Giang Như liếc mắt xuống, nhìn thấy trong tay Cam Nặc không phải túi xách mà là túi quà, liền giật lấy.
"Đây là quà sinh nhật cậu tặng Kiều Kiều à? Đồ trang sức gì thế?"
Tô Ngữ Kiều không hề tỏ ra khó chịu khi bị người khác tự ý mở quà của mình trước mặt mọi người, ngược lại còn vén tóc, cười khẽ: "Nặc Nặc không cần phải cố gắng mua quà đâu, cậu có thể đến đây tớ đã rất vui rồi, quà cáp không quan trọng.
"
Cô ta ngồi giữa vòng vây của mọi người, nhìn thẳng vào Cam Nặc, nụ cười đắc ý, từng chữ thốt ra từ đôi môi đỏ mọng:
"Dù sao chúng ta cũng là chị em tốt mà, phải không Nặc Nặc?"
Mí mắt Cam Nặc giật giật, đưa tay muốn lấy lại túi quà, kết quả bị Giang Như giữ chặt, cô ta trực tiếp mở hộp ra, giơ chiếc vòng tay bên trong lên, cẩn thận quan sát.
"Ơ, kim cương màu này, hình như không được sáng lắm nhỉ.
Cáo thạch hả? Đáng tiếc, Kiều Kiều có cả bộ sưu tập trang sức hàng hiệu do Yến phu nhân tặng, e là không dùng đến cái này đâu.
"
"! Ừm, tớ không biết.
" Cam Nặc nhỏ giọng nói.
Giang Như liếc nhìn cô, người này bây giờ thật nhàm chán, chẳng còn chút thú vị nào, giống như một khúc gỗ, ngay cả nói cũng không dám nói.
Cô ta ném hộp quà về phía Cam Nặc rồi quay sang trêu chọc Lục Tử Lý.
"Lục thiếu đâu? Chẳng lẽ đến tay không à? Có bạn gái rồi, không thể không để ý đến Kiều Kiều nhà chúng tôi được.
"
"Tất nhiên là không rồi, tôi đã chuẩn bị quà theo sở thích của Ngữ Kiều.
"
Lục Tử Lý mỉm cười tao nhã, cúi người nói nhỏ gì đó với Giang Như, Cam Nặc không nghe thấy, chỉ thấy Giang Như cười khanh khách không ngừng, sau đó quay sang nhìn cô:
"Nhạy cảm quá, nhưng mà Kiều Kiều nhất định sẽ thích món quà này.
"
Thái độ của Lục Tử Lý khiến mọi người hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh hiện tại của Cam Nặc thê thảm đến mức nào.
Cô không còn là tiểu thư kiêu kỳ năm xưa nữa, ngay cả loại người tầm thường như Lục Tử Lý cũng có thể coi thường cô.
Những lời đánh giá hoàn toàn thay đổi, các tiểu thư không kìm nén được vẻ hả hê, các chàng trai nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, như đang định giá món hàng.
Cam Nặc cụp mắt, siết chặt hộp quà, môi mím chặt.
Cảm giác ngột ngạt ập đến.
Cô học đại học, chọn bừa ngành thiết kế sân khấu, tuy hoàn toàn không liên quan đến ước mơ trước đây, nhưng ít nhất cô không cần lộ diện, còn có thể kiếm thêm thu nhập bằng công việc bán thời gian ở đoàn kịch, tiền nong eo hẹp đến mức phải lo lắng không đủ học phí cho học kỳ sau.
Nhưng Lục Tử Lý gọi cô đến dự tiệc sinh nhật của Tô Ngữ Kiều, cô chỉ đành phải cố gắng lấy ra toàn bộ.
Năm đó Tô Ngữ Kiều và cô được mệnh danh là hai tiểu thư xinh đẹp nhất trường Nhã quận, đều được gia đình nuông chiều, tính cách kiêu ngạo, thường xuyên đối đầu, bất hòa.
Chưa kể họ còn từng theo đuổi cùng một người.
Chuyện cũ đã qua lâu rồi, Cam Nặc đã rất nhiều năm không để ý đến xu hướng thời trang của các cô gái trong giới, chỉ nhớ mang máng năm đó Tô Ngữ Kiều là người thích nhãn hiệu này nhất.
Một chiếc vòng tay có giá trị bằng sinh hoạt phí một học kỳ của cô, bằng tiền nửa năm cô uống thuốc, khám bác sĩ, bằng giá vé tới buổi triển lãm nghệ thuật mà cô từng mơ ước, vậy mà hôm nay, cô chỉ dám xem học phí của ngôi trường trong mơ trên điện thoại thôi sao?
Cam Nặc ngơ ngác, cảm giác đầu óc như bị rỉ sét, không thể nào xoay chuyển được.
Tô Ngữ Kiều ngồi giữa đống quà cáp đắt đỏ, tinh xảo.
Hôm nay, khí chất của cô ta toát ra vẻ thành thục, ôn nhu, có sự thoải mái, tự tin của một tiểu thư cành vàng lá ngọc, so với năm đó càng giống một nàng công chúa được cưng chiều hơn.
Cam Nặc cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày đã mài mòn của mình, rùng mình một cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook