Giữa mùa hè nóng bức.


Trên con đường lớn, sóng nhiệt cuồn cuộn, mặt đường nhựa như bốc hơi.


Trong xe mát mẻ, người phụ nữ quyến rũ ngồi ở ghế phụ Ferrari, vén tóc xoăn sóng, quay sang người bên cạnh cười như chuông bạc.


"Tiểu Lục tổng thật hào phóng, Tưởng đạo diễn nổi tiếng là người khó tính, nếu không phải Lục Phong giải trí nhúng tay, em e là thất nghiệp mất.

"

Người đàn ông lái Ferrari đặt hai tay lên vô lăng, dưới kính râm cong môi cười: "Công ty phim của đạo diễn Tưởng có đầu tư của tôi, em là nghệ sĩ của rôi, ưu tiên em là chuyện nên làm, để phối hợp tuyên truyền, tiếp theo còn có một hợp đồng đại sứ thương hiệu của Wings sẽ cùng lúc đưa cho em.

"

Người phụ nữ vui mừng nhướng mày, giọng nói càng thêm nũng nịu: "Wings sao? Em nghe nói các tiền bối đều rất muốn làm đại sứ thương hiệu nhãn hàng này, nhất là La tiểu thư, không ngờ công ty lại nguyện ý cho em cơ hội này, thật không biết phải cảm ơn Tiểu Lục tổng thế nào cho phải! "

Lục Tử Lý nhướng mày: "Cảm ơn tôi, không bằng lần sau đến nhà tôi chơi, tôi sẽ chiêu đãi em thật tốt.

"


!



Hai người phía trước trò chuyện rôm rả, tiếng cười nói như cách một tầng màng nước truyền đến tai người duy nhất ở hàng ghế sau.


Cam Nặc chăm chú nhìn màn hình điện thoại, cúi đầu chơi game, đeo tai nghe, mái tóc đen nhánh xõa xuống gối, ngăn cách với thế giới bên ngoài.


Một lúc sau.


"Giao lộ phía trước rẽ phải, cảm ơn anh ~ Tiểu Lục tổng.

"

Người phụ nữ xinh đẹp như trên màn ảnh TV bước xuống xe, giẫm lên đôi giày cao gót bước vào trong nắng nóng, chào tạm biệt Lục Tử Lý.


Trước khi rời đi, cô ta còn không quên quay đầu chào hỏi Cam Nặc đang ngồi ở ghế sau:

"Nặc Nặc, ngại quá, lần này tôi ngồi ghế phụ của Lục tổng, cô không ngại chứ.

"

"! "

"Nặc Nặc?"

Bị gọi liền hai tiếng, Cam Nặc mới ngẩng đầu, ngơ ngác gật đầu.


"À, được, không sao hết.

"

Vẻ ngốc nghếch này khiến Lục Tử Lý nhíu mày.



Nhưng hắn không nói gì.

Dù sao cô cũng chỉ là một bình hoa, ngốc nghếch một chút còn hơn là ve vãn người khác, hoặc thích gây chuyện.


Cửa xe đóng lại, Ferrari hòa vào dòng xe cộ.

Trong xe còn lại hai người, không khí bỗng trở nên yên tĩnh.


Đối mặt với thái độ lạnh nhạt của Lục Tử Lý, Cam Nặc cất điện thoại, ôm chặt túi quà trong ngực, hơi rụt cổ, thản nhiên nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe.


Cô cũng từng có gia cảnh giàu có, giống hệt như Lục Tử Lý.


Từ nhỏ đến lớn đều học trường quốc tế, nhưng chưa từng học hành nghiêm túc ngày nào.

Hơn mười năm sống vô lo vô nghĩ, mọi người xung quanh đều trở nên thông minh chói lọi, chỉ có Cam Nặc vẫn là một đứa trẻ đầu gỗ kém cỏi.


Chính vì vậy, khi gia đình phá sản, cô chẳng có chút khả năng tự vệ nào, từ trên đỉnh Kim Tự Tháp rơi xuống đáy vực.


Vừa mới chuyển sang trường cấp ba công lập, cô không thể thích nghi được, tính cách tiểu thư cũng không được bạn học dung thứ, cô ngơ ngác bị cô lập, trốn học khóc lóc bên đường, suýt chút nữa bị tên côn đồ lừa gạt đi thuê phòng, trong lúc giằng co đã va phải một chiếc xe sang trọng màu đen.



Người xuống xe cứu cô chính là Lục Tử Lý.


Hắn như thiên thần giáng trần, ngăn cản tên côn đồ, sau đó nhẹ nhàng trấn an cô, Cam Nặc nước mắt lưng tròng đã trở thành bạn gái của hắn ngay lúc đó.


Lục Tử Lý chỉ có thể coi là hạng bét trong giới con nhà giàu, vậy nên có một cô bạn gái xinh đẹp xuất sắc, lại không được thông minh, rất nhiều chàng trai nhìn hắn đều tỏ vẻ ngưỡng mộ.


Cam Nặc từ nhỏ đã mềm yếu, lại được dạy dỗ phải biết ơn, từ đó về sau luôn bám chặt lấy Lục Tử Lý.


Cho dù hắn còn có rất nhiều cô gái khác bên ngoài, cô cũng thức thời nhắm mắt làm ngơ.


Chỉ là nhìn dòng xe cộ bất tận, Cam Nặc thỉnh thoảng cũng cảm thấy mờ mịt, Lục Tử Lý thật sự càng ngày càng khác so với ngày hắn cứu cô.


Thời gian trôi qua quá lâu, cô cũng sắp quên mất, Lục Tử Lý khi đó, rốt cuộc trông như thế nào.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương