Thiết Lập Mùa Hè FULL
17: Con Sói Nhỏ Sức Lực Lớn


Có tiếng nước chảy trong phòng tắm, Chung Ức mặc chiếc váy ngủ màu trắng nằm trên giường, hai chân co lên, đung đưa qua lại, mặt nóng bừng bừng trả lời tin nhắn của đồng nghiệp.
Hiểu Giang: “Tạo hình này rất đáng yêu, hoàn toàn không nhìn ra đó là “đồ chơi”, trông chỉ như món đồ trang trí nhỏ, “tuyệt cú mèo” luôn.”
Chung Ức: “Cô đã dùng nhiều bao nhiêu thứ rồi thế?”
Hiểu Giang: “Mua khoảng ba, bốn cái rồi, nếu cô là “người mới” thì tôi sẽ giới thiệu cho cô “con thỏ” này.”
Chung Ức khoanh vào một bức ảnh: “Cái này thì sao?”
Hiểu Giang: “Cái này hơi “mạnh”, là kiểu “chú sói nhỏ hung dữ”, nhưng lực siêu lớn, “gì gì” đã đời luôn.”
Chung Ức: “Tôi cảm thấy loại này không phù hợp với người mới.”
Hiểu Giang: “Thực ra đều được cả, động tác hợp lý là ổn, nếu cô muốn kích thích một chút, thì có thể cân nhắc loại “chú sói nhỏ hung dữ” này.”
Chung Ức mím môi cười: “Tay chơi lão làng à nha, thật không ngờ nội tâm cô lại mạnh bạo như vậy.”
Hiểu Giang: “Phụ nữ độc thân thời đại mới, nếu muốn “rảnh tay” thì nhất định phải chuẩn bị “dụng cụ” trong nhà.”
Hiểu Giang: “Tôi nói cho cô nghe, có bạn trai còn chẳng bằng mấy món đồ chơi này của tụi mình, cần mạnh chẳng manh, muốn nhanh lại chẳng thể nhanh, đúng là lãng phí nhiệt huyết của chị đây.”
Tiếng nước ngừng lại, Chung Ức ngoái đầu nhìn, rồi nhanh chóng gõ chữ: “Để hôm tới tôi sẽ nghiên cứu kỹ phần mô tả giới thiệu, chỉ nói thôi thì tôi không thể tưởng tượng ra được.”
Hiểu Giang: “Có gì mà phải nghiên cứu, tôi đã phổ cập hết kiến thức cho cô rồi còn gì? “Con thỏ” thì một giây lên chín tầng mây, “Sói nhỏ” thì như ngựa hoang đứt cương, chẳng phải nhà cô có chú chó săn lông vàng sao? Cô thử tưởng tượng mà xem, nếu một ngày đột nhiên nó kéo cô đi trên đường thì cảm giác sẽ thế nào, trong khi cô đang lao vào mắng mỏ nó thì nó sẽ nằm xuống vẫy đuôi về phía cô.

Yahoo, có phải feel rất chi là “Sói nhỏ” không?”
Chung Ức không kìm được mà bật cười thành tiếng: “Biết rồi, cảm ơn “phúc lợi” của cô nhá.”
Cách hai phút Hiểu Giang trả lời lại: “Tuy nhiên nói lại thì, rốt cuộc là cô có bạn trai hay không thế?”
Chung Ức trả lời rất quyết đoán: “Có chứ.”
Hiểu Giang: “?”
Hiểu Giang: “Đừng có nói là cô thấy ngại dùng đồ chơi nên thuận miệng nhận đại là có đấy nhé!”
Hiểu Giang: “Tuy rằng trông thì có vẻ là cô có bạn trai thật.”
Chung Ức: “Đồ chơi và bạn trai không hề xung đột với nhau mà.”
Hiểu Giang: “Bạn trai cô… Ấy ấy, thế nào?”
Chung Ức: “Không biết nữa, tôi đang trên giường trong nhà anh ấy, còn anh ấy thì đang tắm.”
Hiểu Giang: “Tôi quấy rầy rồi, hai người tiếp tục đi, chúc hai người có một đêm thật tuyệt vời.”
Chung Ức lướt lên trên phần trò chuyện, rồi mở tấm ảnh ra bắt đầu nghiên cứu, bỗng trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh quen thuộc: “Đang xem gì thế?”
Khi hơi thở cùng mùi sữa tắm phảng phất, Chung Ức biết rằng anh đang đến gần, vào khoảnh khắc mà anh tiến lại, thì sự rộn ràng cùng ham muốn đang kìm nén trong lòng cô bỗng hoàn toàn giải tỏa.
“Anh tắm xong rồi à?” Cô mỉm cười ngẩng đầu lên, phải thừa nhận rằng cho dù bản thân có kiềm chế đến đâu thì vẫn dễ dàng bị anh bắt lấy.

Toàn thân Từ Án Viễn ẩm ướt, nửa thân trên vẫn còn nước, cạp quần màu xám hơi ẩm, vì dính nước nên màu sắc đậm hơn những chỗ khác một chút.
Một bên nệm hơi lún xuống, anh áp tay lên lưng cô, lòng bàn tay nóng rực chậm rãi vuốt ve, giọng nói đột nhiên trầm thấp: “Em đang nói chuyện cùng ai thế?”
“Đồng nghiệp của em.”
“Con gái hả?”
“Ừm.”
Vậy thì tốt rồi.
Chung Ức chống tay, chui vào ngồi trong lòng anh, hai bàn tay bé nhỏ rất tự giác dán lên những cơ bụng yêu thích của mình, rồi mỉm cười thì thầm hỏi bên tai anh: “Tối nay mấy giờ thì đi ngủ?”
“Em muốn mấy giờ?” Anh thấp giọng nói.
“Không biết nữa, đợi em xem xong quà đã.”
“Quà gì?”
“Quà mà em tự mua cho em.” Cô đáp.
Từ Án Viễn hôn lên khóe miệng cô, rồi chậm rãi di chuyển sang môi: “Đưa liên kết đây, anh mua cho em.”
“Không được.” Cô cuộn tròn trong lòng anh, hôn đáp lại, đôi mắt khẽ nhắm: “Anh không được nhìn.”
“Là cái gì thế?”
Chung Ức mỉm cười không đáp, nụ hôn của anh ngày càng khẩn trương và dày đặc, khiến cô không thể dùng nụ cười trêu chọc để né tránh, mùi sữa tắm cùng loại bao bọc lấy hai người, những ồn ào náo nhiệt xung quanh bỗng chốc im bặt.
Từ Án Viễn khóa chặt cô trong vòng tay, còn cô thì ghé bên tai anh thì thầm một câu, tựa như ấn vào chiếc công tắc thần kỳ nào đó, khoảnh khắc anh ngẩng lên, dường như cô có thể nhìn thấy anh đã biến thành chú chó săn lông vàng, với cái đuôi to xù lông đang vui vẻ vẫy vẫy.
“Em muốn thật sao?” Giọng nói của Từ Án Viễn đột nhiên trở nên khàn khàn: “Muốn… Từng bước thế nào?”
“Còn thế nào được nữa?” Chung Ức liếc anh một cái, rồi vòng tay qua cổ, ngồi lên người anh, cảm nhận thấy cơ bắp toàn thân anh lập tức căng thẳng, trạng thái đã sẵn sàng, nhưng cô lại nói với giọng thì thầm: “Có điều không phải là hôm nay.”
Như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, ánh mắt Từ Án Viễn lộ vẻ bất mãn cùng cực, cô hôn lên má trái và má phải anh một cái, nhìn vào ánh mắt đang rời đi của anh: “Tuy nhiên, hôm nay anh muốn hôn thế nào cũng được.”
……
Chu Phàm Tần luôn cảm thấy rằng, hình như gia sư của mình đã thay đổi, nhưng lại không thể nói chính xác là thay đổi ở đâu.

Cậu ấy cảm thấy cô xinh đẹp hơn, hay cười hơn trước, tuy rằng vẫn vô cùng nghiêm khắc với bài tập về nhà của cậu.
Điều quan trọng là mỗi lần đưa cậu đến Câu lạc bộ, thì trước khi vào lớp, đều không thấy bóng dáng của cô đâu, trước đó, cô luôn kè kè bên cạnh cậu, nhưng bây giờ thì đến cả cái bóng cũng chẳng túm được.
“Em muốn học riêng với anh Viễn.” Chu Phàm Tần nổi trên mặt nước, từ từ lướt qua nhóm học viên của Huấn luyện viên Lục Tiêu.

Lục Tiêu lấy tay làm mái chèo, đẩy cậu ấy đi: “Sau kỳ nghỉ hè là anh Viễn của em tham gia lớp huấn luyện tùy chỉnh ưu tú, để lọc đội viên giỏi cho đội của Tỉnh và đội tuyển Quốc gia, nên em chỉ có thể theo học anh thôi.”
Nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của cậu ấy, Lục Tiêu tức đến bật cười: “Ở lớp của anh thì than ngắn thở dài, còn ở lớp của Từ Án Viễn thì vui vẻ thoải mái, anh kém cậu ấy chỗ nào thế hả?”
“Anh Viễn rất nhanh.”
Lục Tiêu sửng sốt một hồi, sau đó cười lớn thành tiếng, vươn tay túm lấy chân cậu bé, kéo cậu trở lại: “Câu này em để đến khi nào ở trước mặt cậu ấy hãy nói, nghe chưa?”
Chu Phàm Tần chìm người xuống nước, để đầu nhô lên trên, thở dài nói: “Gần đây em không tìm được anh ấy.”

“Sao lại không tìm thấy?” Lục Tiêu ý tứ sâu xa, nói: “Cô Tiểu Ức nhà em đâu rồi?”
“Cô Tiểu Ức cũng chẳng thấy đâu.” Chu Phàm Tần lại càng chán nản hơn.
Lục Tiêu gõ gõ lên đầu cậu ấy, sau đó thổi còi kêu đám tiểu yêu tập hợp, trong lúc nước bắn tung tóe xung quanh, anh ta ghé vào tai Chu Phàm Tần, nói: “Cứ đi tìm một người là được.”
Dù sao thì người còn lại, chắc chắn cũng đang ở gần thôi.
……
Gió lạnh trên điều hòa thổi trong phòng nghỉ, rèm cửa khẽ lay động, trên ghế có một chiếc cặp học sinh, trên bàn là chiếc điện thoại di động, cả căn phòng chìm vào yên lặng.
Nhưng bên trong, bầu không khí lại tràn ngập hơi nóng mơ hồ, Chung Ức ngồi trên chiếc bàn nhỏ dựa bên cửa sổ, hai tay choàng lấy cổ người đàn ông, nghiêng đầu đón nhận những nụ hôn cuồng bạo của anh.

Một tay Từ Án Viễn đỡ gáy cô, tay còn lại ôm chặt eo cô, hôn thật sâu, cứ thế cho đến khi chân cô dán chặt vào eo anh, anh phủ lên môi cô, còn cô thì dẫn dắt trái tim anh.
Chiếc điện thoại trên bàn nhỏ chợt rung lên, là chuông báo thức mà Chung Ức đặt trước, báo hiệu đã hết giờ học và cô phải đến bể bơi đón trẻ.

Chung Ức hơi nghiêng đầu tránh môi anh, đồng thời đưa tay với lấy điện thoại, nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm vào thì bàn tay anh lại che phủ lấy mu bàn tay cô, rồi cúi người cắn lên môi cô.
“Đừng có cắn nữa.” Chung Ức ngửa đầu ra sau, Từ Án Viễn thừa thắng xông lên, hôn từ cằm đến cổ, cảm thấy cơ thể cô run lên vì thỏa mãn, anh bèn chạm vào chiếc khóa áo sau lưng.
“Không được.” Chung Ức đưa ánh mắt mơ hồ nhìn qua, Từ Án Viễn có ý không hài lòng, ấn trán cô, khuôn mặt anh hơi nghiêng, đôi môi vừa định mở ra thì Chung Ức đã vội vàng đưa tay lên che lại: “Hôm nay đã hôn những bốn mươi phút rồi đó, hơn nữa bây giờ tan học rồi, Chu Phàm Tần còn đang đợi em kìa.”
“Thằng bé biết đường, sẽ tự mò đến đây.” Từ Án Viễn vòng tay qua eo cô, ấn cô áp sát vào người mình, rồi ghé sát đến mặt cô, hỏi: “Hôm nay cảm thấy thế nào, có hơn lần trước không?”
“Cái gì mà lần trước, hơn cái gì?” Cô biết rồi còn cố ý hỏi.
“Hôn.” Từ Án Viễn cũng chẳng ngại ngùng, nếu cô không hiểu, thì anh sẽ nói cho cô nghe: “Có thích hơn lần trước không? Em thích chạm vào đầu lưỡi, đúng chứ?”
Chung Ức nóng bừng mặt, cô đưa đầu lưỡi khẽ liếm môi, khi ngước mắt lên nhìn anh, trong mắt anh hiện rõ trạng thái si mê, rồi lại không thể kìm chế mà từ từ cúi xuống, muốn sát gần lại mặt cô.
Trong khoảng thời gian hẹn hò này, Chung Ức đã đoán được thói quen của Từ Án Viễn, mỗi lúc anh mắt của anh như vậy, chỉ cần để anh chạm vào một chút, thì cho dù có giả vờ làm nũng xin tha cũng vô dụng, bèn ấn ngón tay lên môi anh.
“Em xấu hổ sao?” Từ Án Viễn nhìn môi cô, nói.
“Làm gì có ai hỏi như anh cơ chứ?”
“Tối hôm đó em đâu có như vậy.” Anh hơi híp mắt, ý cười nhàn nhạt hiện trên gương mặt: “Ban ngày và ban đêm em thực sự không giống nhau chút nào.”
Chung Ức khẽ nhìn anh, Từ Án Viễn nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, ấn lên cơ bụng mình: “Gần đây anh đều rất nghiêm túc luyện tập.”
“A Viễn của chúng ta giỏi quá!”
“Vậy, có phải là đã được rồi không?”
“Há?!”
Ánh mắt Từ Án Viễn chợt thay đổi, anh thấp giọng nói: “Tối hôm đó ở nhà anh em đã nói, tiến từng bước…”
Chung Ức đưa hai tay lên bóp chặt má anh, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Thời gian tới em sẽ được nghỉ phép năm, nếu đến lúc đó mà anh có thời gian, thì chúng ta đi chơi nhé, còn không thì em sẽ về nhà một chuyến.”
Từ Án Viễn đứng yên tại chỗ, có chút cảnh giác nhìn cô: “Về nhà làm gì, em muốn đi xem mắt à?”
Đồ lòng dạ hẹp hòi, Chung Ức đưa ngón trỏ lên móc lấy cổ áo anh, tùy ý trêu chọc: “Về nhà nghỉ ngơi này, em đã nói với mẹ rồi, không cần giới thiệu cho em nữa.”
Từ Án Viễn tiếp tục hỏi: “Khi nào thì nói với họ rằng chúng ta đã thành đôi rồi?”
“Vội gì chứ?” Chung Ức mỉm cười bắt đầu tính toán: “Chúng ta mới hẹn hò được bảy, tám…”
Bảy, tám cái gì, tính cả buổi tối ngày hôm đó thì là chín ngày rồi.” Anh hít sâu một hơi, rồi đột nhiên nghiêng đầu cắn vào cổ cô, nhưng lại không nỡ dùng sức, cuối cùng chỉ khẽ chạm môi một cái: “Thích anh nhiều hơn một chút không được hả?”
“Tại sao em lại không thích anh cơ chứ?” Chung Ức vòng tay qua cổ anh, di chuyển cơ thể sát vào người Từ Án Viễn rồi xoa xoa đầu anh: “Em chỉ muốn hỏi anh, là anh muốn đi chơi cùng em hay là về nhà ăn cơm cùng em?”
“Chỉ có thể chọn một thôi sao?” Anh vùi mặt ở hõm cổ cô.
Chung Ức ngẫm nghĩ: “Nếu là anh thì muốn chọn thế nào cũng được.”
Từ Án Viễn chậm rãi mở mắt, bình tĩnh chạm vào vạt áo của cô, đồng thời thấp giọng nói: “Anh muốn cả hai.”
……
Chu Phàm Tần ủ rủ nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt, một người nghiêng đầu chớp mắt chờ cậu nói, còn một người thu dọn đồ đạc của mình mà chẳng thèm nhìn đến cậu, Chu Phàm Tần hai tay chống nạnh, bĩu môi kháng nghị: “Hai người ăn vụng cái gì sau lưng em phải không!”
“Rốt cuộc là món quái quỷ gì mà phải giấu em để ăn thế?” Chu Phàm Tần đi đi lại lại trong phòng nghỉ, rồi chán nản hét to: “Em chỉ đi học thôi mà hai người lại ăn mảnh, là bạn thì phải chia sẻ lẫn nhau, giáo viên của mấy người không dạy thế hả?”
“Đừng ăn nói vớ vẩn nữa, cái gì mà ăn mảnh?” Chung Ức không nhịn được cười, đưa tay lên xoa đầu cậu bé, nhưng cậu lại nghiêng người né tránh, rồi lại bị Từ Án Viễn túm cổ áo nhấc sang một bên: “Đi thay đồ đi.”
“Không ăn vụng cái gì thì tại sao môi hai người lại đỏ thế kia?” Chu Phàm Tần thoát ra, nghiêng trái, ngó phải, nhìn Chung Ức chằm chằm: “Có phải cô ăn que cay không?”
Chung Ức đưa ngón tay chạm lên môi, rồi mơ hồ liếc nhìn Từ Án Viễn, anh đang đứng trước ghế sofa nhỏ, cúi đầu nhặt đồ bỏ vào chiếc túi màu đen.

Nhưng đường cơ bắp nhấp nhô ẩn hiện dưới lớp áo phông đen, đôi mắt cô như có thể xuyên qua từng lớp vải, tưởng tượng đến bờ vai rộng cùng vòng eo hẹp của anh, từng giọt mồ hôi trượt từ xương quai xanh xuống eo rồi đến bụng, ẩn hiện tới tuyến nhân ngư, nghĩ đến đây thì không khỏi xuất hiện tâm tư khác.
Cô nói với Chu Phàm Tần: “Ba em đang đợi em ở lối vào Câu lạc bộ, ông ấy nói tối nay sẽ đưa em đi ăn tối, sau đó ngủ ở chỗ ông ấy.”
“Vậy thì ăn cùng nhau luôn, chẳng phải cô cũng chưa ăn sao ạ?” Mặc dù Chu Phàm Tần không hài lòng với hành vi “có phúc nhưng không cùng hưởng” của họ, tuy nhiên cậu ấy vẫn rất tốt bụng và không quên mời: “Anh Viễn, anh có đi không?”
“Không đi.” Từ Án Viễn cầm lấy khăn bông quàng lên người rồi đi đến trước máy lấy nước: “Tối nay anh có hẹn rồi.”
Chung Ức nhìn vào ánh mắt mong đợi của Chu Phàm Tần, tiếc nuối nhéo má cậu: “Xin lỗi nhé, cô cũng vậy.”
Sau khi tiễn Chu Phàm Tần đi, Chung Ức đặt tay sau lưng, lặng lẽ di chuyển đến phía sau Từ Án Viễn, rồi huých nhẹ vai vào cánh tay anh.

Anh nghiêng đầu bên cửa sổ, cúi xuống nhìn vào đôi mắt cười của cô, rồi lại nghe thấy câu nói ấy một lần nữa: “Từ Án Viễn, chúng ta cùng bơi nhé.”
…..
Dùng mất hai ngày nghỉ phép năm cộng với cuối tuần, cả hai đã có một buổi du lịch hẹn hò đầu tiên, dành riêng cho thế giới nước đầy hạnh phúc.

Họ đã mua vé biểu diễn cả ngày, tối hôm đó còn có lễ hội nhạc nước và bắn pháo hoa, vốn tưởng rằng sẽ thật ngọt ngào, tình chàng ý thiếp, tuy nhiên lại có một bước ngoặt nhỏ đầu tiên.
“Em chỉ mang bộ này thôi.” Chung Ức nhìn Từ Án Viễn, cô đưa ngón tay lên chọc vào ngực và cơ bụng anh, sau đó móc lấy ngón tay anh, lắc lư qua lại lấy lòng: “Không đẹp sao?”
“Đẹp, nhưng không phù hợp để mặc tối nay.” Thái độ của anh không chút khoan nhượng, giọng điệu còn đáng thương hơn cả cô: “Ở đây có rất nhiều cửa hàng, để anh đi mua cho em một bộ, được không?”
Chung Ức mím môi, chậm rãi lắc đầu, cố ý đưa lưng về phía anh, dáng vẻ uể oải cúi đầu, xoa xoa các ngón tay.


Vốn dĩ từ cổ đến ngực cô đã có một khoảng hở trắng, nhưng khi quay lại, cả tấm lưng trắng nõn nà đều hiện rõ trước mắt, còn có thể nhìn thấy dấu đỏ mà tối qua anh để lại trên eo cô.

Làn da mơn mởn như không, da thịt mềm mại trong tầm tay, nếu anh là người duy nhất được ngắm nhìn, thì đêm nay nhất định sẽ là một đêm mất ngủ.
Tuy nhiên, cô lại muốn mặc bộ đồ bơi gợi cảm này để đi xem buổi hòa nhạc nước! Từ Án Viễn ngây người nhìn chiếc gương soi toàn thân trong phòng tắm, để tránh những người không liên quan nhìn thấy, anh đã cố ý mặc bộ đồ bơi liền thân, kín đến mức không thể kín hơn được nữa.

Nào ngờ cô gái nhà mình lại trái ngược hoàn toàn, dáng người hoàn hảo lộ rõ, mà cô còn cố tình nói một cách tiếc nuối: “Trời ạ, sao anh lại mặc bộ này thế, làm em còn tưởng anh đến để dạy học cơ đấy.”
Sau đó, khi chủ đề vừa chuyển, cô lại lấy trong ba lô ra một chiếc quần bơi màu đen, nghịch ngợm lắc lắc: “Nhưng chẳng sao hết, em đã mang cho anh một chiếc rồi này, mau cho em ngắm múi bụng của anh đi nào.”
Chẳng có nhẽ chỉ mình múi bụng của anh mới có thể hấp dẫn cô?
……
Trong quảng trường bể bơi ngoài trời, Từ Án Viễn đặt tay trên eo Chung Ức, để cô nhún nhảy theo điệu nhạc tại không gian mà anh tạo ra.

Trong đầu anh chỉ có những suy nghĩ về sự hấp dẫn, ánh mắt lạnh lùng xua đuổi những động cơ thầm kín xung quanh.
Bản nhạc lên đến cao trào, trên vách đá là dòng nước cuồn cuộn tuôn xuống, Chung Ức hét lên một tiếng, đồng thời quay người lao vào lòng Từ Án Viễn, anh ôm cô thật chặt, sau đó chìm xuống bể bơi, cô uống một ngụm nước, không ngừng tươi cười trong lòng anh.
Từ Án Viễn vuốt nước trên mặt cô, đôi mắt ướt át mê ly ấy khiến anh không kìm được mà nghiêng người về phía cô.

Chung Ức đặt tay trước ngực anh, một mềm mại một rắn chắc, cùng màu da tương phản, giữa thế giới hỗn loạn mà đam mê này, những ham muốn bên trong anh như được phóng đại đến vô hạn.
Vừa rồi, khi Chung Ức nhảy vào lòng, rồi đưa lưng về phía anh, xúc cảm mềm mại không ngừng cọ vào người anh, họ ngâm mình trong nước vừa được giải phóng lại vừa dằn vặt.

Từ Án Viễn thực sự muốn đưa cô về nhà để nghiên cứu xem lý do tại sao cơ thể cô lại hấp dẫn anh đến vậy.
Chung Ức cắn môi dưới, tăng cao âm lượng trong tiếng nhạc chói tai: “Từ Án Viễn em muốn hôn anh.”
Ánh mắt anh bỗng chốc mê mẩn, yết hầu cuộn lên trên, hiển nhiên đây là chuyện mà anh chẳng bao giờ có ý phản đối, nhưng cô lại khăng khăng hỏi: “Không được sao?”
Tiếng thông báo máy móc vang lên trên không: “Đợt sóng thứ hai sắp bắt đầu.”
Trong đôi đồng tử của cô có ánh pháo hoa rực rỡ nở rộ, tiếng nhạc cùng tiếng reo hò vang vọng cả quảng trường, tất cả mọi người đều đắm chìm trong niềm đam mê vui sướng nhất thời, vào thời khắc này, người trong mắt chính là người mà mình yêu thích nhất.
Một giây trước khi đợt sóng lớn nhấn chìm toàn bộ, Từ Án Viễn đã cúi đầu áp xuống môi cô, tiếng ồn ào xung quanh cùng làn nước bỗng trở nên mơ hồ.

Anh ôm cô cùng chìm xuống đáy, cứ thế môi lưỡi triền miên, khăng khít bền chặt, tựa như khoảnh khắc này chính là kết thúc vậy.
…..
Về đến phòng khách sạn đã là mười một giờ, Chung Ức vừa mới chạm vào tay nắm cửa phòng tắm thì đột nhiên cơ thể lại lơ lửng trên không, cô bị anh bế trong lòng, vừa hôn vừa đi về phía giường.
“Cả người toàn nước bể bơi, còn chưa tắm mà.” Người cô được bọc trong một chiếc khăn tắm màu trắng, đôi vai ướt đẫm, Từ Án Viễn ôm Chung Ức ngồi ở mép giường, hôn lên vai cô.
Gió lạnh từ điều hòa phả vào người từng cơn, nụ hôn nồng nàn si mê in trên vết xương bướm, Chung Ức nhắm mắt, chậm rãi nói: “Anh kêu người đến thay ga giường đi.”
“Sau này, bộ đồ bơi này chỉ được mặc cho một mình anh ngắm.” Cánh tay anh như xiềng xích vây lấy cô, không nghe được câu trả lời, thì không chịu thả người.
“Em còn mua một bộ khác, bộ đó mới là để cho anh ngắm.”
“Là kiểu gì thế?”
Chung Ức quay lại đối mặt với anh, rồi đưa tay chỉ vào ba vị trí: “Để lộ những chỗ này.”
Hơi thở của Từ Án Viễn ngừng lại, nếu những vị trí này lộ ra, thì chỗ khác có che hay không cũng vô dụng, anh thấp giọng, hỏi: “Áo tắm gợi cảm?”
“Ưm… Ừm!” Cô mím môi cười, giọng điệu đùa nghịch và quyến rũ.
Từ Án Viễn không màng đến tiếng kêu của cô, cứ thế lật lại hôn cô thật sâu, mãi cho đến khi nhân viên vệ sinh đến gõ cửa thì Chung Ức mới thoát được khỏi vòng tay của anh, rồi hổn hển chạy vào phòng tắm tắm rửa.
……
Lớp vải áo tắm mỏng màu đen trên người trượt xuống, Chưng Ức bước vào bồn tắm, khẽ nhắm mắt lại trong tiếng nhạc du dương.

Bỗng một luồng gió xẹt qua vai, vừa mở mắt ra thì thấy một bóng người tim đập thình thịch đang đứng trước mặt, Từ Án Viễn cụp mắt nhìn cô, rồi bắt đầu cởi áo phông cùng quần dài.
“Thay xong ga giường rồi sao?”
“Ừm.”
“Em còn chưa tắm xong mà.”
Anh không đáp lại.
Chung Ức dựa vào thành bồn tắm, hai chân co lại, hai tay khoanh trước ngực theo bản năng, cứ thế yên lặng nhìn anh.

Vừa rồi khi nhân viên dọn dẹp vào phòng, anh đã khoác đại chiếc quần dài bên ngoài, nên bên trong vẫn còn chiếc quần bơi kiểu bó sát.
Khi Từ Án Viễn chạm tay đến cạp quần, Chung Ức khẽ cắn môi, liếc ánh mắt ra bên ngoài, rồi lại không tự chủ được mà quay về, mà anh thì đọc rõ được ý “Em muốn ngắm” trong đôi mắt to tròn của cô.

Tuy nhiên, Từ Án Viễn vẫn giải bộ lịch thiệp hỏi một câu: “Anh có thể tắm chung không?”
Anh thấy ý cười dần dần hiện lên trong đôi mắt ấy, thế nhưng Chung Ức vẫn hơi nghiêng người, nhẹ nhàng nói ra ba chữ: “Không được đâu.”
“Nhưng mà anh muốn.” Muốn đưa “thân mình” đến trước mặt cô.
Nửa phút sau, anh đã giống cô, đá tung quần áo sang một góc dưới đất và bước vào trong nước, cơ thể ấy khiến Chung Ức đỏ mặt nóng người, cô và anh mỗi người ngồi một bên, cùng nhìn thẳng vào nhau.
Hai má Chung Ức nhuộm đỏ, trong mắt như có lớp sương mù mông lung cùng men say, ánh mắt cô quét qua bộ ngực cùng cơ bụng săn chắc, rồi rời khỏi vị trí quá mức rõ ràng kia, sau đó khẽ lên tiếng: “Mới hẹn hò có mấy ngày, mà anh đã không nghe lời em rồi.”
“Anh có nghe mà.” Từ Án Viễn đón lấy âm cuối của cô, cơ thể bỗng chốc hơi nghiêng về phía trước, đè nén hơi thở phập phồng của mình, nhìn cô thì thầm: “Anh chỉ muốn… Được ở cạnh em thôi.”
Tiếng tim đập của Chung Ức quá lớn, giọng nói của cô vốn đã hạ thấp từ lâu, lúc này chậm rãi nói: “Vậy vừa rồi em nói thế nào?”

Từ Án Viễn đắm chìm trong ánh mắt cô, thấp giọng đáp: “Em nói em thích anh.”
“Em nói là vừa rồi cơ mà.” Cô bị anh trêu chọc, mặt nước xuất hiện gợn sóng, ánh mắt anh chầm chậm chuyển động, sau đó dừng lại: “Anh hôn em được không?”
“Dù sao thì em nói anh cũng đâu có nghe.” Chung Ức khẽ mỉm cười liếc nhìn anh, hai tay chống lên thành bồn tắm, càng lúc càng tiến lại gần anh: “Bên ngoài thì quân tử lịch sự, nhưng bên trong thì…”
Cô không nói hết, thay vì trêu chọc anh bằng lời nói, thì cô càng muốn như lúc này, ôm lấy cổ anh, cảm nhận làn nước bồng bềnh, độ ấm của đôi môi, còn có cả tình yêu của anh nữa.
“Hôm nay có cô em xinh gái nhìn anh.” Vốn dĩ đang là một bức tranh tuyệt đẹp và quyến rũ, nhưng Chung Ức lại bắt đầu vạch lá tìm sâu.
“Làm gì có!” Hai bên thái Dương của Từ Án Viễn căng thẳng, tâm tình vẫn còn đang dao động: “Là em kêu anh mặc mà!”
Chung Ức bị anh hôn hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn còn có thể nói lý: “Bảo anh mặc cho em ngắm, nhưng người khác cũng nhìn thấy rồi.”
“Của anh là em kêu anh mặc, còn của em là em tự mặc đó.”
“Anh nói như thể lỗi của em lớn lắm ấy nhỉ?”
“Không phải…” Anh siết chặt vòng tay, thấp giọng nói: “Đẹp không phải lỗi tại em, nhưng nếu không bảo vệ được em thì là lỗi của anh.”
Cô nghe thấy vậy thì rất hài lòng, bèn huých nhẹ vào người đàn ông trước mặt, cố gắng kéo anh lại trong khi anh đang dần mất kiểm soát: “Không tắm nữa, bế em ra ngoài đi.”
“Để anh lấy khăn tắm cho em.”
“Không cần, bế luôn em ra ngoài.”
“Được.”
Chung Ức bị câu trả lời cùng với giọng điệu trầm thấp quyến rũ lúc này của anh làm cho kích thích, bèn vòng tay qua cổ, vùi vào hõm cổ anh, chờ anh bế vào lòng.

Nào ngờ Từ Án Viễn lại cứ thế ném cô xuống nước, rồi hôn thật sâu, khi kéo lên thấy cô ho sặc sụa trừng mắt lườm, trong mắt anh lập tức hiện lên tia sáng thành công.
……
Ga trải giường đã được thay sạch sẽ, Chung Ức lăn một vòng, cuốn chăn đắp lên người, chỉ để lộ ra đôi mắt chớp chớp nhìn anh: “Em muốn ăn đêm.”
“Làm xong rồi ăn.” Từ Án Viễn dùng răng cắn chặt miệng bao bì nilon, túm lấy góc chăn, cúi người về phía trước.
Đại não Chung Ức như muốn nổ tung, cô đá anh trong lớp chăn, tiếng cười bao trùm lấy cô, cứ thế cho đến khi thể lực và mưu kế của cô không thể địch lại anh.
Một mảng trắng như tuyết chiếm lĩnh tầm nhìn, khiến màu đen dưới đáy mắt anh càng thêm nồng đậm, sau vài giây im lặng, Từ Án Viễn chống tay ở hai bên sườn cô, dưới các ngón tay là mái tóc mà cô vừa sấy khô.

Bốn mắt chạm nhau, như đang xác nhận dáng vẻ của nhau, lại như đang dùng ánh mắt lặng lẽ để dò hỏi việc sẽ phát sinh tiếp theo.
“Tối qua anh đã mơ thấy em.” Từ Án Viễn đột nhiên lên tiếng.
Chung Ức đưa ngón tay lướt qua lông mày, sống mũi, đến bên môi anh, rồi bị anh nhẹ nhàng ngậm lấy, cô nằm trên người anh cắn môi cười: “Mơ thấy cảnh như lúc này sao?”
“Không phải.” Từ Án Viễn lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô: “Không giống.”
“Vậy thì là gì?”
Từ Án viễn dùng mu bàn tay vuốt ve gò má cô, chậm rãi qua lại, tràn ngập sư dịu dàng đầy mơ hồ.

Anh khẽ lên tiếng: “Mơ thấy em đang tìm kẹp tóc tại sân vận động, gấp gáp quay vòng, như muốn bật khóc đến nơi.”
Chung Ức chớp mắt, gò má đang cọ cọ vào mu bàn tay anh bỗng đừng lại, có chút kinh ngạc: “Trong sáng vậy thôi hả?”
Từ Án Viễn nhìn cô mỉm cười, hạ thấp người xuống, hỏi: “Vậy em tưởng là gì thế?”
“Sau đó thì sao?” Cô tò mò về tình tiết tiếp theo: “Anh có giúp em tìm đồ không?”
Từ Án Viễn lắc đầu.
“Đồ xấu xa, thấy em gặp khó khăn lại không giúp.” Chung Ức nhéo vào cơ thịt trên cánh tay anh: “Có phải anh còn núp ở một góc rồi lén cười không?”
Nụ hôn của anh in trên xương quai xanh cô, bàn tay áp chặt vào đường cong trên đùi cô và thấp giọng thì thầm bên tai: “Đâu có, vì kẹp tóc của em nằm trong tay anh.”
“Vậy thì vẫn là đồ xấu xa.” Ánh mắt cô bắt đầu mê man, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh trộm đồ của em.”
“Không phải trộm.” Từ Án Viễn hạ giọng, nắm lấy tay Chung Ức, nhìn dáng vẻ đỏ mặt bối rối của cô: “Không tin thì em thử sờ xem, có tìm thấy hay không.”
Có ánh đèn trên vai anh, Chung Ức nhắm mắt lại trong sự lắc lư dữ dội, để lại cảm giác bồng bềnh đến chóng mặt tại một thế giới vô cùng tuyệt vời.
“Sau đó, anh có trả lại kẹp tóc cho em không?”
“Có trả, em còn nói…”
“Há?!”
“Em nói, em sẽ gả cho người nào tìm được kẹp tóc cho em.”
…..
Gần đây, Chu Húc Hoa không có ở Hải Thành, công việc của Ngũ Vân Sơ thì đang trong giai đoạn bận rộn, nên theo yêu cầu của Chu Phàm Tần, sau mỗi giờ học bơi cuối tuần, Chung Ức đều sẽ đưa cậu ấy đến nhà Từ Án Viễn ăn cơm.
Trong xe, Chu Phàm Tần ngồi ở ghế sau, bĩu môi nhìn hai người trước mặt, hỏi: “Tuần trước hai người đi chơi ở đâu thế?”
Chung Ức: “Thế giới nước hạnh phúc.”
Chu Phàm Tần: “Chỉ có hai người thôi sao?”
Chung Ức: “Đi theo đoàn.”
Người đàn ông trên ghế lái lặng lẽ liếc nhìn, nhưng lại thấy cô đang âm thầm nhìn lại anh, trên gương mặt là nụ cười chiến thắng.
“Tại sao không rủ em!” “Nhóc bá đạo” ủ rũ không vui: “Hai người sao mà vui bằng ba được.”
Từ Án Viễn: “Vui lắm luôn.”
“Hừm, không phải là em không có cách để đi thế giới nước đâu nhé.” Chu Phàm Tần lầm bầm thêm vài câu, nhưng vẫn không bỏ cuộc mà hỏi: “Còn chơi cái gì nữa thế?”
Từ Án Viễn: “Còn chơi cái mà em không hiểu.”
Lần này, đến lượt Chung Ức nhìn anh bằng ánh nhìn sâu xa, Từ Án Viễn chỉ nhìn thẳng về phía trước, đồng thời khẽ mỉm cười.
Về đến nhà, Từ Án Viễn rửa tay vào bếp, còn Chung Ức và Chu Phàm Tần ngồi trong phòng khách trêu chọc mèo, chú mèo giống Maine Coon của nhà anh tên là Than Tổ Ong.

Khoảng thời gian trước Lưu Tiếu thất tình, nên đón chú mèo về ở tạm cùng bà ấy, bây giờ bà ấy đã có anh bạn trai đẹp trai, nên Than Tổ Ong lại về nhà Từ Án Viễn, khiến anh bực đến mức mặt còn đen hơn cả mèo.

Anh yêu cầu mẹ mình có thể đến thăm mèo, chứ không được mang nó đi, mèo của anh không được phép lang bạt khắp nơi.
“Thằng bé rất đáng yêu, dì thích nhất là chọc nó.” Ngày hôm đó, Lưu Tiếu sát lại gần Chung Ức thấp giọng cười, nói: “Bên ngoài thì tỏ vẻ tức giận, nhưng thực ra lại vô cùng mềm lòng, chỉ cần nịnh thằng bé vài câu là được ngay.”
Khi ấy, Chung Ức đã thấy Từ Án Viễn ôm con mèo trong lòng, cẩn thận kiểm tra tình trạng cơ thể nó, đúng là chẳng có ai hiểu con bằng mẹ.
“Haizz… Không biết sau này có con gái nhà nào ưng nó không nữa?” Lưu Tiếu khẽ thở dài, ngẫm nghĩ một lúc, bà ấy lại quay sang nhìn Chung Ức với ý tứ sâu xa: “Tiểu Ức, con cảm thấy thằng bé thế nào?”
“Mẹ.”
Chung Ức còn chưa kịp lên tiếng, thì Từ Án Viễn đã nhấc hai chân trước của chú mèo lên, nhìn hai người họ với vẻ bất lực: “Lần trước con đã nhắn tin dặn mẹ phải tắm cho nó, có phải mẹ chưa tắm cho nó không?”
Lưu Tiếu chậm rề rề tiến lên phía trước, anh tỏ vẻ chẳng lấy gì làm lạ, mím môi thở dài: “Lần sau đừng có hại mèo của con nữa, lông muốn xoắn hết cả vào nhau rồi này, mẹ thì có thể thất tình chẳng ai “thèm”, nhưng mèo của con vẫn có người cần nó mà… Ái, sao lại đánh con?”
Khung cảnh ồn ã trước mắt khiến Chung Ức cảm thấy vô cùng hạnh phúc, khi họ còn thơ ấu, cả hai gia đình đều thiếu bóng dáng người cha.

Là một người phụ nữ đã một tay gồng gánh nuôi nấng cả gia đình bằng tình yêu thương độc nhất vô nhị của mình, để bọn họ lớn lên mạnh khỏe.

Chung Ức còn nhớ vào ngày mà bốn người họ gặp lại nhau, hai mẹ đã nhìn cô và anh, trên gương mặt là nụ cười cảm thán: “Hai đứa đã khôn lớn cả rồi, đều thật đẹp.”
Đó là bởi vì, bọn họ có mẹ.
……
Mười phút không nhìn thấy Từ Án Viễn, Chung Ức đã bắt đầu nhớ nhung, Chu Phàm Tần đang đùa vui vẻ trong phòng khách, cậu trêu chọc mèo con đuổi theo nó chạy Đông chạy Tây rồi vào trong phòng.

Chung Ức lẻn vào bếp, trông thấy anh đang thuần thục thái lát khoai tây, rồi nhanh chóng cắt thành sợi nhỏ, gạt vào đĩa, sau đó nghiêng đầu nhìn sang cô đang đứng tựa vào khung cửa.
“Đàn ông thật hấp dẫn khi nghiêm túc.” Chung Ức nở nụ cười, nhẹ giọng tán thưởng: “Em đang nói anh đó, Từ Án Viễn.”
Vẻ mặt của anh lúc này đã nói cho cô biết rằng câu khen ấy rất có ích, và anh còn muốn nhiều hơn nữa: “Tại sao không nói to lên một chút?”
“Sẽ bị nghe thấy mất.” Cô chầm chậm tiến lại gần anh, khi bả vai khẽ chạm vào khủyu tay anh, cô cảm nhận được những chuyển động khi thái, bèn mỉm cười vô cùng vui vẻ: “Nhóc con kia vẫn chưa biết chúng ta đang hẹn hò mà.”
“Lát nữa sẽ cho em ấy biết.”
“Bằng cách nào?” Cô nghiêng đầu nhìn anh với ánh mắt vô cùng thích thú.
Từ Án Viễn cúi đầu đối diện với cô, động tác trên tay dừng lại, sau đó rửa tay, lấy giấy lau sạch nước rồi cúi đầu từ từ tiến đến gần, khi môi hai người chạm nhau, cả hai đã không khỏi khẽ thở một cái.
Mùi thơm của nước hầm đang sôi bay lên, cô say sưa trong thế giới ấm áp nhớp nháp, và đưa tay vén tạp dề, thò vào gấu áo Từ Án Viễn, vươn lên trên chạm vào cơ bụng, ngực và eo của anh.
Từ Án Viễn túm lấy bàn tay nhỏ đang đùa nghịch của cô đưa ra sau, bị anh chặn lại tiếng rên rỉ trên môi, bờ vai Chung Ức khẽ run rẩy nũng nịu không chịu.

Cứ thế cho đến khi anh giữ eo cô quay người, đặt ngồi lên chiếc tủ bát thấp bên cạnh, đầu lưỡi thâm nhập, dùng cách mà cô thích nhất để an ủi cô.
“Hai người đang làm gì thế?”
Cả hai cùng đồng thời nhìn ra bên ngoài, Chu Phàm Tần cầm đồ chọc mèo bên trên tai trái, tay phải cầm đồ ăn cho mèo, chú mèo con nho nhã cất bước theo sau cậu, há miệng gặm lấy con chuột nhỏ trên món đồ chơi, chân trước túm, chân sau đá, tự tiêu khiển.
Tại sao anh Viễn lại đè cô Tiểu Ức? Tại sao tay cô Tiểu Ức lại ở trong áo của anh Viễn? Tại sao hai người họ lại nhắm mắt, môi kề môi? Cậu ngẩn người, sau đó tự phát giác ra: “À, hai người đang hẹn hò lén lút sau lưng em?”
……
Một tuần sau, Từ Án Viễn giúp Chung Ức chuyển nhà, cô nhìn chiếc xe anh đậu dưới lầu, rồi trầm ngâm nói: “Dì Lưu thu tiền thuê nhà nhiều năm như vậy, chắc là thành phú bà rồi nhỉ?”
“Đây là xe anh tự kiếm tiền mua.” Từ Án Viễn không hề nghe thấy bạn gái mình khen ngợi, nên cảm thấy không vui: “Anh không phải kiểu đàn ông ăn bám mẹ.”
Chung Ức mỉm cười, nhảy về phía anh: “Anh là kiểu đàn ông thích “bám em”.”
Tai anh đỏ lên, đẩy lưng anh ra lệnh di chuyển hành lý, anh bỏ sức, cô cổ vũ, anh đổ mồ hôi, cô lau mồ hôi, anh ngồi trên ghế lái uống nước, cô ngồi bên ghế phụ, rướn người hôn anh một cái, như vậy chẳng cần mất sức để an ủi anh, cứ thế tăng tốc phi đến địa chỉ mới.
“Anh đã xem xét kỹ khu chung cư này rồi, môi trường và an ninh tốt, mỗi tầng đều lắp camera giám sát, bảo vệ túc trực 24/24, mười hai giờ tối sẽ đóng cổng lớn, muốn vào phải quẹt thẻ cư dân của mình.”
Từ Án Viễn đặt từng món đồ vào tủ, Chung Ức hai tay thảnh thơi theo sau anh, nghe anh nói đủ loại biện pháp chú ý phòng ngừa.

Cô chạm tay vào eo anh, vừa mới xoa xoa đã bị anh bắt lấy, sau đó quay lại nói: “Đợi anh xong việc rồi sờ.”
“Không muốn đợi.” Cô nhỏ giọng làm nũng, như cố ý giả vờ, dựa vào lưng anh, dụi dụi mặt như chú mèo con: “Anh ôm em đi mà, ôm xong rồi làm tiếp.”
Sao Từ Án Viễn có thể chống đỡ được giọng nói cầu xin này chứ, anh cứ thế quay người bế cô đặt lên bàn đá.

Chung Ức tươi cười vòng chân quanh eo anh, lại bị anh cúi xuống cắn lên vành tai: “Tất cả đều là đồ của em, vậy mà lại vứt cả cho anh sắp xếp hả?”
“Em sẽ có thưởng cho anh mà.” Cô khẽ ưm một tiếng, thoải mái híp mắt: “Lần trước đã nói rồi, sẽ sờ… Múi bụng của anh.”
Hơi thở của Từ Án Viễn hơi ngừng, cô có thể nghe được tiếng nuốt ực rất nhỏ của anh, mà toàn thân cũng trở nên mềm nhũn trong lòng anh.
“Hôm nay sao?” Anh hỏi.
“Ừm, hôm nay, đợi lát nữa.” Chung Ức móc ngón tay vào thắt lưng anh, khi vừa buông ra thì anh đã nhấc chân cô lên, bế cô đi vào phòng.
“Dọn dẹp xong thì mới được mà!” Cô lắc lư hai chân, nhưng môi đã bị anh chặn lại và nói với giọng ái muội: “Nhận thưởng xong rồi dọn.”
“Anh không chịu nghe lời gì hết!”
“Anh nghe lời, luôn nghe lời em.” Từ Án Viễn ghé vào tai cô, hơi thở nóng rực: “Hôm nay sẽ hơi lâu, em cố mà chịu đựng, đừng có bản thân thì “được” rồi, sau đó chẳng thèm để ý tới anh, nhé?”
Chung Ức đỏ mặt trừng mắt nhìn anh, anh cứ thế nằm lên giường, cô bên trên, anh bên dưới, đôi mắt đen láy cuộn lên dục vọng mãnh liệt, chặt chẽ kìm hãm cô: “Anh đợi ngày này lâu lắm rồi.”
……
Trong phòng ánh đèn mịt mờ, Chung Ức mơ hồ tỉnh lại, trên người được đắp chiếc chăn mềm mại, xung quanh là luồng hơi thở vẫn chưa tiêu tan.

Cô hồi tưởng lại cảm giác đó, trong lòng không thỏi thở dài, chắc chắn là anh sẽ cười nhạo vì cô không biết “cố gắng”.
Tuy nhiên, lúc ấy anh cũng đã cười cô rồi, nghĩ đến đây, gương mặt Chung Ức không khỏi ửng đỏ, tóm lại là trái tim cô đã sớm chẳng còn đập bình thường, gương mặt cũng đỏ tựa say rượu.

Bất luân là anh có nói gì, thì cuối cùng cô vẫn lại một lần nữa tiến vào thế giới si mê, hồn bay phách lạc.
Chung Ức nhớ lại cảm giác của mình trong bài kiểm tra thể chất chạy 800 mét trước đây, vào thời khắc mệt mỏi nhất, cô sẽ nhớ lại một tình tiết rất cụ thể nào đó.

Chẳng hạn như giáo viên Ngữ văn sẽ giơ ngón tay út ra khi viết chữ trên bảng, hay cậu bạn bàn trên thích dùng ngón trỏ gãi gãi đầu mình khi tập trung suy nghĩ.
Khi Từ Án Viễn nắm chặt mắt cá chân Chung Ức, cô có thể nhìn thấy đỉnh đầu anh, nhất thời khiến cô nhớ đến lần anh lên bục giảng nhận bài thi đi xuống, anh đã đặt bài thi lên đầu cô, đồng thời rũ mắt xuống nhìn, mà nụ cười lại như ẩn như hiện.

Sau đó, là làn sóng nhiệt lướt qua, đôi mắt ẩn chứa nụ cười xuất hiện trong tầm mắt Chung Ức, anh quyến luyến hôn lên má và môi cô.
Chung Ức ngồi dậy, chăn từ trên người trượt xuống, hơi lạnh từ điều hòa phả lên làn da trần, cô nhìn chằm chằm vào đôi chân mình một lúc, sau đó với chiếc áo phông đen ở đầu giường, khoác vào người rồi đi chân không vào bếp tìm người.
Làn khói trắng bốc lên từ nồi canh, bánh trong lò nướng đang nở, sau khi người đàn ông cởi trần nghe thấy tiếng động, anh vừa thái rau vừa ngoái lại: “Dậy rồi à?”
Không thấy cô đáp, ánh mắt của Từ Án Viễn khựng lại rõ ràng, anh dán chặt mắt vào bàn chân cô, tiếp đến là đặt con dao lên bàn bếp, và đi đến trước mặt cô tháo dép ra: “Đi của anh này.”
Chung Ức dang tay ôm lấy anh, áp mặt vào ngực anh, trầm mặc và lười biếng.
“Anh đang nướng bánh kem phô mai, lượng calo thấp, để em làm đồ ăn vặt.” Từ Án Viễn ôm cô, cúi đầu nói: “Sao lại mặc áo của anh thế?”
“Từ Án Viễn...”
“Há?!”
Cô khép hờ mắt, nhẹ giọng nói: “Nếu chúng ta không gặp lại, thì bây giờ anh đang làm gì?”
“Cho mèo ăn, nấu cơm, bơi, lái xe ra ngoại ô.”
Cô quay đầu lại, tiếp tục cọ cọ má bên kia: “Nghe có vẻ chẳng khác bây giờ là bao nhỉ?”
“Ừm.”
“Xem ra có em hay không cũng như nhau cả thôi.”
Từ ô cửa sổ nhỏ trong phòng bếp, có thể nhìn thấy cảnh đêm tấp nập của thành phố, hình ảnh vừa rồi khi anh đứng trước làn khói trắng uốn lượn, đầy ắp không khí bếp núc đã khiến cô mong chờ một cuộc sống thật bình dị và bình yên.
Một bàn tay anh đang vuốt ve khuôn mặt cô, Chung Ức ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, trong đó phản chiếu ánh sáng, mà cũng có cả cô.
“Anh cho mèo ăn, nấu cơm, bơi lội và lái xe ra ngoại ô, cố gắng giữ gìn cuộc sống của mình thật điều độ.” Từ Án Viễn mỉm cười: “Sau đó, chờ đợi ngày được gặp lại em.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương