Thích Khách Vô Danh
-
Chương 5
Đây là lần đầu tiên Mạc Hi đến tổng bộ. Trước giờ đều gián tiếp qua các phân đường.
Núi Thanh Thành cách thôn trấn của Mặc thành một khoảng, chung quanh người ở rất thưa thớt, cho nên Mạc Hi dùng khinh công lướt nhanh. Đi tới chân núi, chợt dừng lại. Phóng mắt nhìn lại chính là mấy trăm bậc thang, độ rộng cũng đủ bốn chiếc xe ngựa song song. Không khỏi hít sâu một hơi. Nơi này có chỗ nào giống bang phái giang hồ chứ. Quả thật là giống lăng tẩm trong núi. Không nghĩ tới, núi Thanh Thành thật sự là hoàng lăng của tiền triều. Sau khi thiết kỵ của triều đại này tiến vào, hoàng lăng bị hủy, mộ phần của đế hậu các triều đại đều bị quật xác, từ đó về sau nơi đây hoang phế hơn trăm năm.
Không có đền thờ nào để nhận dạng, cũng không có người cản lại hỏi. Từng bậc đi lên, hai bên cổ thụ um tùm, chim hót hoa thơm, văng vẳng có tiếng suối chảy.
Một đường thông suốt, thẳng đến đỉnh núi.
Đi ra nghênh đón nàng là một nam tử trung niên, lời nói cùng trang phục không khác gì quản gia các nhà bậc trung, công phu cũng không kém. Sau khi kiểm tra lệnh triệu tập, được mang đến sương phòng ở sau núi nghỉ tạm. Lệnh triệu tập là dùng giấy dày đặc biệt được ngâm nước thuốc chế thành, vào nước không nát, nét mực lập tức biến mất, cả tờ giấy trắng tinh như mới.
Vốn là cách Mặc thành rất gần, lại nhờ công tử, Mạc Hi thành nhóm đầu tiên đến. Tất cả mọi người muốn đến đông đủ nhanh nhất cũng phải ba ngày, vì thế đã nhiều ngày nay nàng toàn đi dạo trên núi Thanh Thành.
Lạc Hà Các nổi tiếng tọa lạc ở vách núi bên đỉnh Thanh Thành, lầu cao ước chừng 15 thước, tọa bắc triều nam (ở hướng bắc quay mặt về hướng nam), cấu tạo từ hai tầng gỗ, bốn phía mở, có thể ngắm cảnh chiều tà. Nhưng đó đã là chuyện quá khứ. Từ khi hai vị kia chiếu cố qua liền sụp hết nửa bên. Nay tất cả đồ vật bên trong đều dời đi, chỉ chờ triệu tập thợ xây dựng lại. Mạc Hi đi vòng quanh đoạn tường sụp đổ hai vòng, ngồi vuốt qua đám bụi trên mặt đất, như có điều suy nghĩ.
Ba ngày sau, Phong đàn, phòng nghị sự.
Mạc Hi vẫn mặc y phục nam tử, im lặng đánh giá người cùng nghề. Những người này nhãn lực rất tốt, ở trước mặt bọn họ nữ giả nam trang hơn phân nửa là giấu đầu hở đuôi. Nhưng vì nam trang hành động tiện hơn thôi. Chỉ có sáu người có thể nhìn ra là đã dịch dung, xác nhận hoàn toàn thay đổi. Kỳ thật lúc chân chính làm nhiệm vụ mà mang mặt nạ da người sẽ có sơ hở chồng chất, rất giả. Nhưng cũng không sao, che giấu mặt thật là đủ rồi. Chính nàng cũng dùng thuật hoá trang làm cho ngũ quan vốn không quá đặc sắc càng bình thường mờ nhạt hơn. Nhưng phải nhớ kỹ điểm đặc biệt của một người, ngũ quan chính là điều đầu tiên, đối với thích khách mà nói, khung xương, tần suất hô hấp, bước đi, dấu chân, giọng nói đều là yếu tố phân biệt, lại càng không cần nói đến những thói quen nhỏ. Lúc võ công Mạc Hi chưa cao, trước khi động thủ bởi vì khẩn trương, theo bản năng thường sờ vũ khí, ước chừng nửa năm mới khắc phục được.
Nghề nghiệp của họ rất cần dày công rèn luyện hàng ngày, trước khi không có người chủ trì đại cục, tất cả đều ngồi im. Những nhân vật giang hồ trong tiểu thuyết võ hiệp áo quần lộn xộn quái dị, Mạc Hi chưa từng thấy. Chỉ có một đứa nhỏ hình như mười mấy tuổi ngồi ở góc phòng. Còn lại phần lớn đều hai mươi đến bốn mươi tuổi, nàng coi như trẻ tuổi, mười sáu tuổi. Mọi người đều rất ít nói, tính luôn nàng vừa đúng 35 người. Bởi vì không cần tìm hiểu nhau, cho nên ngay cả hỏi han cũng giảm đi (đều cùng nghề, tên cũng không thể cho ai biết, còn trò chuyện cái quỷ gì, trao đổi tên giả à? Không cần đâu), nhất thời ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy.
Đợi chừng hai nén hương, người giống quản gia hôm qua tiếp đãi nàng cung kính nghênh tiếp một người đến, xinh đẹp, cử chỉ nho nhã, chỉ là nhìn kỹ, ánh mắt hơi hồng, sắc mặt so với mấy ngày trước càng nhợt nhạt hơn. Mạc Hi khẽ cong môi mỏng, quả nhiên là hắn.
Thân phận chính thức của công tử là chấp sự của phân đường ở kinh thành, phụ trách quản lý hồ sơ. Kỳ thật phân đường các nơi đối với nhiệm vụ của từng viên chức đều có ghi lại, nhưng mà chu kỳ bảo tồn văn kiện là một năm, qua một năm toàn bộ đều chuyển tới tổng bộ sao lưu cách khác, phần chính ở phân đường đều tiêu hủy.
Điều động hắn đến là vì người này xem qua là nhớ. Nói cách khác, hai vị uyên ương bỏ trốn kia hủy đi phần chết, nhưng lại xui xẻo không diệt tai họa trước mắt này. Ngay cả Mạc Hi cũng tiếc hận thay bọn họ.
Kế tiếp truyền tay nhau đọc một phần tài liệu. Người đời đều nói kẻ học võ thô lỗ, quả thật sai lầm, ít nhất nơi này mọi người đều biết chữ. Xem ra tố chất tổng hợp của cao thủ đứng đầu nghề đều rất cao.
Mạc Hi là người cuối cùng nhận lấy đọc. Đây là công tử bằng trí nhớ viết ra, chữ viết như người, tuấn tú phiêu dật. Đọc lướt xuống dưới, càng xem càng kinh hãi. Người đứng đầu bảng tên Lâm Sâm, người đứng thứ hai tên Ngô Hạo, hẳn là đều dùng tên giả. Hai người này làm việc ở kinh thành hơn mười năm, chưa từng thất bại. Các vụ tiếp nhận không người nào không phải là nhân vật lớn trong kinh, ngay cả tể phụ, tướng quân cũng có trong đó.
Hai người thường dùng trường kiếm. Lâm Sâm từng bế khí dưới sông đào bảo vệ thành ba ngày mới ra, đánh chết mười tên cao thủ nhất lưu ở vùng ngoại ô kinh thành. Ngô Hạo từng rời kinh trà trộn vào đại doanh đóng quân Tây Sơn gần nhất hơn ba tháng, sau khi lấy đầu Phủ Viễn đại tướng quân trong mười vạn đại quân đã thoát ra không chút thương tích. Lần này, hai người liên thủ, tổng đàn đã tổn hại ba trăm mười sáu hảo thủ, có thể nói nổi lên một trận gió tanh mưa máu.
Sau khi nàng xem xong trái tim bé nhỏ đã thật lạnh thật lạnh. Người gì vậy a.
Kiên trì tiến lên.
Núi Thanh Thành cách thôn trấn của Mặc thành một khoảng, chung quanh người ở rất thưa thớt, cho nên Mạc Hi dùng khinh công lướt nhanh. Đi tới chân núi, chợt dừng lại. Phóng mắt nhìn lại chính là mấy trăm bậc thang, độ rộng cũng đủ bốn chiếc xe ngựa song song. Không khỏi hít sâu một hơi. Nơi này có chỗ nào giống bang phái giang hồ chứ. Quả thật là giống lăng tẩm trong núi. Không nghĩ tới, núi Thanh Thành thật sự là hoàng lăng của tiền triều. Sau khi thiết kỵ của triều đại này tiến vào, hoàng lăng bị hủy, mộ phần của đế hậu các triều đại đều bị quật xác, từ đó về sau nơi đây hoang phế hơn trăm năm.
Không có đền thờ nào để nhận dạng, cũng không có người cản lại hỏi. Từng bậc đi lên, hai bên cổ thụ um tùm, chim hót hoa thơm, văng vẳng có tiếng suối chảy.
Một đường thông suốt, thẳng đến đỉnh núi.
Đi ra nghênh đón nàng là một nam tử trung niên, lời nói cùng trang phục không khác gì quản gia các nhà bậc trung, công phu cũng không kém. Sau khi kiểm tra lệnh triệu tập, được mang đến sương phòng ở sau núi nghỉ tạm. Lệnh triệu tập là dùng giấy dày đặc biệt được ngâm nước thuốc chế thành, vào nước không nát, nét mực lập tức biến mất, cả tờ giấy trắng tinh như mới.
Vốn là cách Mặc thành rất gần, lại nhờ công tử, Mạc Hi thành nhóm đầu tiên đến. Tất cả mọi người muốn đến đông đủ nhanh nhất cũng phải ba ngày, vì thế đã nhiều ngày nay nàng toàn đi dạo trên núi Thanh Thành.
Lạc Hà Các nổi tiếng tọa lạc ở vách núi bên đỉnh Thanh Thành, lầu cao ước chừng 15 thước, tọa bắc triều nam (ở hướng bắc quay mặt về hướng nam), cấu tạo từ hai tầng gỗ, bốn phía mở, có thể ngắm cảnh chiều tà. Nhưng đó đã là chuyện quá khứ. Từ khi hai vị kia chiếu cố qua liền sụp hết nửa bên. Nay tất cả đồ vật bên trong đều dời đi, chỉ chờ triệu tập thợ xây dựng lại. Mạc Hi đi vòng quanh đoạn tường sụp đổ hai vòng, ngồi vuốt qua đám bụi trên mặt đất, như có điều suy nghĩ.
Ba ngày sau, Phong đàn, phòng nghị sự.
Mạc Hi vẫn mặc y phục nam tử, im lặng đánh giá người cùng nghề. Những người này nhãn lực rất tốt, ở trước mặt bọn họ nữ giả nam trang hơn phân nửa là giấu đầu hở đuôi. Nhưng vì nam trang hành động tiện hơn thôi. Chỉ có sáu người có thể nhìn ra là đã dịch dung, xác nhận hoàn toàn thay đổi. Kỳ thật lúc chân chính làm nhiệm vụ mà mang mặt nạ da người sẽ có sơ hở chồng chất, rất giả. Nhưng cũng không sao, che giấu mặt thật là đủ rồi. Chính nàng cũng dùng thuật hoá trang làm cho ngũ quan vốn không quá đặc sắc càng bình thường mờ nhạt hơn. Nhưng phải nhớ kỹ điểm đặc biệt của một người, ngũ quan chính là điều đầu tiên, đối với thích khách mà nói, khung xương, tần suất hô hấp, bước đi, dấu chân, giọng nói đều là yếu tố phân biệt, lại càng không cần nói đến những thói quen nhỏ. Lúc võ công Mạc Hi chưa cao, trước khi động thủ bởi vì khẩn trương, theo bản năng thường sờ vũ khí, ước chừng nửa năm mới khắc phục được.
Nghề nghiệp của họ rất cần dày công rèn luyện hàng ngày, trước khi không có người chủ trì đại cục, tất cả đều ngồi im. Những nhân vật giang hồ trong tiểu thuyết võ hiệp áo quần lộn xộn quái dị, Mạc Hi chưa từng thấy. Chỉ có một đứa nhỏ hình như mười mấy tuổi ngồi ở góc phòng. Còn lại phần lớn đều hai mươi đến bốn mươi tuổi, nàng coi như trẻ tuổi, mười sáu tuổi. Mọi người đều rất ít nói, tính luôn nàng vừa đúng 35 người. Bởi vì không cần tìm hiểu nhau, cho nên ngay cả hỏi han cũng giảm đi (đều cùng nghề, tên cũng không thể cho ai biết, còn trò chuyện cái quỷ gì, trao đổi tên giả à? Không cần đâu), nhất thời ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy.
Đợi chừng hai nén hương, người giống quản gia hôm qua tiếp đãi nàng cung kính nghênh tiếp một người đến, xinh đẹp, cử chỉ nho nhã, chỉ là nhìn kỹ, ánh mắt hơi hồng, sắc mặt so với mấy ngày trước càng nhợt nhạt hơn. Mạc Hi khẽ cong môi mỏng, quả nhiên là hắn.
Thân phận chính thức của công tử là chấp sự của phân đường ở kinh thành, phụ trách quản lý hồ sơ. Kỳ thật phân đường các nơi đối với nhiệm vụ của từng viên chức đều có ghi lại, nhưng mà chu kỳ bảo tồn văn kiện là một năm, qua một năm toàn bộ đều chuyển tới tổng bộ sao lưu cách khác, phần chính ở phân đường đều tiêu hủy.
Điều động hắn đến là vì người này xem qua là nhớ. Nói cách khác, hai vị uyên ương bỏ trốn kia hủy đi phần chết, nhưng lại xui xẻo không diệt tai họa trước mắt này. Ngay cả Mạc Hi cũng tiếc hận thay bọn họ.
Kế tiếp truyền tay nhau đọc một phần tài liệu. Người đời đều nói kẻ học võ thô lỗ, quả thật sai lầm, ít nhất nơi này mọi người đều biết chữ. Xem ra tố chất tổng hợp của cao thủ đứng đầu nghề đều rất cao.
Mạc Hi là người cuối cùng nhận lấy đọc. Đây là công tử bằng trí nhớ viết ra, chữ viết như người, tuấn tú phiêu dật. Đọc lướt xuống dưới, càng xem càng kinh hãi. Người đứng đầu bảng tên Lâm Sâm, người đứng thứ hai tên Ngô Hạo, hẳn là đều dùng tên giả. Hai người này làm việc ở kinh thành hơn mười năm, chưa từng thất bại. Các vụ tiếp nhận không người nào không phải là nhân vật lớn trong kinh, ngay cả tể phụ, tướng quân cũng có trong đó.
Hai người thường dùng trường kiếm. Lâm Sâm từng bế khí dưới sông đào bảo vệ thành ba ngày mới ra, đánh chết mười tên cao thủ nhất lưu ở vùng ngoại ô kinh thành. Ngô Hạo từng rời kinh trà trộn vào đại doanh đóng quân Tây Sơn gần nhất hơn ba tháng, sau khi lấy đầu Phủ Viễn đại tướng quân trong mười vạn đại quân đã thoát ra không chút thương tích. Lần này, hai người liên thủ, tổng đàn đã tổn hại ba trăm mười sáu hảo thủ, có thể nói nổi lên một trận gió tanh mưa máu.
Sau khi nàng xem xong trái tim bé nhỏ đã thật lạnh thật lạnh. Người gì vậy a.
Kiên trì tiến lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook