Thích Khách Vô Danh
-
Chương 6
Lúc trước bao vây tiễu trừ, đều là truyền miệng cùng các phân đường phụ cận phát lệnh lùng bắt, nói là vây bắt, thực chất là các vị hành gia tự mình hành động xuất kì mưu, chưa bao giờ có hành động liên hợp quy mô lớn như vậy.
Lần này tổng đàn triệu hồi ba mươi lăm người bọn họ, là lần đầu tác chiến tập đoàn. Tổng chỉ huy đương nhiên là công tử.
Quả nhiên.
Bọn họ được chia làm năm người một tổ, tổng cộng bảy tổ, phân ra chạy tới Mật Vân, Sán Đầu, Vân Giản, Khê Hi, Ngưng Hà, Hoài Dương, Mục Ninh. Những nơi này đều là trấn nhỏ, dọc theo sa mạc Tây Sơn Mạch, nối liền một đường, ước chừng khoảng cách giữa các nơi là một ngày đường.
Phân tổ hoàn toàn dựa theo thứ hạng, nói cách khác năng lực tương đương phân cùng một chỗ. Tổ thứ nhất trực tiếp chạy tới địa điểm cuối cùng theo tuyến báo nhìn thấy hai người đó lui tới là Mật Vân, mong một kích lập tức trúng. Các tổ còn lại lần lượt suy rộng ra. Cũng tùy thời sẽ dùng bồ câu đưa tin điều chỉnh lộ tuyến mai phục của các tổ, tĩnh thì ôm cây đợi thỏ dĩ dật đãi lao (chờ đợi địch mệt rồi mới tấn công), động thì linh hoạt cơ động, dần dần thu hẹp vòng vây, bao thành tóm gọn.
Này so với một loạt tiến lên cao minh hơn nhiều. Thứ nhất nhiều người tất nhiên thế đông, nhưng dễ đả thảo kinh xà (đánh cỏ động rắn); thứ hai nếu như đồng loạt tiến lên, một khi hai người mở đường máu sẽ đuổi không kịp, vả lại dựa vào chiến tích rực rỡ lúc trước của hai người, toàn quân bị diệt cũng chưa biết chừng. Phân tổ hành động diệu dụng ở chỗ khiến hai người bị vây rơi vào trạng thái chim sợ cành cong, mệt mỏi. Hơn nữa các tổ phân tán dễ dàng xác định đối tượng theo dõi, bổ sung cho nhau. Kế tất giết rất hay!
Phân công nhiệm vụ xong, nhận trang bị, đạn báo hiệu năm cái, bình nước một cái, hỏa tập, độc dược thuốc hóa trang một bao, bạc đủ dùng. Mạc Hi trở về phòng xem kỹ bản đồ, sa mạc Tây Sơn Mạch tung hoành nam bắc, phía tây là sa mạc lớn, người tiến vào cửu tử nhất sinh (chín chết một sống, khả năng sống sót rất thấp), từ nam mà lên là dãy núi Đại Tần, theo sát là khe sâu Mạc Bắc.
Xuất phát, đi gấp trong đêm.
Năm người trong quá trình đi đường đều rất trầm mặc, hai người dẫn trước ngươi truy ta đuổi, có ý so đấu khinh công. Mạc Hi chỉ dùng sáu thành công lực cùng những người còn lại bảo trì đội hình. Hạ quyết tâm, chuyện không liên quan đến mình sẽ không mở miệng, có được hỏi sẽ lắc đầu không biết, giả ngốc.
Sáng ngày kế, tới Mục Ninh.
Người dáng vẻ giống trẻ con thì ra là một người lùn, nhưng mà hắn chỉ là thân hình nhỏ một chút, tỉ lệ cơ thể lại vô cùng bình thường. Có điều khuôn mặt hơn ba mươi tuổi so với thân thể trẻ con có chút không phù hợp.
Hắn đề nghị vì tiện xưng hô, mọi người tự giới thiệu, dẫn đầu giới thiệu mình là Lao Tư.
Người thanh niên hơn hai mươi tuổi sắc mặt vàng như nến tên Cố Dĩ, người đen béo là Nghê Cam, soái ca có khí chất u buồn bộ dạng rất giống Lương Triều Vĩ trong vô gian đạo tên Thủy Đạo Tư. Mạc Hi lại giả vờ một phen, mượn tên lão bà Kiều Hạnh của Giả Vũ Thôn (Kiều Hạnh và Giả Vũ Thôn là tên nv trong Hồng Lâu Mộng). Ngủ thẳng chết: ngươi dám cố ý đánh thức lão tử? (Nguyên văn câu này là “Thụy đáo tử, nhĩ cảm cố ý khiếu tỉnh lão tử” cả câu này đều dùng từ đồng âm với tên giả của những sát thủ này là Thủy Đạo Tư, Nghê Cam, Cố Dĩ, Kiều Hạnh, Lao Tư) Mạc Hi còn thiếu chút nữa đã đập bàn ca ngợi, tốt, nghe thấy tên này liền ăn ý mười phần.
Năm người ở tại chỗ nghĩ ngơi hồi phục đợi mệnh.
Lão Tử (ý chỉ Lao Tư, do Lao Tư mặt già người nhỏ, cũng giống như Lão Tử lúc mới ra đời mặt đã rất già mới có cái tên này, hơn nữa cách đọc Lao Tư cũng giống giống Lão Tử) bắt đầu định ra phương án tác chiến. Hắn sẽ dịch dung thành một đứa bé, Mạc Hi là bà mẹ chanh chua ngược đãi hắn, hai người một đuổi một chạy, tiến đến bên cạnh nhân vật mục tiêu. Một người thay thế điếm tiểu nhị hạ chút dược liệu của bọn họ, hai người còn lại giả vờ là thực khách trong quán cơm. Mạc Hi đối với sự bố trí bắt chước tiểu thuyết võ hiệp kinh điển này từ chối cho ý kiến. Soái ca u buồn Thụy Đáo Tử hơi rũ mắt xuống, khóe miệng giật giật, nhưng không nói gì. Hai người còn lại không phản đối. Vì thế toàn phiếu thông qua. Toàn bộ trấn nhỏ chỉ có một khách điếm nhỏ, cũng không cần phí tâm tư đi đoán.
Sau khi mọi người dùng cơm xong, căn cứ nhân vật sắm vai mua thêm trang phục và đạo cụ.
Mạc Hi có cảm giác, mấy người này công lực đều sàn sàn như nhau, tiền đồ đáng lo.
Không đợi bọn họ bày ra tạo hình cosplay, đã thu được bồ câu đưa tin, hai người kia cũng hay thật, cước trình nhanh chóng, một đường hoàn toàn không tìm khách điếm ngủ trọ, chỉ ẩn thân nơi rừng rậm hoang vu.
Trước mắt tổ một hai ba tổng cộng mười lăm người theo sát bọn họ đã tổn thất bảy người, gần một nửa.
Mệnh lệnh bảy tổ án binh bất động, các tổ còn lại đang ép bọn họ về hướng Mục Ninh, nhằm bao vây bọc đánh. Mạc Hi biết lần này hoa chiêu gì đó đều không dùng được, theo dõi, phản theo dõi, hạ độc, các loại cạm bẫy trước mặt hai người bọn họ đều là múa búa rìu qua mắt thợ. Chỉ có thể chân thật so chiêu.
Lần này tổng đàn triệu hồi ba mươi lăm người bọn họ, là lần đầu tác chiến tập đoàn. Tổng chỉ huy đương nhiên là công tử.
Quả nhiên.
Bọn họ được chia làm năm người một tổ, tổng cộng bảy tổ, phân ra chạy tới Mật Vân, Sán Đầu, Vân Giản, Khê Hi, Ngưng Hà, Hoài Dương, Mục Ninh. Những nơi này đều là trấn nhỏ, dọc theo sa mạc Tây Sơn Mạch, nối liền một đường, ước chừng khoảng cách giữa các nơi là một ngày đường.
Phân tổ hoàn toàn dựa theo thứ hạng, nói cách khác năng lực tương đương phân cùng một chỗ. Tổ thứ nhất trực tiếp chạy tới địa điểm cuối cùng theo tuyến báo nhìn thấy hai người đó lui tới là Mật Vân, mong một kích lập tức trúng. Các tổ còn lại lần lượt suy rộng ra. Cũng tùy thời sẽ dùng bồ câu đưa tin điều chỉnh lộ tuyến mai phục của các tổ, tĩnh thì ôm cây đợi thỏ dĩ dật đãi lao (chờ đợi địch mệt rồi mới tấn công), động thì linh hoạt cơ động, dần dần thu hẹp vòng vây, bao thành tóm gọn.
Này so với một loạt tiến lên cao minh hơn nhiều. Thứ nhất nhiều người tất nhiên thế đông, nhưng dễ đả thảo kinh xà (đánh cỏ động rắn); thứ hai nếu như đồng loạt tiến lên, một khi hai người mở đường máu sẽ đuổi không kịp, vả lại dựa vào chiến tích rực rỡ lúc trước của hai người, toàn quân bị diệt cũng chưa biết chừng. Phân tổ hành động diệu dụng ở chỗ khiến hai người bị vây rơi vào trạng thái chim sợ cành cong, mệt mỏi. Hơn nữa các tổ phân tán dễ dàng xác định đối tượng theo dõi, bổ sung cho nhau. Kế tất giết rất hay!
Phân công nhiệm vụ xong, nhận trang bị, đạn báo hiệu năm cái, bình nước một cái, hỏa tập, độc dược thuốc hóa trang một bao, bạc đủ dùng. Mạc Hi trở về phòng xem kỹ bản đồ, sa mạc Tây Sơn Mạch tung hoành nam bắc, phía tây là sa mạc lớn, người tiến vào cửu tử nhất sinh (chín chết một sống, khả năng sống sót rất thấp), từ nam mà lên là dãy núi Đại Tần, theo sát là khe sâu Mạc Bắc.
Xuất phát, đi gấp trong đêm.
Năm người trong quá trình đi đường đều rất trầm mặc, hai người dẫn trước ngươi truy ta đuổi, có ý so đấu khinh công. Mạc Hi chỉ dùng sáu thành công lực cùng những người còn lại bảo trì đội hình. Hạ quyết tâm, chuyện không liên quan đến mình sẽ không mở miệng, có được hỏi sẽ lắc đầu không biết, giả ngốc.
Sáng ngày kế, tới Mục Ninh.
Người dáng vẻ giống trẻ con thì ra là một người lùn, nhưng mà hắn chỉ là thân hình nhỏ một chút, tỉ lệ cơ thể lại vô cùng bình thường. Có điều khuôn mặt hơn ba mươi tuổi so với thân thể trẻ con có chút không phù hợp.
Hắn đề nghị vì tiện xưng hô, mọi người tự giới thiệu, dẫn đầu giới thiệu mình là Lao Tư.
Người thanh niên hơn hai mươi tuổi sắc mặt vàng như nến tên Cố Dĩ, người đen béo là Nghê Cam, soái ca có khí chất u buồn bộ dạng rất giống Lương Triều Vĩ trong vô gian đạo tên Thủy Đạo Tư. Mạc Hi lại giả vờ một phen, mượn tên lão bà Kiều Hạnh của Giả Vũ Thôn (Kiều Hạnh và Giả Vũ Thôn là tên nv trong Hồng Lâu Mộng). Ngủ thẳng chết: ngươi dám cố ý đánh thức lão tử? (Nguyên văn câu này là “Thụy đáo tử, nhĩ cảm cố ý khiếu tỉnh lão tử” cả câu này đều dùng từ đồng âm với tên giả của những sát thủ này là Thủy Đạo Tư, Nghê Cam, Cố Dĩ, Kiều Hạnh, Lao Tư) Mạc Hi còn thiếu chút nữa đã đập bàn ca ngợi, tốt, nghe thấy tên này liền ăn ý mười phần.
Năm người ở tại chỗ nghĩ ngơi hồi phục đợi mệnh.
Lão Tử (ý chỉ Lao Tư, do Lao Tư mặt già người nhỏ, cũng giống như Lão Tử lúc mới ra đời mặt đã rất già mới có cái tên này, hơn nữa cách đọc Lao Tư cũng giống giống Lão Tử) bắt đầu định ra phương án tác chiến. Hắn sẽ dịch dung thành một đứa bé, Mạc Hi là bà mẹ chanh chua ngược đãi hắn, hai người một đuổi một chạy, tiến đến bên cạnh nhân vật mục tiêu. Một người thay thế điếm tiểu nhị hạ chút dược liệu của bọn họ, hai người còn lại giả vờ là thực khách trong quán cơm. Mạc Hi đối với sự bố trí bắt chước tiểu thuyết võ hiệp kinh điển này từ chối cho ý kiến. Soái ca u buồn Thụy Đáo Tử hơi rũ mắt xuống, khóe miệng giật giật, nhưng không nói gì. Hai người còn lại không phản đối. Vì thế toàn phiếu thông qua. Toàn bộ trấn nhỏ chỉ có một khách điếm nhỏ, cũng không cần phí tâm tư đi đoán.
Sau khi mọi người dùng cơm xong, căn cứ nhân vật sắm vai mua thêm trang phục và đạo cụ.
Mạc Hi có cảm giác, mấy người này công lực đều sàn sàn như nhau, tiền đồ đáng lo.
Không đợi bọn họ bày ra tạo hình cosplay, đã thu được bồ câu đưa tin, hai người kia cũng hay thật, cước trình nhanh chóng, một đường hoàn toàn không tìm khách điếm ngủ trọ, chỉ ẩn thân nơi rừng rậm hoang vu.
Trước mắt tổ một hai ba tổng cộng mười lăm người theo sát bọn họ đã tổn thất bảy người, gần một nửa.
Mệnh lệnh bảy tổ án binh bất động, các tổ còn lại đang ép bọn họ về hướng Mục Ninh, nhằm bao vây bọc đánh. Mạc Hi biết lần này hoa chiêu gì đó đều không dùng được, theo dõi, phản theo dõi, hạ độc, các loại cạm bẫy trước mặt hai người bọn họ đều là múa búa rìu qua mắt thợ. Chỉ có thể chân thật so chiêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook