Thiên Đường Lạc Lối, Anh Yêu Em!
-
Chương 14: Theo đuổi và... Bị theo đuổi (1)
Đêm đến, đưa nước Pháp chìm trong màn đêm tối.
Giữa gian phòng một màu đen mực, chỉ le lói một chiếc đèn ngủ. Quỳnh Thy ngồi xếp chân giữa giường, trên trán nhễ nhại mồ hôi.
Tại sao vẫn không thể quên được? Cũng đã bảy năm rồi!
Chợt nhớ, trong phòng còn có Minh Nguyệt, Quỳnh Thy hấp tấp vội tìm. Cô là sợ lúc mình gặp ác mộng sẽ làm Minh Nguyệt thức giấc, nhưng dưới sàn trống không chỉ còn lại chăn và đệm.
Quỳnh Thy lo lắng tự hỏi, cũng thấy rất tò mò, gần một giờ sáng thì Minh Nguyệt còn có thể đi đâu được?
Vừa định xuống giường đi tìm thì nghe "cạnh" một tiếng, cánh cửa phòng bệnh mở ra, Minh Nguyệt tay hai túi đồ bước vào.
Sau khi dùng chân đóng cửa, vừa quay người lại thấy Quỳnh Thy hai mắt mở lớn nhìn mình thì cô bật cười.
"Mày tỉnh rồi à?" Minh Nguyệt vừa đặt đồ xuống bàn gần giường bệnh Quỳnh Thy vừa cười hỏi.
"Ừ, mày vừa đi đâu vậy?"
"Tại thấy mày còn ngủ nên tao đi mua đồ ăn khuya một mình."
"Ừ." Quỳnh Thy gật đầu cũng không có hỏi thêm gì.
Cô nhích người đến bên giường, lấy một chiếc hộp đặt trước mặt mình, lại lấy chiếc hộp còn lại đẩy tới trước mặt Minh Nguyệt trêu đùa.
"Hôm qua mày cũng vậy, có phải là đã kết anh nào lúc đi mua đồ rồi hay không? Không nói tính chuồn êm hả?"
Nếu là ngày thường Minh Nguyệt sẽ rống lên nói cô ăn nói hàm hồ nhưng lúc này lại chẳng thấy có động tĩnh gì. Quỳnh Thy thấy lạ mới ngẩng đầu nhìn lên.
Linh tính của phụ nữ mách bảo cô rằng, Minh Nguyệt hôm nay có gì đó rất lạ.
"Nguyệt, có chuyện gì sao?"
Minh Nguyệt không trả lời, nhưng ánh mắt lại khác thường, hình như là thương tâm.
Quỳnh Thy là bạn của cô. Bạn của cô, cô không thể nào làm tổn thương được...
"Không có gì."
Minh Nguyệt cúi thấp đầu, tránh cái nhìn dò xét của Quỳnh Thy.
Quỳnh Thy hiển nhiên không tin, Minh Nguyệt là người như thế nào, cô là người hiểu rõ nhất. Mọi tâm tư đều hiện rõ trên mặt, rõ ràng có chuyện gì đó mà cô không biết.
"Nguyệt, mày thật sự không giấu tao chuyện gì chứ?"
Đôi đũa trên tay Minh Nguyệt khựng lại trong giây lát, cô gượng cười lên tiếng:
"Tao thì có thể có chuyện gì giấu mày được chứ?"
Quỳnh Thy cau mày, cũng biết Minh Nguyệt là người cứng đầu, nếu đã không muốn tuyệt đối sẽ không nói.
Có người bạn như vậy, cô cũng đành chịu.
"Nếu có chuyện gì, phải nói với tao, biết không?"
"Ừ."
Quỳnh Thy nhíu mày, lại chỉ cúi đầu ăn phần ăn khuya của mình.
"Thy... "
"Nếu không muốn nói ra, thì đừng nói." Quỳnh Thy không ngẩng đầu, lên tiếng.
Minh Nguyệt chăm chú nhìn người bạn thân nhất của mình, vừa cảm thấy có lỗi, lại vừa thấy ghen tỵ.
Giữ trạng thái đó một lúc lâu, Minh Nguyệt mới cúi đầu giải quyết phần ăn của mình.
Sáng sớm hôm sau, Minh Nguyệt nhận được cuộc điện thoại từ trợ lý, cần cô phải về công ty chủ trì cuộc họp.
Minh Nguyệt mới đầu không chịu, Quỳnh Thy phải đứng dậy xua như xua gà, Minh Nguyệt mới chịu thỏa hiệp.
Tiễn Minh Nguyệt về, Quỳnh Thy tính sẽ quay về giường ngủ bù cho giấc mộng đêm qua thì lớp trưởng nhỏ cùng mọi người tới thăm.
Vừa thấy Quỳnh Thy có người vui vẻ trêu đùa.
"Không phải cậu biết trước bọn này sẽ tới mà đứng ở cửa sẵn chờ chứ?"
Quỳnh Thy uể oai ngáp một cái thật dài, cô quay người vào nằm sấp trên giường.
"Phải đó, mình thần cơ diệu toán mà."
Tự sướng!
Mấy người không nhìn được "Xì" một tiếng coi thường.
"Cậu mà tinh thông, không phải bọn này đều là tinh anh cả sao?"
Không biết ai lên tiếng, chỉ thấy cả đám vỗ tay đồng tình.
Quỳnh Thy cảm thấy đau đầu choáng váng trầm trọng.
Sau bao nhiêu năm, đám người này vẫn ông gà, bà vịt nói lắm như vậy.
Bảy năm trước khi cô rời đi, mọi người vẫn thường xuyên giữ liên lạc với nhau, tình cảm vẫn là gắn bó mặn nồng.
Có những người bạn như vậy cùng trải qua tuổi học trò... thật sự rất tốt.
Quỳnh Thy nghe vậy thì vực người ngồi hẳn dậy, cô gật đầu nhìn từng người một, vẻ mặt nghiêm trọng nói:
"Vậy, mời các tinh anh ngồi, ngồi không đủ chỗ thì kê dép ngồi."
Nói rồi, cô lại nằm xuống giường, tiện tay với cuốn tạp chí nằm xem.
"Này, đây là thái độ cậu tiếp đón khách đó sao?"
Quỳnh Thy cũng không có ngẩng mặt lên nói:
"Các cậu cũng đâu phải là khách."
Cả đám đầu đầy vạch đen, cộng thêm một đàn quạ bay ngang qua đầu.
"Mình thấy đau đầu rồi." Tiếng người nào đó cảm thán.
"Mình cùng cậu đi xem." Lớp trưởng nhỏ tay đỡ trán nói.
Vậy là hai người đỡ nhau ra ngoài.
"Các cậu cũng định đi à?"
Quỳnh Thy lúc này mới chịu ngẩng đầu lên, xấu xa hỏi.
Cả đám đen mặt lần hai.
Mọi người đứng được một lúc thì lớp trưởng nhỏ cùng cậu bạn vừa rồi đem về hai chồng ghế.
Quỳnh Thy đang nằm trên giường thấy vậy thì muốn té xỉu.
"Hai cậu kiếm đâu ra lắm ghế vậy? Lấy lắm như vậy lát nữa ai là người cất?"
Cả đám đen mặt lần ba.
Lớp trưởng nhỏ vừa bước vào phòng đã nghe Quỳnh Thy ai oán, thì đau lòng cảm thán.
"Thy, cậu cũng thật nhỏ mọn."
Quỳnh Thy rung đùi, tự đắc nói:
"Tính mình nó thế."
Lớp trưởng nhỏ tức muốn té xỉu, cậu quay sang những người còn đang đứng nói.
"Cậu ấy bảo chúng ta không phải là khách, nếu đã là người nhà thì mọi người cứ ngồi tự nhiên."
Quỳnh Thy đỡ hụt, mặt đen một mảng.
"Các cậu... "
"Giờ bọn này là khách."
Quỳnh Thy mặt đen lốt mảng còn lại. Con mẹ nó thật muốn cho mỗi người vài chưởng.
Không khí rôm rả kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ, mọi người mới lũ lượt kéo nhau ra về.
Trong phòng thoáng cái chỉ còn lại mình Quỳnh Thy. Giờ muốn ngủ, cô cũng chẳng thể ngủ được rồi.
Vừa muốn xuống giường xếp gọn ghế lại, thì cửa phòng bệnh lại bị mở ra. Quỳnh Thy tưởng mọi người quay lại nên cũng không có ngẩng đầu lên nói:
"Nếu mấy người đã không muốn về thì vào đây xếp lại ghế vào đi."
Không có tiếng trả lời, Quỳnh Thy bực dọc ngẩng đầu oán trách.
Nhưng lời chưa ra khỏi miệng lại tắc nghẹn nơi cổ họng.
Người đến lại là Huấn Mạnh Quân...
Quỳnh Thy chỉ cảm thấy đau đầu.
Chủ tịch như anh ta hình như là rất rảnh. Ngày hai bốn tiếng thì có hai mươi tiếng anh ta ở phòng bệnh với cô.
Từ trước đến giờ sao cô không nhận ra, Huấn Mạnh Quân cũng có một bộ mặt dày như vậy nhỉ?
Biết người tới là ai, Quỳnh Thy liền chẳng bận tâm tiếp tục làm công việc của mình và coi như người kia như không khí.
Huấn Mạnh Quân cũng không có vì vậy mà tức giận. Anh mỉm cười dịu dàng bước tới trước mặt cô.
Giành lấy chiếc ghế Quỳnh Thy đang cầm, anh khẽ nói:
"Đừng có làm mấy việc này, để anh."
Quỳnh Thy là người suy nghĩ rất thoáng, nếu Huấn Mạnh Quân đã muốn, cô nhường.
Huấn Mạnh Quân cởi áo véc vắt lên ghế, sắn ống áo sơ mi lên đến khuỷu tay, anh nhấc chiếc ghế của Quỳnh Thy vừa rồi, để vào góc phòng.
Nằm trên giường nhìn Huấn Mạnh Quân làm việc. Quỳnh Thy thấy chán liền gọt táo ăn.
"Nếu em đã không muốn xuất viện, vậy anh sẽ chuyển đến đây ở cùng em."
"Khụ, khụ, khụ,... "
Quỳnh Thy như nghe được tin sốc, miếng táo chưa kịp nhai liền mắc nghẹn nơi cổ họng.
Huấn Mạnh Quân thấy cô ho khó chịu thì lo lắng đặt chiếc ghế trên tay chạy lại xem.
Anh đưa chiếc cốc đã rót đầy nước đến trước mặt cô, cưng chiều nhưng cũng không giấu được lo lắng khẽ trách.
"Em đó, ăn thôi cũng để mình mắc nghẹn được."
Quỳnh Thy không phục trừng mắt lườm anh.
Huấn Mạnh Quân thấy thế thì cười sung sướng.
Mấy ngày nay Quỳnh Thy luôn cư xử lạnh nhạt với anh. Muốn thấy cô nói chuyện đã khó chứ đừng nói thấy cô tức giận.
Quỳnh Thy không hiểu có gì đáng để Huấn Mạnh Quân cười sung sướng như vậy!
Sẽ không phải anh mắc chứng bệnh thích được ngược đó chứ?
Huấn Mạnh Quân may mắn không biết được suy nghĩ của cô, nếu không, anh hẳn thấy mình phải tự đến khoa tâm thần một chuyến.
Giữa gian phòng một màu đen mực, chỉ le lói một chiếc đèn ngủ. Quỳnh Thy ngồi xếp chân giữa giường, trên trán nhễ nhại mồ hôi.
Tại sao vẫn không thể quên được? Cũng đã bảy năm rồi!
Chợt nhớ, trong phòng còn có Minh Nguyệt, Quỳnh Thy hấp tấp vội tìm. Cô là sợ lúc mình gặp ác mộng sẽ làm Minh Nguyệt thức giấc, nhưng dưới sàn trống không chỉ còn lại chăn và đệm.
Quỳnh Thy lo lắng tự hỏi, cũng thấy rất tò mò, gần một giờ sáng thì Minh Nguyệt còn có thể đi đâu được?
Vừa định xuống giường đi tìm thì nghe "cạnh" một tiếng, cánh cửa phòng bệnh mở ra, Minh Nguyệt tay hai túi đồ bước vào.
Sau khi dùng chân đóng cửa, vừa quay người lại thấy Quỳnh Thy hai mắt mở lớn nhìn mình thì cô bật cười.
"Mày tỉnh rồi à?" Minh Nguyệt vừa đặt đồ xuống bàn gần giường bệnh Quỳnh Thy vừa cười hỏi.
"Ừ, mày vừa đi đâu vậy?"
"Tại thấy mày còn ngủ nên tao đi mua đồ ăn khuya một mình."
"Ừ." Quỳnh Thy gật đầu cũng không có hỏi thêm gì.
Cô nhích người đến bên giường, lấy một chiếc hộp đặt trước mặt mình, lại lấy chiếc hộp còn lại đẩy tới trước mặt Minh Nguyệt trêu đùa.
"Hôm qua mày cũng vậy, có phải là đã kết anh nào lúc đi mua đồ rồi hay không? Không nói tính chuồn êm hả?"
Nếu là ngày thường Minh Nguyệt sẽ rống lên nói cô ăn nói hàm hồ nhưng lúc này lại chẳng thấy có động tĩnh gì. Quỳnh Thy thấy lạ mới ngẩng đầu nhìn lên.
Linh tính của phụ nữ mách bảo cô rằng, Minh Nguyệt hôm nay có gì đó rất lạ.
"Nguyệt, có chuyện gì sao?"
Minh Nguyệt không trả lời, nhưng ánh mắt lại khác thường, hình như là thương tâm.
Quỳnh Thy là bạn của cô. Bạn của cô, cô không thể nào làm tổn thương được...
"Không có gì."
Minh Nguyệt cúi thấp đầu, tránh cái nhìn dò xét của Quỳnh Thy.
Quỳnh Thy hiển nhiên không tin, Minh Nguyệt là người như thế nào, cô là người hiểu rõ nhất. Mọi tâm tư đều hiện rõ trên mặt, rõ ràng có chuyện gì đó mà cô không biết.
"Nguyệt, mày thật sự không giấu tao chuyện gì chứ?"
Đôi đũa trên tay Minh Nguyệt khựng lại trong giây lát, cô gượng cười lên tiếng:
"Tao thì có thể có chuyện gì giấu mày được chứ?"
Quỳnh Thy cau mày, cũng biết Minh Nguyệt là người cứng đầu, nếu đã không muốn tuyệt đối sẽ không nói.
Có người bạn như vậy, cô cũng đành chịu.
"Nếu có chuyện gì, phải nói với tao, biết không?"
"Ừ."
Quỳnh Thy nhíu mày, lại chỉ cúi đầu ăn phần ăn khuya của mình.
"Thy... "
"Nếu không muốn nói ra, thì đừng nói." Quỳnh Thy không ngẩng đầu, lên tiếng.
Minh Nguyệt chăm chú nhìn người bạn thân nhất của mình, vừa cảm thấy có lỗi, lại vừa thấy ghen tỵ.
Giữ trạng thái đó một lúc lâu, Minh Nguyệt mới cúi đầu giải quyết phần ăn của mình.
Sáng sớm hôm sau, Minh Nguyệt nhận được cuộc điện thoại từ trợ lý, cần cô phải về công ty chủ trì cuộc họp.
Minh Nguyệt mới đầu không chịu, Quỳnh Thy phải đứng dậy xua như xua gà, Minh Nguyệt mới chịu thỏa hiệp.
Tiễn Minh Nguyệt về, Quỳnh Thy tính sẽ quay về giường ngủ bù cho giấc mộng đêm qua thì lớp trưởng nhỏ cùng mọi người tới thăm.
Vừa thấy Quỳnh Thy có người vui vẻ trêu đùa.
"Không phải cậu biết trước bọn này sẽ tới mà đứng ở cửa sẵn chờ chứ?"
Quỳnh Thy uể oai ngáp một cái thật dài, cô quay người vào nằm sấp trên giường.
"Phải đó, mình thần cơ diệu toán mà."
Tự sướng!
Mấy người không nhìn được "Xì" một tiếng coi thường.
"Cậu mà tinh thông, không phải bọn này đều là tinh anh cả sao?"
Không biết ai lên tiếng, chỉ thấy cả đám vỗ tay đồng tình.
Quỳnh Thy cảm thấy đau đầu choáng váng trầm trọng.
Sau bao nhiêu năm, đám người này vẫn ông gà, bà vịt nói lắm như vậy.
Bảy năm trước khi cô rời đi, mọi người vẫn thường xuyên giữ liên lạc với nhau, tình cảm vẫn là gắn bó mặn nồng.
Có những người bạn như vậy cùng trải qua tuổi học trò... thật sự rất tốt.
Quỳnh Thy nghe vậy thì vực người ngồi hẳn dậy, cô gật đầu nhìn từng người một, vẻ mặt nghiêm trọng nói:
"Vậy, mời các tinh anh ngồi, ngồi không đủ chỗ thì kê dép ngồi."
Nói rồi, cô lại nằm xuống giường, tiện tay với cuốn tạp chí nằm xem.
"Này, đây là thái độ cậu tiếp đón khách đó sao?"
Quỳnh Thy cũng không có ngẩng mặt lên nói:
"Các cậu cũng đâu phải là khách."
Cả đám đầu đầy vạch đen, cộng thêm một đàn quạ bay ngang qua đầu.
"Mình thấy đau đầu rồi." Tiếng người nào đó cảm thán.
"Mình cùng cậu đi xem." Lớp trưởng nhỏ tay đỡ trán nói.
Vậy là hai người đỡ nhau ra ngoài.
"Các cậu cũng định đi à?"
Quỳnh Thy lúc này mới chịu ngẩng đầu lên, xấu xa hỏi.
Cả đám đen mặt lần hai.
Mọi người đứng được một lúc thì lớp trưởng nhỏ cùng cậu bạn vừa rồi đem về hai chồng ghế.
Quỳnh Thy đang nằm trên giường thấy vậy thì muốn té xỉu.
"Hai cậu kiếm đâu ra lắm ghế vậy? Lấy lắm như vậy lát nữa ai là người cất?"
Cả đám đen mặt lần ba.
Lớp trưởng nhỏ vừa bước vào phòng đã nghe Quỳnh Thy ai oán, thì đau lòng cảm thán.
"Thy, cậu cũng thật nhỏ mọn."
Quỳnh Thy rung đùi, tự đắc nói:
"Tính mình nó thế."
Lớp trưởng nhỏ tức muốn té xỉu, cậu quay sang những người còn đang đứng nói.
"Cậu ấy bảo chúng ta không phải là khách, nếu đã là người nhà thì mọi người cứ ngồi tự nhiên."
Quỳnh Thy đỡ hụt, mặt đen một mảng.
"Các cậu... "
"Giờ bọn này là khách."
Quỳnh Thy mặt đen lốt mảng còn lại. Con mẹ nó thật muốn cho mỗi người vài chưởng.
Không khí rôm rả kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ, mọi người mới lũ lượt kéo nhau ra về.
Trong phòng thoáng cái chỉ còn lại mình Quỳnh Thy. Giờ muốn ngủ, cô cũng chẳng thể ngủ được rồi.
Vừa muốn xuống giường xếp gọn ghế lại, thì cửa phòng bệnh lại bị mở ra. Quỳnh Thy tưởng mọi người quay lại nên cũng không có ngẩng đầu lên nói:
"Nếu mấy người đã không muốn về thì vào đây xếp lại ghế vào đi."
Không có tiếng trả lời, Quỳnh Thy bực dọc ngẩng đầu oán trách.
Nhưng lời chưa ra khỏi miệng lại tắc nghẹn nơi cổ họng.
Người đến lại là Huấn Mạnh Quân...
Quỳnh Thy chỉ cảm thấy đau đầu.
Chủ tịch như anh ta hình như là rất rảnh. Ngày hai bốn tiếng thì có hai mươi tiếng anh ta ở phòng bệnh với cô.
Từ trước đến giờ sao cô không nhận ra, Huấn Mạnh Quân cũng có một bộ mặt dày như vậy nhỉ?
Biết người tới là ai, Quỳnh Thy liền chẳng bận tâm tiếp tục làm công việc của mình và coi như người kia như không khí.
Huấn Mạnh Quân cũng không có vì vậy mà tức giận. Anh mỉm cười dịu dàng bước tới trước mặt cô.
Giành lấy chiếc ghế Quỳnh Thy đang cầm, anh khẽ nói:
"Đừng có làm mấy việc này, để anh."
Quỳnh Thy là người suy nghĩ rất thoáng, nếu Huấn Mạnh Quân đã muốn, cô nhường.
Huấn Mạnh Quân cởi áo véc vắt lên ghế, sắn ống áo sơ mi lên đến khuỷu tay, anh nhấc chiếc ghế của Quỳnh Thy vừa rồi, để vào góc phòng.
Nằm trên giường nhìn Huấn Mạnh Quân làm việc. Quỳnh Thy thấy chán liền gọt táo ăn.
"Nếu em đã không muốn xuất viện, vậy anh sẽ chuyển đến đây ở cùng em."
"Khụ, khụ, khụ,... "
Quỳnh Thy như nghe được tin sốc, miếng táo chưa kịp nhai liền mắc nghẹn nơi cổ họng.
Huấn Mạnh Quân thấy cô ho khó chịu thì lo lắng đặt chiếc ghế trên tay chạy lại xem.
Anh đưa chiếc cốc đã rót đầy nước đến trước mặt cô, cưng chiều nhưng cũng không giấu được lo lắng khẽ trách.
"Em đó, ăn thôi cũng để mình mắc nghẹn được."
Quỳnh Thy không phục trừng mắt lườm anh.
Huấn Mạnh Quân thấy thế thì cười sung sướng.
Mấy ngày nay Quỳnh Thy luôn cư xử lạnh nhạt với anh. Muốn thấy cô nói chuyện đã khó chứ đừng nói thấy cô tức giận.
Quỳnh Thy không hiểu có gì đáng để Huấn Mạnh Quân cười sung sướng như vậy!
Sẽ không phải anh mắc chứng bệnh thích được ngược đó chứ?
Huấn Mạnh Quân may mắn không biết được suy nghĩ của cô, nếu không, anh hẳn thấy mình phải tự đến khoa tâm thần một chuyến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook