thể xuất sắc hơn!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương