Thiên Hạ Hữu Địch [Luận Anh Hùng]
-
Chương 132: Hình phạt xấu xí của Trung Quốc
Trong quá khứ, hình phạt của Trung quốc có muôn hình vạn trạng, không thiếu cái lạ, cũng bất chấp thủ đoạn, tổn thương bạo ngược. Có gọt mũi, có xẻo tai, có móc mắt, có cắt lưỡi, có đồng thời cắt đứt cả mũi, tai, mắt, lưỡi, còn cắt cơ quan sinh dục, chặt tay chân, nhưng người vẫn không chết (không cho chết), để hắn tỉnh táo cảm giác được rõ ràng tất cả sự đau đớn này. Đó là một loại sỉ nhục và tổn thương rất lớn, chẳng những đối với thân thể mà còn đối với nhân cách, hơn nữa đều tra tấn cho đến khi nhận tội.
Có người còn lợi dụng loại thủ đoạn, hình pháp này để thanh trừ đối lập, thậm chí lạm dụng hình phạt làm thú vui.
Chết thì chết, nhưng xa liệt (tức ngũ mã phân thây), yêu trảm (người bị chém làm hai nửa nhưng nhất thời vẫn không chết), nhân thuấn (chặt đứt tay chân, dùng thuốc độc làm cho câm, móc mắt, xuyên tai, nuôi trong hố phân. Lữ hậu của Hán triều đố kị thành hận, đã hạ thủ với Thích Cơ vốn được Lưu Bang sủng ái như vậy)... kỳ lạ hiếm thấy, vô cùng ác độc, đủ loại công phu kỹ xảo, đều vì muốn tàn hại thân thể và ý chí. Giống như hôm nay nhìn thấy móc ruột, mổ bụng, cũng chỉ là hai trong vô số “hình phạt”, đúng là hình phạt xấu xí của Trung quốc.
Bất kỳ nơi nào, quốc gia nào cũng có hình phạt, dùng để trừng trị kẻ ác, tất nhiên là không thể thiếu. Rất nhiều quốc gia có hình phạt tàn khốc, khó mà tránh khỏi, nhưng đều rất ít, cực ít, thậm chí không thể so được với hình phạt được dùng tại Trung quốc vương thổ mênh mông này. Đúng là vắt óc suy tính, siêu việt lạ thường, rực rỡ muôn màu, không gì không có, khiến người thụ hình muốn sống không được, muốn chết không xong, ngươi muốn hắn cung khai cái gì hắn cũng chỉ có thể “thẳng thắn thừa nhận”. Đúng là bất chấp thủ đoạn, không xem người ta là người.
Kẻ không bằng cầm thú, luôn hành hạ người mà hắn không thích đến mức không bằng cầm thú mới cam lòng.
Người nào phát minh, lạm dụng hình phạt Trung quốc?
Đương nhiên là người Trung quốc.
Người nào vào lúc này đang dùng tư hình?
Người của hình bộ.
Người nào dám ở nơi này ngang nhiên dùng hình?
Dĩ nhiên là Nhậm Oán.
Có điều, nếu không phải chủ nhân của hắn đồng ý, bằng lòng hoặc khích lệ, ngầm ra lệnh, Nhậm Oán còn không dám dùng hình một cách trắng trợn, không kiêng nể như vậy.
Giết chóc lớn như thế, máu tanh người chết đầy đất, đến nỗi khách sạn này trở nên rất tà môn.
Lôi Bố khàn giọng nói:
- Đau, các ngươi... để ta chết đi.
Lúc này hắn đã mất đi khả năng tự sát, chỉ hối hận sao không chết sớm hơn một chút.
- Yên tâm, ngươi đã nói nhất định sẽ khiến cho ta chết rất khó coi.
Phương Ứng Khán nhẹ nhàng nói:
- Ta cũng nhất định sẽ khiến cho ngươi chết rất khó chịu.
Lôi Bố đột nhiên nhìn Phương Ứng Khán, ánh mắt phát ra một loại thù hận đủ khiến người ta run rẩy, giống như đang nói: “Ngươi độc ác như vậy, sau khi ta chết, mười đời cũng sẽ đầu thai báo thù này!”
Nhưng Phương Ứng Khán lại chẳng hề để ý, hắn vốn không tin có báo ứng, có luân hồi.
Hắn ung dung tránh khỏi tầm mắt của Lôi Bố, căn bản không nhìn đối phương.
Có mấy người giang hồ không nhịn được muốn ra tay, chấm dứt tính mạng của hai kẻ thù đáng thương chỉ muốn chết này, nhưng đều bị ngăn cản.
Người ngăn cản bọn họ là Nhậm Lao.
Nhậm Lao vừa ra tay liền ép bọn họ trở về.
Có người muốn khuyên nhủ, hắn lại lạnh lùng nói:
- Chuyện không liên quan đến ngươi, là hình bộ chúng ta đang làm việc. Hai tên này là tội phạm giết người, ai giúp hắn chính là tòng phạm.
Tòng phạm?
Tội danh này không ai gánh nổi.
Ngư cô nương vốn định dùng thuốc mê, để những người này chết không đau đớn như vậy, nhưng lại bị hai chữ này hù dọa.
Dù sao vẫn có người không nỡ nhìn cảnh tượng thảm khốc này, vẫn đứng ra. Nhậm Lao lại âm trầm nói:
- Ngươi động thủ lần nữa, kết cục sẽ giống như hắn, ngươi thử xem!
Thử xem?
Ai nguyện ý.
Nhất thời không ai dám lỗ mãng, cũng không dám động.
Chỉ sợ vừa náo động, đại họa sẽ giáng lên người.
Nhưng lại có một người đột nhiên cử động.
Hắn chẳng qua là hơi, rất khẽ có một chút “cử động khác thường”, Phương Ứng Khán đã lập tức cảnh giác, cười quát lên:
- Ài, ngươi cũng đừng động...
Đối phương vừa động, thân hình hắn cũng động, nhanh đến mức không thể tưởng tượng.
Động tác của đối phương đã nhanh, nhưng vừa xê dịch, hắn đã lập tức vọt đến chắn ở trước mặt, nhanh đến mức giống như căn bản không có tốc độ.
Nhưng hắn lại sai rồi.
Hắn đã phạm phải sai lầm trên phán đoán.
Hắn luôn rất ít khi phạm sai lầm, nhưng hiện giờ lại phạm phải. Đối phương không phải tiến lên phía trước, mà là trượt ngang qua, chân móc lên.
Một vật nhỏ hình dài bay lên, lướt qua trước người hắn. Bàn tay người nọ vỗ một cái, sau một tiếng “vèo”, vật kia xé gió bắn ra.
Sau đó tất cả đã không còn kịp.
Khi Phương Ứng Khán phát hiện không kịp ngăn cản, lập tức ngừng tất cả hành động, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười thong thả nói:
- Ta tính sai một bước rồi.
Hắn đã tính sai một bước.
Chỉ một bước.
Cho nên Lôi Bố đã chết.
Cuối cùng cũng có thể chết.
Đối với Lôi Bố, đây có lẽ là kết cục mà hắn cực kỳ khát vọng, mong đợi đã lâu.
Hắn đã chết, chết bởi một chiếc đũa.
Không sai, “Sát Lục Vương” Lôi Bố đã mất mạng bởi một chiếc đũa.
Lúc chết, trong mắt và trên mặt hắn giống như nở nửa nụ cười, có vẻ rất kỳ dị.
Chiếc đũa cắm vào trong đầu hắn, đâm vào trong trán hắn.
Đầu của hắn nứt ra, mặt cũng nứt ra.
Chiếc đũa chỉ cắm giữa trán, nhưng lại gây nên sự phá hủy lớn như vậy.
Mà xương trán vốn là bộ vị cứng rắn nhất trên thân thể.
Lực phá hủy của một chiếc đũa lại lớn như thế.
Đây là thủ pháp gì?
Người nào phát ra chiếc đũa?
Thanh niên hiếu động kia rốt cuộc là ai?
Có người còn lợi dụng loại thủ đoạn, hình pháp này để thanh trừ đối lập, thậm chí lạm dụng hình phạt làm thú vui.
Chết thì chết, nhưng xa liệt (tức ngũ mã phân thây), yêu trảm (người bị chém làm hai nửa nhưng nhất thời vẫn không chết), nhân thuấn (chặt đứt tay chân, dùng thuốc độc làm cho câm, móc mắt, xuyên tai, nuôi trong hố phân. Lữ hậu của Hán triều đố kị thành hận, đã hạ thủ với Thích Cơ vốn được Lưu Bang sủng ái như vậy)... kỳ lạ hiếm thấy, vô cùng ác độc, đủ loại công phu kỹ xảo, đều vì muốn tàn hại thân thể và ý chí. Giống như hôm nay nhìn thấy móc ruột, mổ bụng, cũng chỉ là hai trong vô số “hình phạt”, đúng là hình phạt xấu xí của Trung quốc.
Bất kỳ nơi nào, quốc gia nào cũng có hình phạt, dùng để trừng trị kẻ ác, tất nhiên là không thể thiếu. Rất nhiều quốc gia có hình phạt tàn khốc, khó mà tránh khỏi, nhưng đều rất ít, cực ít, thậm chí không thể so được với hình phạt được dùng tại Trung quốc vương thổ mênh mông này. Đúng là vắt óc suy tính, siêu việt lạ thường, rực rỡ muôn màu, không gì không có, khiến người thụ hình muốn sống không được, muốn chết không xong, ngươi muốn hắn cung khai cái gì hắn cũng chỉ có thể “thẳng thắn thừa nhận”. Đúng là bất chấp thủ đoạn, không xem người ta là người.
Kẻ không bằng cầm thú, luôn hành hạ người mà hắn không thích đến mức không bằng cầm thú mới cam lòng.
Người nào phát minh, lạm dụng hình phạt Trung quốc?
Đương nhiên là người Trung quốc.
Người nào vào lúc này đang dùng tư hình?
Người của hình bộ.
Người nào dám ở nơi này ngang nhiên dùng hình?
Dĩ nhiên là Nhậm Oán.
Có điều, nếu không phải chủ nhân của hắn đồng ý, bằng lòng hoặc khích lệ, ngầm ra lệnh, Nhậm Oán còn không dám dùng hình một cách trắng trợn, không kiêng nể như vậy.
Giết chóc lớn như thế, máu tanh người chết đầy đất, đến nỗi khách sạn này trở nên rất tà môn.
Lôi Bố khàn giọng nói:
- Đau, các ngươi... để ta chết đi.
Lúc này hắn đã mất đi khả năng tự sát, chỉ hối hận sao không chết sớm hơn một chút.
- Yên tâm, ngươi đã nói nhất định sẽ khiến cho ta chết rất khó coi.
Phương Ứng Khán nhẹ nhàng nói:
- Ta cũng nhất định sẽ khiến cho ngươi chết rất khó chịu.
Lôi Bố đột nhiên nhìn Phương Ứng Khán, ánh mắt phát ra một loại thù hận đủ khiến người ta run rẩy, giống như đang nói: “Ngươi độc ác như vậy, sau khi ta chết, mười đời cũng sẽ đầu thai báo thù này!”
Nhưng Phương Ứng Khán lại chẳng hề để ý, hắn vốn không tin có báo ứng, có luân hồi.
Hắn ung dung tránh khỏi tầm mắt của Lôi Bố, căn bản không nhìn đối phương.
Có mấy người giang hồ không nhịn được muốn ra tay, chấm dứt tính mạng của hai kẻ thù đáng thương chỉ muốn chết này, nhưng đều bị ngăn cản.
Người ngăn cản bọn họ là Nhậm Lao.
Nhậm Lao vừa ra tay liền ép bọn họ trở về.
Có người muốn khuyên nhủ, hắn lại lạnh lùng nói:
- Chuyện không liên quan đến ngươi, là hình bộ chúng ta đang làm việc. Hai tên này là tội phạm giết người, ai giúp hắn chính là tòng phạm.
Tòng phạm?
Tội danh này không ai gánh nổi.
Ngư cô nương vốn định dùng thuốc mê, để những người này chết không đau đớn như vậy, nhưng lại bị hai chữ này hù dọa.
Dù sao vẫn có người không nỡ nhìn cảnh tượng thảm khốc này, vẫn đứng ra. Nhậm Lao lại âm trầm nói:
- Ngươi động thủ lần nữa, kết cục sẽ giống như hắn, ngươi thử xem!
Thử xem?
Ai nguyện ý.
Nhất thời không ai dám lỗ mãng, cũng không dám động.
Chỉ sợ vừa náo động, đại họa sẽ giáng lên người.
Nhưng lại có một người đột nhiên cử động.
Hắn chẳng qua là hơi, rất khẽ có một chút “cử động khác thường”, Phương Ứng Khán đã lập tức cảnh giác, cười quát lên:
- Ài, ngươi cũng đừng động...
Đối phương vừa động, thân hình hắn cũng động, nhanh đến mức không thể tưởng tượng.
Động tác của đối phương đã nhanh, nhưng vừa xê dịch, hắn đã lập tức vọt đến chắn ở trước mặt, nhanh đến mức giống như căn bản không có tốc độ.
Nhưng hắn lại sai rồi.
Hắn đã phạm phải sai lầm trên phán đoán.
Hắn luôn rất ít khi phạm sai lầm, nhưng hiện giờ lại phạm phải. Đối phương không phải tiến lên phía trước, mà là trượt ngang qua, chân móc lên.
Một vật nhỏ hình dài bay lên, lướt qua trước người hắn. Bàn tay người nọ vỗ một cái, sau một tiếng “vèo”, vật kia xé gió bắn ra.
Sau đó tất cả đã không còn kịp.
Khi Phương Ứng Khán phát hiện không kịp ngăn cản, lập tức ngừng tất cả hành động, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười thong thả nói:
- Ta tính sai một bước rồi.
Hắn đã tính sai một bước.
Chỉ một bước.
Cho nên Lôi Bố đã chết.
Cuối cùng cũng có thể chết.
Đối với Lôi Bố, đây có lẽ là kết cục mà hắn cực kỳ khát vọng, mong đợi đã lâu.
Hắn đã chết, chết bởi một chiếc đũa.
Không sai, “Sát Lục Vương” Lôi Bố đã mất mạng bởi một chiếc đũa.
Lúc chết, trong mắt và trên mặt hắn giống như nở nửa nụ cười, có vẻ rất kỳ dị.
Chiếc đũa cắm vào trong đầu hắn, đâm vào trong trán hắn.
Đầu của hắn nứt ra, mặt cũng nứt ra.
Chiếc đũa chỉ cắm giữa trán, nhưng lại gây nên sự phá hủy lớn như vậy.
Mà xương trán vốn là bộ vị cứng rắn nhất trên thân thể.
Lực phá hủy của một chiếc đũa lại lớn như thế.
Đây là thủ pháp gì?
Người nào phát ra chiếc đũa?
Thanh niên hiếu động kia rốt cuộc là ai?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook